Tần Lạc biết Vương Cửu Cửu có một tật: thích hôn người.
Nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào cũng muốn hôn, nhìn thấy đàn ông tài giỏi cũng hôn, nhìn thấy người đàn ông nào chăm chỉ làm việc cũng muốn hôn. Còn Tần Lạc lúc điều trị bệnh, gương mặt đẹp trai tài năng nghiêm túc làm việc liền bị nàng ta hôn liên tiếp.
Sau khi hôn Tần Lạc một hơi xong, khuôn mặt nhỏ nhắn liền kích động đỏ ửng, mặt mày hớn hở nói: "Thật là tốt. Quá tốt ấy chứ. Em không cần phải áy náy rồi, tối hôm nay có thể ngủ ngon được rồi. Tuy trước không cảm thấy anh ta là một người anh họ, nhưng nghe thương thế của anh ta rất nghiêm trọng em vẫn cảm thấy đau lòng." Nguồn truyện:
"Vương tiểu thư, có Tần tiên sinh ở đây rồi, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Tần tiên sinh là truyền nhân của Thái Ất Thần Châm. Tiểu thư trước lại không thông báo một tiếng, đúng là làm bọn tôi quá vụng về trước mặt tiên sinh rồi." Tôn Thiếu Phương hạ thấp bản thân nâng cao năng lực của Tần Lạc trước mặt Vương Cửu Cửu.
Chiêu này có lẽ với Tần Lạc không có tác dụng, nhưng với nàng ta tuyệt đối có tác dụng.
Sau khi nghe lời nói của Tôn Thiếu Phương, dáng bộ của Vương Cửu Cửu càng ngày càng vui sướng, cười ha hả nói: "Chủ nhiệm Tôn, ông cũng là bác sĩ tài giỏi mà. Chuyện của Lăng Tiếu làm ông hao nhiều sức lực, còn rất nhiều vấn đề của Lôi Diệu Dương cũng phải làm phiền ông nữa. Khi nào tôi sẽ bảo Viện trưởng Trương khao thưởng ông."
Viện trưởng Trương mà Vương Cửu Cửu vừa nhắc tới chính là viện trưởng của viện điều dưỡng 106, trước mặt các đại lão giới quân đội không đáng nhắc tới, nhưng trước Viện điều dưỡng này đúng là nhân vật nói một là một. Ông ta khao thưởng Tôn Thiếu Phương còn tốt hơn nhiều so với Vương Cửu Cửu đích thân làm vậy.
"Vương tiểu thư quá khách khí. Cảm ơn Vương tiểu thư và Tần tiên sinh cất nhắc. Có chuyện gì chỉ cần mở miệng. Lão Tôn tôi nhất định sẽ vì chuyện nhỏ ấy mà cố gắng." Tôn Thiếu Phương cười ha ha nói: "Tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi y tá và bác sĩ trực ban. Không cần phải làm phiền hai vị ở đây nữa, nếu có gì cần chỉ cần y tá gọi điện là tôi sẽ tới liền, hai mươi bốn trên hai mươi bốn tiếng thôi mà."
"Cảm ơn lão Tôn." Vương Cửu Cửu rất hài lòng với thái độ của ông ta, cười gật đầu.
Nghe thấy cách xưng hô của Vương Cửu Cửu, khuôn mặt gầy gò của ông ta nở toe toét dường như cái đuôi cẩu đang ve vẩy ve vẩy.
Chủ nhiệm Tôn trước đó nghe rất kính trọng, nhưng vẫn có chút khách khí. Còn lão Tôn hiển nhiên là không còn kính trọng nữa, càng nghe càng thấy gần gũi nhiều hơn, chính là nói ông ta không phải là người ngoài.
Tôn Thiếu Phương đã tỏ rõ lòng trung thành của mình, Vương Cửu Cửu lập tức cũng phải có đi có lại. Một đứa trẻ trong giới quân nhân đối với chuyện chính trị càng nhạy cảm hơn người khác một cách dị thường. Vương Cửu Cưu chính là một điển hình như vậy.
