Kim Đức Thuỵ đã vừa thu được lợi thuận, vừa thu được danh tiếng đối với quảng cáo "Cả đời vẽ lông mày cho em" nhưng người đạt lợi nhuận lớn nhất chính là Khuynh Thành Quốc Tế.
Có ai biết năm ngoái công việc kinh doanh của Khuynh Thành Quốc Tế thu lời bao nhiêu không? Mười triệu? Hai mươi triệu?
Trên bàn tiệc Kim Đức Thuỵ liên tục ca ngợi tài năng của Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền. Chỉ trong vòng chưa tới hai năm Khuynh Thành Quốc Tế đã nhảy vọt lên thành công ty sản xuất hàng mỹ phẩm hàng đầu Trung Quốc. Sự thay đổi này có thể gọi đó là kỳ tích.
Nhìn thấy thái độ không vong ân bội nghĩa của Kim Đức Thuỵ, Lệ Khuynh Thành cũng thoáng yên lòng. Trước đó nàng còn lo lắng Kim Đức Thuỵ tự cao tự đại đòi giá cao nhưng bây giờ xem ra anh ta cũng là một người hợp tác đáng tin cậy.
"Tần tiên sinh, lúc trước ở cửa tôi đã nói rõ, lần quảng cáo này của các vị tôi nhất định sẽ quay… dù các vị không tìm tôi, tôi biết chuyện này cũng sẽ tự mình tới quay cho các vị. Chỉ cần đây là chuyện của các vị, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm chuyện này".
Ngay khi vừa mới ngồi vào bàn ăn, Kim Đức Thuỵ đã mời Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền mỗi người một ly Ngũ Lương Dịch. Người trợ lý xinh đẹp của anh ta tới mời rượu còn bị anh ta mắng cho một trận. Hiển nhiên Kim Đức Thuỵ rất thật lòng biết ơn những người đã giúp mình có danh tiếng.
Khi rượu được ba chén, mặt Kim Đức Thuỵ càng đỏ, cách nói chuyện của anh ta càng cởi mở hơn.
"Nếu như các vị có có định tiếp tục dùng tôi, tôi nhất định cũng phải thương lượng với các vị xem nên làm thế nào để quay tốt lần này. Lần quay trước "cả đời vẽ lông mày cho em", Khuynh Thành Quốc Tế chỉ là một công ty nhỏ, tôi không chịu nhiều áp lực. Bây giờ Khuynh Thành Quốc Tế phát triển tới một quy mô lớn như này, nếu như tôi quay quảng cáo không tốt, việc ảnh hưởng tới danh tiếng của tôi chỉ là chuyện nhỏ, việc ảnh hưởng tới tiêu thụ sản phẩm của các vị mới là chuyện lớn. Các vị có gì cứ đề nghị, chúng ta sẽ cẩn thận cân nhắc. Chúng ta là người một nhà, không cần giữ thể diện cho tôi. Tần tiên sinh, đặc biệt anh phải nghĩ ra kế hay. ý tưởng "cả đời vẽ lông mày cho em" của anh rất tuyệt vời. Cho dù là nhân viên chuyên nghiệp cũng không thể nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời như một tay ngang như anh".
Tần Lạc không ngờ Kim Đức Thuỵ là giao một chuyện quan trọng như vậy lên đôi vai mình nên hắn vội vàng từ chối: "Kim đạo diễn, lần trước tôi chỉ là mèo mù vớ phải cá dán thôi. Mọi người mới là những nhân tài chuyên nghiệp, hay chuyện này cứ giao cho mọi người xử lý đi".
"Ôi, những tài năng chuyên nghiệp đã phải chịu sự ước thúc, hạn chế của đủ loại các quy chế. Bọn họ chỉ còn biết ăn cắp, sao chép và tham khảo ý tưởng, không thể có được thành công của bậc tôn sư khai sơn lập phái. Tần tiên sinh không thuộc ngành quảng cáo chuyên nghiệp. Thoạt nhìn anh giống như một đại kiếm sĩ cổ điển có phong thái quý phái… anh có thể mang lại cho ngành quảng cáo truyền hình chúng tôi một nhân tố lạ" Kim Đức Thuỵ phản đối.
Lệ Khuynh Thành cười hì hì nhìn Tần Lạc nói: "Anh thấy chưa, đạo diễn Kim coi trọng anh như vậy, sao anh còn không chịu gắng sức?"
Tần Lạc đành phải đồng ý, hắn nói: "Được tôi sẽ suy nghĩ nghiêm chỉnh nhưng chủ yếu công việc này vẫn là do các vị. Các vị không nên đặt quá nhiều hy vọng vào tôi".
"Được. Chuyện này tôi đồng ý với anh nhưng có một việc nhất định anh phải đồng ý với tôi" Kim Đức Thuỵ nghiêm chỉnh nói, vẻ mặt của anh ta có vẻ rất nghiêm nghị.
"Chuyện này đối với anh ấy rất quan trọng" Nữ trợ lý thầm nghĩ. Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị này của Kim Đức Thuỵ từ trước tới giờ.
