Bạch Chỉ Cảnh sớm đã nghe thấy tiếng bước chân của đứa cháu. Mỗi khi ông ta nghe được âm thanh vang dội lớn như vậy tức khắc trong lòng liền dâng tràn một cảm giác kiêu ngạo và tự hào.
Chỉ mình đàn ông Bạch gia mới bộc lộ vẻ bá đạo như vậy, phải đằng đằng sát khí liều lĩnh ác liệt.
Một người có thể nhận được sự kính trọng của người khác hay không không có liên quan tới tính cách của anh ta, nhưng rất có liên quan tới thân phận của anh ta.
Một so người quỳ gối trước tiền tài, còn một số người đã lại có đủ dũng khí đứng lên kiếm tiền.
Từ xưa tới nay, chỉ có nắm đấm mới là đạo lí.
"Phá Cục
Quỳ xuống."
Bạch Chỉ Cảnh không trả lời câu hỏi của đứa cháu, thậm chí cũng không hề quay đầu lại nhìn cháu mình.
Mắt chớp chớp, nhìn thoáng qua bài vị trên bàn thờ, sau đó liền khẽ nhắm mắt lại.
"Người đó là ai?" Rồi Bạch Phá Cục chợt liếc nhìn cái tên trên bài vị.
Hắn không quỳ, từ nhỏ tới giờ không bao giờ quỳ.
Và ngay cả với bà nội người yêu mến hắn nhất lúc qua đời, hắn cũng chỉ đứng trước bài vị một lát mà thôi.
Không phải là trong lòng không đau thương, mà hắn có những phương thức khác để biểu đạt nỗi nhớ thương của mình.
"Không phải là người nhà, là ân nhân.
Không phải là tiền bối, là người trí thức."
Bạch Chỉ Cảnh nói với giọng bi thương.
"Ta biết cháu không quỳ dưới trời đất, không quỳ trước cha mẹ.
Nhưng, người này đã vì Bạch gia mà chết.
Cháu nhất định phải thay Bạch gia quỳ xuống."
"Vì cứu Bạch gia mà chết?" Cả cơ mặt trên khuôn mặt hắn cau lại rồi cười nói :"Ông nội nói quá lời rồi? Bạch gia lúc nào mà yêu cầu ngườ khác đến cứu đâu?"
Chủ nhân của Bạch gia bây giờ là Bạch Phá Cục, mọi chuyện lớn nhỏ trong nước đều do một tay hắn không chế. Vậy mà bây giờ ông nọi lại nói có kẻ cứu Bạch gia mà chết, cho nên hắn cảm thấy vô cùng hoang đường không bực tức sao được.
Lẽ nào năng lực của bản thân lại tồi tệ đến mức thế? Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi liền đưa Bạch gia đến bờ vực phá sản sao?
"Phá Cục, cháu làm ta rất thất vọng."
Bạch Chỉ Cảnh than nhẹ.
"Cháu không muốn."
Bạch Phá Cục nói.
"Bạch Lập Uy kinh doanh làm buôn bán của Bạch gia ngày càng sa sút, nhưng ông lại rất ca ngợi.
Còn cháu thay đổi càn khôn mở ra con đường tiền tài khác, ông dựa vào đâu nói cháu làm ông thất vọng?" Đó là ông của hắn, Bạch Phá Cục không có chuyện khách khí với ông bao giờ.
Đây cũng là truyền thống của Bạch gia.
Người càng tranh luận càng sáng tỏ, chân lí này càng nói càng rõ ràng.
Các bậc tiền bối của Bạch gia rất hài lòng khi thấy hậu bối tranh luận và đưa ra ý kiến của bản thân.
"Ta không phải vì chiến lược kinh doanh của cháu mà thất vọng. Mà ta thất vọng vì tầm nhìn và cách nhìn toàn cục của cháu."
Bạch Chỉ Cảnh phải nheo mắt lại vì bị mùi hương chập vào mắt, giọng nói hơi khàn khàn.
Ông ta muốn hút thuốc, chợt nhớ ra là quên mang tẩu bút.
Bạch Phá Cục liền rút điếu thuốc từ trong túi áo đưa tới.
