Không phải chiếc Ford cố tình ngăn cản mà vì nó đang đợi cánh cổng điện tử mở ra.
Cánh cổng vẫn chưa mở ra. Có thể tiến vào trong không?
Vì thế mới nói người thanh niên trên chiếc xe đằng sau cố tình gây chuyện. Ít nhất là trong lòng Tần Lạc nghĩ vậy. Trong khi đó Đại Đầu gần đây ăn nói thận trọng hơn cũng khẽ cau mày nhưng khi Tần Lạc chưa nói gì, hắn sẽ không chủ động làm bất kỳ chuyện gì.
Người thanh niên trên chiếc xe thể thao thấy những vệ sĩ ở cửa không nghe lời mình thì tức giận quát: "Chúng mày không nghe lời của tao ? Hãy đẩy chiếc xe rách này đi cho tao. Nhà chúng tao không có loại xe này".
Mấy vệ sĩ nhìn nhau, không biết cần phải làm gì.
Một người là con trai của chủ nhân gia tộc Văn Nhân. Một người là khách quý của gia tộc Văn Nhân. Rốt cuộc bọn họ phải nghe lời ai đây?
Tần Lạc mở cửa xe bước xuống nói với người thanh niên trong chiếc xe thể thao: "Xe rách nát không sao cả nhưng người rách nátt mới chính là sự đau xót thực sự".
"Mày nói ai rách nát?" Người thanh niên nhảy khỏi xe, nổi giận bước tới trước mặt Tần Lạc.
"Tôi nói chính là anh" Tần Lạc cười nhạt nói: "Văn Nhân… tôi đã quên mất tên của anh. Khi tôi đã không chủ động tìm anh gây chuyện, tốt nhất anh cũng đừng chủ động gây chuyện với tôi. Chúng ta không thân quen với nhau, tôi đương nhiên không có trách nhiệm tôn trọng anh. Mặc dù hàng năm anh được chia tiền cổ phần của gia tộc Văn Nhân nhưng như vậy cũng chẳng có liên quan gì tới anh. Anh chỉ là một con ký sinh trùng đáng thương được gia tộc Văn Nhân nuôi dưỡng mà thôi. Dựa vào một cô gái nuôi sống mà thôi".
'Tao đáng thương? Người đáng thương chính là mày. Tao nghe nói mày là thầy thuốc, kiếm tiền nuôi gia đình rất khó khăn, đúng không? Lần trước tới đây ngồi xe của Văn Nhân Mục Nguyệt. Lần này tới thì lại ngồi trên chiếc Ford rách nát có thể đưa thẳng tới bãi rác".
Hắn nhìn lướt qua Đại Đầu đang ngồi trên chiếc Ford nói: "Tao nghi ngờ mày ngay cả chiếc xe này cũng không có tiền mua. Sao còn bày đặt có người khác chở tới làm gì?"
"Tại sao tôi lại không có lái xe của mình? Cậu ấy là lái xe kiêm vệ sĩ của tôi" Tần Lạc cười nói. Hắn cảm thấy kiểu hoá trang này cũng hay lắm. Mọi người không biết Đại Đầu chính là vệ sĩ của hắn sau đó chính hắn nói ra sẽ làm người khác giật mình kinh hãi.
'Lái xe? Vệ sĩ?" Người thanh niên cười điên cuồng giống như đã nghe được câu nói hài hước nhất thế giới: "Một thầy thuốc mà cũng muốn lái xe, vệ sĩ sao? Quả thực đáng để thiên hạ chê cười".
"Tôi biết anh không biết. Anh cũng không có thói quen đọc báo chí, không biết tên tôi thì cũng không trách được" Tần Lạc nói: "Tôi bận nhiều việc, không có thời gian nói nhảm với anh ở đây. Nếu như không còn gì để nói, anh cứ đi làm việc của mình thôi".
"Một nhân tài dốt đặc cán mai nói ra không ai biết".
Ngay khi hai người đang đối chọi gay gắt thì Thuỷ bá kịp thời xuất hiện giải vây. Ông tươi cười nói với Tần Lạc: "Tần Lạc, cậu tới rồi".
Sau đó ông quay sang chào người thanh niên lái chiếc xe thể thao: "Liệt thiếu gia, thiếu gia đã về".
"Thủy bá, cháu tới gặp Mục Nguyệt" Tần Lạc lễ phép nói với Thuỷ bá. Lần đầu tiên hắn tới đây, ông đã đón tiếp hắn nồng hậu, hắn cảm thấy Thuỷ bá rất có thiện cảm với hắn.
"Ừ. Bệnh của Mục Nguyệt khá nặng. Mọi người rất lo lắng. Lão gia cũng đang chờ cháu" Thuỷ bá nói.
"Bây giờ cháu vào trong" Tần Lạc gật đầu nói.
"Tao cảm thấy rất kỳ lạ. Rất nhiều người của gia tộc Văn Nhân không chào đón mày. Tại sao mày cứ mặt dày chạy tới đây làm gì?" Văn Nhân Liệt hai tay ôm ngực nói vẻ giễu cợt.
