Khi Tần Lạc quay về nhà, Lâm Hoán Khê cũng lai xe vào trong sân. Hai người gần như đồng thời về nhà một lúc.
Tần Lạc đứng ở sân đợi một lát, đợi Lâm Hoán Khê từ trong ga ra xe đi ra và nói: "Em dẫn bọn họ đi xem miếng đất đó. Bọn họ nói thế nào?"
Tuy nói Nghiệp đoàn Trung y có chuyển địa điểm hay không hoặc là chuyển tới địa điểm nào hoàn toàn là do Tần Lạc và Lâm Hoán Khê tự mình quyết định nhưng Tần Lạc vẫn không muốn để người khác nói hắn là người độc đoán. Hơn nữa cũng cần phải huy động một số ban ngành của nghiệp đoàn Trung y vào việc này nên Tần Lạc mới bảo Lâm Hoán Khê dẫn mấy người phụ trách chủ yếu của nghiệp đoàn đi xem miếng đất đó.
Còn việc nghiệp đoàn Trung ý ký kết hợp đồng cùng giá cả thế nào với Ngô Hồng Sinh để mua đám đất đó thì đó chính là chuyện của bọn họ khi đàm phán. Tần Lạc chỉ quan tâm tới việc cấp tiền mà thôi.
Nghiệp đoàn Trung y đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, đã bán cho các công ty khác hơn mười kết quả nghiên cứu của mình. Một số sản phẩm khác được dự đoán là sẽ bán rất chạy trên thị trường thì vẫn đang nằm trong tay Lâm Hoán Khê.
Mặc dù Lâm Hoán Khê không giải thích gì với Tần Lạc nhưng Tần Lạc biết nàng muốn học theo Khuynh Thành Quốc Tế, tự mình sản xuất và tiêu thụ sản phẩm, hình thành một doanh nghiệp tự sản xuất, tự tiêu thụ. Một khi phát huy được thế mạnh nghiên cứu, Khuynh Thành Quốc Tế có thúc ngựa chạy cũng không thể nào vượt nổi nghiệp đoàn Trung y.
Tiền bán sản phẩm nghiên cứu thu được của nghiệp đoàn Trung y chỉ miễn cưỡng đủ để duy trì hoạt động khổng lồ của nghiệp đoàn. Để bọn họ bỏ ra một món tiền lớn mua đất, xây dựng trụ sở là điều phi thực tế.
Đương nhiên cho dù bọn họ có tiền Tần Lạc cũng không đồng ý để bọn họ một mình bỏ tiền ra. Hắn đã cam đoan với Lâm Hoán Khê. Hắn muốn xây cho nàng một building, hơn nữa hắn còn đặt tên nàng cho toà building đó.
Hắn coi như là là chút bồi thường cho nàng khi chuyển ra ngoài building Khuynh Thành, coi như là bồi thường cho một số chuyện khác.
Tần Lạc biết hắn thật sự nợ người phụ nữ này của mình rất nhiều.
"Bọn họ cảm thấy mảnh đất đó cũng rất tốt" Lâm Hoán Khê nói: "Bọn họ ủng hộ mua khu đất xây cao ốc nhưng vấn đề là công trình này rất lớn, có thể phải mất mấy năm. Nghiệp đoàn Trung y phải tìm một trụ sở tạm thời đã'.
"Anh đã nói chuyện với Dưỡng Tâm về chuyện này, Dưỡng Tâm sẽ tìm hộ xem ở Yến Kinh có khu văn phòng cho thuê nào không. Chúng ta sẽ thuê tạm mấy tầng, đợi sau này toà nhà xây xong thì nghiệp đoàn Trung y sẽ chuyển tới đó. Khi đó không còn phải chuyển trụ sở lung tung nữa" Tần Lạc cười nói. Hắn lấy bản vẽ ra nói: "Em hãy nhìn cái này xem".
Lâm Hoán Khê cầm bản vẽ, nàng mở ra nhìn một lúc rồi hỏi: "Đây là bản thiết kế hả?"
"Đúng vậy. Đây là bản thiết kế toà nhà Hoán Khuê" Tần Lạc giải thích. "Nói thật là rất trùng hợp. Khi anh đi chữa bệnh cho một bệnh nhân thì bất ngờ gặp một người bạn. Cô ấy làm ở khoa công trình đại học Thanh Hoa, chủ trì bộ môn kiến trúc, còn có tác phẩm đạt giải thưởng quốc tế. Giải thưởng gì đó, anh quên mất rồi. Tên gọi của nó rất kỳ quái. Cô ấy vừa mới hoàn thành bản vẽ này, anh nhìn thấy đã thích ngay. Em thấy thế nào? Cô ấy gọi bản vẽ này là Thái Cực".
Lâm Hoán Khê đã từng tốt nghiệp đại học kỹ thuật dù nàng không phải là kiến trúc sư chuyện nghiệp thiết kế công trình nhưng thật ra nàng hiểu biết về bản vẽ nhiều hơn Tần Lạc. Lâm Hoán Khê chăm chú nhìn một lát rồi nói: "Đúng vậy, rất đẹp. Rất xứng với cái tên "Thái Cực". Thái Cực là văn hoá truyền thống của ngươif Trung Quốc. Dùng building Thái Cực làm trụ sở của nghiệp đoàn Trung y thực sự rất hợp với nhau".
