"Hãy xin lỗi" Lâm Hoán Khê giận dữ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nói.
"Lâm Hách Uy, đây là người phụ nữ mày muốn sao? Đây là người phụ nữ mày muốn sao? Nó có khác gì với loại gái giang hồ đê tiện không?" Lâm Thanh Nguyên chỉ vào mặt Lâm Hách Uy quát mắng. "Mày đã đọc sách bao nhiêu năm, chữ mày đọc bao nhiêu năm vứt đi đâu cả rồi? Tại sao mày lại mang một đứa con gái giang hồ về cái nhà này, mày không biết xấu hổ sao? Mày không sợ người khác thấy thì sẽ chê cười sao? Nó có chỗ nào để so sánh được với mẹ của Hoán Khê không? Nó không xứng để xách dép cho người khác".
"Tôi là gái giang hồ đê tiện vậy mà con trai của ông lại mặt dầy đi theo tôi, anh ta là cái gì? Tôi sinh con cho anh ta. Trong người của con tôi có chảy dòng máu của Lâm gia ông, nó là cái gì?"
"Cô còn có con?" Lâm Thanh Nguyên ngạc nhiên hỏi.
Lâm Hách Uy vốn tưởng cha mình sốt ruột vì có cháu trai thì cơ hội nói chuyện sẽ thay đổi. Nói không chừng ông sẽ vì người cháu của mình mà cho một triệu để lấp lỗ hổng tài chính của mình nên Lâm Hách Uy cười nói: "Đúng vậy cha, hơn một tuổi rồi. Cháu rất khoẻ mạnh, kháu khỉnh. Con vốn định gọi điện thoại báo tin mừng cho cha nhưng cha không nhận điện thoại. Hôm nay cháu lại ngủ nếu không con đã đưa tới đây cho cha gặp mặt".
"Không cần. Tao chỉ có một mình Hoán Khê là cháu gái, tao không còn cháu nào hết" Lâm Thanh Nguyên từ chối thẳng thừng.
"Cha…".
"Tao đã không coi người phụ nữ này là một người vợ của Lâm gia thì tao cũng không nhận đưa con do cô ta sinh ra là cháu của Lâm Thanh Nguyên này" Lâm Thanh Nguyên cắt ngang lời của Lâm Hách Uy. "Hãy bảo cô ta xin lỗi ông Tần. Nếu cô ta không nói, hôm nay tao nhất định sẽ liều mạng với cô ta".
"Tôi vẫn còn chưa đuổi ông ra khỏi cửa, ông còn liều mạng với tôi cái nỗi gì?" Người phụ nữ khinh thường nói: "Giấy chứng nhận quyền xử dụng mang tên Lâm Hách Uy. Tôi là vợ trên pháp luật của Lâm Hách Uy vì vậy ngôi nhà này tôi cũng có một nửa quyền lợi. Dù các người không coi tôi ra gì nhưng vì tôi nể mặt mũi Hách Uy nên mới không đẩy chuyện này tới mức tuyệt tình. Lão già này là ai hả? Lão ta dựa vào cái gì mà mắng Hách Uy của tôi là súc sinh. Tôi mắng lão là lão già bất tử chính là đã ăn nói có chừng mực. Dù tôi có để xe lăn tống lão ra ngoài cũng không ai nói gì được tôi".
"Tại sao bà vẫn không thử xem?" Tần Lạc cười nói.
Đột nhiên ở phía sau xuất hiện một người. Người phụ nữ vội vàng trốn sang cạnh như nhìn thấy quỷ. Tới khi bà ta nhìn thấy rõ người Tần Lạc mới hỏi: "Cậu là ai?"
"Tôi là chồng chưa cưới của Hoán Khê, là cháu rể của Lâm gia, cũng là cháu nội của lão già mà cô vừa nói" Tần Lạc âm trầm chỉ vào Tần Tranh nói.
Người phụ nữ chợt hiểu, bà ta nói: "Ồ, tôi hiểu rồi. Thì ra là một con chó chui gầm chạn mang theo một lão già tới nhà phụ nữ ăn bám. Lâm Hách Uy, anh hãy nhìn xem đây chính là con rể của anh này".
Lâm Hách Uy quan sát Tần Lạc từ đầu tới cuối. Không biết ông ta đang suy nghĩ điều gì.
"Tần Lạc, sao cháu đã quay về vậy?' Lâm Thanh Nguyên nhìn thấy thấy Tần Lạc đi vào thì vô cùng mừng vui. từ nãy tới giờ Tần Lạc vẫn đứng như một bóng ma ở cổng nhưng ông bị đôi nam nữ này làm tức giận nên đã không phát hiện ra Tần Lạc đã quay về.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy vẫn cần một người đàn ông đứng ra gánh chịu trách nhiệm. Lâm Thanh Nguyên ông chỉ là một ông già, Lâm Hoán Khê lại không khéo ăn nói, nàng thực sự không phải là đối thủ của người phụ nữ lang loàn này.
