Một người đắc đạo, chó gà thăng thiên. Tần Dật không phải là dòng trưởng của Tần gia, gã cũng chỉ là anh em họ xa của Tần Túng Hoành nhưng dù sao gã cũng là người họ Tần, hơn nữa cha gã đảm nhiệm một vị trí quan trọng trong tập đoàn kinh tế của Tần gia vì vậy gã có cơ sở để kiêu căng.
Nói một cách văn vẻ để hình dung là: ngay cả con chó, con mèo của Tần gia đi trên đường thì cũng khác so với những con chó, mèo của người khác, huống hồ là một người thật sự của Tần gia.
Tần Dật mới từ nước ngoài về. Gã cũng không hiểu rõ lắm về mọi chuyện của Tần gia nhưng gã hiểu anh họ Tần Túng Hoành của mình và một người tên Tần Lạc đối đầu với nhau một cách kịch liệt. Người đó thậm chí còn vu tội cho Tần Túng Hoành để cảnh sát tới bắt Tần Túng Hoành. Tần Túng Hoành là một ngôi sao của Tần gia, một người mà ngay cả chỉ cần cảm sốt thông thường cũng đủ gây nên một cơn địa chấn nhỏ huống chi là chuyện tày trời bị bỏ tù.
Tần Dật đã được nghe nói tới tên của Tần Lạc, cũng biết Tần Lạc là một thầy thuốc nhưng gã chưa từng gặp mặt Tần Lạc, hơn nữa gã cũng không biết Tần Lạc có gì lợi hại.
Đây cũng chính là nguyên nhân gã mới xuất hiện đã hung hăng xua đuổi Tần Lạc, lại còn nói Tần Lạc không xứng để biết thân phận của gã. Gã chỉ coi Tần Lạc là một thầy thuốc, một thầy thuốc bình thường giống như những thầy thuốc trước kia đã bị bọn gã đuổi đi. Nhưng gã không thể ngờ gã đã húc đầu vào sắt. Nguồn truyện:
Gã đã gặp Tần Lạc, hơn nữa tài xế của Tần Lạc lại còn mang theo súng.
Gã đã từng nghe bạn bè của mình nói câu: Ta là người không thích thù oán nhưng một khi đã có thù oán thì nhất định phải báo.
Đúng vậy lúc này gã có thể báo thù.
Ít nhất trong mắt gã, lúc này gã đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy. bảy khẩu súng đối đầu với một khẩu súng. Ai là người thắng cuộc?
Câu trả lời không cần nói ra cũng biết.
"Mày hãy đưa súng cho tao" Tần Dật chìa tay ra nói với Đại Đầu.
Trong tình huống có nhiều súng chỉ vào người mình như này, Tần Dật tuyệt đối không tin tên tài xế này dám phản kháng.
Đáng tiếc chuyện xảy ra tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của gã.
Tên tài xế tướng mạo bình thường đó lại điềm nhiên như không nghe thấy lời gã nói, hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, hoàn toàn không có ý định giao súng cho gã.
"Mày có nghe lời tao nói không? Đưa súng cho tao" Tần Dật tự tay ra hiệu cho hai gã vệ sĩ tiến gần tới chiếc xe, tạo cảm giác uy hiếp nhiều hơn nữa.
"Không thể được" Đại Đầu trả lời, ngắn gọn, thẳng thừng, không chút kiêng rè.
"Mày không sợ chết sao?" Tần Dật cười nhạt hỏi.
Đại Đầu liếc mắt nhìn mấy khẩu súng trên tay mấy gã vệ sĩ nói: "Thân thủ chúng cũng được thế nhưng tao biết chắc trước khi chúng bắn trúng người bọn tao, tao đã bắn tung đầu của mày".
"Mày…".
Tần Dật nổi cáu. Gã tuyệt đối không ngờ một lái xe mà cũng dám đối đáp với gã như vậy.
