Mưa càng lúc càng to, giống như là ông trời muốn cho nước mắt được tích tụ lại từ hai tháng nay dồn sạch xuống vậy.
Một chiếc xe đâm xuyên qua một rừng nước mưa, từ từ tiến đến khu nhà xa hoa, sau đó dừng lại ở khu biệt thự cao cấp còn sáng đèn.
Hắn ấn vào chiếc khóa ở cửa lớn một cái, chiếc cổng tự động mở rộng ra hai bên, tiếp đó hắn lái xe vào bên trong nhà xe, lúc này chiếc cổng phía sau lưng mới khép lại.
Lý Đằng Huy sau khi tắt động cơ thì không mở cửa xuống xe ngay mà còn ngồi trên ghế lái một lúc lâu, rồi lại nhìn lên kính chiếu hậu sửa sang lại đầu tóc, sau đó mới mở cửa xuống xe.
Khi hắn vào đến phòng khách thì Ngô Sương đang ngồi bên cửa sổ đọc một quyển tạp chí kinh tế. Đây là thói quen của nàng, mỗi tối trước khi đi ngủ nàng đều làm xong hết bài vở rồi mới lên giường đi ngủ.
Đứng trên góc độ sự nghiệp mà nói thì nàng quả đúng là một người phụ nữ có tính độc lập rõ ràng, nhưng nếu là một người vợ thì_______
Lý Đằng Huy thở dài một tiếng.
Ngày sau e là sẽ thành người dưng nước lã thôi.
Không, đây vẫn là một kết quả tốt đẹp nhất.
Nếu tin tức hắn nổi loạn mà truyền ra ngoài thì e rằng hai vợ chồng hắn sẽ trở mặt thành thù mất.
Một ngày phu thê trăm ngày ân. Nếu tình cảm không còn nữa thì tình thân cững phải còn. Nếu không có gì cần thiết thì hắn cũng không muốn làm gì dẫn đến độ không thể cứu vãn được.
Lý Đằng Huy thay giầy rồi đi ra sau lưng Ngô Sương, cười nói: "Sao vẫn không đi ngủ thế?"
"Xem sách một lát đã." Ngô Sương gập quyển tạp chí lại, rồi đặt nó sang một bên, sau đó ngẩng đẩu lên nhìn Lý Đằng Huy, nói:"Cũng là đang đợi anh."
Khi nói những lời này, thì cái bớt hình ngôi sao ở dưới khóe mắt nàng trông quyến rũ vô cùng.
"Đợi anh làm gì? Mau đi ngủ đi. Anh đi tắm cái rồi cũng đi ngủ." Lý Đằng Huy hơi kinh ngạc, tình cảm vợ chồng của bạn họ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, mặc dù cùng sống trong một nhà, nhưng từ lâu đã không ngủ cùng giường rồi. Đột nhiên hôm nay nàng lại nói những lời xúc động như vậy làm cho hắn cảm thấy hết sức bất ngờ.
Lý Đằng Huy có phần ngây ngất, sau đó bất giác đưa tay ra sờ vào lông mày của Ngô Sương.
Hắn vốn định sờ vào cái bớt của nàng, nhưng hắn lại biết nàng vô cùng nhạy cảm với cái này, nàng không thích người ta chú ý đến cái bớt đó của nàng, lại càng không thích người ta chạm vào nó.
"Được, thế em lên giường đợi anh." Ngô Sương đứng dậy tiến đến giường, nàng bận trên mình một chiếc áo ngủ mong tang màu xanh da trời, khiến cho thân hình diễm lệ của nàng hiện diện ra trước mắt của Lý Đằng Huy.
Lý Đằng Huy sau khi tắm xong thì vốn định chuẩn bị quay về phòng mình đi ngủ, nhưng thấy phòng của Ngô Sương vẫn còn mở, không những thế bên trong còn bật đèn ngủ, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, hắn hơi ngập ngừng đôi chút nhưng rồi vẫn bước vào bên trong.
"Sao không tắt đèn đi ngủ?" Lý Đằng Huy hỏi.
Ngô Sương nằm trên giường, chắn đắp kín mít người, nói:"Lại đây."
Lý Đằng Huy bước đến bên giường, Ngô Sương liền kéo luôn hắn vào trong chăn.
