Ánh mắt Tần Túng Hoành nhìn lướt qua Văn Nhân Chiếu và Tần Lạc sau đó dừng lại trên gương mặt Văn Nhân Đình lão gia.
'Tôi biết vì một số nguyên nhân nên tôi vẫn bị người của gia tộc Văn Nhân bài xích" Tần Túng Hoành vỗ vỗ vai Văn Nhân Chiếu cười nói. "Dù Tiểu Chiếu suốt ngày đi theo tôi nhưng đây chỉ là biểu hiện giả dối cố ý để mặc của các người mà thôi. Bởi vì tôi mang họ Tần vì vậy tôi luôn là đối tượng cảnh giác và nghi ngờ".
"Tôi có thể hiểu được nguyên nhân của mọi người. Văn Nhân gia, Bạch gia và Tần gia của tôi giống như thế tam quốc. Không một ai có ý định hợp tác chân thành với ai, cũng không ai thực sự muốn chấp nhận người kia trở thành bạn bè của mình. Thậm chí ngay từ khi sinh ra tôi và Bạch Phá Cục đã thành đối thủ của nhau. Nếu như tôi ở vào vị trí của Văn Nhân lão gia tôi cũng phải làm như vậy. Điều này hoàn toàn không có chỗ cho tình yêu, tình bạn, hoàn toàn chỉ có lợi ích của gia tộc".
"Tôi có thể thẳng thắn thừa nhận với Văn Nhân lão gia rằng Tần gia của tôi quả thật có thể chiếm đoạt thị trường của Văn Nhân gia và Bạch gia trong một số lĩnh vực. Tôi tin rằng Văn Nhân gia và Bạch gia cũng có suy nghĩ như vậy. Mở rộng thị trở thành vị vua độc nhất. Đây chính là lý tưởng của bất kỳ ai trên thương trường. Tôi không phải người ngốc. Tôi quả thực cũng nghĩ vậy. Hơn nữa tôi còn thường xuyên ảo tưởng về nó".
"Thế nhưng tôi nghĩ tôi sẽ chỉ làm điều này dựa trên trí tuệ và cố gắng của chính mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc dùng tình cảm của mình để mưu lợi cho mình. Đây chính là chuyện duy nhất tôi có thể tự do lựa chọn. Tôi không tha thứ cho bất kỳ ai cưỡng ép hay làm nhơ bẩn nó".
"Tôi thích Mục Nguyệt, thích sự thông minh, trí tuệ của cô ấy, thích sự lạnh lùng của cô ấy, tôi cũng thích. Tôi yêu thích tất cả những cái xấu, điều tốt của cô ấy, chỉ cần nó thuộc về Văn Nhân Mục Nguyệt. Tôi không biết nếu như Mục Nguyệt không phải là người đứng đầu quản lý taìo sản của gia tộc Văn Nhân tôi có còn thích cô ấy nữa hay không. Dù gì khi cô ấy bắt đầu đạt được những thành cồn xuất sắc tôi mới chú ý tới cô ấy. Tôi thích cô ấy khi cô ấy thành công nhất'.
Tần Túng Hoành đứng cạnh giường ngắm nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt đang ngủ mê mệt như một đứa trẻ, đau buồn nói: "Thế nhưng nếu bây giờ Mục Nguyệt đồng ý lấy tôi chỉ với hai bàn tay trắng, không mang theo bất kỳ một cây châm, một sợi chỉ, một mảnh ngói của gia tộc Văn Nhân, tôi sẽ cực kỳ cảm kích. Là một người đàn ông, tôi có trách nhiệm hết thảy với người phụ nữ của đời mình. Đây chính là sự kiêu ngạo của tôi".
"Nhưng giờ đây Mục Nguyệt chính là người thừa kế của gia tộc Văn Nhân" Văn Nhân Đình lão gia nói. Sắc mặt của ông vẫn thản nhiên như thường. "Chỉ cần nó còn sống, nó vẫn là người chèo lái gia tộc Văn Nhân, trừ phi nó tự muốn mình từ bỏ vì vậy ước muốn của cậu không thực tế".
"Đúng vậy" Tần Túng Hoành cười gượng gạo nói: "Đây chính là điều tôi tiếc nuối nhất. Tôi biết suy nghĩ của mọi người mà vẫn cố gắng thực hiện điều đó. Quả thực cái tên "Trí công tử" chỉ là hư danh mà thôi".
Văn Nhân Đình lắc đầu nói: "Cậu sai lầm rồi".
"Sai lầm ư?"
"Đúng. Cậu sai lầm rồi" Văn Nhân Đình lão gia nói. "Trước tiên Mục Nguyệt là cháu gái của ta sau đó nó mới là người chèo lái gia tộc Văn Nhân. Mong muốn lớn nhất của ta là cháu gái của ta có cuộc sống hạnh phúc mà không phải kiếm ra bao nhiêu tỷ cho gia tộc Văn Nhân. Tần Túng Hoành, nếu như cậu thực sự làm cháu gái ta yêu thương cậu, ta nguyện ý dùng một nửa gia sản của gia tộc Văn Nhân làm quà cưới".