Đương nhiên Tần Dật cũng không biết rằng tài xế này là một thành viên Long Tức.
Thậm chí Tần Dật cũng không biết Long Tức là một tổ chức nào.
Tần Lạc cười nói: "Số lượng súng rất quan trọng nhưng người dùng súng còn quan trọng hơn. Mấy khẩu súng như này không thể uy hiếp được chúng tôi… xin mời người bên trong xe hãy ra ngoài".
Tần Lạc vừa nói, ánh mắt hắn vừa nhìn chằm chằm vào chiếc Mercedes thứ ba cửa vẫn đóng chặt. Tần Lạc không rõ bên trong có điều gì nhưng hắn cảm giác là nhất định có người đang ngồi trong đó.
Bởi vì tất cả các cửa xe khác đều mở, từ trong xe nhảy xuống ít nhất cũng mấy tên vệ sĩ nhưng chỉ có cửa xe đó vẫn đóng chặt, không có ai từ xe đó bước xuống nhưng có hai gã vệ sĩ chia nhau đứng hai bên, ngầm bảo vệ cho chiếc xe đó.
Cho dù không phải là cao thủ nhưng với trực giác của mình, Tần Lạc hiểu rằng thân thủ của hai gã vệ sĩ đó cao hơn rất nhiều so với những gã vệ sĩ áo đen khác. Hơn nữa người bọn chúng ngầm bảo vệ cũng chính là thủ lĩnh của đám người này.
"Thôi bỏ đi. Nếu như không được thì chúng tôi đi trước" Tần Lạc nói to với Đại Đầu.
Đại Đầu hiểu ý, hắn lập tức khỏi động xe.
"Còn muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu…'.
Tần Dật chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng gã lại không báo được mối nhục lúc trước. Gã sao có thể đồng ý thả người đi như vậy?
"Tiểu Dật" Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, quát bảo Tần Dật ngừng lại.
Loảng xoảng!
Cánh cửa xe bị người bên trong mở ra. Một người phụ nữ mặc vày sa mỏng dài màu đen, đeo kính râm cỡ lớn bước ra khỏi xe.
Dáng người phụ nữ rất thon thả, có lồi, có lõm, ngực đầy đặn. Dù không nhìn thấy đôi mắt của cô ta nhưng kính râm cũng không thể che khuất hết nét đẹp của đầu mũi và đôi môi.
Cô ta đi một đôi gài cao gót màu bạc trắng, tiếng giầy gõ trên mặt đường phát ra những tiếng cộc cộc.
Cô ta sải bước tới chỗ Tần Lạc, khi tới trước cửa xe của Tần Lạc, cô ta đứng lại, chìa tay ra nói với Tần Lạc: "Chào bác sĩ Tần, tôi là Ngô Sương".
Ngô Sương? Tần Lạc đã nghe thấy cái tên này từ chính Bạch lão gia. Ngô Sương chính là vợ của Lý Đằng Huy, dì của Tần Túng Hoành.
Bản thân hắn tới chữa bệnh giúp con gái của Lý Đằng Huy nhưng không ngờ lại bị chính người nhà của Lý Đằng Huy xuất hiện ngăn cản. Vì sao lại xảy ra điều này?
Tần Lạc mở cửa xe bước xuống. Đám vệ sĩ áo đen tưởng Tần Lạc có ý đồ xấu với Ngô Sương nên cũng cầm súng bước lại gần.
"Tất cả lui lại" Ngô Sương quát.
Bà chủ đã ra lệnh, không thể không nghe lời. Mấy gã vệ sĩ lập tức nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh lui lại sau, không có bất kỳ rối loạn, cùng lộn xộn nào.
Tần Lạc bắt tay Ngô Sương, cười nói: "Chào chị'.
Mặc dù người phụ nữ này không mang họ "Tần" nhưng dường như cũng mang dòng máu di truyền tốt đẹp của Tần gia. Gương mặt xinh đẹp, phong thái tao nhã. Thật sự là một người phụ nữ rất hấp dẫn.