"Anh đã về" Lâm Hoán Khê nói. Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhìn thấy Tần Lạc đột nhiên xuất hiện trước mắt mình như này đã khiến tâm tình của Lâm Hoán Khê tốt hơn rất nhiều. Sợi dây thần kinh đang căng như dây đàn của nàng đột nhiên trùng xuống, giống như câu chuyện đau đầu này không còn gì ghê gớm với nàng nữa.
"Ừ" Tần Lạc gật đầu, hắn đi tới nắm tay Lâm Hoán Khê.
"Cha, cuối cùng cha đã quay về. Con cuối cùng có thể thả cục tức trong bụng ra rồi. Hai người này là người xấu. Bọn họ bắt nạt mẹ, ức hiếp Lâm gia gia, ức hiếp Tần gia gia, lại còn ức hiếp con… cha, cha hãy đuổi bọn họ đi thôi" Bối Bối lại bắt đầu phát huy phong cách tố cáo của mình, chỉ vào người Lâm Hách Uy và người phụ nữ nói.
"Được, Bối Bối ngoan" Tần Lạc nhéo vào gương mặt bầu bĩnh của Bối Bối, gật đầu đồng ý. Hắn đã đứng ngoài cửa nghe được nửa câu chuyện nhưng không thấy ai ức hiếp Bối Bối. Làm gì có người lớn nào lại đi bắt nạt một cô bé con xấu xa đâu?
"Em nghĩ thế nào?" Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê hỏi. Cho tới tận lúc này Tần Lạc vẫn muốn hỏi ý kiến Lâm Hoán Khê. Không phải vì bất kỳ điều gì khác, chỉ vì người này là cha của Lâm Hoán Khê.
"Nghe theo lời anh" Lâm Hoán Khê nói, sau đó nàng chỉ vào người phụ nữa kia bổ sung thêm một câu: "Hãy bắt bà ta xin lỗi ông".
Người Lâm Hoán Khê gọi là ông đây chính là Tần Tranh. Nàng thực sự rất khâm phục nhân phẩm và tính cách của Tần Tranh. Nàng coi Tần Tranh cũng như chính ông của mình. Người phụ nữ kia đã mở miệng xúc phạm ông khiến nàng vẫn canh cánh trong lòng.
Mới rồi nàng đã chuẩn bị chiến với người phụ nữ đó.
Cũng may là Tần Lạc đã kịp thời quay về nếu không sẽ phá huỷ hình tượng thục nữ của nàng.
Tần Lạc hiểu rõ, hắn gật đầu đi tới trước mặt Lâm Hách Uy nói: "Ông muốn một triệu?"
"Đúng vậy" Lâm Hách Uy chăm chú nhìn Tần Lạc nói: "Nhìn cậu thấy quen quen".
"Thật vậy sao?' Tần Lạc cười nói: "Có phải ông nhận ra tôi giống với ngôi sao nào đó không?"
Lâm Hách Uy cau mày, ông ta hơi tức giận trước vẻ đùa cợt lỗ mãng của Tần Lạc. Hắn nói câu đó chứng tỏ đã không tôn trọng ông ta. Một khi đã không tôn trọng ông ta, chứng tỏ không coi ông ta ra gì. Điều Lâm Hách Uy ghét nhất là bị người khác coi thường. Huống hồ gã thanh niên này lại là bạn trai của con gái ông ta.
"Không" Lâm Hách Uy nói: "Cậu sống ở đây?"
"Đúng vậy. Hơn một năm rồi. Nói thật ngôi nhà này không tệ lắm. Tôi không có ý định chuyển ra ngoài sống, tôi càng không nghĩ tới việc chuyển bọn họ ra ngoài sống. Ông nói giá đi, ngôi nhà này giá bao nhiêu tiền?"
"Ba triêụ" Lâm Hách Uy nói. Mặc dù ngôi nhà này có một vị trí rất đẹp, hơn nữa lại là biệt thự biệt lập nhưng theo thời giá thị trường hiện nay, nhiều nhất cũng chỉ giá một triệu hai trăm ngàn tệ. Ông ta lập tức ra một cái giá ba triệu trên trời chính là làm theo nguyên tắc những thương nhân muốn đẩy giá cao, giao tiền ngay.
"Quyết định" Tần Lạc đồng ý ngay. Hắn nói không chần chừ một giây nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hai người bọn họ không giống như con rể và bố vợ mà giống như hai người đang làm ăn với nhau.
Lâm Hách Uy thoáng hối hận là đã ra một cái giá thấp. Ông ta thực không ngờ con rể của mình lại là một người nhiều tiền, ông ta vốn chỉ tưởng hắn là người ăn bám. Một người trẻ tuổi lập tức đồng ý với cái giá ba trăm ngàn chứng tỏ bản thân là người có rất nhiều tiền.
"Cậu có ba trăm ngàn?" Lâm Hách Uy nghi ngờ hỏi Tần Lạc. Ánh mắt Lâm Hách Uy chăm chú nhìn đánh giá lại Tần Lạc. Tần Lạc mặc trường bào khiến ông ta không thể tìm ra điều gì. Nếu như Tần Lạc mặc âu phục, ông ta có thể dựa vào chủng loại, chất liệu mà có thể phán đoán ra vài điều.
