Tần Tung Hoành không ngồi trên chiếc xe cảnh sát của Mã Đào, mà để Điền Loa lái xe của mình đi theo đằng sau. Đối với vấn đề này Mã Đào không có gan dám cưỡng ép. Ngược lại hắn còn cảm thấy nếu để Tần Tung Hoành ngồi sau xe mình thì đúng là hơi mất tự nhiên.
Đến giờ hắn mới cảm thấy nhức đầu, bởi vì mời vị thiếu gia này về Cục rồi còn phải đối đãi thế nào nữa đây?
Nghiêm khắc răn dạy quở mắng ư, hiển nhiên là đâu có được. Chỉ sợ bản thân khi đã chạy về Cục rồi, điện thoại của cấp trên trong cục liền bị nổ tanh bành mất.
Xử lí nhẹ nhàng? Cũng không được. Vị Tần thiếu gia đóng mác giả kia cũng khó mà chọc vào, mà hắn lại còn có quân đội sau lưng. Nếu không đưa cho bọn hắn một đáp án vừa ý, e là hắn sẽ không buông tha đâu.
Hai vị thiếu gia ăn no rỗi việc đi tranh phụ nữ, tìm đến binh tôm tướng tép chúng tôi làm gì? Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng muốn chửi to hơn.
Mã Đào tưởng là Tần Tung Hoành và Tần Lạc xảy ra xung đột nhất định là vì cô gái có vẻ nòoài cao quý như tiên nữ kia, ngồi yên trong phòng khách không hé răng lấy một lời. Hắn trong lúc vô tình liếc nhìn một cái rồi cũng không dám nhìn khuôn mặt nàng ta nữa.
"Thật sự là quá đẹp." Mã Đào đánh chép miệng " Phụ nữa đẹp đều bị bọn chó Nhật giành rồi."
Hai tên cướp áo đen và tiểu hòa thượng lúc đầu do đích thân Tiểu Lý Thám Hoa và Hỏa Dược đưa đến, đến bây giờ do hai người bọn họ đưa về. Tần Lạc không yên tâm để những con tin này ở Cục cảnh sát, hắn sợ bọn họ sẽ bị giết người diệt khẩu.
Đợi cho toàn bộ rời đi hết, Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt mới chui vào trong xe.
"Nếu như có đủ bằng chứng, thì có thể để hắn cả đời trong ngục luôn." Tần Lạc mang vẻ tiếc nuối nói.
Bất kể là khẩu cung của hai kẻ bắt cóc hay là lời làm chứng của tiểu hòa thượng và bức tranh thì cũng chỉ là bằng chứng gián tiếp. Thậm chí có người cũng sẽ nghĩ những bằng chứng này đã được người ta sắp xếp nhằm để đổ vạ cho Tần Tung Hoành cũng nên.
Từ đầu đến cuối, Tần Tung Hoành căn bản đều không tham gia bất cứ chuyện gì. Tất cả chứng cớ đều chỉ chủ mưu là hắn, ngược lại cũng chả có tí quan hệ gì với hắn. Xem ra rất giống với ai đó dựng nên màn kịch này chĩa mũi dùi về phía hắn.
Trái lại tiểu hòa thượng chính mắt nhìn thấy Tần Tung Hoành chĩa súng vào sư phụ. Nhưng mà cái tên trọc đó cũng đâu có cầm máy ảnh chụp lại. Nếu mà có bức ảnh ở đây thì có sức uy hiếp hơn hẳn bức tranh vẽ bằng chì này. Bức tranh của hắn thật không thể lấy làm vật chứng.
Đối với nhân vật như Tần Tung Hoành, nếu như không có đủ bằng chứng đâm vào điểm yếu của hắn. Làm sao có thể bỏ hắn vào ngục?
Tần Tung Hoành sẽ được thả ra, rất nhanh thôi.
"Từ lúc em quen anh ta, anh ấy chưa từng phạm sai lầm nào." Văn Nhân Mục Nguyệt cất cao giọng :"Một lần cũng không có. Sự thận trọng của anh ta còn hơn cả em và Bạch Phá Cục."
"Đúng vậy. Thế mới nói là một đối thủ rất khó chơi. Anh cảm thấy hung thủ chính là hắn, tất cả bằng chứng đều hướng về hắn. Chỉ có điều là chưa tìm ra được bằng chứng. Lần này đưa người đến, kì thực là muốn thăm dò phản ứng của hắn ta, và chuẩn bị khai chiến cho tương lai của em..."
Tần Lạc sớm đã từ Vương Cửu Cửu biết được Yến Kinh có ba nhân vật kiệt xuất là Tần Tung Hoành, Bạch Phá Cục và Văn Nhân Mục Nguyệt.
Văn Nhân Mục Nguyệt một mình độc hành, dường như từ trước đến nay chưa từng tham gia hoạt động và yến tiệc của người khác. Đại đa số mọi người chỉ biết tiếng mà không biết người.
