Đường cao tốc Kinh Hàng là đường đi đến Tô Hàng.Trên con đường có giới hạn tốc độ thấp nhất và cao nhất này đang có vô số xe lớn bé chạy nhanh như bay trên đó.
Trong đó có hai chiếc Audi màu đen khiến người ta phải chú ý.
Vì bọn họ hoàn toàn không thèm để ý đến quy định về tốc độ, mà để tốc độ ở mức cao nhất có thể. Hai chiếc xe một trước một sau nhìn không khác gì hai con cá ở trong hồ đang chơi đùa với nhau, không ngừng xen kẽ truy đuổi nhau vậy.
Nhìn điên rồ vô cùng.
Khi đầu xe lại một lần nữa vượt lên rồi va đập vào lan can thì Lý Đằng Huy thậm chí muốn dừng luôn lại rồi cho bọn họ giam lỏng cho xong chuyện. Hắn muốn có vinh hoa phú quý, muốn không phụ thuộc vào ai, muốn con cháu của mình được sống sung sướng, hiển hách, nhưng, hắn không muốn chết.
Nếu hắn mà chết thì sẽ chẳng còn gì hết cả.
Nhưng, trong người hắn có một luồng sức lực nào đó đang đỡ lấy hắn, khiến cho mỗi lần hắn có ý nghĩ từ bỏ thì việc hắn làm lại là nhấn mạnh ga một cái rồi đánh tay lái một cách điên cuồng.
Liều mạng đến cùng!
Di động lại một lần nữa vang lên, Lý Đằng Huy nhấn vào nút nghe, rồi bật tiếng to hẳn lên, như vậy tiện cho việc hắn vừa lái xe lại vừa nghe được đối phương nói.
"Bây giờ anh đi tới đâu rồi?" Tần Lạc hỏi.
Lý Đằng Huy lướt mắt nhìn đường xung quanh rồi nói: "Vẫn ở trên đường quốc lộ, nếu các cậu không đến kịp thì đứng ở trạm thu phí Tô Hàng đợi tôi."
Kỳ thực thì những lời nói này của Lý Đằng Huy có phần sai lệch. Nếu đã không đuổi kịp xe của bọn họ thì làm sao có thể đến trạm thu phí Tô Hàng trước để tiếp ứng được cơ chứ?
Nhưng lúc này đây hắn làm sao có thể để ý đến nhiều thứ như vậy được, hắn chỉ lo làm thế nào để bảo toàn tính mạng, chỉ muốn thoát khỏi sự truy đuổi của những sát thủ ở phía sau mà thôi.
Tần Tung Hoành cũng là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn, sau khi phát giác được mình không có dấu hiệu bị khống chế bèn chuẩn bị trở mặt và đáp trả một cách không khoan nhượng.
Lẽ nào là do cô ta đã nói việc này cho Tần Tung Hoành? Nếu đã như vậy thì sao tối qua khi mình về lại không khống chế mình luôn đi?
Hoặc có thể là cô ta có ý đồ là dùng tình cảm bao năm nay của hai vợ chồng và thân hình vẫn còn tràn đầy khêu gợi để cảm hóa mình chăng?
Lý Đằng Huy vứt bỏ những suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu óc, rồi lại cố gắng vượt lên trên một cách nguy hiểm.
Lúc này Tần Lạc đang đuổi theo lên đường cao tốc. Hiếm có được một ngày cả gia đình đoàn tụ, hắn bảo Đại Đầu vào bên trong nhà nhưng Đại Đầu không chịu, thế là hắn liền bảo Đại Đầu về nghỉ ngơi.
Đại Đầu lái xe rời đi nhưng còn chưa đi quá xa thì Tần Lạc lại gọi điện thoại, hai phút sau cậu ta lại xuất hiện ở trước cổng khu biệt thự nhà Lâm gia.
Lúc đó, Tần Lạc bị sự trầm mặc của người đàn ông bé nhỏ này làm cho cảm động hết chỗ nói.
"Bọn họ vẫn còn ở trên đường cao tốc." Tần Lạc nói. "Có hy vọng đuổi kịp họ không?"
