Nếu mà đạn không cần đến tiền, thì Tần Lạc muốn ngay lập tức lôi hai tên này ra ngoài bắn liền một lúc nửa tiếng đồng hồ luôn.
Đạn khôug cần đến tiền sao? Đúng là không cần tiền thật.
Vì dù sao thì đạn mà Tần Lạc dùng đều là do Long Tức cung cấp cho hết.
Nhưng Tần Lạc vẫn không nỡ lôi bọn chúng ra ngoài bắn chết.
Bọn chúng không thể chết một cách dễ dàng như vậy, phải để cho bọn chúng chết dần chết mòn. Tần Lạc lăm lăm cằm con dao trên tay, hai mắt đảo qua đảo lại trên người của hai tên đó, giống như một tên đồ tể đang đứng trong trai chăn nuôi gia súc, do dự mãi xem rốt cuộc là mình sẽ thịt con lợn nào trước.
Nhưng, ánh mắt như vậy mà nhìn lên người của hai tên mặc đồ đen, thì sẽ làm cho bọn chúng cảm thấy như bị lăng nhục, điều này làm cho cả hai tên sát thủ đều vô cùng căm hận.
Phải biết rằng, lòng tự tôn của cao thủ là vô cùng cao.
Cho dù là những cao thủ bị bắt thì họ vẫn đã từng là một cao thủ.
"Giết tao đi." Tên mặt thẹo khó chịu nói.
Hắn ta vừa dứt lời thì lập tức phun ra một miếng máu ứ đọng màu đỏ thẫm.
Cho dù có đến nha sĩ để nhổ răng, thì cũng sẽ phải chảy ra một chút máu, huống hồ Tiểu Lý Phi Đao lại còn không phải là một nha sĩ, mà ông ta dùng dao khoắng một lượt trong miệng của người ta
"Chúng mày không phải vội, rồi tao sẽ đáp ứng yêu cầu của chúng mày thôi." Tần Lạc cười nói. "Trước khi chết, thì chúng mày phải trả lời một câu hỏi của tao. Nếu không trả lời thì tao sẽ làm cho chúng mày cứ sống mãi thế này".
"Giết tao đi....giết chết tao đi." Tên mặt thẹo cố gắng giãy dụa, làm cho chiếc xích sắt ở chân và tay cứ kêu lên liên hồi.
Tần Lạc cho luôn hắn ta một quyền vào bụng, làm cho thân thể hắn ta gíờ đây biến thành một đường cong, bụng và hông cong về sau đúng theo tư thế hết sửc khêu gợi.
"Là ai đã sai bảo chúng mày?" Tần Lạc hỏi. "Chỉ cần trả lời câu hỏi này của tao, thì tao sẽ cho chúng mày được thoải mái ngay lập tức".
"Phụt."
Một tên áo đen còn lại nhổ luôn một bãi nước bọt lên người Tần Lạc.
Nước bọt màu đỏ thẫm, còn lẫn trong đó không biết bao nhiêu là máu loãng,
Tần Lạc cũng không thèm để tâm đến chuyện đó, cứ như chưa hề nhìn thấy vậy, tiếp tục cười nói: "Tao không bao giờ làm việc ngu ngốc như thế này. Mày đã bao giờ thấy một cao thủ dùng nước bọt mà có thể đánh bại được đối thủ của mình chưa?"
Tần Lạc tay cầm dao bước tới trước mặt tên đầu cua, dùng dao đưa vài đường nhẹ nhàng lên mặt hắn ta.
Vừa mới đụng vào, mặt hắn ta đã xuất hiện một vệt nứt màu đỏ rồi.
Vết nứt đó nhỏ và mỏng như một sợi chỉ vậy, thuận theo đường trượt của mũi dao trên tay Tần Lạc, thì vết nứt đó ngày càng to, ngày càng sâu, cuối cùng thì nhìn nó giống như một thác nước màu đỏ, phun trào máu tươi ra bên ngoài.
"Chỉ có dao mới làm bị thương được người ta." Tần Lạc nhìn vào kiệt tác của mình ha hả cười nói.
