Đài Đồng Tước là hang ổ của Bạch Tàn Phổ, là nơi quen thuộc ai cũng biết. Nếu như không có chuyện gì, gã điên đó cả ngày sẽ không bước qua cửa, suốt ngày tụ tập bạn bè ăn chơi đàng điếm ở bên trong.
Cũng chính vì vậy những nhận xét về Bạch Tàn Phổ gần đây không có gì tốt đẹp. Không nói việc so sánh với anh của mình là Cuồng nhân Bạch Phá Cục hay Trí công tử Tần Túng Hoành, thậm chí còn bị coi kém hơn ngay cả với một số công tử lớp dưới.
Có lẽ danh tiếng của Yến Kinh tam kiệt có nổi tiếng nên rất nhiều khi Bạch Tàn Phổ chính là người bị người khác quên lãng.
Thế nhưng hôm nay có một khách quý tới thăm hắn. Hơn nữa bản thân hắn cũng không ngờ tới người khách này.
Bạch Tàn Phổ nằm trên ghế salong một cách phóng túng, trong tay hắn đung đưa ly rượu Rafi hảo hạng, ánh mắt hắn nhìn thẳng, quan sát người phụ nữ tự tới tận cửa tìm gặp hắn.
Hắn không thể không thừa nhận người phụ nữ này chính là một vưu vật. Khuôn mặt, mái tóc, đôi mắt, lông mi. cái miệng cùng với điều quan trọng nhất: vóc dáng và bộ ngực của người phụ nữ này hoàn toàn không có tỳ vết.
Cho tới bây giờ bên cạnh Bạch Tàn Phổ hắn không thiếu phụ nữ, nhưng thật sự hắn chưa bao giờ được "chơi" một tuyệt sắc mỹ nữ như người này.
Thế nhưng thật đáng tiếc là người phụ nữ này có vẻ rất khó chơi.
'Cô là ai?" Bạch Tàn Phổ cảm thấy hai con mắt mình nhìn đã đủ nên cuối cùng mới lên tiếng hỏi.
Người phụ nữ này không có bạn bè giới thiệu, không phải do chính hắn yêu cầu. Thậm chí ngay cả danh thiếp cô ta cũng không có, thế mà dám tự tiện đi tới đài Đồng Tước gặp mặt hắn.
Vốn Bạch Tàn Phổ muốn từ chối . Hắn định ra lệnh cho vệ sĩ đuổi cô ta đi nhưng rồi trong tích tắc, cũng không hiểu nguyên nhân tại sao hắn lại đồng ý gặp mặt cô ta. Hơn nữa hắn còn mời cô ta vào Lâu Trung Lâu, một nơi ở đài Đồng Tước chỉ giành cho những nhân vật quan trọng bước vào.
Bây giờ Bạch Tàn Phổ bắt đầu thấy đắc ý về sự nhạy cảm trong suy nghĩ của mình. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy người phụ nữ này, hắn đã có cảm giác người phụ nữ này chính là một đồng bọn rất ý hợp tâm đầu.
Đương nhiên dù cô ta chỉ tới chỗ này để làm chuyện nhỏ nhặt tương cà mắm muối thì Bạch Tàn Phổ hắn cũng không tức giận. Nhan sắc hiếm có, giai nhân khó tìm. Có rất nhiều người cả đời mình cũng không bao giờ có vinh hạnh được nhìn thấy một mỹ nhân cực phẩm như này.
Thế nhưng ngay lần đầu tiên gặp mặt, người phụ nữ này đã lên tiếng nói muốn hợp tác với hắn khiến cho hắn thực sự khá kinh ngạc nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Bạch Tàn Phổ cảm thấy bản thân hắn không có gì để hợp tác với người phụ nữ này. Nếu như cô ta đồng ý, hợp tác để sinh con có lẽ còn có thể được.
"Tôi có cái mà anh muốn có" Natasha… không phải gọi là Hiton hay phải gọi là Madam Roland, quản lý cấp cao năm sao. "Tôi có thể biến lý tưởng của anh thành sự thật hay nói cách khác là hai người chúng ta có thể trợ giúp lẫn nhau'.
