"Đúng vậy, lần trước tôi cũng đã phản ánh với Lệ tổng giám đốc về vấn đề này rồi." Giám đốc Lưu Dịch Tư của bộ phận kế hoạch trong quốc tế Khuynh Thành nói theo. "Vấn đề này đúng là không thể kéo dài hơn được nữa. Như thế sẽ ảnh hưởng đến trạng thái làm việc và tính tích cực của những nhân viên mới vào, và còn khiến cho người ta nói này nói nọ. Nếu việc này mà truyền ra ngoài, người ta lại cho rằng quốc tế Khuynh Thành của chúng ta nghèo đến mức không có chỗ cho nhân viên làm việc nữa."
"Tòa lầu Khuynh Thành là của chúng ta, sao công hội trung y lại cứ chiếm lấy không chịu buông tha cơ chứ? Lần trước tôi đã nói chuyện với giám đốc của bọn họ rồi nhưng thái độ của bọn họ vẫn rất ương ngạnh."
"Đúng đó. Gần đây, người của công hội trung y và người của chúng ta thường xuyên xảy ra xô sát, mặc dù không có những xung đột lớn nhưng những xung đột nhỏ thì liên tục không ngừng. Nỗi uất ức càng chất càng lớn, như thế cũng không phải là một việc tốt."
"Lệ tổng giám đốc, chúng ta ký kết hợp đồng với công hội trung y là mấy năm vậy? Nếu đến hạn rồi thì bảo bọn họ chuyển đi đi. Nếu không thì chúng ta bồi thường cho bọn họ chút tiền và giúp bọn họ tìm một nơi làm việc khác cũng được. Chứ không thể cứ kéo dài thế này mãi chứ?"
Khuôn mặt của Lệ Khuynh Thành vẫn dửng dưng không một chút thay đổi, ánh mắt đưa sang phía Tần Lạc.
Trần Tư Tuvền và Lô Vĩ cũng biết ít nhiều về chuyện này, nhưng hai người bọn họ chỉ có thể giả bộ như không biết, cứ cúi gằm đầu xuống vờ nhìn xấp tài liệu mà Lệ truyenfull.vnh Thành khi nãy phát cho bọn họ.
"Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ suy nghĩ thêm về việc này. Cuộc họp hôm nay dừng lại ở đây!" Lệ Khuynh Thành nói
"Lệ tổng giám đốc, thực sự là không thể kéo dài thêm được nữa." Liễu Huy vội vàng nói."Cuộc họp ngày hôm nay của chúng ta mà kết thúc thì bộ phận nhân lực của chúng ta lại phải tuyển nhân viên nữa phải không? Đến lúc đó thì đặt những nhân viên mới ở đâu bây giờ?"
"Tôi sẽ sắp xếp phòng làm việc mới cho bọn họ." Lệ Khuynh Thành nói."Bên cạnh không phải còn có một tòa lầu đó sao? Qua bên đó thuê vài tầng để dùng cũng được."
"Nhưng nếu làm thế thì không tiện cho việc quản lý." Liễu Huy nói."Quốc tế Khuynh Thành của chúng ta là một đoàn thể có sức chiến đấu mạnh mẽ, không thể để tách dời người của chúng ta ra được chứ?"
"Đúng vậy. Lệ tổng giám đốc, nếu mà đòi lại được mấy tầng làm việc của công hội trung y thì chỉ trong nháy mắt là có thể thỏa mãn không gian làm việc của chúng ta. Hơn nữa, tòa lầu này nếu đã có tên là Khuynh Thành building thì người vào đây cũng nên là người của chúng ta mới phải chứ?" Một phó giám đốc phụ trách kinh doanh cũng lên tiếng nói.
"Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ nghĩ cách." Lệ Khuynh Thành áp chế nói."Cuộc họp kết thúc tại đây."
Mọi người thở dài một cách bất đắc **, đành thu dọn đống tài liệu trên bàn chuẩn bị dời đi.""
"Đợi đã." Tần Lạc lên tiếng nói.
Tầm nhìn của mọi người đều đổ dồn lên người Tần Lạc mà không hiểu mô tê gì cả.
Khi hắn vừa mới bước vào đây, thì cũng khá là thu hút ánh mắt của mọi người. Vì nói gì thì nói, đây cũng là một cuộc hội nghị cao cấp của quốc tế Khuynh Thành, vậy mà lại có một người trẻ tuổi lạ hoắc bước vào đây thì chắc chắn là sẽ khiến cho mọi người phải đoán già đoán non.