"Anh đã nói chuyện với cô ấy. Anh muốn gọi toà nhà này là toà nhà Hoán Khuê. Cô ấy cũng đã đồng ý. Đây chỉ là bản vẽ phác thảo. Sau này cô ấy sẽ tiếp tục hoàn thành bản vẽ chi tiết. Nếu như em thích, chúng mình sẽ dùng bản vẽ của cô ấy".
"Em rất thích" Lâm Hoán Khê gật đầu trả lời.
"Vậy được rồi. Mấy ngày nữa anh hẹn cô ấy để hai người gặp nhau. Sau này có thể anh rất bận rộn, chuyện sau đó hai người cứ thảo luận với nhau" Tần Lạc nói. Hắn không dám nói là sẽ hẹn gặp Ninh Toái Toái trong hai ngày nữa vì trong tâm tư của hắn, hắn vẫn muốn đi Vân Điền.
Mặc dù Vương Cửu Cửu bỏ nhà ra đi là vì chuyện hôn nhân nhưng chuyện này vẫn có quan hệ rất lớn với hắn. Hơn nữa mối quan hệ của hắn và Vương Cửu Cửu rất tế nhị. Xét về tình về lý, Tần Lạc hắn cần phải đi tới Vân Điền một chuyến.
Nếu hắn có thể khuyên nhủ Vương Cửu Cửu quay về thì tốt còn một khi hắn không thể khuyên nàng quay về thì hắn cũng muốn tìm ra biện pháp nào đó giúp nàng.
"Được" Lâm Hoán Khê trả lời ngắn gọn. Nàng cầm theo túi laptop đi vào nhà và hỏi: "Tối nay anh muốn ăn gì để em nấu cơm?"
"Cá hấp đi" Tần Lạc nói. Dù Lâm Hoán Khê là người phương bắc nhưng nàng làm món ăn phương nam rất ngon. Hơn nữa Tần Lạc rất thích món cá hấp do nàng làm. Thịt các thơm, mềm, ăn rất ngon: "Chủ yếu là để hai ông thích là được".
"Em biết rồi" Lâm Hoán Khê nói.
Tần Lạc đứng bên dưới nhìn theo bóng dáng đi lên lầu của Lâm Hoán Khê. Bóng lưng xinh đẹp cùng cặp mông đầy đặn khiến hắn không thể nào thốt lên câu nói đó với nàng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lâm Hoán Khê chính là vợ chưa cưới của hắn. Sao hắn có thể mở miệng nói với nàng rằng hắn muốn đi Vân Nam tìm một người con gái khác quay về?
Tần Lạc thầm nặng nề thở dài, tiếng bước chân của hắn cũng trở nên vô cùng nặng nề.
Bối Bối đang ngồi trước ti vi xem phim hoạt hình "mèo và chuột". Cô bé nhìn thấy Tần Lạc về nhà thì gọi to: "Cha, cha đã về. Cha vất vả quá. để con lấy cho cha chén trà".
"Không cần" Tần Lạc khoát tay nói. Hắn nghĩ Bối Bối chỉ buột miệng nói vậy. Có thể là câu nói mới học được ở trường mẫu giáo. "Con cứ xem ti vi đi".
Lúc này Tần Lạc không có tâm tình để nói chuyện với Bối Bối sau khi hắn căn dặn cô bé hai cầu thì vội vã lên trên lầu cùng với nỗi lòng của mình.
Trước kai Tần Lạc giống như là chú đà điểu muốn lẩn tránh, không muốn đối mặt với vấn đề này nhưng bây giờ hắn không còn cách nào trốn tránh nữa.
Vấn đề của Vương Cửu Cửu đã như vậy. Còn Lệ Khuynh Thành? Tô Tử thì sao?
Tóm lại hắn không thể nào cưới tất cả các nàng được. Sau này hắn phải làm sao đây?
Trước đây mỗi buổi tối trước khi đi ngủ Tần Lạc đều ngồi tựa đầu giường đọc sách nhưng vì hôm nay tâm tình hắn không tốt nên hắn cũng không có tâm trạng đọc sách. Tần Lạc chỉ tắm rửa qua loa rồi lên giường nằm.
sau khi Lâm Hoán Khê tắm xong, sấy khô tóc, nàng mặc bộ đồ ngủ sa mỏng màu đen rồi lên giường nằm. Hai người nằm cạnh nhau ngủ, không nói câu nào, không thân mật với nhau.
"Tâm trạng không tốt hả?' Lâm Hoán Khê hỏi.