Bạch Chỉ Cảnh xua xua tay nói :" Không được hut. Như vậy là bất kính với Phật."
"Ông lúc nào tin Phật vậy?" Bạch Phá Cục cười hỏi.
"Ta không tin Phật."
Bạch Chỉ Cảnh nói tiếp :"Ta tin ông ta."
"Ông ta là ai?" Bạch Phá Cục lại liếc mắt nhìn tên trên bài vị 'Lý Tĩnh' , giống tên một nhân vật trong câu chuyện thần thoại. Nhưng hắn không tài nào nhớ ra được bản thân đã từng gặp và nghe nói đến khi nào.
"Ông ta là ai không quan trọn, điều quan trọng là cháu phải nhớ rõ cái tên này, phải ghi nhớ ông ta là ân nhân của Bạch gia."
Bạch Chỉ Cảnh nhấn mạnh
"Cháu thật không biết bản thân cháu sai ở đâu sao?"
"Cháu cho rằng những việc cháu làm vô cùng tốt." Bạch Phá Cục châm điếu thuốc ròi ngậm vào miệng. Hắn mặc kệ có hay không bất kính với Phật tổ.
"Chỉ hơi kém hơn so với Văn Nhân Mục Nguyệt và mạnh hơn nhiều Tần Tung Hoành."
"Vậy được ta hỏi cháu."
Bạch Chỉ Cảnh cố ý lên lớp cháu trai, từ tốn nói :"Mùa xuân 8 năm trước, tỷ suất lợi nhuận của Bạch gia là bao nhiêu?'' Người già ưa thích chỉ rõ 4 mừa xuân hạ thu đông, còn bây giờ đang rất lưu hanh cách nói quý 1, quý 2.
"12"
"Mùa thu năm ngoái , tỷ suất lợi nhuận của Bạch gia là bao nhiêu?"
"11"
"Mùa thu năm nay thì sao?"
"9"
Ngừng lại một lát, Bạch Phá Cục tiếp tục nói :"Đo là Bạch Lập Uy thực hiện chiến lược bành trướng ngu xuẩn làm lợi nhuận giảm sút nghiêm trọng. Nếu chú ấy không muốn phản công thị trường châu Âu thì sao chúng ta có thể lỗ vốn nhiều như vậy?"
"Cháu quá xem thường Bạch Lập Uy rồi." Trong giọng nói của Bạch Chỉ Cảnh lộ vẻ tức giận.
Ông ta rất hi vọng vào đứa cháu trai bướng bỉnh ngang tàng này, nhưng cũng không muốn đứa cháu không biết nghe lời khuyên và không biết suy nghĩ.
"Cháu tưởng rằng ta sẽ để một đồ phế vật quản lí Bạch gia sao? Bạch Phá Cục, cháu quá xem thường ta?"
Trong tâm Bạch Phá cục giật mình, mới nhớ ra, hắn có ba người chú. Chỉ có cha của hắn và người chú thứ ba là những bậc tiền bối có trí tuệ lỗi lạc.
Nhưng, ông nội vẫn cữ khăng khăng giao lại vị trí chủ nhân Bạch gia cho Bạch Lập Uy người chú thứ hai vừa bình thường nhất lại vừa háo sắc nhất.
Từ lúc Bạch Lập Uy lên chức, tình hình kinh doanh của Bạch gia bắt đầu xuống dốc.
Mọi người đối với chú hai không ngớt oán thán , thế mà ông nội vẫn cứ khen ngợi hơn nữa còn kiên quyết để cho Bạch Lập Uy tiếp tục giữ vị trí đó.
Đến khi bản thân đòi lên nắm quyền, ông mới đồng ý để Bạch Lập Uy rút lui nghỉ ngơi.
Hắn vốn dĩ cho răng lợi nhuận của Bạch Gia giảm nghiêm trọng là bởi vì con đường kinh doanh và phương pháp quản lí của Bạch Lập Uy có vấn đề. Bây giờ nhìn lại thì đúng là có điều bí ẩn.