"Chỉ cần chủ nhân của gia tộc Văn Nhân chào đón tôi là được. Tôi không cần quan tâm tới những người tép riu" Tần Lạc phản kích. "Hãy chờ tới khi anh trở thành chủ nhân của gia tộc Văn Nhân thì hãy đuổi tôi đi. Thế nhưng tôi đoán rằng Văn Nhân lão gia không ngờ nghệch tới mức giao gia tộc Văn Nhân vào tay một người như anh".
"Mày…" Văn Nhân Liệt tức giận nói: "Tần Lạc, không phải mày muốn tới gặp Mục Nguyệt sao? Đáng tiếc Mục Nguyệt không trụ vững rồi. Có lẽ địa vị chủ nhân của gia tộc Văn Nhân sẽ nhanh chóng thay đổi. Khi đó nhất định chủ nhân mới của gia tộc Văn Nhân sẽ không hoan nghênh mày tới đây".
'Cho dù là vậy cũng không liên quan gì tới anh" Tần Lạc lạnh lùng nhìn Văn Nhân Liệt sau đó hắn quay người đi vào trong.
Văn Nhân Liệt đứng yên tại chỗ, vẻ mặt âm hiểm nhìn lưng Tần Lạc.
"Người đó là chó sao?" Tần Lạc vừa bước vào đại sảnh vừa nói.
"Ôi, Mục Nguyệt mới ốm mấy ngày mà trong nhà náo động. Mới mấy ngày mà có người đã thúc giục lão gia lập lại di chúc. Cháu nói xem đây là cái gì vậy? Câu nói: Gia đình đế vương là bậc vô tình nhất quả thực không sai chút nào" Thuỷ bá thở dài nói.
'Chỉ hy vọng là thế. Hai mươi năm trước ông cháu cứu lão gia, cũng cứu luôn gia tộc Văn Nhân. Hôm nay cũng hy vọng cháu có thể chữa khỏi bệnh cho Mục Nguyệt" Thuỷ bá mong mỏi nói.
"Cháu sẽ" Tần Lạc gật đầu hỏi: "Phòng của Mục Nguyệt ở đâu?"
Mặc dù Tần Lạc đã tới biệt thự của gia tộc Văn Nhân mấy lần nhưng hắn chưa bao giờ có cơ hội bước vào khuê phòng của Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Ở trên lầu" Thuỷ bá tiến lên trước dẫn đường cho Tần Lạc.
Lên lầu hai, rẽ trái Thuỷ bá đi thẳng tới căn phòng cuối cùng mới dừng lại gõ cửa và nói: "Tần Lạc tới".
"Tần Lạc tới sao? Mau bảo Tần Lạc vào đây".
Văn Nhân Đình lão gia cầm tay Tần Lạc nói: "Tần Lạc, cháu hãy mau xem bệnh cho Mục Nguyệt. Rốt cuộc nó bị bệnh gì hả? Tại sao chữa mãi không khỏi?"
"Anh rể" Văn Nhân Chiếu nhìn thấy Tần Lạc đi vào phòng. Hắn vành mắt hắn đỏ lên rồi nước mắt rơi lã chã xuống.
Trong lòng Văn Nhân Chiếu, chị gái chính là người thân duy nhất của mình.
Khi hắn gặp sai lầm, chị gái giúp hắn giải quyết. Hắn không có tiền, chị gái giúp hắn. Đối với Văn Nhân Chiếu mà nói, Văn Nhân Mục Nguyệt vừa là một người chị, vừa là một người mẹ. Nàng quan tâm tới hắn giống như người mẹ chăm sóc đứa con ruột thịt của mình.
Bây giờ chị gái ốm không dậy nổi. Một cảm giác bất lực cùng sự sợ hãi trong tâm trí lan tràn khắp người hắn. Khi Tần Lạc tới rốt cuộc hắn không kìm nén được nữa để nó bùng phát ra ngoài.
Đúng vậy cậu bé Văn Nhân Chiếu của chúng ta vẫn là người thẹn thùng, yếu ớt như vậy.
"Đừng khóc" Tần Lạc cau mày, hắn cúi đầu nói với Văn Nhân Chiếu.
Nghe vậy Văn Nhân Chiếu kinh hãi, hắn hoảng hốt lùi lại sau hai bước sau đó hắn vội vàng dùng tay lau nước mắt.
Mã Duyệt đứng ở bên chỉ gật đầu với Tần Lạc, không nói gì.
Tần Lạc đi thẳng tới giường, nói với Văn Nhân Mục Nguyệt mắt mở to nằm trên giường: "Trong người thế nào?"
"Không có cảm giác" Giọng nói yếu ớt của Văn Nhân Mục Nguyệt vang lên.
Tần Lạc ngồi xuống cạnh giường, đưa tay bắt mạch cho Văn Nhân Mục Nguyệt, cười nói: "Có cảm thấy đói không? Chân có lạnh không?"
Trước kia mỗi lần hắn nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt, hắn đều cảm thấy khắp người nàng toả ra một vầng hào quanh nóng bỏng, quý phái khiến người khác phải ngột ngạt.