"…'
Tần Túng Hoành giật mình nhìn Văn Nhân Đình, tựa hồ hắn không tin vào lỗ tai mình.
Hôm nay Văn Nhân Đình lão gia uống nhầm thuốc sao?
Nếu như Văn Nhân Mục Nguyệt thật sự đồng ý lấy Tần Túng Hoành hắn, liệu ông có dùng một nửa gia sản của gia tộc Văn Nhân làm quà cưới không?
Một khi như vậy gia tộc Văn Nhân có còn là gia tộc Văn Nhân không? Một gia tộc Văn Nhân suy yếu không phải sự bị cả hai gia tộc Tần, Bạch nuốt chửng sao?
"Có thật ông ta yêu cháu gái mình tới mức đó không?" Tần Túng Hoành thầm nghĩ nhưng hắn lại nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Văn Nhân Đình lão gia.
Dường như Văn Nhân Đình lão gia biết sưuy nghĩ của Tần Túng Hoành, ông cười nói: "Một khi như thế thì thế lực của Tần gia sẽ tăng lên rất nhiều. Ta cũng có thể mượn đó giáo huấn cho con chó điên Bạch gia kia một trận. Ta cũng coi như đó là báo mối huyết thù cho ông già này. Mối hận này ta đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm nay rồi".
Tần Túng Hoành cười gượng nói: "Văn Nhân lão gia, bây giờ Mục Nguyệt đang bệnh nặng nằm trên giường. Chúng ta nói chuyện này có hợp lý không?
"Đúng vậy. Tất cả đều phải chờ thái độ của Mục Nguyệt" Văn Nhân Đình lão gia nói.
"Bây giờ cơ bản có thể xác định là thế" Tần Lạc nói.
"Chậu Phật Đà trong tay anh chính là vật dẫn cổ sao?"
"Đúng. Đây chính là vật dẫn cổ. Mặc dù cổ độ này không hung tợn nhưng lại rất bí mật. Khó phát hiện ra, cũng khó chữa trị".
"Anh có biện pháp chữa trị nào không?"
"Đang suy nghĩ".
"Nếu tôi nói tôi muốn giúp, anh nhất định sẽ từ chối, đúng không?" Tần Túng Hoành hỏi.
"Không sai" Tần Lạc gật đầu. "Tôi phải công nhận mới rồi anh biểu lộ tình cảm rất chân thành cũng rất cảm động nhưng điều này cũng không đủ để xoá đi rằng anh không phải là người hạ cổ độc. Cũng có thể anh thấy bản thân mình không còn hy vọng theo đuổi Mục Nguyệt nên cố tình vì yêu mà sinh hận báo thù".
Nói thật bản thân Tần Lạc cũng không thể xác định chính xác Tần Túng Hoành là người hạ cổ độc. Thậm chí trong lòng hắn cũng nghiêng về suy nghĩ Tần Túng Hoành không phải là người hạ cổ độc bởi vì Tần Lạc cũng không biết Tần Túng Hoành hạ cổ độc vì động cơ nào.
Hơn nữa nếu điều tra kỹ lưỡng thì thấy phương pháp này cũng hơi ngu ngốc, không phù hợp với trí tuệ của một "Trí công tử" như Tần Túng Hoành.
Thế nhưng Tần Lạc có thể giải thích hộ Tần Túng Hoành không?
Đương nhiên Tần Lạc lại cũng muốn mượn cơ hội này vu oán, ném *** vào mặt hắn.
Anh bạn Tần Lạc này nguyện vì nước vì dân làm những chuyện anh hùng nhưng trong một số chuyện thì hắn lại cực kỳ hẹp hòi.
Quả nhiên sắc mặt của Tần Túng Hoành rất khó chịu.
Tần Túng Hoành cười nhạt nói: "Ít nhất bây giờ anh vẫn chưa thể chứng minh tôi là người hạ cổ độc, đúng không?"
"Tôi chỉ biết chậu Phật Đà này là từ chỗ của anh" Tần Lạc chỉ tay vào chậu Phật Đà vẫn còn đang rỉ chất lỏng màu nâu.
'Xem ra tôi phải giải thích vấn đề này một chút mặc dù không hy vọng anh sẽ tin tôi" Tần Túng Hoành nói. "Thứ nhất, chậu Phật Đà này tôi phát hiện ở một ngôi chùa ở ngoại thành rồi mới cho người mang về trồng. Thứ hai tôi cũng không biết nó có thể làm vật dẫn cổ độc. Thứ ba sao tôi có thể biết Tiểu Chiếu sẽ thích nó? Thứ tư Tôi sao có thể dám chắc Tiểu Chiếu sẽ tặng nó cho Mục Nguyệt? Mỗi một bước như vậy còn có sự tính toán rất chính xác. Dù tôi được xưng là "Trí công tử" nhưng cũng không thể có khả năng đó".
Đúng vậy. Tần Túng Hoành giải thích rất có lý.
