Sự xuất hiện của Đại Đầu nằm trong tầm dự đoán của Tần Lạc, nhưng phương thức xuất hiện của cậu ta thì lai nằm ngoài tầm dự đoán của hắn.
Khi Tần Lạc đi chữa trị cho Lôi Diệu Dương, thì Đại Đầu đã đứng chờ sẵn ở nhà để xe rồi. Khi Tần Lạc gặp Ninh Toái Toái thì Đại Đầu tránh ra xa hơn để khỏi trở thành kẻ phá đám. Viện điều dưỡng 160 thuộc vào viện điều dưỡng cấp cao trong quân đội lại là địa bàn của Vương Cửu Cửu, vì vậy mà cậu ta không lo Tần Lạc sẽ xảy ra chuyện gì ở trong này.
Khi Tần Lạc đi cùng với Lăng Vẫn và Ninh Toái Toái đến nhà ăn dùng bữa thì không thấy bóng đáng của Đại Đầu ở đâu nữa, với khả năng của cậu ta như thế thì chắc là không đến nỗi làm đói mình. Vì nói cho cùng thì Đại Đầu vẫn còn một thân phận nữa đó là thành viên của Long Tức do vậy mà nếu không cần thiết thì cậu ta sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhưng Tần Lạc biết rõ là khi nào mình gặp nguy hiểm thì Đại Đầu nhất định sẽ xuất hiện.
Trong lúc Tần Lạc động thủ với đám bạn mèo mả gà đồng của Dương Phụ thì hắn hét lên một tiếng bảo Lăng Vẫn bảo vệ Ninh Toái Toái cho tốt, nhưng thực ra câu nói đó là để nói cho Đại Đầu nghe. Tần Lạc sau khi biết rõ rằng mình có thể đổi phó với đám người này thì không muốn Đại Đầu tham gia vào nữa, mà cứ núp ở nơi nào kín đáo mà bảo vệ cho Ninh Toái Toái và Lăng Vẫn là được rồi.
Nhưng sau khi đám hộ vệ rút súng ra một cách lặng lẽ thì Tần Lạc lập tức khoanh tay chịu trói. Hắn nghĩ thầm, với trí Thông mình của Đại Đầu thì chắc sẽ nhanh chóng gọi điện cầu cứu viện binh mới đúng.
Vậy mà không ngờ cậu ta lại đơn thương độc mã lù lù xuất hiện, hơn nữa vừa mới lộ diện đã dọa cho đám người như cọp dữ này một phen rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đám người này không dám nổ súng, mặc dù Đại Đầu nổ súng trước. Tuy chỉ bắn trúng hai con ve mà thôi nhưng cũng đủ để đe dọa bọn chúng.
Tần Lạc dự liệu được trước rằng đám vệ sĩ bận đồ đen kia đang chuẩn bị đưa hắn đến trại tạm giam rồi cho hắn vài chiêu chào hỏi ban đầu.
Vậy mà vào lúc này lại xuất hiện một sát tinh từ đâu nhảy ra. Sao hắn ta lại dám nổ súng ở nơi này cơ chứ?
Nếu làm kinh động một ông to nào đó đang nghỉ ngơi trong này. Thì ai có thể ghánh vác được cái trách nhiệm nặng nề này đây?
Bọn chúng cứ quay ra nhìn nhau mà không biết phải làm thế nào cho phải nữa.
"Bỏ anh ấy ra." Đại Đầu thấy mấy tên này cứ đứng đực ra đó thì lên tiếng nói.
"Anh là ai? Anh có biết đây là đâu không mà còn dám nổ súng ở đây? Có muốn sống nữa không vậy?" Một người đàn ông trung niên có dáng vẻ như một đội trưởng đứng ra chỉ trích nói."Chúng tôi là đội bảo vệ đặc biệt, có quvền nổ súng khi gặp nguy hiểm. Anh hãy bỏ súng xuống ngay lập tức, nếu không chúng tôi cũng sẽ không khách khí với anh nữa đâu."
"Bỏ anh ấy ra." Đại Đầu không muốn nghe thêm những lời nói nhảm của anh ta bên nhắc lại lời mình một lần nữa.
"Anh ta ra tay đánh người, thuộc vào hạng phạm nhân nguy hiểm. Chúng tôi không thể giao người cho anh." Đội trưởng cũng có phần sợ sệt khả năng bắn súng của Đại Đầu, nếu không thì làm gì có chuyện nói lằng nhằng dài dòng với cậu ta thế cho mệt?"Anh đem theo súng cướp phạm nhân, anh có biết mình đã phạm phải tội gì không?"