Nói một cách khác. Nếu như hai người Lệ Khuynh Thành và Lâm Hoán Khê cùng nhau đi ra phố, sẽ có người thích nhìn Lâm Hoán Khê, cũng có người thích nhìn Lệ Khuynh Thành. Nhưng nếu ba người Văn Nhân Mục Nguyệt, Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành cùng nhau ra phố, tất cả mọi người đều chỉ ngắm nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt.
Đây không phảo là vấn đề ai xinh đẹp hơn ai mà là vấn đề phong thái.
Trong chu vi mười dặm không có đối thủ nào. Người nào đứng cạnh nào, người đó chính là
Nhưng mới chỉ một thời gian không gặp, dáng vẻ của Văn Nhân Mục Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi.
Dáng người xanh xao vàng vọt, gày gò. Môi khô nứt nẻ, giống như đã rất lâu rồi không uống nước vậy. Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, không có chút gì gọi là ấm áp.
Nhìn thấy gương mặt xinh xắn của Văn Nhân Mục Nguyệt không còn chút máu nào, trái tim Tần Lạc như đau quặn.
"Không thấy đói" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nàng cố gắng mở to mắt hơn nữa như muốn nhìn rõ Tần Lạc hơn và nói: "Em vốn tưởng chỉ là cảm mạo bình thường nên không cho bọn họ gọi điện cho anh nhưng không ngờ anh vẫn tới".
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Sau này tôi chính là chuyên gia bảo vệ sức khoẻ cho em" Tần Lạc cười nói: "Sau này em ốm, nhất định phải gọi điện cho tôi trước tiên".
"Có phải tôi sắp chết không?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
"Không đâu" Tần Lạc nói: "Chỉ là đám lang băm bên cạnh em chuẩn đoán nhầm thôi".
"Nhưng thoạt nhìn thì thấy bọn họ rất nóng vội" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn mấy người Văn Nhân Đình, Văn Nhân Chiếu ở bên nói.
"Bọn họ không phải là thầy thuốc. Bọn họ sao có thể biết bệnh của em nghiêm trọng hay không" Tần Lạc cười nói: "Hơn nữa em rất quan trọng với bọn họ. Em ốm đương nhiên bọn họ rất lo lắng".
Sau khi Tần Lạc bắt mạch cả hai tay của Văn Nhân Mục Nguyệt, hắn hỏi Mã Duyệt: "Tiểu thư mắc bệnh từ năm ngày trước sao?"
"Đúng vậy" Mã Duyệt trả lời. "Sáng sớm năm ngày trước tiểu thư đột nhiên cảm thấy người không khoẻ, đầu choáng váng ong ong, luôn có cảm giác ngủ gà ngủ gật. Tôi cho mời chuyên gia chăm sóc sức khoẻ với kiểm tra. Bọn họ đều khẳng định là cảm mạo thông thường sau đó kê đơn cho tiểu thư uống thuốc hạ sốt và chống nhiễm khuẩn. Tới nửa đêm bệnh tiến triển khá tốt, không còn sốt nữa".
"Chúng tôi cứ tưởng bệnh của tiểu thư cứ vậy là khỏi. Ai ngờ ngày hôm sau bệnh phát tác nặng hơn rất nhiều. Tiểu thư căn bản là không thể rời khỏi giường. Mấy hôm nay các chuyên gia chăm sóc sức khoẻ đã đưa ra rất nhiều biện pháp, tiêm cả kháng sinh nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm mà dường như lại càng nặng thêm làm thân thể tiểu thư ngày càng suy nhược".
"Mấy ngày nay ăn uống thế nào? Có ăn được gì không?" Tần Lạc hỏi.
'Có ăn được gì đâu. ăn gì nôn ra đấy" Văn Nhân Đình vội vàng la lên.
"Ăn gì nôn đó sao?" Tần Lạc giật mình chăm chú nhìn mặt Văn Nhân Mục Nguyệt và hỏi.
"Đúng vậy. Hơn nữa còn nôn cái gì đó màu nâu. Rất khủng khiếp" Văn Nhân Chiếu nói, mắt hắn vẫn đỏ hoe.
"Có… có giữ lại chất nôn không?" Tần Lạc sốt ruột đứng dậy hỏi.
"Không. Tất cả đều bị đổ đi hết" Mã Duyệt nói.
"Hôm nay rác vẫn chưa được chở đi. Có lẽ vẫn còn ở trong thùng rác" Thuỷ bá đứng bên cạnh nói.
"Hãy dẫn cháu đi" Tần Lạc nói.
Sắc mắt Thuỷ bá ngờ ngác, ông không hiểu đang xảy ra chuyện gì nhưng vẫn dẫn Tần Lạc ra chỗ thùng rác.
Khi Tần Lạc quay về, mặt hắn xám như tro tàn.
"Tần Lạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cháu đi xem mấy thứ đó làm gì?" Văn Nhân Đình nôn nóng hỏi.
"Nếu như cháu đoán không lầm" Tần Lạc nói giọng khàn khàn: "Mục Nguyệt bị người hạ cổ độc".