"Bạch gia chúng ta bao nhiêu năm nay dựa vào cái gì mới có thể nắm giữ vị trí đầu tiên?" Bạch Chỉ Cảnh hỏi.
"Cửa hàng, gia sản, tàu thuyền." Bạch Phá Cục trả lời.
"Vậy thì, Văn Nhân và Tần gia thì sao?"
"Văn Nhân dựa vào khoa học kĩ thuật điện tử và thông tin hàng không. Tần gia là nghiên cứu gen sinh vật và lợi dụng vòng tuần hoàn của tài nguyên môi trường."
Tình hình của đối thủ, làm sao mà Bach Phá Cục không hiểu rõ đây?
"Thời đại đã thay đổi." Bạch Chỉ Cảnh hơi tiếc nuối.
"Hồi trước ngành của chúng ta tiên phong trong việc đóng góp xã hội. Nhờ đó Bạch gia trở thành doanh nghiệp đứng đầu của Hoa Hạ.
Nhưng, cùng với sự phát triển của khoa học hàng không và việc con người coi trọng năng lượng nguyên liệu, vật liệu hàng không của Văn Nhân và năng lượng nguyên liệu phế phẩm của Tần gia mới có thể lợi dụng thời thế mà khởi sắc được.
Hai nghiệp vụ phát triển tất nhiên là kéo theo hai nhà lên như thuyền gặp nước.
Bây giờ nghĩ lại, thì đúng là bọn chúng có tầm nhìn hơn."
Bạch Phá Cục hít vào một hơi thuốc rồi nói :"Cháu cũng phát hiện ra vấn đề này.
Nhưng, ngành nghề của chúng ta vẫn có thể kiếm được lợi nhuận khả quan.
Hơn nữa, nếu nói về doanh thu mỗi tháng, chúng ta vẫn vượt xa hai nhà kia."
"Đúng.
Đây chính là đại cục lớn mà ta nói."
Bạch Chỉ Cảnh nói.
Chúng ta biết cách kiếm tiền hơn bọn chúng. Nhưng, cháu không phát hiện ra tỷ suất lợi nhuận của chúng ta vẫn cứ tụt dốc? Năm nay là 9, năm sau sẽ xuống 8 thậm chí là 7? Phá cục, tình hình bây giờ không phải là ta sợ chúng ta không có lợi nhuận mà là sợ hai nhà kia sẽ kiếm nhiều lợi nhuận hơn chúng ta.
Đây mơi là điều ta lo lắng nhất."
"Vì vậy cháu mới mở ra một con đường tiền tài mới."
Về mặt thời gian chúng ta hoàn toàn không có ưu thế. Bây giờ mà đầu tư sản nghiệp vào năng lượng và khoa học hàng không cũng không cách nào đi đầu đón tắt."
Bạch Phá Cục nói.
"Có cách để đuổi kịp.
Nhưng những cách này không thể bày ra ngoài được.
Trời biết đất biết cháu biết ta biết."
Bạch Chỉ Cảnh chỉ vào linh vị kia rồi nói :"Ông ta biết."
"Là cách gì?" Bạch Phá Cục bóp luôn hai mẩu thuốc lá vừa mới được châm, nghi hoặc hỏi.
"Văn Nhân Mục Nguyệt bị trúng trùng độc. Tần Tung Hoành có liên quan bị bắt giữ. Chuyện này cháu đã biết chưa?" Bạch Chỉ Cảnh hỏi.
"Cháu đang xem kịch hay đây." Bạch Phá Cục nói.
Nghĩ một lát, ánh mắt đột nhiên sáng lên, lợi hại như chim ưng săn mồi .
"Là ông?"
Bạch Chỉ Cảnh không trả lời thẳng câu hỏi của Bạch Phá Cục, mà ngồi dậy từ đệm cói nói :"Lưỡng hổ đánh nhau, một chết một bị thương. Cho dù là ai chết ai thương, đều là cảnh tượng rất đáng man nhãn."
"Phật Đà là ông đưa cho Tần Tung Hoành?" Bạch Phá Cục cuối cùng đã hiểu rõ ràng nhân tố mấu chốt liên quan đến những chuyện xảy ra gần đây.