Bạch Phá Cục ngang tàng bạo ngược. Tuy có một đám cuồng nhiệt yêu mến theo sau nhưng những kẻ ghét hắn cũng không ít.
Còn Tần Tung Hoành được người ta gọi là 'Trí công tử' đối nhân xử thế rất nho nhã, lời nói làm việc rất có khuôn phép, kết giao nhiều bạn bè, kết thân với hiền tài. Bất luận là nam nữ già trẻ đều có một cảm giác như đang thưởng thức "gió xuân"
Trong những nhân vật cao cấp ở Yến Kinh thì Tần Tung Hoành ở một vị trí đặc biệt....
Tất cả mọi người đều không có gì phải nghi ngờ. Nếu cả ban bên cùng khai chiến, kẻ chiến thắng cuối cùng nhất định là vị thiếu gia trẻ tuổi nho nhã như gió xuân này rồi.
Người hướng về chỗ cao, dòng nước đổ xuống thấp. Lúc khó khăn người đến giúp đỡ không vì lợi ích quả thật rất ít. Nếu Văn Nhân Mục Nguyệt thật muốn khai chiến với Tần Tung Hoành vậy thì những kẻ đứng bên ngoài sẽ giống như tổ ong lộ diện túa ra giải cứu Tần Tung Hoành, và đổi lấy những thứ quý giá của hắn. Còn Văn Nhân Mục Nguyệt ắt sẽ phải đối mặt với những áp lực lớn chưa từng có.
Nếu Tần Lạc có thể đưa hắn vào đại lao, chỉ e là một ngày .... những kẻ kia sẽ muốn làm như vậy lần nữa? Lúc này đứng ở đây càng phải thận trọng hơn?
Hơn nữa, những chuyện kế tiếp của Tần Lạc chính là vì giúp Văn Nhân Mục Nguyệt lôi kéo các doanh nghiệp hữu dụng với nàng.
Văn Nhân Mục Nguyệt nói :" Ba gia tộc sở dĩ có thể tồn tại lâu năm như thế là do luôn duy trì một loại cân bằng. Bất luận kẻ nào muốn đánh vỡ thế cân bằng này , đầu tiên sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị hai nhà kia lật đổ. Ngoài ra còn có một lí do quan trọng nữa là cả ba nhà đều không phạm sai lầm."
"Bởi vì không phạm sai lầm, nên hai nhà khác mới tìm không ra cơ hội động thủ?" Tần Lạc cười cười hỏi.
"Quy mô của tập đoàn phát triển rất lớn mạnh, cho dù xảy ra xung đột cũng chỉ là liên quan đến lợi ích của mấy công ty nhỏ thôi, không ảnh hưởng đến đại cục. Nếu như tập đoàn không đưa ra những quyết sách mang tính nguy hiểm và mạo hiểm, những người khác rất khó bị dao động. Nếu muốn thu mua cổ phiếu công ty, thì quả là con số quá lớn. Ít nhất, số tiền mặt của gia tộc Văn Nhân tích góp đã bị thu mua gấp ba gấp bốn lần trở lên. Như vậy mới có thể năm chắc 6 phần thành công. Hơn nữa, một khi có người tham gia chiến sự, có lẽ lại gặp phải những nguy cơ mới. Đả thương địch mười phần thì cũng đã tự hại mình tám phần. Như năm đó, Bạch gia bởi vì sử dụng chiêu này với Văn Nhân mà thực lực bị tổn thất nghiêm trọng."
Tần Lạc thở dài một hơi.
Cuộc chiến của hai công ty lớn chả khác gì quan hệ giữa hai nước mạnh cả. Kẻ nào không làm gì được bên kia, thì kẻ đó cũng không dam khinh suất khai chiến với đối phương. Chỉ cần một bên mắng chửi cha mẹ của nhau, một bên sẽ lập tức mưu cầu phát triển lợi ích của mình.
"Hiện nay có cách nào không?" Tần Lạc hỏi.
"Đợi."
"Như vậy không phải là một cách hay." Tần Lạc nói tiếp :"Nếu như bọn chúng trong 50 năm không phạm sai lầm, chả lẽ chúng ta phải đợi đủ 50 năm sao? Bọn chúng ăn thì đã ăn đủ rồi, có thể chơi thì cũng chơi hết rồi. Mỗi ngày đầy đủ áo đẹp, thức ăn ngon, xe đẹp, mỹ nhân kè kè nách. Thật quá là dễ ccho hung thủ làm hại em. Làm một quân tử, có thù phải báo."
"Hử?" Văn Nhân Mục Nguyệt quay đầu nhìn lại Tần Lạc, đợi cho hắn nói hết.
"Không phải là bọn chúng phạm sai lầm thì có cơ hội công kích đấy sao?" Tần Lạc tiếp tục hỏi. Hắn đối với những chuyện làm ăn không hiểu rõ, nhất định phải hỏi rõ ràng mới có thể biết bước tiếp theo tiến hành thế nào.