Tần Lạc nghĩ, có phải Vương Cửu Cửu quản lý cái hội này quá phung phí tài năng? Nàng ta hẳn phải là ở giới quân nhân hoặc chính trị thì mới phát triển được tiền đồ sáng chói.
Đợi đến khi Tôn Thiếu Phương cáo từ đi ra, Tần Lạc và Vương Cửu lại vào trong xem Lôi Diệu Dương thế nào rồi mới rời khỏi Viện điều dưỡng.
Vào trong nội thành. Tần Lạc nói với Đại Đầu: "Đi Đại viện quân khu 38."
Hắn định đưa Vương Cửu Cửu về trước rồi mới quay về nhà mình, sẽ không hay tí nào nếu ném một cô gái xuống đường giờ này.
Đại Đầu không trả lời, liền đưa xe rẽ sang đường của Đại viện quân khu.
"Mở chút ít âm nhạc nào, đừng mở to quá." Vương Cửu Cửu dựa dầu vào vai Tần Lạc, nói với Đại Đầu.
Đại Đầu không có thú nghe âm nhạc. Bởi vì hắn là một vệ sĩ, lúc nào cũng cần phải tập trung chú ý cao độ. Âm nhạc sẽ làm tư tưởng hắn phân tán, sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán bên ngoài của hắn.
Tần Lạc cũng không có thói quen nghe âm nhạc, bởi vì…bởi vì hắn không biết nên nghe âm nhạc của ai. Cảm thấy bài nào cũng rất hay, bài hát nào cũng như nhau. Bà nội hắn rất yêu thích tần xoang (loại kịch được lưu hành chủ yếu ở các tỉnh phía Tây Bắc TQ), bận hay rảnh rỗi lúc nào cũng rất thích ngâm nga vài câu. Hắn cũng rất yêu thích hình thức xướng ca đặc biệt như vậy. Thê lương, tang thương, âm thanh đó dường như vượt cả không gian thời gian, đưa lịch sử cả nghìn năm đi vào lòng người.
Do vậy, mọi thiết bị âm thanh trên xe hầu như chưa từng được dùng đến.
Vương Cửu Cửu đưa ra yêu cầu, Đại Đầu cũng không thể phản đối, đành bật lên đài phát thanh, đang phát bài hát do nữ ca sĩ người Âu Mĩ thể hiện.
Vương Cửu Cửu cũng lẩm bẩm hát theo, nghe có vẻ rất hay. Ít nhất Tần Lạc không biết Vương Cửu Cửu hát hay hơn hay là nữ ca sĩ người Âu Mĩ kia hát hay hơn.
"Cửu Cửu." Tần Lạc gọi to.
"Hả?" Vương Cửu Cửu nghiêng mặt nhìn Tần Lạc.
"Muốn nói chuyện với em."
"Chuyện gì?" Vương Cửu Cửu hỏi.
"Em có muốn thay đổi công việc?" Tần Lạc hỏi.
Vương Cửu Cửu không lập tức trả lời ngay, con mắt xinh đẹp cứ chớp chớp nhìn Tần Lạc.
"Anh cảm thấy em tiến vào giới chính trị hoặc quân đội có thể giúp anh một số thứ phải không ?" Vương Cửu Cửu hỏi. Nàng từ đầu đến cuối luôn đứng trên lập trường của Tần Lạc mà suy nghĩ vấn đề. Dường như bản thân nàng không yêu thích loại này.
"Em muốn làm gì?" Tần Lạc hỏi.
"Em bước vào quân đội nhé." Vương Cửu Cửu nói" ông nội nhất quyết muốn để em tiến vào quân đội. Nhưng lúc đó em lại muốn đi học Đông Y. Tuy ông không nói gì, nhưng hẳn là rất thất vọng."
"Anh hi vọng em có thể làm việc mà mình thích." Tần Lạc cười nói "Bên cạnh anh đã quá đủ người giúp đỡ rồi. Anh không muốn vì anh mà để em chịu uất ức như thế."
Vương Cửu Cửu nhíu mày vừa cười vừa nhìn Tần Lạc : "Nếu em không thể giúp anh, thì em sao có thể còn ở bên cạnh anh?"