Đại Đầu khẽ cau mày lại, nói: "Rất khó, tốc độ nhanh nhất của xe bị hạn chế, cho dù kỹ thuật có thể đẩy nhanh tốc độ lên nhưng bọn họ xuất phát sớm hơn chúng ta hai mươi phút, cái khoảng cách này khó mà kéo lại gần được. Khi chúng ta tăng tốc để tiến tới nhanh hơn thì bọn họ cũng tăng tốc để chạy thoát."
Tần Lạc cảm thấy điên đầu, nói: "Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
"Phi cơ của Long Tức." Đại Đầu lên tiếng nhắc nhở.
Tần Lạc nghĩ ngợi một lát, ừ nhỉ, lần trước khi mình bị người của Hoàng Thiên Trọng bắt đi, thì không phải là Long Vương đã đáp máy bay đến cứu mình đó sao? Cho đến tận bây giờ, Tần Lạc vẫn nhớ như in cái cảnh tượng hoành tráng của một ông già chống nạng từ trên trời giáng xuống đó.
Hơn nữa, hắn có thể bảo đảm một việc, đó là chỉ cần ai chứng kiến cảnh tượng thần kỳ đó thì cả đời này cũng không bao giờ quên được.
"Lý Đằng Huy không thể chết, lại càng không thể bị người ta bắt đi. Chúng ta bằng giá nào cũng phải đuổi theo." Tần Lạc nghiến răng nói.
Hắn lập tức rút di động ra gọi cho một ai đó. Nhưng số mà hắn gọi lại không phải là Long Tức, mà là Văn Nhân Mục Nguyệt.
Đây là việc tư, hơn nữa còn liên quan đến sự tranh chấp của ba gia tộc lớn là Tần, Bạch và Văn Nhân, nên tốt hơn cả là không nên để Long Tức tham gia vào. Tần Lạc cũng không muốn có người lấy việc này ra để công kích Long Vương.
Gia tộc Văn Nhân vừa có tiền tài lại vừa có khí thế, hắn không tin là nhà họ lại không có một chiếc máy bay trực thăng.
Có người nhấc máy, giọng của Qủa Vương truyền từ đầu dây bên kia lại.
"Tôi muốn tìm Mục Nguyệt." Tần Lạc nói.
"Xin anh đợi cho một lát." Qủa Vương không dám làm lỡ thời gian, lập tức nối dây cho Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Tôi là Văn Nhân Mục Nguyệt." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Lý Đằng Huy bị người ta đuổi giết. Hiện giờ đang chạy trốn ở đường cao tốc Kinh Hàng, nếu giờ mà lái xe đuổi theo bọn họ thì chắc sẽ không kịp, em có thể nghĩ cách tìm một chiếc trực thăng không?"
"Có thể." Văn Nhân Mục Nguyệt đáp lại mà không một chút do dự, thậm chí nàng còn không hỏi thêm một câu là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.
Nàng biết là lúc nào thì nên nói gì, lại càng biết rõ mình khi nào nên làm gì.
"Được, vậy anh sẽ đợi ở trên đường cao tốc." Tần Lạc nói.
Hai người nói xong bèn cúp điện thoại.
Tướng thế nào thì sẽ có binh thế đó. Văn Nhân Mục Nguyệt nổi tiếng là làm việc nhanh chóng, gọn gàng, vì vậy mà thủ hạ của nàng cũng không phải là ngoại lệ.
Khi Tần Lạc và Đại Đầu đến đoạn đường cao tốc thì thấy một chiếc máy bay cỡ nhỏ đã đang vù vù trên đỉnh đầu rồi.
Thấy xe của Tần Lạc dừng lại thì cửa khoang máy bay được mở ra, Qủa Vương mặc một bộ đồ vest màu đen đang cố gắng hết sức để vẫy tay ra hiệu cho Tần Lạc.
Đại Đầu cho xe dừng hẳn lại, sau đó hai người cùng mở cánh cửa ra rồi nhanh chóng chạy về phía chiếc trực thăng gần đó.
Còn về phần chiếc Chevrolet thì ai còn để ý đến vận mệnh của nó nữa chứ?
"Mau bay đi." Tần Lạc sau khi bước lên máy bay còn chưa ngồi vững đã bắt đầu thúc giục.