"Đúng vậy." Văn Nhân Mục Nguyệt nói :"Nếu sự phát triển của bọn chúng gặp trở ngại, thì hai nhà khác sẽ quăng luôn nhà kia, cũng là cơ hội tốt."
Tần Lạc gật gật đầu biểu hiện hiểu rõ, nói :"Hi vọng bọn chúng phạm sai lầm thật quá mờ mịt. Mà thời gian chờ đợi thì thật dài. Chúng ta liệu có thể thử để biến bọn chúng thành bị động? Anh đã nghe Văn Nhân lão gia kể về chuyện hai mươi năm trước, lúc đó lão gia không phải cũng bị người ta ám hại mới dẫn đến chuyện suýt chút nữa để gia tộc Văn Nhân tan rã vào thời khắc mấu chốt?"
"Vết xe đổ, mọi người đều phòng bị rất chặt. Các thành viên trung tâm của gia tộc không phải là không nắm chắc cổ phần chỉ biết hưởng thụ lợi nhuận." Văn Nhân Mục Nguyệt đáp.
"Chúng ta hãy thử đi." Tần Lạc nói.
"Anh?" Văn Nhân Mục Nguyệt không rõ ràng hỏi lại.
"Cách nghĩ của anh còn thông minh hơn em."
"Em cũng phát hiện ra."
*****
Số nhà 16 trên đường Tử Viên.
Vẫn là cánh cửa có nước sơn màu đỏ, vẫn là khuôn mặt già nua quen thuộc đó, đến cả ngữ khí và nội dung trong câu hỏi cũng không thay đổi :"Thiếu gia, cậu đã về."
"Ông nội có trong nhà không?" Bạch Phá Cục gật nhẹ với người giữ cửa rồi bước nhanh vào sân trong. Trước kia hắn thường không quan tâm đến lời chào hỏi của người khác, nhưng hôm nay không hiểu sao có thể nói nhiều hơn một câu.
Có lẽ là sau khi nghe được tin tức tốt, nên tâm tình tốt hơn chăng.
"Ở Phật đường phía Tây." Người giữ của cung kính nói, đầu không ngẩng lên, dường như muốn cúi gập cả người xuống sát đất.
"Phật đường?" Bạch Phá Cục ngẩn người sửng sốt một lát, vội bước nhanh đến Phật đường.
Phật đường ở góc Tây Bắc. Ngôi nhà nhỏ ở đó tách biệt với các nơi khác. Tầng một Phật đường đặt tượng Quan Thế Âm Bồ Tát bằng vàng được mang về từ Nam Hải, còn tầng hai có một gian tàng kinh các và một nơi để người ta có thể ăn chay niệm Phật.
Bạch Phá Cục đã từng vào đây một lần, cchir thấy bên trong phủ đầy bụi bặm. Thế nên cũng chẳng có lòng muồn vào lần nữa.
Hắn biết ông nội của mình không tin Phật. Người nhà Bạch gia đều không tin Phật. Cho nên bình thường cửa ở Phật đường cũng bị khóa kín lại. Không hiểu sao hôm nay ông nội lại mở khóa thế kia.
Không phải tiến lại gần cũng nhìn thấy trong Phật đường luẩn quẩn mấy vòng sương khói. Đặt chân vào nhà mùi nồng đậm của hương khói ùa thẳng vào mũi, kích thích cái mũi hắn hơi ngứa ngứa.
Có người thắp hương thờ Phật sao?
Bạch Phá Cục hơi ngạc nhiên. Bởi vì hắn còn nhớ rất rõ, lúc hắn còn nhỏ, ông lão đó còn nói rất nghiêm khắc với hắn :"Đừn tin vào những thứ mà cháu chẳng bao giờ sờ thấy."
Ông ấy đều nói vậy với mỗi đứa trẻ trong Bạch Gia. Do vậy, những người Bạch gia đều hình thành một cái tật tự cao tự đại.
Tuy người Bạch gia không được người khác yêu mến. Nhưng bọn họ đều đạt được thanh tựu đáng tự hào trên mỗi lĩnh vực. Đây cũng là nguyên do nhà Bạch gia vẫn trường thịnh không suy.
Từ vài phương diện kia, thì lão già thích thú cần thuốc phiện dùng súng châm thuốc hẳn là một nhà giáo dục rất thành công,
Cửa lớn của Phật đường khép hờ hờ, không nghe thấy bất kì âm thanh nào từ bên trong.
Lúc Bạch Phá Cục đẩy cửa nhẹ liền nhìn thấy ông nội đang ngồi xếp bằng trước tượng Phật mặc một chiếc áo trắng thô, mắt khép nhẹ, biểu hiện vô cùng trang nghiêm.
Mà bàn thờ trước tượng Phật, vừa mới lập thêm một linh vị được phủ băng một tấm vải lụa màu vàng.
Trong lòng Bạch Phá Cục giật mình, liền cất lời hỏi :"Ai chết vậy?"