"Chúng ta là bạn bè." Tần Lạc tiếp tục :" Điều nàv không liên quan tới việc giúp được hay không."
Vương Cửu Cửu vẫn cứ cố chấp lắc đầu, nói tiếp :" Mỗi người đàn ông đều hi vọng có thể che mưa chắn gió cho người con gái của mình. Con gái cũng vậy. Em có thể giúp anh thì em mới cảm thấy sự tồn tại của mình, nếu em không thể giúp anh bất cứ điều gì, tự bản thân em sẽ rời đi."
Tần Lạc đôi chút suy tư.
Điều này thuộc về những cô gái rất trẻ, có vẻ ngoài xinh đẹp và gia thế tốt. Giờ phút này nàng ta phải đang thỏa thuê hưởng thụ tình yêu sự theo đuổi của lũ con trai mới đúng. Nhưng, nàng ta lại yêu một người đàn ông. Một người đàn ông chưa từng nói những lời ngon ngọt, chưa từng sô cô la hoa hồng, một người chỉ biết nhận mà không cách nào đền đáp lại được, một người không thể đảm bảo tương lai cho nàng ta.
Đây đúng là rất không công bằng với nàng.
"Cửu Cửu." Vẻ mặt của Tần Lạc rất nghiêm túc, đang chuẩn bị nói với Vương Cửu Cửu những vấn đề này.
"Dừng xe." Vương Cửu Cửu đột nhiên hét to. Tiếng thét của nàng to, làm đứt đoạn những gì hắn muốn nói với nàng "Dừng xe bên đường."
"Sao vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Anh không cảm thấy bụng đang cồn cào à?" Vương Cửu Cửu cười cười.
Tần Lạc nghĩ nghĩ, đúng là cảm thấy bụng có chút đói. Tối hôm nay hắn chưa ăn đồ gì, lại còn phải đi đi lại lại tiêu hao nhiều năng lượng, bụng đã rỗng không rồi
"Chúng ta đi ăn đồ nướng nào." Vương Cửu Cửu nói" Bên cạnh là con phố nổi tiếng với nhiều món ăn vặt ở Yến Kinh. Có cửa hàng làm đồ nướng rất có tiếng. Người đến ăn cực đông, còn phải xếp hàng nữa."
"Ừ". Tần Lạc nhìn nàng ta đang tràn đầy hứng thú- không nỡ từ chối. Những thứ hắn cho không nhiều, chẳng lẽ ngay cả yêu cầu nhỏ nhoi này cũng không thể đáp ứng sao?
Đại Đầu dừng xe bên đường. Tần Lạc và Vương Cửu Cửu cùng xuống xe. Với sự dẫn đường của Vương Cửu Cửu, hai người đến đứng ở cuối hàng khách xếp hàng trước cửa hiệu Chu Lão Nhị Tích Cốt.
Quả nhiên, đúng như Vương Cửu Cửu nói đây là con phố đồ ăn vặt nhộn nhịp nhất, có tiếng nhất ở Yến Kinh. Đồ ăn phía Bắc của Thiên Nam đều tập trung ở đây, khách đến đây có rất nhiều sự lựa chọn. Mỗi cửa hiệu đều chật kín người, còn có không ít cửa hiệu trước cửa khách xếp một hàng dài.
Cửa hiệu Chu Lão Nhị Tích Cốt nơi Tần Lạc đang đứng cũng vậy, trước cửa có rất nhiều đôi đang đứng chờ. Những người đàn ông nhìn thấy dung mạo của Vương Cửu Cửu đều kinh động, nhưng vì ánh mắt đầy vẻ uy hiếp của bạn gái mình mà đành lảng tránh nhìn ra chỗ khác. Cho dù không ít người không sợ chết, bởi vì ánh mắt của bạn gái như truy hồn đoạt mệnh, móng tay cấu véo nên không thể không phục tùng.
Đợi đám khách đi ra, Vương Cửu Cừu nhanh tay lẹ mắt liền bước nhanh tới tranh lấy một cái bàn trống. Một đôi khác chậm một bước, chỉ lầm bầm vài câu rồi bất đắc dĩ mà rời đi.