"Có thể đuổi kịp." Đại Đầu nói.
Nghe Đại Đầu nói vậy thì Tần Lạc mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Đại Đầu là một chuyên gia trong những vấn đề như thế này, cậu ta cho ra một đáp án như vậy thì chắc chắn là do cậu ta hiểu rõ về tốc độ của hai loại công cụ giao thông này, rồi từ đó mới đưa ra được kết luận như vậy.
"Chỉ sợ giữa đường bị bắt thôi." Đại Đầu lại bổ sung thêm một câu.
"Đúng vậy đó." Tần Lạc nói. "Chỉ sợ bị bắt ở giữa đường."
"Khi tôi đến đây thì tiểu thư đã sắp xếp đâu vào đó rồi, bên phía Tô Hàng sẽ có tiếp ứng. Người của bọn họ sẽ xuât phát từ Tô Hàng, đi ngược vào đường cao tốc."
Đây không phải là lần đầu tiên Tần Lạc ngồi máy bay, nhưng đây lại là lần đầu tiên Tần Lạc ngồi trên một chiếc máy bay nhỏ như thế này.
Bay dọc theo đường cao tốc, hàng xe ở phía dưới nhìn nhỏ bé không khác gì những con cún nhỏ, tất cả ánh mắt của mọi người đều dính chặt xuống phía dưới, hy vọng tìm ra được mục tiêu mà họ cần từ những vật thể đang chuyển động ở phía dưới kia.
"Ở đằng trước mặt." Mắt của Đại Đầu vô cùng sắc bén, và cũng có sở trường về việc phát hiện những vụ việc đáng ngờ nhất. Cậu ta chỉ vào hai chiếc xe đang dính chặt lấy nhau ở phía dưới nói.
Tần Lạc không biết là chiếc xe nào trong hai chiếc xe này của Lý Đằng Huy, nhưng, bất luận là chiếc xe ở phía trước hay chiếc xe ở phía sau thì tình cảnh của Lý Đằng Huy hiện giờ là vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì với cái khoảng cách rất không an toàn này mà nếu trong tay của mấy tên truy sát kia có súng thì bọn chúng sẽ làm bất kể chuyện gì mà bọn chúng muốn làm.
Sở dĩ là vẫn ở trong tình trạng giằng co như thế này thì chắc là vì Tần Tung Hoành dặn bọn chúng phải bắt sống cũng nên.
Tần Lạc rút di động ra, lại gọi cho Lý Đằng Huy một lần nữa.
Tiếng chuông vang lên một hồi lâu thì đầu dây bên kia mới có người bắc máy.
Có thể thấy được sự bối rối hết sức của Lý Đằng Huy lúc này và thời gian đang trở nên cấp bách như thế nào, sau khi hắn mở điện thoại ra thì nói với giọng dồn dập: "Tần Lạc, cậu đến chưa vậy?"
"Đến rồi, ở trên đầu anh." Tần Lạc nói. "Chiếc xe của anh là ở trước hay ở sau vậy?"
"Ở trước." Lý Đằng Huy đáp.
"Thế được rồi, anh chỉ cần tiếp tục tiến về phía trước là được. Còn những việc khác thì anh không cần phải lo." Tần Lạc nói. "Bay xuống phía dưới."
Qủa Vương lập tức truyền đạt mệnh lệnh của Tần Lạc cho cơ trưởng biết, thế là máy bay lại một lần nữa giảm độ cao xuống.
"Hạ thấp hơn một chút nữa." Đại Đầu rời khỏi chỗ ngồi của mình, bước tới cạnh cửa máy bay nói.
Qủa Vương hiểu ý, lại một lần nữa bảo cơ trưởng hạ máy bay thấp xuống.
Khi máy bay hạ xuống cách mặt đất ngang với khoảng cách của những biển quảng cáo ven đường thì Đại Đầu mở cửa máy bay ra.
Mặc dù tối qua cơn mưa dào xối xả đã ngừng rồi, nhưng những hạt mua phùn lất phất cùng với tiếng gió lạnh thét gào vẫn còn chưa ngớt, điều này khiến cho thân thể của Qủa Vương run lên bần bật.