Lý Đằng Huy vừa đưa tay ra thì đã sờ vào làn da mịn màng nõn nà của Ngô Sương. Đến bây giờ hắn mới biết là Ngô Sương đã cởi bỏ xiêm y tự bao giờ, thân thể nàng giờ đây hoàn toàn không có mảnh vải che thân.
Giống như là biết rõ đại nạn sắp buông xuống, nhưng vẫn có chút hoài niệm dĩ vãng đã qua
Thân thể của Lý Đằng Huy đột nhiên bị đốt cháy, nóng rừng rực, sau đó thì bị mất phương hướng trong cái cõi mê hương này.
Hai người cắn xé, cọ xát nhau một cách điên cuồng tựa như là cả thế giới này đều phải lay động theo vậy.
Khi gió đã ngừng thổi, mưa đã ngừng rơi thì Lý Đằng Huy mới thở hổn hà hổn hển bò từ trên người nàng xuống.
"Hôm nay đi đâu mà về muộn vậy?" Ngô Sương mở tròn đôi mắt ra nhìn lên trần nhà, ánh mắt vô thần hỏi. Khuôn mặt nàng khẽ đỏ ửng lên, đó là dư vị sau khi ***.
Lý Đằng Huy hơi giật mình, đến cả toàn thân mềm nhũn không còn một chút sức lực của mình cũng trở nên cứng ngắc ra
Lẽ nào cô ấy biết được điều gì rồi chăng ?
"" Phòng nghiên cứu xảy một số chuyện." Lý Đằng Huy trả lời qua quýt cho xong.
"Em đã gọi điện đến phòng nghiên cứu, đồng nghiệp của anh nói là anh đã rời khỏi đó từ lâu rồi." Ngô Sương đã có chuẩn bị từ trước, lại một lần nữa hỏi một cách thờ ơ.
"Ồ." Lý Đằng Huy cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, xem ra nàng vẫn chưa phát hiện ra điều gì, chỉ là gọi điện thoại đến phòng nghiên cứu nhưng không tìm thấy người mà thôi. "Sau khi mọi việc giải quyết ổn thỏa rồi thì anh hẹn người ta ra ngoài bàn chút việc, sau đó thì cùng ăn tối thôi."
"Tần Lạc phải không?" Ngô Sương hỏi lại.
Lý Đằng Huy biết là Ngô Sương đã từng gặp qua Tần Lạc, vì vậy nên lúc này hắn tất nhiên là không ngốc đến nỗi là phủ nhận đối phương, liền nói:"Đúng vậy, quả là không thể xem thường người trẻ tuổi này được, học thức về y thuật của anh ta vô cùng cao siêu, không kém gì những công tử nhà giàu được dạy dỗ đàng hoàng ở cái đất Yến Kinh này là mấy."
"Thế anh ta so với Tần Tung Hoành thì sao?"
Lý Đằng Huy cười gượng nói:"Anh ta làm sao có thể so sánh được với đại thiếu gia của Tần gia chúng ta được chứ? Đến xách dép cũng không xứng nữa."
"Thế còn Bạch Phá Cục và Văn Nhân Mục Nguyệt thì sao? Bọn họ cũng không thể so sánh với Tần Tung Hoành được sao?" Những câu hỏi của Ngô Sương dường như không dứt, cứ câu nọ nối tiếp câu kia.
Lý Đằng Huy nhìn nàng một cái với ánh mắt cảnh giác, rồi khẳng định nói:"Bọn họ cũng không thể nào so sánh được với đại thiếu gia. Đại thiếu gia được người ta gọi là Trí công tử, dựa vào trí tuệ mà đánh bại mọi thứ. Còn hai người bọn họ là gì chứ? Một người dựa vào sắc đẹp mà nổi tiếng, còn một người thì dựa vào bản tính khoa trương của mình mới được người ta để ý đến."
"Nếu đã như thế thì sao anh còn phải lén lút đi gặp họ làm gì?" Ngô Sương hất chiếc chăn trên người ra, tức giận chất vấn.
Toàn thân của nàng phơi bày ra trước măt, vì nàng đột nhiên ngồi dậy nên bầu ngực đầy đặn của nàng cũng lung la lung lay theo, đập thẳng vào mắt người khác.
