Tần Lạc đồng ý lãng phí thời gian để chơi trò này với bọn chúng, là do căn cứ vào "cạnh tranh ý thức" trong tâm lý học.
Bất luận là ai, thì khi gặp phải tranh đua thì trong lòng ít nhiều đều cảm thấy khủng hoảng. Hơn nữa, Tần Lạc còn cố tình đặt ra hình phạt nặng như vậy, thì cho dù hai người có là anh em hoặc chiến hữu thân thiết của nhau đến mấy, thì trong thâm tâm bọn họ cũng sẽ lo lắng đối phương sẽ nói ra bí mật trước mình một bước.
Có áp lực tâm lý này, thì khi những đau đớn mà thân thể có thể chịu đựng đạt đến một mức độ nào đó thì ắt sẽ có một người đòi tố giác với mình trước
Nếu không thì có lẽ là những người được huấn luyện để trải qua tất cả các loại hình phạt như thế này đúng là có chết cũng không chịu mở miệng.
Đến lúc đó thì Tần Lạc chẳng khác gì dã tràng xe cát, xôi hỏng bỏng không cả.
Nghe thấy tên mặt thẹo kêu lên đau đớn thì Tần Lạc biết là hắn ta cuối cùng cũng không chịu đựng thêm được nữa rồi.
"Tao cũng muổn giết chết mày lắm." Tần Lạc nói.
Câu nói này đúng là câu nói xuất phát tự đáy lòng của Tần Lạc.
Cứ nghĩ đến vết thương mà bọn chúng đã gây ra trên người ông nội, nghĩ đến Mục Nguyệt hiện giờ sống chết còn chưa biết thế nào, nghĩ đến nỗi khổ đau, giày vò mà mình phải hứng chịu, nghĩ đến thân thể lạnh giá của ông nằm im bất động ở đó trong cơn ác mộng thì lòng mình như nguội lạnh hẳn. Cứ nghĩ đến những thứ này, thì Tần Lạc lại muốn lôi bọn chúng ra cho nhảy lầu cao một trăm mét hay cho đụng xe tải cho chết tươi ngay tại chỗ, một giây cũng không nên trì hoãn làm gì, chết một cách thuận buồm xuôi gió.
Nhưng nếu mà làm thế thì sẽ không phù hợp với suy nghĩ và lợi ích của Tần Lạc nữa rồi.
Vì vậy mà hắn không dùng kim châm để phạt bọn chúng mà là dùng dao.
"Nếu bây giờ mà mày nói cho tao biết ai là người sai bảo chúng mày, thì tao sẽ bỏ qua khâu này. Hơn nữa còn miễn luôn cả việc sẽ biểu diễn một màn trên người của đồng bọn mày cho mày xem nữa, cho mày biết sự lựa chọn của mày nó trí tuệ thế nào.
"Không bao giờ."
Tên mặt thẹo giật giật người nói, toàn thân hắn ta run rẩy lên từng hồi.
"Chết...cũng không....nói."
"Thế thì tao chỉ có thể tiếp tục hành trình này vậy".
Tần Lạc nói với vẻ bất cần, sau đó lại cúi đầu bận rộn với công việc của mình.
Rạch chỗ da ở xương bánh chè nơi đầu gối, cắt đứt những tĩnh mạch nối liền với nó. Động tác của hắn đâu ra đấy, nhanh mà gọn, giống như một bác sỹ phẫu thuật ngoại khoa cao siêu đang làm phẫu thuật cắt ghép cho bệnh nhân của mình vậy.
Chỉ có điều là vị bác sỹ này đúng là đãng trí thật, quên cả tiêm thuốc tê cho bệnh nhân.
Tần Lạc gặp phải một vấn đề nan giải.
Vì khớp xương bánh chè và khớp xương ở đùi gắn liền lại với nhau, giống như cái chốt cửa khóa chặt cửa lại. Nếu không có chìa khóa thì chỉ có thể đập nó ra mà thôi.