Tần Lạc có thể chất đặc biệt, hắn không mẫn cảm đối với thời tiết lạnh, còn Đại Đầu thì được huấn luyện từ lâu nên không hề cảm thấy gì gọi là trắc trở cả.
Đại Đầu một tay nắm chặt vào cánh cửa máy bay, còn tay kia rút ra một khẩu súng lục màu đen.
Mắt cậu ta hơi nheo lại, họng súng nhắm thẳng xuống phía dưới.
Có một số người lái xe sau khi phát hiện ra tình huống này thì hơi ngẩn người ra, sau đó liền đạp mạnh ga một cách liều mạng.
Anh ta vừa có hành động như vậy thì những tài xế khác cũng phát hiện ra tình hình vô cùng nguy hiểm.
Thế là hàng xe đang chạy có trật tự trên đường cao tốc bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Ai nấy đều lao thẳng về phía trước lánh nạn, lo lắng mình chính là mục tiêu của thằng điên cầm súng đang nhắm xuống đây từ trên cao kia.
Cho dù mình không phải là mục tiêu đi chăng nữa thì nhỡ hắn ta bắn lệch sang một bên thì làm thế nào? Hắn ta thất thủ thì làm sao đây? Trách nhiệm này sẽ thuộc về ai?
Tất nhiên, đến lúc đó sẽ không phải là lúc để truy cứu xem trách nhiệm thuộc về ai rồi, vì người cũng đã chết rồi.
Chẳng có ai muốn đem tính mạng của mình ra để đùa cợt cả, ngoại trừ kẻ điên ở trên không trung kia ra.
Bùm!
Đại Đầu bóp cò.
Chiếc Audi ở phía sau của hai chiếc xe đang dính chặt lấy nhau kia bị nổ lốp. Tần Lạc căn bản là không thể tưởng tượng nổi, với một độ cao kèm theo góc độ như thế này mà cậu ta lại có thể nhắm chuẩn đến mức thế.
Bùm!
Lần này thời gian ngắm của cậu ta có phần ngắn hơn trước. Phát súng trước vừa mới kết thúc thì Đại Đầu đã bắn ra phát súng thứ hai.
Chiếc lốp khác của chiếc Audi đó bị bục, thân xe sụp xuống, sau đó chà xát trên mặt đất phát ra những tia sáng đến chói mắt.
Bọn chúng cuối cùng cũng không có cách nào tiếp tục tiến lên phía trước nữa, tốc độ xe bắt đầu chậm dần, sau đó thì tắt máy.
Lý Đằng Huy mất đi sự kiềm chế của chiếc xe ở phía sau thì tốc độ cũng chậm dần, không điên cuồng như những tên đua xe như lúc trước nữa.
Tần Lạc an toàn ở trên chiếc máy bay vẫn đang lượn lờ trên không kia.
Sau khi đi qua trạm thu phí Tô Hàng, Lý Đằng Huy cho xe dừng lại, chạy lại hội hợp với Tần Lạc.
Đầu hắn mướt mồ hôi, tóc tai rối bời. Nhìn vậy có thể tưởng tượng ra được độ nguy hiểm như thế nào ở trên quãng đường trước.
Hắn nắm chặt lấy tay của Tần Lạc, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu, thực sự vô cùng cảm ơn!"
"Sự việc do tôi mà ra, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được chứ!" Tần Lạc cười nói. Nguồn truyện:
Lý Đằng Huy là một nhân vật vô cùng quan trọng. Nhiệm vụ cứu người từ trên không này cũng coi như là đã hoàn thành một cách mỹ mãn.
Tần Lạc vỗ vỗ vào vai của Lý Đằng Huy, nói: "Đi thôi, chúng ta về thôi, bây giờ đã đến lúc phải lật bài ngửa ra rồi!"
"Về thôi." Đôi chân của Lý Đằng Huy vẫn còn run lẩy bẩy, nhưng vẫn đi sau Tần Lạc một cách kiên định.
Trong căn phòng làm việc rộng rãi, Tần Tung Hoành sau khi nhận được một cú điện thoại thì đứng ngẩn người ra trước cửa sổ không nói câu gì.
Bên ngoài mây mưa mịt mù, bóng hình hắn trở nên hiu quạnh lạ thường.