"Cô biết tôi muốn gì sao? Cô có biết lý tưởng của tôi là gì không?" Càng lúc Bạch Tàn Phổ càng cảm nhận được ý đồ của người phụ nữ này. Thậm chí hắn đã ngồi dậy, đích thân rót mời cô ta một ly rượu.
Người đàn ông đứng sau lưng người phụ nữ định giơ tay cản lại nhưng đã bị cô ta dùng mắt ngăn chặn.
Người phụ nữ đón nhận ly rượu đỏ, lắc lắc mấy cái rồi ngửa cổ uống cạn.
Bạch Tàn Phổ ngạc nhiên rồi hắn cười hỏi: "Có muốn uống thêm một ly nữa không?"
"Mỗi ngày tôi chỉ uống một ly rượu" Natasha nói. Cô ta không đưa lại ly rượu không trong tay cho Bạch Tàn Phổ, cũng không để nó xuống chiếc bàn cẩm thạch mà cầm trên tay lúc lắc. " Anh muốn danh tiếng, danh tiếng khắp nơi. Ít nhất anh không cam lòng ở dưới Tần Túng Hoành, con người kia và cả người anh trai không được việc của mình. Anh muốn có lợi, muốn mình trở thành người thừa kế của Bạch gia. Anh muốn được nắm trong tay gia sản khổng lồ của Bạch gia, muốn được kết hợp với gia tài của hai gia tộc kia, muốn trở thành người thắng lợi cuối cùng. Con người ta sống trên đời nhất định phải làm mấy chuyện khiến người khác vừa yêu vừa hận. Cho dù là yêu hay hận cũng phải khiến cho bọn họ nhớ kỹ, cả đời không quên được. Có phải vậy không?"
"Hay. Nói rất đúng" Bạch Tàn Phổ cười phá lên nói. Hắn cũng nâng ly uống cạn như Natasha rồi nói tiếp: "Chỉ cần dựa vào những lời đó của cô, tôi sẽ uống cạn ba ly".
Quả nhiên Bạch Tàn Phổ gần như là điên cuồng, một tay hắn cầm bình rượu rót rượu, hắn liên tục uống ba ly rượu đầy, mỗi một ly chỉ uống một hơi, không chút
Sắc mặt Natasah lạnh nhạt, không có bất kỳ sắc thái tình cảm nào trên gương mặt của cô ta, không cảm xúc trước chuyện mình đã bóc trần bộ mặt kiêu ngạo giả rối của Bạch Tàn Phổ.
"Ông già trong ngôi nhà đó vẫn cứ nghĩ là người hiểu rõ tôi nhất, cũng nghĩ rằng vẫn nắm được tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay của mình. Đáng tiếc, cuộc đời ông ấy đã thất bại hai lần. Một lần vào độ tuổi trung niên, một lần vào lúc gần về già. Cho dù là gì đi nữa, cuộc đời này của ông ấy đều là bi kịch, không có bất kỳ cái gì để khoe khoang cả. Đáng tiếc ông ấy vẫn cứ đang mê muội, không tỉnh lại, mù quáng tin tưởng vào trí tuệ của mình".
"Ông ấy nói danh tiếng tôi không tốt nên không thích hợp trở thành người thừa kế Bạch gia. Thật ra Bạch Phá Cục là một cuồng nhân, không phải anh ta cũng bị một người phụ nữ chơi đùa trong lòng bàn tay hay sao? Điều càng buồn cười hơn nữa là Tần Túng Hoành, hắn luôn tự phụ là người trẻ tuổi mưu kế hơn người, không mưu kế nào không biết. Kết quả thì sao nào? Không phải hắn cũng bị người phụ nữ đó cùng với gã trai tuấn tú của ả đâm cho một đao sao?"
Bạch Tàn Phổ nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của người phụ nữ, hắn nhếch miệng cười nhạt nói: "Tôi khác với chính bọn họ là tôi vẫn không thất bại mà chính chúng đã thất bại".
"Vì vậy tôi mới tới" Natasha nói: "Tôi lựa chọn anh làm đối tác của chúng tôi".