Lý Đằng Huy cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy sao hắn còn nuôi tình nhân bên ngoài? Chẳng lẽ là bởi vì Ngô Sương không thể sinh con sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt Tần Lạc thoáng lơ đãng liếc nhìn bụng của Ngô Sương.
Bằng phẳng, mềm mại, không có một chút thịt thừa. Có lẽ đây chính là được hưởng lợi từ việc không sinh đẻ.
"Tiểu Dật không biết chuyện này nên khi nói có gì đắc tội với bác sĩ Tần. Kính xin bác sĩ Tần tha thứ" Ngô Sương nhìn Tần Lạc nói.
"Không cần khách sao" Tần Lạc ra vẻ rất độ lượng. "Tôi không bao giờ chấp nhặt với trẻ con".
Dù sao hắn cũng không tổn thất gì. Tên Đại Đầu thô lỗ kia còn dám bắn nổ lốp xe chiếc Mercedes của người ta. Nếu như đối phương không trực tiếp tới gây chuyện với hắn, hắn tuyệt đối không muốn làm lớn chuyện. Thậm chí Tần Lạc còn hy vọng chuyện này không tới tai Tần Túng Hoành. Đương nhiên Tần Lạc điều này chỉ là một suy nghĩ rất xa vời.
Nếu như chính hắn là Tần Túng Hoành, hắn cũng sẽ phái người giám sát nhất cử nhất động của gã ranh con Tần Lạc đó.
Ai bảo Tần Lạc hắn đẹp trai, xuất sắc, thông minh, phong độ, có thể bày mưu quyết thắng cách xa ngàn dặm như vậy?
"Dì, không cần phải khách khí với nó như vậy" Tần Dật không hài lòng với thái độ của Ngô Sương. "Hơn nữa, cháu đắc tội gì với nó? Là nó có thái độ xấu..'.
Tần Dật muốn nói từ đầu tới cuối toàn là Tần Lạc coi thường gã nhưng gã không thể nói ra để tránh bản thân mình mất mặt. Tần Dật mới chỉ nói ra một nửa thì dừng lại.
"Câm miệng" Ngô Sương lạnh lùng quát.
Hình như Tần Dật rất sợ dì của mình. Gã tức giận trừng mắt nhìn Tần Lạc nhưng không dám nói gì nữa.
Ngô Sương quay đầu nhìn Tần Lạc. Cô ta không cười nhưng cũng không còn mang gương mặt lạnh như băng. Lúc này đây sắc mặt cô ta như đang thảo luận sôi nổi với đồng nghiệp của mình. Ngô Sương nói: "Bác sĩ Tần, tôi có mấy câu hỏi muốn thỉnh giáo".
"Vấn đề gì?" Tần Lạc hỏi.
"Anh có biết mẹ của hai chị em song sinh đó họ gì không?"
"Họ Trương" Tần Lạc trả lời.
"Vậy anh có biết cha của hai chị em đó là ai không?" Ngô Sương lại hỏi.
Tần Lạc cẩn thận quan sát gương mặt của Ngô Sương. Khi nhắc tới một vấn đề có thể làm bất kỳ người phụ nữ nào cũng phát điên nhưng sắc mặt Ngô Sương vẫn không thay đổi.
Có lẽ đôi kính râm đã che khuất sự đau buồn trong đôi mắt.
"Không biết" Tần Lạc trả lời. "Tôi vẫn chưa gặp cha của hai cô gái đó. Trương nữ sĩ cũng không nói với tôi về chuyện này".
Tần Lạc cười nói tiếp: "Tôi là thầy thuốc, chỉ hỏi chuyện bệnh tật của bệnh nhân. Liệu có cần phải hỏi chuyện gia đình của người khác không?"