Nhưng sau khi thấy hắn đi vào mà lại không ngồi bên cạnh Lệ Khuynh Thành mà tìm cho mình một chỗ ngồi ở trong góc khuất, trong lúc hội nghị diễn ra thì hắn cũng không nói một lời nào, giống như một người tàng hình vậy. Vì thế nên mọi người cũng không hứng thú gì với hắn nữa, chỉ cho rằng đó là một người bạn có quan hệ mật thiết với Lệ Khuynh Thành.
Tất nhiên là cũng có một số người nhận ra đó chính là thần y Tần Lạc, người đi cùng Lệ Khuynh Thành đến Paris, và có quan hệ thân thiết đến mức mập mờ với nàng, họ cũng cảm thấy kỳ lạ với việc hắn xuất hiện trong cuộc hội nghị ngày hôm nay, mà một trong những người có suy nghĩ như vậy chính là Liễu Huy.
Chỉ là bọn họ không hiểu vì sao mà người đàn ông này lại đột nhiên lên tiếng sau khi buổi họp kết thúc như vậy?
"Công hội trung y sẽ dọn đi." Tần Lạc nói "Có điều cũng cần phải có chút thời gian. Trong vòng hai tháng có được không? Bọn họ cũng phải đi tìm nơi làm việc mới, dọn nhà cũng cần đến thời gian mà."
Tất cả mọi người đều im lặng không nói câu nào.
Ai này đêu nhìn Tần Lạc vói ánh mắt kỳ quặc, không hiểu vì sao hắn lại nói ra những lời như thế này.
"Là Tần tiên sinh phải không?" Liễu Huy là một người dày dặn kinh nghiệm, nàng bước đến trước mặt Tần Lạc rồi giơ tay ra muốn bắt tay hắn.
"Vâng, là tôi đây." Tần Lạc bắt lấy tay nàng ta, gật đầu nói.
"Nghe đến danh tiếng của anh đã lâu. Rất hân hạnh được gặp mặt anh. Nhưng tôi có một điều cảm thấy kỳ lạ, đó là vì sao anh lại cho rằng công hội trung y sẽ đồng ý dọn ra ngoài chứ?" Liễu Huy khó hiểu hỏi.
"Tôi là hội trường của công hội trung y." Tần Lạc cười nói."Và dĩ nhiên là tôi có quyền quyết định này."
Bầu không khí lập tức trở nên khó xử hẳn ra.
"Tần tiên sinh, xin lỗi anh. Tôi không có ý nhằm vào công hội trung y, tôi chỉ là muốn nói ra tình hình khó khăn trước mắt cho Lệ Tổng giám đốc biết mà thôi." Lưu Dịch Tư chuyển thế nhanh nhất, ngượng ngùng nói.
"Đúng vậy, điều này đúng là tình hình thực tế hiện nay. Nếu cứ tiếp tục gây ra mâu thuẫn thì chưa biết chừng sẽ xảy ra những việc mà mình khó mà xoay sở kịp."
Tần Lạc vẫy vẫy tay, nói:"Không sao, tôi hiểu nổi khó khăn của mọi người. Tôi sẽ giải quyết việc này cho ổn thỏa."
"Cảm ơn Tần hội trưởng." Liễu Huy cười ha ha nói."Cũng may mà hôm nay Tần hội trưởng lại đến phòng hội nghị của chúng tôi, không thì việc này không khéo còn phải kéo dài thêm một thời gian nữa mới giải quyết được."
Lệ Khuynh Thành đứng dậy nói:"Hiếm có được dịp nào mọi người đến đây đông đủ như ngày hôm nay, tôi xin được giới thiệu cho mọi người biết, Tần Lạc tiên sinh không những là hội trưởng của công hội trung y, mà còn là ông chủ của quốc tế Khuynh Thành chúng ta. Nói theo cách khác thì tôi cũng chỉ là một người làm thuê cho anh ấy mà thôi."
"_______"
Không thể nghi ngờ, những lời này của Lệ Khuynh Thành giống như một quả bom khổng lồ vứt xuống cái phòng làm việc này. Tất cả mọi người đều dùng con mắt khó tin của mình mà nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, cứ như trên mặt hắn đột nhiên có vật gì đó nổi lên vậy.