Không thể không nói rằng, vào thời khắc này, Tần Lạc có phần không được bình thường cho lắm. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hắn giờ đây không khác gì mấy tên sát nhân cuồng bạo và biến thái trong mấy bộ phim kinh dị vậy.
Cũng may mà đây là mật thất.
Tần Lạc cũng không chuẩn bị làm cho bọn chúng sống sót mà ra khỏi đây.
Chẳng có ai biết việc xảy ra ngày hôm nay cả.
Như vậy thì hình tượng huy hoàng, vĩ đại, điệu bộ ngại ngùng, e thẹn ngày thường của hắn cũng sẽ chẳng phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
"Ha ha ha....mày, mày nghĩ là như vậy là có thể làm cho bọn tao phải khuất phục hay sao? Ha ha ha ....thật là xem thường chúng tao quá đấy.?" Tên đầu cua cười lên như điên nói.
"Chúng tao thì làm gì còn việc gì mà chưa từng trải qua chứ?"
Tần Lạc gật gật đầu, tán đồng lời nói của bọn chúng: "Tao biết là chúng mày đều là tinh anh, đều là chiến sĩ, đều là những người thà chết chứ không chịu nhục, bị đánh đập thế nào cũng không cầu xin. Đánh vài quyền, vạch nhẹ vài cái mà làm cho chúng mày khuất phục thì quả là xem thường chúng mày quá."
"Thế nhưng, mày biết không?" Tần Lạc nói đến đây thì cầm dao lên vạch một đường trên vết thẹo của tên mặt thẹo.
Tần Lạc ven theo vết thẹo dài trên mặt hắn ta, từng tí từng tí một mở ra một đường trong vết thẹo đã có từ bao năm nay.
Rạch nát cả vết thẹo, rạch nát cả da thịt, rạch nát cả mạch máu, và rạch nát cả khuôn mặt của tên mặt thẹo. Máu tươi phun ra như suối, da thịt bong tróc khắp nơi.
Màu da đen được kéo ra hai bên, hé ra một lỗ hổng khá lớn, lộ rõ từng thớ thịt đỏ chót còn đang rung lên từng hồi.
Đúng vậy, da thịt bong tróc nát bấy chính là nói cảnh tượng như thế này ở trước mắt.
Vi vết thẹo đó dài đến ấn đường, nên dĩ nhiên là máu sẽ chảy vào mắt hắn ta rồi
Giờ đây, lông mày của hắn ta đã được nhuốm đỏ, mắt đỏ, mũi đỏ, đến miệng cũng trở nên đỏ chót. Một khuôn mặt muốn được đanh ác thế nào thi có đanh ác thế đó, muốn được kinh dị thế nào thì có kinh dị thế đó, giống như bộ dạng của nhân vật Lý Đại Chùy khi ăn thịt người, một trong mười đại ác nhân ở trong ''Tuyệt Đại Song Kiêu'' vậy.
Không ai trên đời này lại không yêu cái đẹp cả.
Tên mặt thẹo rõ ràng là rất để tâm đến vết thẹo từ trước đến giờ chưa bao giờ làm tăng thêm mỹ quan cho hắn ta cả vậy mà giờ đây khi bị Tần Lạc rạch cho một đường thì lại khiến cho hắn trở nên ngày càng xấu hơn.
"Khốn nạn....khốn nạn..... nếu hôm nay mà mày dám không giết chết tao, thì tao nhất định sẽ làm cho mày sống không bằng chết." Tên mặt thẹo nhắm nghiền mắt lại, rống lên chửi mắng.
"Mày nghĩ nhiều quá rồi".
Tần Lạc rút một chiếc khăn tay ra lau đi những vệt máu còn dính lại trên lưỡi dao, nói: "Tao đâu có nói là không giết mày đâu."
Tần Lạc vô cùng hài lòng với hai huyết đồ mà hắn tự tay mình vẽ lên, hắn nhìn kỹ thưởng thức một hồi rồi nói: "Tao biết là hai người chúng mày đều rất có cốt khí, nhưng tao lại không có cách nào để xác định xem trong hai chúng mày ai mới là người có cốt khí hơn. Thế này đi, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhé. Nếu hai người không lên tiếng chối từ thì coi như là đồng ý gia nhập trò chơi. Ok?"