"Biết." Đại Đầu nói. "Thả anh ấy ra."
Thực sự là Đại Đầu không thích nói nhiều chút nào, nhưng việc này có liên quan đến sự an nguy của Tần Lạc, vì vậy mà cậu ta đành nhẫn nại nhắc đi nhắc lại câu nói của mình.
"Biết rồi mà anh còn dám uy hiếp đội bảo hộ đặc biệt sao?" Đội trưởng tức điên lên, chỉ muốn hạ lệnh cho đi đời luôn tên nhãi ranh này đi, nhưng vẫn nhẫn nhịn hỏi:"Anh rốt cuộc là thuộc đơn vị nào? Có giấy chứng minh được sử dụng súng không? cấp trên của anh là ai?"
"Tôi chính là cấp trên của cậu ấy." Tần Lạc cười nói."Hay là các anh cứ thả tôi ra đi, chứ cậu ấy mà điên lên thì đến lời của tôi cậu ấy cũng không nghe đâu."
"………………….."
Tất nhiên là đội trưởng chẳng có quyền gì thả người ra cả, đang định bảo người quay đi tìm Dương Phụ đến để thương lượng xem thế nào thì thấy Dương Phụ dẫn theo mấy người mặt mũi bầm dập đi tới.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Dương Phụ cau mày lại hỏi. Vừa rồi hắn núp vào góc nhà hàng để gọi điện dặn dò việc gì đó nên cũng không nghe thấy tiếng súng vừa rồi. Đến khi hắn gọi xong điện thoại rồi thì mới thấy bên ngoài ồn ào huyên náo hết cả lên, nên hắn mới dẫn theo mấy người bạn vẫn còn có thể đi lại được đến đây xem sao.
Hắn biết Tần Lạc có võ, vì thế nên nếu hai người đánh nhau tay đôi với nhau thì hắn sẽ không phải là đối thủ của đối phương. Cho dù biết rằng mấy tên bên cạnh mình cũng chẳng phải đối thủ của hắn ta, nhưng khi gặp phải nguy hiểm thì bọn họ vẫn có thể kéo dài thêm một chút thời gian, không phải vậy sao?
"Dương Phụ, có người chặn đường ép chúng ta thả người."" Đội trưởng bước đến trước mặt Dương Phụ thấp giọng giải thích.
"Đến việc này mà cũng không xử lý tốt được sao?" Dương Phụ cũng tức điên lên nói. Bên đó hắn đã sắp xếp xong hết rồi, vậy mà bên này vẫn còn chưa đưa Tần Lạc qua đó. Hắn muốn làm xong việc này càng nhanh càng tốt cho dù có không làm cho Tần Lạc chết thì cũng phải làm cho hắn ta nửa sống nửa chết mới thôi. Nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian như thế này, nhỡ để ông già Long Vương biết được thì phải làm sao đây? Nếu lại còn có những người khác đến nói giúp cho hắn ta nữa thì kế hoạch của hắn có còn thực hiện được không? Và còn dám thực hiện tiếp nữa không?
Thực tức chết đi được, cái đám ăn hại này còn có thể làm được việc gì nữa đây?
Đội trưởng cũng nhìn ra được là Dương Phụ đang rất tức giận, bèn ngượng ngùng nhưng lại có phần oan ức nói:"Hắn ta là một tay súng rất cừ."
"Hắn ta là một tay súng cừ, vậy các anh là những tay súng tồi sao? Các anh là ai chứ? Là đội bảo vệ đặc biệt, chuyên bảo vệ cho sự an toàn của thủ trưởng đó. Bao nhiêu người thế này mà đến một thằng nhãi ranh cũng không làm gì được mà còn mặt mũi để chạy đến trước mặt tôi nói hắn ta là một tav súng cừ sao?"
Dương Phụ thấy Tần Lạc tủm tỉm nhìn hắn cười, tựa như đang muốn xem trò vui thì lại càng giận dữ hơn. Hắn cũng không thèm nể mặt đám người này nữa, cứ thế là mắng nhiếc họ ở ngay trước mặt mọi người.
Đội trưởng sa sầm mặt lại, trong lòng cũng hậm hực đối với thái độ của Dương Phụ, thầm nghĩ, mày cũng chỉ là có cha mày làm chỗ tựa thôi chứ gì mà phải diễu võ dương oai trước mặt chúng tao thế chứ? Vừa rồi khi mày bị đánh vào mặt, thì không phải chúng tao đã đến cứu mày đó sao?