Dễ dàng thấy được rằng, Tần Lạc không hề có chìa khóa.
Thế là hắn liền quay người tìm kiếm một hồi.
Khi hắn nhìn thấy ở trong góc nhà có một chiếc gậy sắt rỉ đang nằm im một chỗ ở đó thì vui mừng nhặt nó lên.
Sau đó dùng gậy sắt nhắm thẳng vào chỗ xương bánh chè. Trông thấy động tác này của Tần Lạc thì tên mặt thẹo sợ quá toàn thân hướng ra đằng sau.
Chỉ mong là trên mặt đất có một lỗ hổng nào đó để chui luôn vào đó cho an toàn, làm cho hắn không bao giờ có thể tìm ra mình được nữa.
"Đừng....không .....đừng...."
Tần Lạc giơ chiếc gậy sắt lên, làm đúng tư thế thích hợp để chuẩn bị phá khóa, rồi nói: "Tao đã nói rồi, chỉ cần mày có thể nói cho tao biết là ai đã đứng sau báo chúng mày bắt cóc ông tao, thì tao sẽ lập tức dừng tay lại, sau đó sẽ cho mày một cái chết đầy danh dự."
"Tất nhiên là mày không nói thì cũng không sao. Chúng ta lại tiếp tục trò chơi thôi."
"Nói thực, tao cũng không hy vọng chúng mày khai ra sự thật nhanh đến vậy, nếu mà như thế thi mối thù này của ông tao sẽ không báo được rồi"
"Tao không biết tao thực sự biết là ai.....Chúng tao chỉ là được người ta thuê mà thôi." Tên mặt thẹo nói.
"Là ai đã thuê chúng mày??" Tần |Lạc hỏi.
"Tổ....chức"
"Tổ chức gì?"
"______"
"Chúng mày thuộc tổ chức gì? Là ai đã liên lạc với tổ chức của chúng mày?" Tần Lạc hỏi.
"______" Tên mặt thẹo lại một lần nữa từ chối mở miệng.
"Chúng mày nghe lệnh của ai để làm việc thế? Mày thường trực tiếp liên lạc với ai?"
"______"
Bốp! Chiếc gậy sắt trong tay Tần Lạc đập mạnh xuống, một âm thanh giòn tan cùng với tiếng thét gào ghê rợn vang lên. Ngay sau đó, chiếc xương bánh chè bé bằng cổ tay bị Tần Lạc đánh cho bay ra ngoài, đập vào tường rồi lại bắn ngược trở lại, cứ như là bóng chày vậy, độ đàn hồi vô cùng tốt.
Tên mặt thẹo đau quá ngất lịm đi.
Đầu buông thõng xuống ở đó, nhìn chẳng khác gì người chết.
Muốn té xỉu ra đó ư? Không có cửa đâu nhé.
Tần Lạc móc một cây ngân châm từ trong túi ra, sau đó châm liền vào hai huyệt ở vành tai. Rất nhanh, tên mặt thẹo đã mở to hai mắt ra rồi.
Hắn ta ngước mặt lên nhìn Tần Lạc một cái, sau đó lại cúi gầm đầu xuống.
Hắn ta thực sự là kiệt sức rồi.
Hắn ta không còn sức đâu mà ngẩng đầu lên lần nữa, cũng không đủ sức để mà mở mắt ra, lại càng không đủ sức để thốt ra thành lời. Nếu mà có thể chết quách đi, thì đó là một việc hạnh phúc biết nhường nào?
"Không cần mảy phải làm gì nữa đâu, chỉ cần mày làm chứng cho việc này mà thôi là được rồi." Tần Lạc nói với mặt thẹo.
Lúc này đây hắn mới lại bước đến trước mặt của đầu cua, nói: "Đến lượt mày rồi!"