Tần Lạc thấy hai người bọn họ đều im lặng không nói thì nói: "Được rồi. Xem ra chúng mày cũng đều muốn chơi phải không?"
"Quy tắc trò chơi là thế này, tao là chủ khảo và cũng là trọng tài, tao dùng mọi thủ đoạn để ngược đãi chúng mày, ai không kiên trì được thì hãy trả lời tao một câu hỏi, sau đó tao sẽ làm cho chúng mày trở nên thoải mái hơn. Nếu hai người chúng mày ai cũng kiên trì đến cùng thì trò chơi này cũng sẽ được tiếp tục mãi....." Tần Lạc lấy chiếc di động ra xem thời gian, nói: "Trước năm giờ chiều ngày hôm nay thì tao chẳng có việc gì quan trọng cả. Chúng ta có khoảng bảy tiếng để chơi."
Bảy giờ đồng hồ, là thời gian làm việc một ngày của một người đi làm công sở, là thời gian mà một người tài xế chạy cả gần nghìn km đường dài, là thời gian cho một người phụ nữ trang điêm trong ba, bốn lần, cũng là thời gian để một người đàn ông liên tục chiến đấu trên giường ba, bốn lần. Nếu tốc độ nhanh hơn thì những con số này còn có thể gia tăng hơn nữa.
Tất nhiên, đây cũng là thời gian mà Tần Lạc và hai tên mặc đồ đen này chơi trò chơi.
Nghĩ một lúc, Tần Lạc bổ sung thêm: "Đừng vội nghĩ rằng nếu người đầu tiên nhận tội rồi thì người thứ hai có thể chết cùng ngay lập tức. Nếu người thứ nhất khai ra, vậy thì việc tử vong của người thứ hai sẽ được kéo dài tới ngày hôm sau. Tao là một bác sỹ trung y, vì vậy mà có thể làm cho chúng mày sống không bằng chết, lê lết thêm được hai mươi tư giờ đồng hồ nữa. Tin tao đi, tao có thể làm được điều này."
Tần Lạc tóm lấy tay trái đang được trói chặt vào khung sắt của tên mặt thẹo, sau đó dùng con dao găm đâm thẳng qua lòng bàn tay hắn ta, nói: "Trò chơi bắt đầu."
"A.....A...." Mười ngón tay liền với tim, vì vậy mà tay đứt ruột đau.
Tay của tên mặt thẹo bị đâm vào như vậy thì đau đến toàn thân run rẩy liên hồi.
Trán hắn ta vã mồ hôi hột, hai mắt trợn ngược lên, tượng trưng cho cái cảm giác đau đớn này đã được lan truyền ra toàn thân và đạt tới cực điểm.
"Mày có chắc là sẽ không nói cho tao biết là ai đã sai chúng mày, phải không?" Tần Lạc sau khi đâm vào tay tên mặt thẹo thì quay mặt sang một bên hỏi.
"Con mẹ nhà mày!" Mặt thẹo lớn tiếng chửi.
"Được thôì. Giờ đến đứa thứ hai." Tần Lạc nói.
Hắn bước đến trước mặt tên đầu cua, hỏi: "Mày có nhìn thấy việc mà tao vừa làm không? Nếu bây giờ mà mày nói cho tao biết thì tao sẽ cho mày ra đi một cách thanh thản hơn. Làm cho mày không có bất kỳ cảm giác đau khổ nào. Không những thế, tao còn cho mày chọn lựa phương thức chết cho riêng mình. Cho dù mày có muốn đảm bảo thân hình được hoàn thiện mà chọn cách uống thuốc tự sát thì tao cũng chấp nhận."
"Cút mẹ mày đi!" Đầu cua lại một lần nũa nhổ bãi nước bọt vào mặt Tần Lạc.
Tần Lạc lại rất mực đề phòng tên tiện nhân này, nên hắn làm sao lại có thể để tên đầu cua nhổ vào mình lần nữa chứ? Đầu hăn hơi nghiêng sang một bên, đã khiến cho cái vũ khí buồn nôn mà lại chẳng có lấy một chút sát thương gì phải thất bại.