Có ai có thể dám chắc trên đường chuyển Phật Đà từ chùa về nhà mà không bị người khác giở thủ đoạn không?
Liệu có ai có thể xác định Văn Nhân Chiếu vừa nhìn thấy nó đã thích ngay hơn nữa còn đưa tặng cho chị gái mình không?
Liệu sau khi chậu Phật Đà vào tay Văn Nhân Chiếu có bị người đánh tráo không?
'Thời nay chuyện thật giả liệu có phải ai cũng biết hết không?' Tần Lạc cười nói. "Tôi chỉ phụ trách việc chữa bệnh cứu người. Việc điều tra thủ phạm là việc của gia tộc Văn Nhân, là chuyện của Mục Nguyệt sau khi tỉnh lại. Chuyện này không liên quan gì tới tôi".
"Như vậy tôi chưa phải gánh chịu trách nhiệm chứ?" Tần Túng Hoành cũng không muốn bị trục xuất ra khỏi nhà.
"Tuỳ anh" Tần Lạc thờ ơ nói: "Chỉ cần Văn Nhân Đình lão gia không phản đối".
Dù sao Tần Túng Hoành cũng là nhân vật quan trọng của Tần gia. Trước khi hung thủ chưa điều tra ra, quả thực Văn Nhân Đình lão gia cũng không muốn đuổi hắn đi.
Vì vậy ông mới cố tình bỏ qua việc này, ông quay nhìn Tần Lạc hỏi: "Vật dẫn cổ đã tìm thấy, có thể cứu chữa cho Mục Nguyệt không?'
"Để giải trừ cổ độc thực vật thì chỉ có cách dùng thảo dược" Tần Lạc nói.
"Dùng dược liệu nào? Hãy nhanh chóng kê đơn thuốc. Ông sẽ cho người đi mua" Văn Nhân Đình nói.
"Có hai loại dược liệu rất quý hiếm. Các hiệu thuốc cũng không có" Tần Lạc nói.
"Vậy ở đâu mới có?"
"Ông cháu ở Dương Thành có thế nhưng…" Tần Lạc quay đầu nhìn Mục Nguyệt nói: "Lúc này cháu không thể rời khỏi đây. Cháu chỉ có thể gọi điện nhờ người mang tới".
"Vậy hãy mau lên" Văn Nhân Đình lão gia vội vàng la lên. Ông chỉ hận không thể bắt Tần Lạc nói ngay số điện thoại để tự mình gọi.
Văn Nhân Mục Nguyệt ốm nặng, sản nghiệp của gia tộc Văn Nhân có nguy cơ đồng loạt giảm sút. Trong khi đó người trong nhà cũng không ngừng đấu tranh. Cái đám người có vẻ rất khó đoàn kết với nhau lại đồng lòng bức vua thoái vị, gây sức ép với ông làm di chúc mới.
Chẳng lẽ tai nạn của hai mươi bốn năm trước lại lặp lại sao?
"Được" Tần Lạc lập tức lấy di động gọi điện.
Trước tiên Tần Lạc gọi điện thoại cho Gay, nhờ hắn phái người tới lấy hai loại thảo dược. Cho tới bây giờ Gay chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Tần Lạc nên hắn sảng khoái đồng ý trong điện thoại.
Cú điện thoại thứ hai hắn gọi về nhà. Không ngờ người nghe máy lại là Tần lão gia. Khi Tần lão gia hỏi nguyên nhân cần hai loại thảo dược đó, Tần Lạc liền thuật lại nguyên do làm Tần lão gia giật mình kinh hãi. Ông liên tục căn dặn Tần Lạc làm gì phải chắc chán, không dùng trọng châm, không dùng độc dược.
Đúng vậy, gải chất kỳ độc chính là lấy độc trị độc. Nếu không dùng dược vật kịch độc thì sẽ không thể nào bài trừ hết cổ độc trong người.
Thế nhưng sau khi bài trừ hết cổ độc thì lại lưu trong thân thể người bệnh một loại chất độc khác.
Vì vậy lại phải chuẩn bị thuốc giải để giải loại độc tố thứ hai.
Nếu như không nắm chắc, cổ độc chưa làm chết người, độc dược uống vào người lại gây ra chết người. Đây chính là nguyên nhân Tần lão gia rất lo lắng.
Nếu Tần Lạc cho Văn Nhân Mục Nguyệt uống độc dược chết thì sao?
Tần Lạc chưa kịp ngắt điện thoại thì hắn nghe thấy tiếng nôn khan ở phía sau.
Khi Tần Lạc quay người lại, hắn nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt đã tỉnh lại từ lúc nào, nàng thò đầu ra ngoài giường và nổn mửa.
Ào ào, ầm ầm
Chất lỏng màu nâu sẫm từ khoé miệng nàng chảy ra, cùng với đó là vết máu, giống như nàng muốn nôn ra cả lục phủ ngũ tạng của mình.
"Có máu" Tần Lạc kêu lên: "Bọn chúng lại bắt đầu tác quái. Chúng lại vừa phóng ra cổ độc".