"Chuyện gì vậy?' Tần Lạc hỏi, trong lòng hắn thầm có dự cảm xấu.
"Tôi muốn mời anh cũng Trần Tư Tuyền tiểu thư đảm nhận vai nam nữ diễn viên chính cho lần quảng cáo này" Kim Đức Thụy nói xong nhìn Tần Lạc với vẻ chờ mong, hình như anh ta có vẻ rất sợ Tần Lạc từ chối vậy.
Tần Lạc khó xử. Tần Lạc thực sự không cảm thấy mình có khả năng trời phú về diễn xuất, thậm chí hắn còn không biết diễn xuất.
Lần quảng cáo trước có thể thu được hiệu quả cao như vậy chủ yếu là nhờ nội dung quảng cáo phù hợp với những nữ khách hàng. Nếu là một người đàn ông đó trong quảng cáo, nhất định cũng sẽ không thua kém hắn.
Nếu như có thể được, Tần Lạc thực sự muốn từ chối để giành thời gian đi làm một vài chuyện cho Trung y.
Hơn nữa lần này chính hắn đồng ý, sau này Văn Nhân Mục Nguyệt tới tìm hắn quay bộ phim "Thiếu niên y Vương" thì sao?
Tần Lạc đang suy nghĩ tìm một cái cớ để từ chối thì Trần Tư Tuyền lại nói: "Tôi rất thích ý tưởng tiếp tục đóng quảng cáo này nhưng còn việc anh ấy có đồng ý hợp tác với tôi hay không thì tôi không rõ lắm".
"…'
Trần Tư Tuyền nói vậy đã khiến Tần Lạc rất khó từ chối.
Nếu như hắn từ chối thì không phải chứng minh rằng hắn không muốn hợp tác với Trần Tư Tuyền sao?
"Tần tiên sinh, anh thấy đó Trần tiểu thư đã bày tỏ thái độ, anh cũng nên cho ý kiến đi. Tôi thực sự hy vọng anh có thể đồng ý. Chúng ta có thể làm một kiểu quảng cáo phân tập, giống như quảng cáo phân tập của nước Mỹ. Anh xem những quảng cáo phân tập lớn ở nước Mỹ có quảng cáo nào thay đổi nam diễn viên chính không?"
Nhìn thấy vẻ mặt tha thiết chờ mong của Kim Đức Thuỵ, Tần Lạc không đành lòng từ chối nên hắn nói: "Thôi được rồi, tôi sẽ thử xem".
"Được, vậy chúng ta đã quyết định rồi" Kim Đức Thuỵ vui mừng nói. "Vì Tần tiên sinh tham gia nhóm nên tôi mời mọi người một chén".
Việc hợp tác đã thoả thuận xong, mọi người càng nhiệt tình uống rượu. Tửu lượng của Kim Đức Thuỵ khá tốt nhưng anh ta cũng không thể đỡ nổi việc xa luân chiến của Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền nên cuối cùng miệng méo xệch.
Thư ký của Kim Đức Thuỵ cũng đã nhận ra tửu lượng của Tần Lạc không tốt nên cô ta cũng dùng một vài thủ đoạn chuẩn bị khiến Tần Lạc say nhưng ngay khi mới uống xong chén thứ hai thấy ông chủ của mình rơi vào tình thế nguy cấp nên cô ta vội vàng bỏ Tần Lạc đó đi cứu giá.
Vì thế trên bàn rượu hôm nay Tần Lạc chính là người uống rượu ít nhất.
Khi tiệc rượu tan, Kim Đức Thuỵ gần như không thể bước đi nổi, nữ thư ký phải gọi tài xế lên đỡ anh ta đi ra ngoài.
Hai gương mặt xinh đẹp của Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền đỏ ửng, hai mắt sáng long lanh, giống như hai đôi kim cương khảm vào trong hốc mắt vậy đó.
Hai người xinh đẹp quyến rũ còn hơn cả những bông hoa đẹp nhất khiến cho Tần Lạc thực sự được mở rộng tầm mắt.
"Hai người còn đi được không?" Tần Lạc hỏi.
"Không thể" Lệ Khuynh Thành nũng nịu nói.
"Tôi cũng chóng mặt quá" Trần Tư Tuyền cũng ôm đầu, dáng vẻ không còn chống đỡ được với hơi men.
Vì vậy Tần Lạc liền lấy điện thoại di động ra, hắn định gọi điện thoại.
"Anh định làm gì vậy?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Anh định bảo tài xế và vệ sĩ lên đây, bọn họ có thể giúp đỡ bọn em hộ anh" Tần Lạc nói.
"Anh cút đi" Lệ Khuynh Thành mắng Tần Lạc. "Em còn nghĩ là anh chuẩn bị đỡ em hay là đỡ cô em chân dài này. Thế mà anh lại tìm người khác tới ăn đậu hũ của bọn em".
"Đúng vậy. Tần Lạc càng ngày càng giảo hoạt" Trần Tư Tuyền nói. "Trêu chọc không thú vị gì cả".
"Ù, nhưng thật ra để ngắm thì rất thú vị, cậu có muốn thử một chút không?" Lệ Khuynh Thành nhìn Trần Tư Tuyền cười tủm tỉm hỏi.