"Mày đã chuẩn bị xong chưa? Định chấp nhận hình phạt tàn khốc hơn nó hay là chọn biện pháp nói sự thật cho tao biết đây?" Nguồn truyện:
"Tôi ....... " Vẻ mặt của đầu cua hơi có chút do dự, sau đó bất chấp nói: "Tôi chẳng biết gì hết.... Những gì chúng tôi biết thì đều đã nói ra cho anh hết cả rồi..... Tôi xin anh .....hãy mau giết chết chúng tôi đi!"
"Tao hiểu ý mày là gì. Mặc dù những lời mày nói rất khéo léo, nhưng vẫn là từ chối trả lời câu hỏi của tao."
Tần Lạc nói.
Hắn lại ngồi xổm xuống trước mặt đầu cua, dùng dao rạch quần hắn ta ra.
Sau đó, lưỡi dao sắc nhọn vạch lên vài đường trêu đầu gối của hắn ta.
Đầu Cua cứng hết cả người lại, run rẩy gào lên: "Tôi nói.....tôi nói...."
Tần Lạc dừng hành động của mình lại, nhưng vẫn không bỏ lưỡi dao trẻn đầu gối của Đầu Cua ra.
Hắn sợ cái cảm giác cấp bách đó biến mất, nên một lần nữa can đảm phản kháng lại.
Tần Lạc ngẩng mặt lên hỏi: "Là ai ?"
"Là...Tần....Tung Hoành....Là Tần Tung Hoành"
"Dựa vào đâu mà có thể chứng minh điều đó ?" Tần Lạc hỏi.
"Anh...anh đã nói là tôi chỉ cần trả lời một câu hỏi của anh mà thôi."
"Đấy là tao nói thế." Tần Lạc nói
"______" Nếu ánh mắt có thể giết chết được người ta thì Tần Lạc đã bị chết cả trăm nghìn lần rồi cũng nên.
"Nói cho tao biết, nó liên lạc với bọn mày kiểu gì? Lần này chắc chắn sẽ là câu hỏi cuối cùng. Nếu không trả lời thì những việc mà tao làm trên người đồng bọn của mày cũng sẽ được lặp lại trên người mày một lần nữa".
Tần Lạc dùng chuôi dao gõ gõ vào đầu gối của Đầu Cua, phát ra những âm thanh giòn tan.
............
Tần Lạc mở chiếc cửa sắt ra, sau khi bước ra ngoài từ trong căn nhà nhỏ đó thì toàn thân hắn, từ chân, tay đến mặt, đầu đều nhuốm đầy máu.
"Hỏi ra được chưa?".
"Phải phiền các anh thu dọn một phen rồi"
"Không sao. Chúng tôi thường xuyên làm những việc này mà." Tiểu Lý Phi Đao vừa nói vừa đẩy cánh cửa đã được Tần Lạc khép hờ. Sau đó hai con ngươi của ông ta mở to ra, điệu bộ thật là kỳ lạ. Tiếp đó, ông ta cười khổ nói: "Tôi thực sự muốn anh vứt 2kg thuốc nổ vào bên trong".
"Đó cũng là cái mà bọn chúng yêu cầu." Tần Lạc cười nói
Sau khi cáo biệt Tiểu Lý Phi Đao, Tần Lạc và Đại Đầu rời khỏi viện điều dưỡng.
Đến rồi lại đi, vội vội vàng vàng, hắn còn chẳng có thời gian đi thăm sư phụ Long Vương một chút nữa.
Xảy ra chuyện như vậy, chắc là Long Vương cũng hiểu cho hắn thôi.
"Có phài là tôi tàn nhẫn quá không?" Tần Lạc mệt mỏi nằm trên ghế hỏi.
Trong khi hắn hành hạ thân thể người ta thì có khác nào là đang hành hạ tinh thần mình đâu? Một người tâm sinh lý vô cùng bình thường thì có ai lại thích chơi trò chơi giết người chứ? Ít nhất thì Tần Lạc không thích.
Hắn là một bác sỹ, vì vậy nếu có thể thì hắn muốn cứu chữa cho những người tốt trên đời này hơn.