Vương Cửu Cửu không thèm để ý tới, cười hi hi vẫy tay gọi Tần Lạc.
Dưới ánh đèn chiếu rọi xuống, khuôn mặt của nàng đầy vẻ đắc ý và kiêu ngạo. Chiến thắng nho nhỏ này làm nàng vô cùng thỏa mãn hạnh phúc, cứ như là một đại tướng quân thắng trận trở về.
Tần lạc cuối cùng cũng biết tại sao mình không thể nhẫn tâm từ chối Vương Cửu Cửu. Bởi vì hắn ta không cách nào từ chối tuổi thanh xuân, từ chối mối tình đầu vô cùng đẹp như vậy.
Vương Cửu Cửu không phải là mối tình đầu của Tần lạc, Lâm Hoán Khê mới là mối tình đầu. Nhưng Tần Lạc lại cảm nhận được cảm giác kì điệu đó đến từ Vương Cửu Cửu.
Lâm Hoán Khê đẹp không? Đẹp
Lệ Khuynh Thành đẹp không? Đẹp.
Văn Nhân Mục Nguyệt đẹp không? không còn gì để nghi ngờ.
Nhưng, bọn họ lại không có được thứ tình cảm thuần khiết đơn giản chân thành mà lại ngô nghê này. Bọn họ là những nữ thần băng sơn, nữ thần hỏa diễm, và bọn họ không phải là nước khoáng không phải tuyết bích không phải cô la, không phải dinh dưỡng.
Trước là sự xa xỉ, sau mới là cuộc sống hàng ngày.
"Ăn gì nào? Em mời?" Vương Cửu Cửu đẩy tờ thực đơn dính đầy mỡ đến trước mặt Tần Lạc.
"Em ăn gì. Anh sẽ mời." Tần Lạc cười nói.
Đâu thể để con gái mời chứ? Tuy Tần Lạc thường xuyên quên đem tiền, nhưng hắn sớm đã quên mất những chuyện đáng xấu hổ của bản thân.
"Đây là địa bàn của em." Vương Cửu Cửu nói "Em rất hay đưa Hổ Nữu đến đây."
Giống như để chứng mình lời nói của mình. Vương Cửu Cửu liền vẫy tay gọi một người phụ nữ trung niên đang bận rộn đi đi lại lại: "Bà chủ, cháu muốn gọi món ăn."
"Ơ, Cửu Cửu đến đấy à. Ồ còn anh chàng đẹp trai này? Bạn trai? ha ha ghê chưa. Cửu Cửu của chúng ta yêu rồi. Thế anh chàng đẹp trai này ăn gì? Hôm nay tôi mời." Vẻ mặt bà chủ hô hởi nhiệt tình nói,có vẻ rất thân quen với Vương Cửu Cửu.
"Mười xiên mề gà, mười xiên cật... Đây đều là gọi cho anh ấy." Vương Cửu Cửu chỉ vào Tần Lạc "Cho thêm hai cánh gà, một con cá nướng, mười túm rau hẹ.. À cháu còn muốn một bắp ngô và một cà. Trước tiên cứ gọi nhiều như vậy đi. Đúng rồi, cả món xương sống đặc sắc ở đây nữa chứ ạ."
Bà chủ mập mạp đi tới vỗ vai Tần Lạc, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Sao thế? thận của anh chàng này không tốt à? Tuổi còn trẻ, mà thế là không được. Tôi làm chủ cho, cật hai mươi xiên, để cậu bồi bổ."
"Thận của cháu rất tốt" Tần lạc khó xử nói.
Ai nói lấy hình bồ hình đây? Ai nói ăn não heo thì bổ não người, ăn cật heo thì bồ thận?
"Cậu tốt thì cô ấy mới thấy tốt" Lão bản nương rất có vẻ dày dạn kinh nghiệm nói "Cô bé đã gọi cho cậu thận, điều đó chứng minh cô ấy cảm thấy cậu chưa được tốt. Cậu mau bồi dưỡng đi."