"Em nói thế là có ý gì?" Lý Đằng Huy cũng ngồi thẳng người dậy, nhìn thẳng vào Ngô Sương hỏi. Hắn không chắc chắn là nàng đã biết được điều gì chưa hay là đang cố tình dọa dẫm hắn. Vì vậy mà hắn cũng không ngốc đến nỗi mà vừa mới thế thôi đã khai hết toàn bộ sự thật ra rồi
Dù gì thì tối nay đi gặp Bạch Phá Cục cũng là một hành động vô cùng bí mật.
"Anh với cái tên Tần Lạc và đại tiểu thư nhà Văn Nhân đi gặp Bạch Phá Cục. Tôi nói sai hay sao?" Ngô Sương lạnh giọng chất vấn.
"Em nghĩ gì vậy? Sao anh có thể làm nhưng việc như thế chứ?" Lý Đằng Huy ngụy biện nói.
"Tôi biết là anh sẽ không nhận đâu." Ngô Sương nói "Tôi cũng không có chứng cứ chứng minh anh đã làm vậy."
"Không có chứng cứ chứng minh mà cô dám nói xằng bậy vậy sao? Cô bị bệnh à?"
"Tôi đúng là có bệnh. Tôi không thể sinh con." Ngô Sương cười nói. Tiếng cười đau buồn đến thê thảm.
"Đúng là thần kinh." Lý Đằng Huy chửi lại.
"Ba mẹ con ở Hoa Hồng Viên có thể đã đi ra nước ngoài chơi rồi. Lúc đi vì vội vã quá nên không kịp chào anh một tiếng." Ngô Sương nói
Lý Đằng Huy nhảy thoắt xuống giường một cái, giọng nói trở nên sắc lạnh, quát lên: "Cô làm gì với bọn họ rồi?"
"Tôi chẳng làm gì hết."
"Không làm gì sao cô biết bọn họ đã đi du lịch? Vô duyên vô cớ sao bọn họ lại đi du lịch cơ chứ? Cô nhốt bọn họ ở đâu rồi?"
"Anh có chứng cớ chứng minh là tôi đã làm nhưng việc này không" Ngô Sương phản kích lại.
Lý Đằng Huy nhìn chằm chằm vào mặt nàng ta một lúc lâu, sau đó liền đi thẳng ra ngoài.
Khi hắn tìm được chiếc di động ở ngoài phòng khách thì hết gọi đến chiếc điện thoại bàn ở Hoa Hồng Viên rồi lại gọi vào di động cho Trương Mẫn, nhưng chỉ thấy truyền tới những âm thanh khiến cho người ta phải tuyệt vọng.
Có thể khẳng định rằng, ba mẹ Trương Mẫn và Hy Dung, Hy Vũ đã bị bắt cóc rồi.
Mưa còn chưa ngớt kèm theo đó là những cơn gió nóng ẩm, tựa như thân thể người bị bao bọc bởi một lớp màng nhện vậy, làm cho người ta khó chịu hết chỗ nói. Nhưng tâm tình của Tần Lạc thì lại sung sướng, sảng khoái vô cùng.
Dưới sự giám định của Tần Lạc và các bác sĩ thì cuối cùng Tần Tranh cũng được xuất viện.
Vết thương của ông đã khỏi từ lâu, nhưng vì cái bệnh viện tư này của gia tộc Văn Nhân đúng là không chê vào đâu được, những bác sỹ ở đây không những y thuật cao minh, mà những máy móc thiết bị trị liệu cũng vô cùng tiên tiến, vì vậy mà Lâm Hoán Khê và Tần Lạc muốn để ông ở lại bệnh viện quan sát thêm một thời gian cho chắc.
Tần Lạc đến Yến Kinh đã được gần hai năm rồi mà vẫn chưa mua nhà, trước nay vẫn lấy danh nghĩa thân phận con rể mà ở trong căn biệt thự nhà họ Lâm, vì vậy mà Tần Tranh sau khi xuất viện thì hiển nhiên là cũng đến đấy ở rồi.
Thế là căn nhà hai tầng vốn trống trải mênh mông, bỗng nhiên trở nên náo nhiệt chật chội hẳn lên.