"Ồ! Thế có nghĩa là mày đã từ chối lòng tốt của tao đấy." Tần Lạc nói.
Hắn dùng sức dí sát tay của đầu cua lên chiếc cột đá, sau đó hắn giơ cao chiếc dao găm trong tay mình lên, đâm thẳng vào giữa bàn tay của đầu cua.
"A......" Đầu cua kêu gào thảm thiết.
Sự đau đớn như vậy, không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
"Tao Đ**....."
"Mày nói cái gì?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi.
"Đ** con mẹ mày...." Một lúc sau, đầu cua mới bổ sung tiếp mấy chữ sau.
"Thế mới phải chứ." Tần Lạc cười nói. "Mày mới nói có hai từ trước, làm tao lại cứ tưởng là mày bị tao đâm cho thích quá cơ." Trong lúc nói, Tần Lạc đột nhiên khẽ xoay xoay con dao găm vẫn đang được đâm trong lòng bàn tay đầu cua. Hắn xoay cả nửa vòng tròn trong lòng bàn tay đầu cua một cách trắng trợn.
Vốn dĩ là Tần Lạc muốn quay cả một vòng tròn cơ, nhưng vì lưỡi dao đụng phải xương nên bị mắc kẹt không xoay được nữa.
"Á... á a a ......." Đầu cua kêu lên thất thanh từng hồi, nghe như thể sắp lên đến đỉnh rồi vậy.
"Có biết vì sao tao lại xoay vòng như vậy không?" Tần Lạc cười hỏi.
Đầu cua há hốc miệng chửi thì lại bị Tần Lạc làm cho phải thu những lời nói đó về. Tên khốn nạn, cặn bã này mặc dù làm cho người ta thấy ghét, nhưng câu nói của hắn cũng khá là đúng. Nước bọt thì không thể làm bị thương người được, phải là dao mới được.
"Bởi vì, tao đã biểu diễn cảnh kinh dị này ở người bạn đồng hành của mày trước, như thế thì mày sẽ thầm ám chỉ cho mình, hơn nữa trong đầu sẽ mô phỏng theo phản ứng của mình sau khi phải chịu nỗi khổ này. Nếu mà như thế thì khi sự đau khổ này được thể hiện trên người mày, thì mày sẽ không quá kinh hoàng và cảm thấy khó có thể chấp nhận được."
"Bởi vì mày cũng đã phải chịu một lần rồi, tuy rằng lần đó chỉ là ảo tưởng mà thôi " Tần Lạc cười nói tiếp: "Đây là kiến thức về tâm lý học, mày không hiểu đâu".
"Vì vậy mà tao muốn cho chúng mày một chút thay đổi."
Tần Lạc rút con dao trong lòng bàn tay hắn ta ra, lại một tiếng á to đến rợn người được cât lên.
"Mỗỉ một lần tao thể hiện thủ pháp trên người của đồng bọn của mày thì cũng thể hiện y như vậy trên người mày."
"Có điều, làm xong rồi thì sẽ có một chút thay đổi so với trước. Mày sau khi thấy đồng bọn của mày phải chịu khổ như vậy mà vẫn không muốn phối hợp với tao, thì tất nhiên là phải bị trừng phạt thêm nữa".
Tần Lạc ngồi xổm xuống, dùng dao găm rạch luôn chiếc quần ở đầu gối của mặt thẹo ra. Sau đó, toàn bộ đầu gối của mặt thẹo đã được phơi bày ra trước mắt Tần Lạc. Tần Lạc lại một lần nữa dùng dao men theo xương bánh chè ở đầu gối của hắn ta mà vẽ ra một vòng hình e líp.
Bọn chúng làm cho chân của ông nội tàn phế thì Tần Lạc cũng sẽ làm cho chân bọn chúng tàn phế.
Hắn chuẩn bị tháo rời xương bánh chè của tên mặt thẹo ra, sau đó đem nó về cho thần khuyển Tây Tạng ăn.
"A.a..a.a............giết tao đi!....để tao được chết!." Mặt thẹo rõ ràng là không thể chịu đựng được thêm nỗi dày vò này nữa, hắn ta gào thét đến khản giọng.
Sự đau đớn này làm cho hắn ta không thể thốt ra thành lời.