"Cha của hai chị em đó là Lý Đằng Huy. Có lẽ anh không biết người đàn ông này là ai nhưng tôi có thể nói cho anh biết. Lý Đằng Huy chính là người có sáu bản quyền phát minh nguồn năng lượng mới của thế giới, là chuyên gia giỏi nhất Trung Quốc về nguồn năng lượng tái sinh, là công trình sư kỹ thuật của công ty nguồn năng lượng bảo vệ môi trường Thất Tinh, là người chồng hợp pháp của tôi".
Tần Lạc ra vẻ kinh ngạc nhìn Ngô Sương nói: "Thì ra…".
"Không sai. Hai chị em đó là con riêng. Người phụ nữ đó chính là tình nhân bên ngoài của chồng tôi" Ngô Sương bình tĩnh nói, cô ta cố không biểu hiện sự tức giận cùng với cảm xúc phẫn nộ của mình.
"Thế nhưng chị nói cho tôi điều này để làm gì?" Tần Lạc làm bộ ngơ ngác hỏi: "Tôi là thầy thuốc. Tôi không quan tâm tới thân phận của bệnh nhân. Tôi chỉ muốn chữa bệnh cho bọn họ".
Ngô Sương gật đầu tỏ vẻ hiểu, cô ta nói tiếp: "Thế nhưng vẫn có chuyện có thể anh không hiểu lắm. Công ty nguồn năng lượng bảo vệ môi trường Thất Tinh chính là tài sản chủ chốt của Tần gia, cũng là công ty Tần Túng Hoành coi trọng nhất. Lý Đằng Huy cũng là nhân tài Tần Túng Hoành coi trọng nhất, là người đáng tin cậy nhất'.
"Vậy thì sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Chẳng lẽ anh không cảm thấy trong thưòi điểm quan trọng này, anh đột nhiên xuất hiện ở nhà Lý Đằng Huy, chữa bệnh cho hai con gái của người ta là chuyện khiến người khác rất nghi ngờ sao?" Rốt cuộc Ngô Sương cũng nói ra mối nghi ngờ của mình.
Đây là một người phụ nữ rất thông minh, cũng là một người phụ nữ rất có trách nhiệm. Sau khi biết được thân phận của Tần Lạc, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là bảo đảm sự an toàn của sự nghiệp gia tộc. Bị người ta vạch trần nhanh chóng như vậy sao?
Tần Lạc tươi cười nói: "Tại sao không thể giải thích? Chỉ vì hai cô gái đó là con riêng của Lý Đằng Huy, vì các cô ấy không có mối quan hệ huyết thống với Tần gia nên tôi phải từ chối chữa bệnh cho hai cô ấy sao?"
"Trước đây tôi không hiểu rõ lắm về thân phận của hai cô ấy. Sau khi được bạn bè giới thiệu, mẹ của hai cô ấy là nữ sĩ Trương Mẫn liên lạc với tôi qua điện thoại. Đối với tôi mà nói: hai cô gái đó là bệnh nhân, tôi là thầy thuốc. Thiên chức của thầy thuốc chính là cứu chữa bệnh nhân".
"Tôi đương nhiên không vì thân phận nhạy cảm của mẹ các cô ấy mà từ chỏ việc khám chữa bệnh cho hai cô ấy. Trừ khi nữ sĩ Trương Mẫn chính thức đề nghị huỷ bỏ lời mời tôi chữa bệnh, tôi sẽ không bao giờ chủ động từ bỏ việc chữa bệnh cho hai cô gái đó".
Ánh mắt Tần Lạc sáng ngời, vẻ mặt kiên nghị, hắn nhìn chằm chằm vào Ngô Sương nói: "Cho dù bản thân Tần Túng Hoành mắc chứng bệnh gian mai, chỉ cần anh ta mời tôi, tôi cĩng sẽ tới tận nhà chữa bệnh cho anh ta'.
Ánh mắt Tần Lạc nhìn xuống rồi dừng lại ở bụng Ngô Sương, hắn cười nói: "Kể cả là chị không sinh đẻ được".