Khi xe rẽ vào trong khu dân cư Hoa Hồng thì Lý Đằng Huy và Trương Mẫn đã đứng chờ ở ngoài cổng. Thấy xe của Tần Lạc dừng lại thì cả hai cùng nhanh chân bước tới nghênh đón.
Tần Lạc mở cửa bước xuống xe rồi bắt tay Lý Đằng Huy nói : " Mọi người đều là bạn bè với nhau mà, không cần phải khách khí như vậy."
" Ài ... Tôi là một người cha không tốt. Tuy là cũng đoán ra được có người đứng đằng sau giở trò đuổi bác sĩ đến khám bệnh cho Hy Dung và Hy Vũ mà Trương Mẫn mời tới, nhưng cũng không có cách nào đi truy cứu được cả. Hiện giờ mời một bác sĩ tài giỏi như anh đến chữa bệnh thì tôi dĩ nhiên phải đích thân ra đón anh để tỏ lòng biết ơn chứ. Tôi nghĩ đây cũng là trách nhiệm của một người cha phải làm." Lý Đằng Huy vô cùng khó xử nói. Câu nói này của ông ta có thể nói cho Tần Lạc nghe, mà cũng có thể là nói cho Trương Mẫn cùng nghe nữa.
Quả nhiên, Trương Mẫn nghe xong mà mát lòng mát dạ.
Bác sĩ ở thời buổi bây giờ có bao nhiêu kẻ hám lợi, nhưng bọn họ mời được người bác sĩ đến chữa trị cho con gái bọn họ lại là một người bác sĩ không hề hám lợi chút nào. Mới đầu bọn họ đã nói ra rằng đây là căn bệnh nan y khó chữa nhưng vẫn có phương pháp để điều trị, nhưng đến lần sau khi bọn họ gọi cho bác sĩ hỏi han tình hình thì mấy vị bác sĩ kia lại nói bệnh tình con gái họ không thể chữa trị được rồi bảo họ đi tìm bác sĩ khác .... Nếu mà chỉ một, hai lần thì có thể nói là duyên số nó vậy, nhưng nếu năm lần bảy lượt mà vẫn như thế thì đến cả thằng ngốc cũng biết được là bên trong chắc chắn có vấn đề.
Lý Đằng Huy không phải là nhân vật Sheldon trong phim hài truyền hình của Mỹ. Ông ta là một thiên tài hóa học. Vì hoàn cảnh gia đình của ông mà ông đối với những nhân tình thế thái đều rất am hiểu. Ông biết chắc chắn là Tần gia hoặc vợ ông đã đứng sau lưng ông mà giở trò.
Lúc đó thì ông vẫn còn dựa dẫm vào Tần gia, nhưng thâm tâm ông vẫn có chút gì đó không cam tâm. Có những chuyện có thể làm nhưng lại không thể nói ra được, và ông cũng không đủ can đảm để thừa nhận với Tần Tung Hoành và Ngô Sương biết là ông có hai đứa con gái là Hy Dung và Hy Vũ.
Nhưng tình cảnh bây giờ đã khác xưa rồi, ông đã thoát khỏi sự kiềm chế của Tần gia. Văn Nhân Mục Nguyệt và Bạch Phá Cục đã tạo đà thuận lợi cho ông có một cơ sở riêng, tình cảm giữa ông và Ngô Sương cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Chính vì vậy mà ông đã đem hết tình cảm của ông dồn vào Trương Mẫn và hai người con gái. Trương Mẫn bây giờ cũng đã qua được cơn bĩ cực của cuộc đời, hiện giờ coi như đã danh chính ngôn thuận sống với Lý Đằng Huy.
" Tôi sẽ cố gắng!" Tần Lạc nói. Hắn bây giờ vẫn chưa tìm ra phương pháp chữa trị hữu hiệu nào cho Hy Dung và Hy Vũ cả, chính vì vậy mà chỉ nói kiểu úp úp mở mở : " Tôi giới thiệu cho hai người biết một bác sĩ chuyên gia tâm lý học hàng đầu thế giới : Ngài Davids!"
Tần Lạc sau khi từ chối khám bệnh cho ông lão nhà Cừu gia xong thì Cừu Yên Mị liền đi mời "Yêu tinh mắt xanh" Davids tới. Tần Lạc thấy vậy liền mời Davids tới giúp đỡ, nhưng thực chất là hắn cũng đã lôi kéo luôn người này về phía mình .... Nhưng trước khi làm việc này hắn đã nói trước với Cừu Yên Mị rồi.
Hắn tuy chẳng có cảm tình gì với những người đàn ông nhà họ Cừu, nhưng lại rất có cảm tình với những người con gái của dòng họ này. Sau mấy lần tiếp xúc hắn đều thu được rất nhiều thứ bổ ích, hơn nữa Cừu Yên Mị cũng là người duy nhất muốn đưa Lệ Khuynh Thành về ra mắt tổ tiên trong gia đình. Chỉ riêng điểm này thôi nàng cũng đã nhận được sự tôn trọng của Tần Lạc rồi.
Lệ Khuynh Thành muốn quay về hay không là một chuyện, nhưng cũng phải nể mặt người ta đã chứ.
Cừu Yên Mị nghe nói Tần Lạc có ý này xong thì lập tức không còn muốn ngăn cản hắn nữa mà chỉ ước định với hắn là hai ngày đến kiểm tra cho ông của nàng một lần mà thôi. Tần Lạc dĩ nhiên là cũng đồng ý ngay tức khắc.