Trẻ nhỏ thích đông người, Bối Bối lúc thì ôm người này lúc lại hôn người khác, khiến cho hai ông già vui mừng hết chỗ nói. Cả căn nhà tràn ngập tiếng cười.
Lâm Hoán Khê tự tay buộc tạp dề xuống bếp nấu cả một bàn thức ăn.
Tần Lạc và Tôn Nhân Diệu uống trà trong phòng sách, đến tận khi Tần Tranh xuất viện, Tôn Nhân Diệu mới như thở được một hơi dài nhẹ nhõm, khuôn mặt u ám buồn rầu mãi cũng nở được một nụ cười rạng rỡ.
Nhưng, thù lớn còn chưa báo, nên trong lòng hắn chắc vẫn khó chịu vô cùng.
"Sự việc tiến triển thế nào rồi?" Tôn Nhân Diệu hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Cậu muốn biết điều gì?" Tần Lạc tủm tỉm cười hỏi.
"Hung thủ đã tìm ra chưa?"
"Vẫn chưa." Tần Lạc nói.
"Thế cậu dạo này bận bịu cái gì thế? Có vẻ như đi lại rất gần với tiểu thư nhà Văn Nhân hả?" Tôn Nhân Diệu nói.
Tần Lạc nhìn Tôn Nhân Diệu, nói: "Nhân Diệu, tôi không muốn lơ cậu đi, lại càng không muốn nói dối cậu. Nhưng có một số việc thực sự là tạm thời tôi chưa muốn nói cho cậu biết.
"Tôi hiểu rồi." Tôn Nhân Diệu nói "Cậu làm việc của cậu đi, tôi điều tra hung thủ. Lão gia đỡ cho tôi phát đạn đó, tôi sẽ đền đáp đến cùng."
"Nhân Diệu___"
"Không cần phải khuyên tôi nữa." Tôn Nhân Diệu phất tay nói "Tính của tôi thì cậu cũng biết rồi đấy. Tôi không lợi dụng người khác, mà cũng không muốn chịu thiệt điều gì."
"Phải cận thận đó." Tần Lạc dặn dò. Hắn biết, gần đây Yến Kinh không được yên ổn cho lắm, mỗi một lần thay đổi đều kèm theo những trận chiến đẫm máu.
"Tôi biết rồi." Tôn Nhân Diệu gật đầu.
Lâm Hoán Khê đẩy cửa đi vào, nói:"Ra ăn cơm thôi."
"Cảm ơn chị dâu." Tôn Nhân Diệu nhìn Lâm Hoán Khê cười nói.
"Hiện giờ thì vẫn chưa phải đâu." Khuôn mặt lãnh đạm của Lâm Hoán Khê lộ ra một nụ cười tươi tắn, phủ nhận nói.
"Không phải chị thì là ai chứ?" Tôn Nhân Diệu nói"Bọn em đã đến tận đây rồi thì chị đã là chị dâu rồi."
"Đi ăn cơm thôi." Tần Lạc nói. Đang định bước ra khỏi phòng đọc sách thì chiếc di động của Tần Lạc đặt trên bàn bỗng kêu lên.
Hắn nhìn thấy một số lạ hoắc gọi đến thì vẫn cầm máy lên nghe nhưng lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
"A lô, xin hỏi là ai vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Tôi là Lý Đằng Huy đây." Từ bên kia đầu dây truyền đến giọng nói gấp rút "Trương Mẫn và Hy Dung, Hy Vũ đều bị bắt cóc rồi. Hiện giờ tôi cũng bị người theo dõi, tôi đang ở trên đường cao tốc Kinh Hàng. Tần Lạc, mau phái người đến đón tôi."
"Anh đợi tôi. Tôi sẽ đi ngay bây giờ đây." Tần Lạc cúp máy xong liền vội vàng chạy ra bên ngoài.
Khi chạy đến cửa thì dừng lại, quay đầu lại nhìn Lâm Hoán Khê với ánh mắt ngượng nghịu, nói:"Trưa anh không ở nhà ăn cơm được rồi."
"Anh đi làm việc của anh đi." Lâm Hoán Khê gật đầu nói. "Về sớm nhé!"