"Cậu chết đi. Cậu đúng là một nữ lưu manh" Trần Tư Tuyền nhặt chiếc đũa đánh lên đầu Lệ Khuynh Thành.
Ba người sóng vai nhau đi ra khỏi phòng nhưng đúng lúc đó thì chạm mặt một đám người khác.
Đương nhiên người bên kia cũng không ngờ lại gặp Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc ở đây nên bước chân không khỏi chậm lại.
"Thật là trùng hợp" Tần Lạc cười nói.
"Đúng vậy" Cừu Trọng Mưu cười trả lời nhưng ánh mắt của hắn lại đang tập trung vào gương mặt của Lệ Khuynh Thành.
"Đẹp không?" Lệ Khuynh Thành liếm môi vẻ vô cùng quyến rũ hỏi.
Lập tức Tần Lạc hiểu chuyện này không đơn giản, cô nàng này lại có ý đồ xấu.
"So với người nhà kia của bọn ta thì còn kém hơn nhiều" Cừu Trọng Mưu cười nói.
Người nhà kia mà Cừu Trọng Mưu nói tới chính là Cừu Yên Mị. Lệ Khuynh Thành là chị em trên danh nghĩa của Cừu Yên Mị nhưng một người là con chính thức, một người chỉ là con riêng. Bề ngoài Cừu Trọng Mưu nói dung mạo của Lệ Khuynh Thành không bằng Cừu Yên Mị nhưng thực tế hắn ám chỉ xuất thân ti tiện của nàng.
"Đúng vậy" Lệ Khuynh Thành không tức giận vì câu nói châm chọc của Cừu Trọng Mưu. "Thế nhưng tôi may mắn hơn so với cô ta là tôi không có một người ông thần kinh và một người em họ đầu óc có vấn đề".
"Cô có biết cô đang nói gì không?" Gương mặt của Cừu Trọng Mưu trở nên lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào Lệ Khuynh Thành nói. Cô ta mắng hắn không quan trọng nhưng cô ta không được mắng ông hắn. Đây không phải là chuỵên liên quan tới vinh nhục của một cá nhân mà là chuyện vinh nhục của cả một gia tộc.
"Đương nhiên là biết" Lệ Khuynh Thành cười yểu điệu nói, nàng hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm đang tới. "Thật ra tôi cũng muốn nói là hãy thay tôi chào hỏi lão bất tử đó. Hãy bảo với lão là tuyệt đối không nên chết sớm".
"Đồ gái điếm thối tha, sao mày có thể nói như vậy?" Một người đàn ông ở bên cạnh mắng.
"Một con hàng tốt như vậy, năm đó đáng nên mang sang Nhật Bản bán làm "gái" mới phải" Một người đàn ông đeo kính nói. Vẻ mặt hắn ta rất âm trầm, lời nói vô cùng tàn nhẫn.
Dường như Lệ Khuynh Thành bị điều gì đó kích động. Sắc mặt nàng trắng bệch, hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo kính kia. Giọng nói của nàng lạnh như băng giá khiến cho người khác có cảm giác lạnh tới tận xương tuỷ. "Anh là ai?"
"Cừu Trọng Dong" Người đàn ông đeo kính nói.
"Anh ấy là anh họ của tôi. Cô không nhận ra ư?" Cừu Trọng Mưu đứng ở bên cạnh giải thích.
Lệ Khuynh Thành vẫn không để ý tới Cừu Trọng Mưu, ánh mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Cừu Trọng Dong, nàng nói: "Chuyện năm đó chính là do anh đã sai người làm, đúng không?"
"Tôi không biết cô đang nói cái gì. Nếu cô nghĩ vậy thì đúng là như thế" Người đàn ông đeo kính cười nhạt nói. Hắn ta không thừa nhận có biết Lệ Khuynh Thành nhưng hắn ta cũng không phủ nhận.
Chỉ cần không phải là người ngốc cũng nhận ra ý tứ của hắn ta. Hắn ta chính là người theo như Lệ Khuynh Thành nói hiểu rất rõ chuyện đó.
Lệ Khuynh Thành bước tới gần Cừu Trọng Dong, ánh mắt nàng lạnh lùng, bước chân vững vàng. Tiếng giày cao gót bước chân nền nhà phát ra âm thanh nặng nề nhưng những âm thanh đó lại giống như tiếng trống đang đập trong lòng mỗi người.
Cừu Trong Dong không sợ hãi, hắn ta khẽ nhếch miệng, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
Thân hình hắn cao, hai chân thẳng đứng, chân phải lặng lẽ nhích ra ngoài từng bước một. Tư thế đó tiện cho hắn tung ra một cú đá.
Hắn đang chờ đợi, chờ đợi Lệ Khuynh Thành tới gần.
Tần Lạc đã nhìn thấy động tác của Cừu Trọng Dong, hắn bèn lên tiếng uy hiếp: "Nếu như cô ấy bị kích động bởi lời của anh, anh hãy ngoan ngoãn đứng yên cho cô ấy đánh".