Văn Nhân Mục Nguyệt sở bị trúng độc là bởi vì chậu Phật Đà.
Mà Phật Đà được dời từ Hàn Ý Tự đến. Chuyện này chắc chắn có liên quan mật thiết đến Hàn Ý Tự.
Nhưng mà, hòa thượng của Hàn Ý Tự và Tần Tung Hoành kết giao đã nhiều năm, coi như là bạn bè thân thiết.
Hơn nữa Tần Tung Hoành đối đãi với hòa thượng không chút bạc bẽo, còn hay quyên tiền để sữa chữa chùa chiền, đặt mua nhiều đèn nhang dầu thắp.
Nếu không phải Tần Tung Hoành cứu tế, thì hòa thượng từ lâu đã chết đói rồi.
Bạch Phá Cục từ tin đưa của đám thuộc hạ mới biết được, Tần Tung Hoành rất tin vào Phật, cứ vào dịp lễ tết đều đi cúng bái.
Mỗi khi xong việc đều cùng Vô Phong hòa thượng của Hàn Ý Tự đàm đạo về Phật pháp, kinh luân pha trà ăn chay.
Một vị cao tăng đắc đạo, tại sao đột nhiên lại trở thành con cờ trong tay của ông?
"Ông đã dùng cách gì cảm hóa hắn vậy?"Bạch Phá Cục cười hỏi.
"Nhà Phật giảng vòng nhân quả, ác giả ác báo, thiện hữu thiện báo, 24 năm trước, ta đã cứu hắn một mạng, 24 năm sau hắn đổi mạng đền ơn cho ta. Đây là thiện báo hay là ác báo đây?"
Bạch Phá Cục không quan tâm đây là thiện báo ác duyên. Hắn cũng không muốn hỏi hòa thượng kia làm cách nào mà để Phật Đà trong tay Tần Tung Hoành.
Một kẻ nội ứng ẩn nấp mấy chục năm, coi ra cũng có chỗ độc đáo.
Hắn chỉ là hiếu kì.
Tại sao hòa thượng lại là người của ông, sau đó lại trở thanh bạn bè tri kỉ của Tần Tung Hoành? Lẽ nào Tần Tung Hoành lại khinh suất thế này tin tưởng vào một kẻ mà không điều tra nắm rõ lại lịch của hắn?
"Hắn không phải là quân cờ của ta." Bạch Chỉ Cảnh dường như là nhìn thấu suy nghĩ của cháu mình, bèn giải thích.
"Chỉ là không ngờ đúng vào lúc quan trọng có thể dùng được mà thôi. Nếu không phải vì Bạch gia gặp nguy hiểm, ta cũng bằng lòng vĩnh viễn không gặp hắn."
Ánh mắt của Bạch Phá Cục sáng rực nhìn chằm chằm vào ông nội, nói :"Bây giờ cháu là chủ nhân của Bạch gia, tất thảy sự việc đều do cháu phụ trách. Nếu không có sự cho phép của cháu, kẻ nào cũng đừng manh động."
"Ông biết là cháu sẽ tức giận. Đây cũng là nguyên nhân ông kéo dài đến bây giờ mới nói cho cháu biết."
Bạch Chỉ Cảnh nói.
"Phá Cục, ông hi vọng có một đứa cháu trai. Ông không hi vọng Bạch gia có một kẻ lãnh đạo."
"Ông cho rằng cháu không bằng hai người kia? Và cháu nhất định sẽ thua?" Bạch Phá Cục cười to lạnh lùng.
"Không phải không bằng. Mà là cháu không hợp thời. Không phải là sẽ thua, mà đã thua rồi."
Bạch Chỉ Cảnh nói tiếp :"Phá Cục, cháu muốn sống như một gian hùng hay là muốn chết như một anh hùng?"
"Cháu không muốn chết như một anh hùng, và cũng không muốn sống như một gian hùng." Bạch Phá Cục nói.
"Cháu muốn sống như anh hùng."
"Anh hùng đều chết."
"Tần Lạc thì sao?" Bạch Phá Cục hỏi.
"Hắn vẫn còn sống."