"Nhưng tài bắn súng của anh ta tốt hơn chúng tôi nhiều." Đội trưởng lại giải thích một lần nữa. Mặc dù rất khó chịu với kiểu cách làm việc của Dương Phụ, nhưng ông ta cũng biết vận mệnh của mình nằm trong lòng bàn tay của hắn ta. Một câu nói của hắn ta có thể khiến cho mình được thăng quan tiến chức, rạng rỡ tổ tông, nhưng cũng với một câu nói của hắn ta thì ông ta có thể bị giam cầm trong ngục tối. Vì vậy mà ngoài mặt ông ta vẫn phải giữ thái độ tôn trọng đối với hắn.
"Thế thì đã làm sao? Các anh nhiều người như vậy, các anh còn là chủ nhân ở đây……. Nó dám nổ súng ở đây sao?" Nếu không phải vì danh tiếng của mình thì Dương Phụ thực sự muốn cho ông ta một bạt tai quá.
Cứ như là muốn ứng nghiệm lời của Dương Phụ vậy. Đại Đầu lại một lần nữa giơ súng lên trên bắn liền ra hai phát.
Phụt!
Phụt!
Lại hai phát đạn. Lại một lần nữa rơi xuống hai con ve màu đen.
Không biết là do bị súng bắn trúng, hay là do roi từ trên cao xuống bị dập mà thân thể của hai con ve đó nát bét ra, một số dịch thể màu trắng có, màu xanh có cứ tuôn ra từ trong bụng chúng, tòa ra một mùi tanh tanh khó chịu.
"Tôi vẫn còn tám viên đạn nữa." Đại Đầu nói."Các người mỗi người một viên."
"………"
Dương Phụ lúc này mới miệng há hốc, mắt trợn tròn không nói được gì nữa.
Bâv giờ hắn mới biết vì sao mà đám người này lại bị chặn lại giữa đường như vậy, cho dù mình có đích thân ra mặt thì làm được gì?
Gặp phái một tay súng cừ như vậy, đã thế hắn ta còn chán sống nữa, thì còn biết phải làm sao bây giờ?
"Tiểu huynh đệ này là....?" Dương Phụ nhìn Tần Lạc không dám chắc hỏi, rồi lại quay ra nhìn Đại Đầu, tựa như là muốn tìm ra được mối liên hệ giữa hai người này vậy.
"Tôi là vệ sĩ của anh ấy." Đại Đầu thẳng thắn nói. Cậu ta vẫn hai tay cầm hai súng, cũng không dùng tay chỉ xem" anh ấy" là anh nào, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được người mà cậu ta nói đến chính là Tần Lạc. "Anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi." T
Ân nhân cứu mạng? Cái cách xưng hô này đáng để người ta phái cân nhắc.
Đây là một lời giải thích, và cũng là một lời cảnh cáo. Ý cậu ta muốn nói đó là anh ta đã cứu sống tôi, vì vậy mà tôi cũng có thể chết vì anh ấy.
Dương Phụ có phần ngưỡng mộ Tần Lạc. Sao mình lại không có một tên thuộc hạ nào có thể xả thân vì mình cơ chứ?
Thả người ư?
Thế là mưu kế. sách lược của hắn công cốc công cò rồi. Hơn nữa, hắn muốn Tần Lạc vào tròng, nên đã để cho Tần Lạc đánh lên mặt mình vài cú liền. Thả người ra bấy giờ thì không phải là mình còn mặt mũi nào trước mặt bạn bè nữa chứ?
Nhưng nếu không thả người ra thì sao?
Vậy thì tên sát thần này phải làm sao đây? Hay là nhân cơ hội này cũng diệt luôn hắn ta đi.
Không nói đến câu nói " mỗi người một viên đạn" của cậu ta có phải là thật hay không, mà chỉ với khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác của cậu ta thôi cũng đủ khiến cho người ta phải đau đầu rồi. Chỉ sợ bên này còn chưa nổ súng thì cậu ta đã bằng pằng pằng mấy phát kết liễu hết bọn họ rồi
Cậu ta đã có gan nổ súng giết ve ở đây thì cũng không có nghĩa là không dám nổ súng giết người.
Dương Phụ ở trong thế vô cùng khó xử, lại có phần hối hận vì mình không nên quá gấp gáp trong chuyện khiêu khích Tần Lạc, đáng lẽ phải vạch ra kế hoạch bắn phát chết luôn mới đúng.