Nhưng Bạch Tàn Phổ không vì một hai câu dụ dỗ ngon ngọt của một người phụ nữ xinh đẹp mà đánh mất mình, hắn hỏi: "Vậy cô có thể cho tôi điều gì?"
"Tôi có thể cho anh thế lực" Natasha nói: "Người Trung Quốc thường nói: Rết trăm chân, chết vẫn đứng vững. Bây giờ Bạch gia bị tổn thườn nguyên khí nặng nề. Tần gia tạm lui, chỉ còn một mình gia tộc Văn Nhân độc bá thiên hạ. Tôi có thể cho anh thế lực, tôi có thể cho anh thế lực để chiến thắng gia tộc Văn Nhân. Hơn nữa thế lực này không cần trả lại, cũng không xuất phát từ chính Bạch gia. Tất cả là của chúng tôi sẽ chuyển giao cho anh".
"Vì sao lại vậy? Làm mất hứng thú của người khác là một thói quen rất xấu" Bạch Tàn Phổ hỏi. Đương nhiên hắn đang mong chờ một điều như vậy nhưng hắn lại không tin Natasha có được thế lực đó. Nếu như bản thân đã lợi hại vậy, tại sao không tự mình đi làm?
"Trong thế giới tương lai, ngành công nghiệp nào có thể sánh với nguồn năng lượng mới?"
"Công nghiệp sức khoẻ" Bạch Tàn Phổ nói. Hắn không ngốc, không phải hắn hoàn toàn không biết gì về tình hình kinh tế thế giới. Thậm chí hắn đã đọc qua tất cả các bài phỏng vấn, bài viết của tất cả các doanh nhân có thế lực ở các lĩnh vực khác nhau, thậm chí cũng đã đọc một số tác phẩm nổi tiếng về kinh tế. Hắn biết sau này ngành công nghiệp nào sẽ kiếm ra nhiều tiền nhất, ngành nào sẽ biến mất. Hắn cũng biết ngành công nghiệp sức khoẻ của con người và nguồn năng lượng mới chính là hai ngành có miễn cảnh tươi sáng nhất.
Loài người muốn sinh tồn đương nhiên cần phải có nguồn năng lượng. Con người muốn sống thì phải có sức khoẻ. Thật ra hai điều này hỗ trợ lẫn nhau.
"Tôi có thể cho anh một loại thuốc" Natasha nói: "Nếu như chỉ số IQ của anh vượt qua năm mươi thì chỉ sau một năm có thể đạt được lợi nhuận rất lớn. Chỉ trong vòng ba năm anh có thể thu được vô số tiền bạc".
"Thuốc gì?" Bạch Tàn Phổ hỏi.
'Anh có thể tự mình đặt tên cho nó" Natasha nói: "Gọi nó là Bạch Tàn Phổ cũng chẳng sao. Thế nhưng anh có biết nó là loại thuốc có công hiệu gì không? Nó có thể bệnh siêu viêm gan".
"Cái gì?" Bạch Tàn Phổ kinh hãi hỏi: "Điều này có thực không?"
Viêm gan siêu vi trùng B chính là bệnh viêm gan do siêu vi rút tạo nên ( HBV ). Đây là một bệnh nghiêm trọng trên quy mô thế giới, trong khi đó tỷ lệ người mắc bệnh ở Trung Quốc là cao nhất. Theo thống kê, trên toàn thế giới có khoảng 2,8 triệu người mắc chứng bệnh này nhưng riêng ở Trung Quốc đã là 1,3 triệu người.
Đương nhiên con số thống kê này chưa tính ở châu Phi cùng với một vài khu vực kém phát triển khác.
Loại bệnh siêu vi trùng này có bốn đặc tính lớn: bệnh tính gan, tính lây nhiễm, tính biến dị cùng với đặc tính nguy hiểm nhất của nó có thể khiến con người ta tuyệt vọng: không thể chữa trị.