Bọn họ thực sự không ngờ một người trẻ tuổi trầm tĩnh như hắn lại là một ông chủ đứng sau quốc tế Khuynh Thành. Còn một người được cả giới truyền thông ca ngợi là một nữ vương trong ngành nghề làm đẹp như Lệ Khuynh Thành đây lại chỉ là một người quản lý cao cấp làm việc cho anh ta mà thôi. Điều này thực sự khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Cuối cùng thì bọn họ đã hiểu vì sao mà Lệ Khuynh Thành lại mời một người ngoài đến tham gia hội nghị mà không nên công khai ra bên ngoài này, hóa ra hắn mới là người có tư cách tham gia hội nghị này nhất, có tư cách hơn bất kỳ người nào ngồi ở đây.
"Lệ tổng giám đốc, chúng tôi nhất thời không có cách gì chấp nhận được điều này." Liễu Huy là người bình tĩnh hơn những người khác rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn lộ rõ vẻ khó tin, như vậy có thể nói lên rằng công việc bảo mật của Lệ Khuynh Thành làm rất tốt và đồng thời cũng thể hiện rõ sự khen ngợi, tán thưởng đối với một người trẻ tuổi mà lại thành đạt như Tần Lạc.
Nếu Lệ Khuynh Thành nói ra chân tướng sự thật, mà mọi người tỏ ra như là đã biết rồi thì Lệ Khuynh Thành làm sao chịu nổi?
"Đúng vậy, Lệ tổng giám đốc, chúng tôi chưa từng nghe nói tới bao giờ." Lưu Dịch Tư nói. Vì quốc tế Khuynh Thành không phải là công ty gia nhập vào thị trường chứng khoán, nên không cần thiết phải công bố ra ngoài tỉ lệ cổ phiếu của từng người.
Hơn nữa, bản thân Tần Lạc cũng rất khiêm tốn hoặc có thể nói là lười biếng, gần như chẳng bao giờ tham gia bất kỳ hội nghị nào của công ty cả, cũng không giao du gì với bất cứ người cấp cao nào trong công ty, vì vậy mà chẳng có ai biết hắn có địa vị thế nào trong quốc tế Khuynh Thành cả.
"Sản phẩm là lá bài chủ chốt của chúng ta hiện nay là bột dưỡng da Kim Dũng là do anh ấy cung cấp mà có, không có phương thuốc đó thì cũng chẳng có quốc tế Khuynh Thành của ngày hôm nay. Mọi người đã hiểu chưa?"" Lệ Khuynh Thành nói.
Mọi người lúc này mới hiểu rõ vấn đề, hóa ra Tần Lạc dùng phương thuốc đó để đầu tư nhập cổ đông. Lệ Khuynh Thành nói không sai, nếu không phải do bột dưỡng da Kim Dũng bán chạy như vậy thì quốc tế Khuynh Thành cũng chẳng có địa vị nổi đình nổi đám trong nước cũng như quốc tế về sản phẩm làm đẹp này.
Và dĩ nhiên là bọn họ cũng chẳng thể cơm no áo ấm được. Những người bọn họ đây có thể có được địa vị quan trọng như ngày hôm nay, đại đa số đều là cùng phát triển, trưởng thành với công ty mà ra.
"Tần Tổng giám đốc, rất hân hạnh được quen với anh." Bắt đầu có một số người đi tới làm quen, hỏi han Tần Lạc.
Tần Lạc cười nói:"Đừng gọi tôi là Tần tổng giám đốc nữa, tôi cũng sẽ không đảm nhận bất kỳ chức vụ gì của công ty đâu. Tất cả mọi việc của quốc tế Khuynh Thành đều do tổng chủ tịch hội đồng quản trị Lệ Khuynh Thành toàn quvền đảm nhận. Tôi tin vảo năng lực của cô ấy, tôi cũng tin rằng dưới sự lãnh đạo của cô ấy thì chúng ta có thể bay càng cao hơn, càng xa hơn."
Thực ra là hắn không hy vọng thân phận của mình sẽ bị bại lộ, nhưng Lệ Khuynh Thành đột nhiên cho hắn một chiêu như vậy làm hắn không kịp trở tay, đành chấp nhận bị người ta vạch trần sự thật mà thôi....
Sau khi buổi họp kết thúc thì những người trong phòng họp đều đi hết cả rồi, chỉ còn lại ba người Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền ở lại.
Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc tủm tỉm cười nói:"Liệu anh có không vui không?"
"Không." Tần Lạc lắc đầu nói."Anh cũng rất thích cảm giác được người ta vây quanh. Chỉ là anh không hiểu vì sao em lại vạch trần thân phận của anh ở trước mặt bao nhiêu người như vậy?"
"Đó là một niềm tâm tình của người phụ nữ." Lệ Khuynh Thành nở một nụ cười quyến rũ nói."Em là thủ hạ của anh, mà nói cho cùng thì cũng là phụ nữ mà."
"Niềm tâm tình của người phụ nữ?" Tần Lạc vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Làm gì có người phụ nữ nào hy vọng người đàn ông của mình bị coi thường chứ? Nếu người đàn ông của mình vô cùng xuất sắc, thì lại càng muốn giới thiệu, thông báo cho toàn thiên hạ biết hơn ấy chứ.Đây chính là niềm tâm tình của người phụ nữ." Trần Tư Tuyền cười hì hì nói.
Tần Lạc nhìn nàng với vẻ kinh ngạc. Lẽ nào nàng cũng phát hiện ra chuyện trên giường của mình với Lệ Khuynh Thành?
Trần Tư Tuyền trợn mắt nhìn Tần Lạc một cái, giả bộ tức giận nói:"Anh coi em là kẻ ngốc nghếch sao? Hai người thể hiện rõ ràng như vậy mà lại còn mong người khác ngu ngốc đến mức không nhìn ra sao? Hơn nữa, hai người còn ở với nhau bên Pháp lâu như vậy, em không tin anh có thể kháng cự lại được sức lôi cuốn, hấp dẫn của Lệ yêu tinh đâu. Lần trước khi em đến, anh còn nhìn trộm ngực và mông của cậu ấy suốt còn gì."
"......." Tần Lạc xấu hổ quá không nói được câu gì, chỉ muốn tìm cái lỗ nào mà chui luôn vào đó cho xong. Sao đến nàng cũng phát hiện ra việc mình nhìn trộm Lệ Khuynh Thành chứ?
Nhưng cũng không thể trách mình được. Lúc đó mình vẫn còn là một xử nam băng thanh ngọc khiết làm sao mà chịu được sức lôi cuốn khi thấy nàng vừa tắm xong lại còn mặc trên người có một bộ đồ lót gợi cảm mỏng tang như cánh tằm đi đi lại lại trước mặt mình được cơ chứ?
Hơn nữa, thực ra là hắn cũng không muốn nhìn trộm đâu, nhưng đôi mắt chẳng nghe theo lời sai bảo của hắn gì cả. Vừa mới dừng lại ở trước bộ ngực sung mãn của nàng thì khó mà di dời sang nơi khác.
"Anh định giải quyết thế nào?" Lệ Khuynh Thành thấy bộ dạng lúng túng của Tần Lạc thì chủ động giúp hắn giải vây.
"Anh sẽ về bàn bạc với cô ấy về việc này." Tần Lạc đáp.
Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Khi hai bên xảy ra tranh chấp, mình bảo công hội trung y rút lui thì sẽ làm cho người ta có cảm giác là mình yêu thương Lệ Khuynh Thành hơn, hoặc sẽ làm cho Lâm Hoán Khê cảm thấy khó xử.
Nhưng vấn đề thì vẫn phải giải quvết, hơn nữa còn cần đến một biện pháp xác đáng. Cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách hay.
Khuynh Thành building được lấy tên của Lệ Khuynh Thành, nếu không có việc gì đặc biệt quan trọng, thì Lâm Hoán Khê sẽ không bao giờ bước vào cái tòa lầu này. Hơn nữa, đây còn là tổng công ty của quốc tế Khuynh Thành, nếu một bên cần phải ra đi thì tất nhiên là công hội trung y rồi
"Hay là bọn em dọn đi." Lệ Khuynh Thành nói. Một người thông minh, sắc sảo như nàng thì làm sao lại không hiểu được tâm tình của Tần Lạc cơ chứ?
"Không cần đâu." Tần Lạc phất tay nói."Anh sẽ mua một tòa lầu làm nơi làm việc của công hội trung y."
Trần Tư Tuyền nhìn Tần Lạc với vẻ sùng bái nói: "Những phú hào khác đều mua cho mỗi người phụ nữ của mình một ngôi nhà để ở, còn anh thì tặng mỗi người một tòa nhà."