Trên người Tần Lạc cũng không có trang sức gì đáng giá. Ngay cả trên cổ tay cũng không đeo đồng hồ. Lâm Hách uy thoáng thất vọng. Xem ra mình đã bị thằng nhãi này chơi rồi.
"Hãy cho tôi một tài khoản, ngày mai tiền sẽ được chuyển vào đó" Tần Lạc nói. Từ khi Khuynh Thành Quốc Tế bắt đầu thu lợi nhuận, Lệ Khuynh Thành đã mở cho Tần Lạc một tài khoản. Lần nào tiền cũng được chuyển vào tài khoản này. Lần trước Lệ Khuynh Thành đã đọc cho Tần Lạc mấy con số nhưng Tần Lạc lại không chú tâm tới, hắn thậm chí còn chẳng cần tới ngân hàng kiểm tra lại.
Việc tiêu thụ bột phấn Kim Dũng không ngừng tăng trưởng, việc hợp tác với bên quân đội cũng càng lúc càng tốt. Bên quân đội càng lúc càng muốn số lượng nhiều hơn, việc hợpn tác với nước ngoài cũng rất tổ. Lượng hàng hoá xuất khẩu rất lớn. Thị trường đảo Đài Loan do Trần Tư Tuyền phụ trách thậm chí đã xuất hiện tình trạng cung không đủ cầu. Mỹ phẩm vốn là một ngành sản xuất thu lợi nhuận rất cao. Có thể nói đó chính là "chất lỏng vàng" đối với một số nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu. Bây giờ Tần Lạc cũng không biết bản thân mình có bao nhiêu tiền nhưng hắn biết mình có rất nhiều tiền. Nếu không hắn sẽ không khoe khang muốn mua ngôi nhà này.
Tần Lạc gọi điện thoại cho Lệ Khuynh Thành. Nàng nhất định sẽ dễ dàng giúp hắn làm chuyện này. Ba trăm ngàn đối với chín mươi phần trăm dân số Trung Quốc là chuyện rất khó với tới nhưng đối với Tần Lạc mà nói thì hoàn toàn lại không có gì khó khăn.
"Cậu đã quyết định" Lâm Hách Uy lo lắng hỏi.
"Tất cả ai cũng đều là người trưởng thành nên không cần phải chơi trò lừa gạt con trẻ nữa, đúng không? Ngày mai sẽ có luật sư tới đàm phán nội dung với ông. Ông chỉ cần sang tên ngôi nhà cho Hoán Khê, tiền sẽ có người chuyển vào tài khoản của ông" Tần Lạc cười nói.
"Được. Tôi tin cậu một lần. Dù sao thì cậu có muốn lừa tôi thì đối với cậu cũng không có gì hay ho cả" Lâm Hách Uy nói. Ông ta rút trong túi ra một chiếc thẻ dạng danh thiếp nói: "Trên này có số tài khoản của công ty tôi. Cậu cứ trực tiếp gửi tiền vào đó là được".
Tài khoản công ty thì có thể tránh thuế. Một khi sử dụng tài khoản cá nhân thì với ba triệu này số tiền thuế phải nộp là rất lớn.
Tần Lạc cầm lấy tờ danh thiếp, hắn nhìn lướt qua. Trên danh thiếp có ghi là "công ty hữu hạn y dược Uy Lệ. Uy chính là tên của Lâm Hách Uy. Lệ này không biết có phải là tên của người phụ nữ này không?
Lâm Hách Uy là chủ tịch của công ty. Xem ra công ty này do chính ông ta lập nên.
"Tần Lạc, không cần phải dùng nhiều tiền như vậy" Lâm Hoán Khê nói. "Ba triệu này đủ cho chúng ta mua được hai ngôi nhà như này. Chúng ta hãy chuyển nhà. Ngôi nhà này là của người ta, cứ giao lại cho người ta đi".
Tần Lạc nắm tay Lâm Hoán Khê cười nói: "Ông là người hoài cổ. Ông đã ở trong ngôi nhà này bao nhiêu năm, ông có thể dễ dàng bỏ ra đi sao? Hơn nữa ở đây rất gần với trường học của Bối Bối. Nếu chúng ta chuyển nhà cũng chưa chắc đã mua được nhà phù hợp. Hơn nữa ba triệu này cũng không phải cho không bọn họ".
Tần Lạc quay sang nhìn Lâm Hách Uy nói: "Tôi không nghĩ ông là kẻ điên, ông cũng đừng nghĩ tôi là đồ ngốc. Ngôi nhà này nhiều nhất cũng chỉ có giá một triệu. Tôi đồng ý trả ông ba triệu nhưng ông phải đồng ý với tôi một điều kiện. Nếu như ông đồng ý thì ông có ba triệu. Nếu như ông không đồng ý, chúng tôi sẽ chuyển nhà".
"Điều kiện gì?" Lâm Hách Uy hỏi.
"Tôi không hy vọng ông xuất hiện trước mặt Hoán Khê, cũng không hy vọng ông xuất hiện trong ngôi nhà này" Tần Lạc cười tươi nói. Hắn đang bức bách Lâm Hách Uy đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lâm Hoán Khê.