Đại Đầu không trả lời.
Tần Lạc thở dài một hơi, khi hắn bỏ ý định nghe câu trả lời của Đại Đầu thì Đại Đầu lại lên tiếng: "Nếu người bị thương là cha tôi thi tôi cũng sẽ giết sạch bọn chúng!"
"Biết được sự lựa chọn của người khác giống mình thì tôi cũng yên tâm rồi!" Tẩn Lạc cười nói. Giờ hắn mới cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút.
Đôi khi, tháo gỡ cái vướng mắc trong lòng cũng chỉ đơn giản vậy thôi.
Chỉ cần một câu nói đồng tình là đủ.
Khi Tần Lạc quay trở lại nhà Văn Nhân thì vừa lúc có người của Chánh Khí Môn đem vị thuốc mà hắn cần đến.
Người đem thuốc đến tên là Phong Tật, là cháu của Phong Hà và cũng là một trong ba người giám định của Chánh Khí Môn.
Tại cuộc so tài y thuật, Tần Lạc đã từng giao thủ với anh ta, cả hai đều là những người trẻ tuổi tài ba của hai môn phái.
"Phiền Phong huynh đệ đã tự mình đem thuốc đến. Thực lòng cảm ơn anh vô cùng!" Tần Lạc nói với vẻ mặt thành khẩn.
"Tần huyuh đệ không cần phải khách khí như thế. Mọi người đều là người một nhà mà"
Phong Tật cười nói.
"Cốc Môn Chủ sau khi nhận được điện thoại của anh thì vô cùng lo lắng, lập tức đi đến kho thuốc lấy dược liệu, sau đó bảo thêm hai anh tài xế đi cùng tôi vào thành phố."
"Dọc đường không dừng lại một khắc nào cả, hy vọng không làm chậm trễ việc của anh."
"Không sao đâu." Tần Lạc nói. "Không làm lỡ việc đâu. Anh vất vả rồi! Tôi sắp xếp cho các anh chỗ ăn ở đã, rồi mọi người nghỉ ngơi chút đi!"
"Vâng, thế cũng được!"
"Tôi cũng đang có ý muốn đi theo học hỏi thêm một chút đây." Phong Tật cười nói.
"Thế thì chúng tôi đi nghỉ ngơi trước nhé!"
"Mọi người đi đi!" Tần Lạc vỗ vỗ vào vai của anh ta nói.
Cái vị thuốc đó của Bồ Tát Môn vẫn chưa được đưa đến, Tần Lạc cũng chẳng có cách nào sắc thuốc cho Văn Nhân Mục Nguyệt cả.
Sau khi bắt mạch lại cho nàng một lần nữa thì thấy sức khỏe của nàng lại khỏe hơn trước được một chút, đây coi như một tin vô cùng tốt lành.
Trong lòng Tần Lạc cũng thấy khá hơn ít nhiều.
Tần Lạc bước đến bên cạnh Văn Nhân Đình, nói: "Ông! Cháu có mấy điều muốn nói với ông."
"Việc gì?" Văn Nhân Đình miễn cưỡng nở một nụ cười nói. "Tần Lạc, mặc dù cháu đến nhà chúng ta để từ hôn, nhưng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ coi cháu là người ngoài cả. Cháu có gì thì cứ nói thẳng ra."
Tần Lạc gật gật đầu, nói: "Hay là chúng ta đến phòng đọc sách của ông nói chuyện đi."
.......
Sau khi xuống lầu, đi vào bên trong phòng sách của Văn Nhân Đình, tiếp đó Văn Nhân Đình đóng cửa lại rồi nói: "Có chuyện gì vậy? Bây giờ đã có thể nói được chưa?"
Tần Lạc nhìn vào khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt đỏ au vì lo lắng cho cô cháu gái của mình của Văn Nhân Đình, nói: "Dạ! hung thủ đích xác là Tần Tung Hoành."