Hắn nghĩ thầm, nếu thực sự không được thì cứ ghi mối nợ này vào trong lòng trước đã.
"Ái chà. Dương thiếu gia thật là uy phong quá, chạy cả đến đây để bắt nạt người khác cơ à." Một giọng nói không được coi là ngọt ngào, thậm chí còn có phần khàn khàn cất lên.
Tiếp đó. bọn họ liền nhìn thấy một cô gái mập tròn dẫn theo mấy người đàn ông tiến lại phía này.
Tần Lạc thất vậy thì hai mắt sáng hắn lên, không ngờ lại gặp Hổ Nữu ở đây.
Hắn biết Hồ Nữu và Vương Cửu Cửu là đôi bạn thân từ nhỏ, cha của hai người cũng cùng làm ở trong một khu quân đội, thậm chí chức vụ của cha Hổ Nữu còn cao hơn cả cha của Vương Cửu Cửu nữa, nhưng bối cảnh gia đình của nhà họ Vương thì lại hơn hắn nhà Hổ Nữu. Vì vậy mà Hổ Nữu cũng giống với những đứa trẻ khác ở trong đại viện đều nghe theo lời chỉ huy của Vương Cửu Cửu.
Dương Phụ nhìn thấy Hổ Nữu thì cũng cảm thấy đau đầu. Hắn biết người phụ nữ mập mạp này cùng hội cùng thuyền với Vương Cửu Cửu. Nàng ta vội vội vàng vàng đến đây như thế chắc chắn là vì Tần Lạc.
Có điều như thế cũng tốt, coi như mình đã tìm ra được lối thoát rồi. "Ha ha. Hổ Nữu, cô cũng ở đây à? Ông Lưu sức khỏe vẫn ổn chứ?"
"Ông tôi vẫn khỏe." Hổ Nữu không khách khí nói."Anh cứ gọi tôi là Lưu Thôi đi. Đừng có gọi tôi là Hổ Nữu, tôi chẳng qua lại gì với anh cả."
"Nói như vậy thì khách khí quá. Ngày trước nói gì thì nói chúng ta cũng được coi là bạn mà, ngày sau lại càng thân hơn chứ." Dương Phụ mặt dày nói.
"Ai thân hơn với anh chứ? Chị Cửu Cửu mà đồng ý gả cho anh thì sao còn âm thầm rời khỏi Yến Kinh chứ?" Hồ Nừu mỉa mai nói.
Hôm nay Hổ Nữu đến đây để thăm nhị gia gia, không ngờ lại nghe người ta nói nơi này đang xảy ra xung đột. Nàng tính tình vốn như trẻ con nên sau khi hỏi người ta xong thì lập tức nghĩ ra người mặc áo bào dài kia chắc là Tần Lạc.
Ngoài Tần Lạc ra thì ở cái đất Trung Quốc này còn có mấy người đàn ông cả năm bốn mùa đều mặc áo bào dài đó chứ?
Nàng với Tần Lạc được coi như người quen, mấy lần tụ hội đều gặp qua rồi. Nàng lại càng rõ một điều đó là Vương Cửu Cửu yêu tên này đến chết đi sống lại mà không hề hối hận. Và cũng may mà bản thân nàng cũng có cái nhìn rất tốt về Tần Lạc, cũng hy vọng hai người này có thể đến được với nhau.
Nhưng cái gọi là tình cảm này thật là phức tạp hết sức. Vương Cửu Cửu hết lần này đến lần nọ tấn công một cách nhiệt tình, nhưng lại chẳng nhận được kết quả gì. Nàng đã nghe ngóng qua rồi cũng biết là Tần Lạc đã có vợ chưa cưới rồi, vì thế mà tâm trạng của nàng lại càng rối bời, thậm chí nàng còn không biết bao nhiêu lần khuyên Vương Cửu Cửu từ bỏ. Trên đời này muốn tìm con cóc hai chân thì khó, chứ tìm người đàn ông ba chân thì chẳng thiếu gì.
Nhưng Vương Cửu Cửu lại như trúng tà vậy, nàng biết rõ sự việc sẽ không được như mình mong muốn, nhưng lại vẫn đâm đầu vào như con thiêu thân vậy. Sau khi sự việc lần này xảy ra thì Hổ Nữu rất có ý kiến với Tần Lạc.
Nhưng nàng biết, nếu lần này mà nàng không cứu Tần Lạc mà bỏ mặc cho Dương Phụ đem đi, thì có lẽ tình bạn giữa nàng và Vương Cửu Cửu cũng chấm dứt từ đây.