Một khi vi trùng viêm gan B xâm nhập vào trong nhân thể của tế bào gan, dưới tác dụng của tế bào dung môi sẽ hình thành tình trạng gien khép kín, hình thành nên lớp vỏ bọc bệnh viêm gan B nguyên thuỷ, sinh trưởng ổn định trong tế bào gan, không ngừng sản sinh ra vi trùng viêm gan B. Hiện tại chưa có một nghiên cứu nào sáng chế ra loại thuốc có thể chữa khỏi căn bệnh viêm gan nguy hiểm này. Trước mắt thuốc chỉ được dùng để kiềm chế sự phát triển của bệnh nhưng một khi thuốc không còn tác dụng kiềm chế, căn bệnh này sẽ lập tức phát triển với mức độ rất nhanh.
Nói cách khác. Với các loại thuốc cùng với trình độ phát triển của y học hiện nay thì không có một phương phát cụ thể nào để chữa bệnh viêm gan B này.
Cho dù là giới Trung y ngày nay phần lớn đang tuân thủ một nguyên tắc ngầm: ba trị, bảy dưỡng.
Nếu một khi trên thế giới thật sự không có một loại thuốc nào có thể chữa trị căn bệnh viêm gan B này, không phải điều này sẽ gây ra cơn địa chấn lớn tới cỡ nào sao?
Một loại thuốc có thể cứu được mạng sống của hàng triệu dân cư trên thế giới, loại thuốc đó sẽ mang lại lợi nhuận lớn cỡ nào?
Bạch Tàn Phổ không cần phải tập trung suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần nghĩ qua hắn cũng biết việc này gây ra chấn động thế nào..
Thế nhưng hắn lại nhanh chóng nghi ngờ.
"Tuyệt đối không thể nào?" Bạch Tàn Phổ cười nhạt nói với Natasha. "Tôi là một kẻ điên nhưng tôi thực sự không phải kẻ ngu. Trên thế giới này thực sự không có một loại thuốc thần kỳ như vậy. Tại cac các người không tự mình sản xuất? Tại sao lại muốn giao nó cho tôi?"
"Chúng tôi cũng không phải kẻ ngu. Trên thế giới này muốn đạt được điều gì cũng đều có giá của nó" Natasha nhìn Bạch Tàn Phổ cười nói: "Đương nhiên bỏ sức ra phải có thu hoạch. Tôi muốn ba năm sau anh hãy giúp tôi thực hiện một chuyện". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Chuyện gì?" Bạch Tàn Phổ hỏi.
"Huỷ diệt Trung y Trung Quốc" Natasha lạnh lùng nói, giọng nói thoảng như sương lạnh, hình như coi như không có chuyện gì quan trọng vậy.
"Tôi nghĩ rằng. Điều kiện này đối với anh mà nói hoàn toàn không có gì ngặt nghèo" Natasha nói: "Trung y là Trung y của Trung Quốc, cũng là Trung y của Tần Lạc. Hắn nắm trong tay nghiệp đoàn Trung y, phía chính phủ đã ủng hộ hắn. Tất cả Trung y cũng lấy hắn làm tấm gương mẫu mực, dân chúng Trung Quốc ủng hộ hắn. Một siêu sao cũng không thể nhận được nhiều lời khen ngợi, tiếng vỗ tay cổ vũ như hắn. Tất cả điều này anh đều không có, cũng không phải là điều anh nguyện ý nhìn thấy, đúng không?"
"Cô thực sự là một thuyết khách rất giỏi" Bạch Tàn Phổ nuốt nước bọt nói: "Vì sao các người muốn làm vậy?"
"Đây không phải là chuyện của anh".
"Các cô muốn đưa cho tôi sản xuất thuốc kháng sinh sao?" Bạch Tàn Phổ hỏi vẻ rất nhạy cảm. "Nếu như các cô có thể nghiên cứu ra thuốc kháng sinh chữa khỏi bệnh viên gan siêu vi B, dù không cần tìm tôi, các cô cũng có thể thành công".
"Không" Natasha cười nói: "Thuốc chữa trị bệnh viêm gan siêu vi B không phải là thuốc kháng sinh mà chính là thuốc Trung y truyền thống".