"Không" Tần Lạc cười nói. Hắn biết Lâm Hoán Khê đã nhận thấy có vấn đề. Hắn lại không muốn để nàng lo lắng nhưng cũng lại không muốn nói dối nàng chuyện này. Hắn thực sự có cảm giác rằng bản thân mình không còn là người đàn ông dám đảm đương trách nhiệm. Trong cơn bấn loạn, rối tung này vẫn không sao bình tình đưa ra quyết định của mình. Tần Lạc vòng tay ôm Lâm Hoán Khê, mùi hương bạc hà từ người nàng thoang thoảng bay vào mũi hắn, Tần Lạc nói: "Em mau ngủ đi".
Lâm Hoán Khê quay người lại, đôi ắt tròn, to của nàng như phát sáng. Mặc dù năm này nàng đã là người phụ nữ gần ba mươi tuổi nhưng đôi mắt của nàng vẫn trong suốt, đôi con ngươi trắng, đen rất rõ ràng, thoạt nhìn rất
"Không có chuyện gì là không thể nói được" Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc nói.
Tần Lạc chần chừ một lát rồi nói: "Anh có một học trò. Tên cô ấy là Vương Cửu Cửu'.
"Em biết cô ấy" Lâm Hoán Khê nói.
"Gần đây nhà của Vương Cửu Cửu sắp đặt chuyện hôn nhân của cô ấy. Vương Cửu Cửu không muốn nên lén bỏ nhà ra đi" Tần Lạc cố gắng giải thích ngắn gọn. Hắn biết nếu như hắn chính là chính là Lâm Hoán Khê, nhất định hắn cũng không nghe hết những gì bản thân mình đang nói.
"Anh tìm thấy cô ấy rồi hả" Lâm Hoán Khê bình tĩnh hỏi.
"Anh chỉ biết Cửu Cửu tới Vân Điền, còn cụ thể ở chỗ nào thì không ai biết" Tần Lạc nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Hoán Khê. Hắn đã nói ra thì hắn cũng sẵn sàng gánh chịu hậu quả của việc này.
"Anh ngủ đi" Lâm Hoán Khê nói.
Sau đó Lâm Hoán Khê nhích người sát vào người Tần Lạc. Nàng nằm nghiêng nép người vào lòng Tần Lạc.
Như vậy là xong sao?
Tần Lạc không biết thái độ của Lâm Hoán Khê đối với chuyện này thế nào, thậm chí hắn không biết nàng có hiểu những gì hắn đang nói hay không. Nhưng hắn thấy sau khi Lâm Hoán Khê nói xong câu đó thì nàng nhắm mắt ngủ, Tần Lạc cũng không biết cần nói thêm gì nữa. Hắn thầm nghĩ "Hay cứ ngủ, sáng sớm mai sẽ nói tiếp chuyện này để xem thái độ của Hoán Khê thế nào.
Vì trong người có tâm sự nên đương nhiên không thể ngủ ngon. Hắn nằm lặng yên nhẩm "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm", loại trừ tạo niệm một lúc lâu mới chìm vào trong giấc ngủ.
Ngay khi Tần Lạc tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Bên cạnh hắn trống rỗng, có thể Lâm Hoán Khê đã đi làm.
Tần Lạc mặc áo ngủ đi tới cửa sổ, kéo rèm cửa sổ, ánh sáng rực rỡ chiếu trên người hắn. Tầm mắt rộng rãi, ánh sáng rực rỡ, bầu không khí quang đãng. Thời tiết thực sự rất tốt.
Thế nhưng tâm tình của Tần Lạc lại hoàn toàn không tốt.
Tần Lạc do dự, hắn không biết có nên gọi điện thoại cho Lâm Hoán Khê hay không. Nếu hắn đi Vân Điền, nhất định phải gọi điện thoại nói chuyện với nàng.
Tần Lạc định đi rửa mặt trước rồi mới quyết định thì hắn nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy, đè bởi một chiếc bút máy, có lẽ sợ gió thổi bay xuống đất.
Trên tờ giấy có chữ viết nhưng không đề tên. Thế nhưng trong phòng này chỉ có Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nên nhất định không phải là viết cho người khác.
"Đã đặt vé máy bay đi Vân Điền giúp anh. Chỉ cần mang theo chứng minh là được. Em đã nói chuyện với ông là anh phải đi công tác bên ngoài mấy ngày. Anh không cần phải tìm lý do khác để giải thích". Trên bức thư không có ghi tên người viết nhưng chỉ nhìn Tần Lạc cũng biết đây là do Lâm Hoán Khê viết.
Một tờ giấy trắng, trên có hai hàng chữ nhỏ có thể nặng bao nhiêu? Tần Lạc lại cảm thấy tờ giấy nặng trĩu tay.
Tần Lạc ngẩn người cầm tờ giấy một lúc rất lâu, giống như là đang thất thần vậy.
Lâm Hoán Khê đã hiểu, nàng đã hiểu hắn muốn đi tìm Vương Cửu Cửu về. Nàng đã đồng ý cho hắn đi tìm, thậm chí nàng còn tìm được một cái cớ rất hợp lý để giải thích với hai người ông.
Không cần hắn nói chuyện đã được giải quyết ổn thoả.
Tần Lạc vốn phải cảm thấy thoải mái mới đúng chứ. Tại sao hắn vẫn thấy trong lòng rất nặng nề?
Có vợ như vậy còn mong gì hơn?