Lý Đằng Huy lúc này mới đưa mắt ra để ý người đứng sau lưng Tần Lạc, phát hiện sau lưng hắn là một người ngoại quốc đang mỉm cười tiến tới. Lý Đằng Huy liền chủ động đưa tay ra bắt rồi cười nói bằng tiếng Anh : " Ngài Davids! Tần Lạc tiên sinh đã giới thiệu với tôi về ngài. Anh ấy nói rằng ngài là một bác sĩ tâm lý giỏi nhất thế giới hiện nay. Gặp được ngài là một vinh dự lớn lao đối với tôi."
Lý Đằng Huy cũng có rất nhiều năm sống kinh nghiệm ở nước ngoài nên tiếng Anh của ông cũng khá là nhuần nhuyễn. Điều này làm cho Davids cảm thấy vô cùng thoải mái và thân thiện.
" Anh quá khách khí rồi. Tôi cũng rất lấy làm vinh hạnh khi gặp anh, chỉ là tôi đến đây để học tập Tần Lạc tiên sinh. Anh ấy có rất nhiều ý nghĩ làm tôi vô cùng kinh ngạc và khâm phục!" Davids ở Trung Quốc khá lâu rồi, do vậy mà cách hành xử của ông cũng rất Trung Quốc. Đến cả cái kiểu cách khách khí của ông cũng rất phù hợp với người Trung Quốc.
Lý Đằng Huy nghe vậy liền bật cười ha hả nhìn Tần Lạc nói : " Đúng vậy! Tần Lạc tiên sinh là anh hùng dân tộc của chúng tôi, cũng là một trong những vị bác sĩ Trung y giỏi nhất Trung Quốc .... Được hai người tài giỏi như vậy chữa trị cho thì bệnh tình của con gái tôi chắc chắn sẽ được chữa khỏi thôi!"
Davids nghe vậy liền đưa tay lên khẽ nâng gọng kính, nói : " Tôi vẫn còn chưa hiểu tình hình cho lắm, do vậy cũng chưa chắc là liệu có chữa trị được cho con gái của anh hay không? Còn nữa, tâm lý học là một thứ vô cùng huyền diệu. Cho dù anh có hiểu nguyên nhân căn bệnh nó phát tác ra sao nhưng cũng chưa chắc anh đã chữa trị nổi. Đây chính là điểm khác biệt giữa ngoại khoa và nội khoa."
Davids nói xong liền đưa tay tự chỉ lên đầu mình, nói : " Trong này chứa đựng quá nhiều thứ mà tôi không thể nào kiềm chế nổi."
" Cái này thì tôi hiểu!" Lý Đằng Huy gật đầu nói. " Phiền hai người tận tâm giúp đỡ!"
Trương Mẫn thấy Lý Đằng Huy chỉ dùng tiếng Anh nói chuyện với Davids mà quên mất sự tồn tại của Tần Lạc nên vội tiến tới nói : " Anh mau mời khách vào trong dùng trà đi. Sau đó nhờ họ xem bệnh cho con gái ra sao chứ?"
" Được rồi." Lý Đằng Huy gật đầu nói.
Sau khi vào trong phòng khách thì Tần Lạc thấy nơi đây vô cùng gọn gàng sạch sẽ. Hắn kinh ngạc hỏi : " Hy Dung và Hy Vũ đâu nhỉ?"
" Ở trên lầu. Có người đang trông hai đứa nó." Trương Mẫn nói. " Có khách tới sợ chúng nó làm gì vô lễ." Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tần Lạc lúc này liền nghĩ tới lần đầu tiên hắn đến đây hai chị em nhà này liền cầm quần lót lên đùa giỡn, do vậy hắn chỉ cười cười chứ không hỏi thêm câu nào nữa.
Ngồi trên sofa uống trà được một lúc thì Trương Mẫn lại dùng tiếng Anh nói cho Davids nghe về bệnh tình của hai đứa con gái. Davids nghe xong thì muốn gặp người bệnh luôn.
" Để tôi lên đưa bọn chúng xuống đây." Trương Mẫn nói. Bà ta ngại không dám mời Davids và Tần Lạc cùng lên trên lầu xem bệnh bởi vì bà ta không dám chắc là hai đứa con của mình có mặc quần áo vào hay chưa nữa.
" Đi đi!" Tần Lạc có thể hiểu được ý nghĩ của người phụ nữ đáng thương này nên hắn liền mỉm cười gật đầu nói.
Được một lúc sau thì Trương Mẫn liền mỗi tay dẫn một đứa con gái xuống dưới lầu.
Cả hai đều có mặc quần áo nhưng trông vẫn rất xộc xệch, không cân đối. Những vết ướt trên áo như những bông hoa làm nổi bật thân hình phát triển đầy đặn của cả hai, đến cả bộ tóc cũng bị ướt nhẹp. Thật không biết cả hai cô gái này vừa làm trò gì ở trên gác nữa.
" Mẹ! Con đang tắm mà. Trời tối rồi ...." Một đứa cố giằng khỏi tay của Trương Mẫn không chịu đi xuống.
" Bây giờ vẫn đang là trưa. Đến tối hẵng tắm." Trương Mẫn cố gắng giải thích. Bà đã quá quen với những hành động này của con gái mình.
" Nhưng con và Hy Dung đã nói rồi. Bây giờ bọn con đều nhất chí là ban tối rồi. Bọn con còn ăn tối rồi nữa cơ!" Cô ả cố gắng giải thích.
" Con cũng muốn tắm!" Cô con gái còn lại nghe vậy cũng cong môi lên nói.
" Mong ngài Davids đừng chê cười." Lý Đằng Huy ngượng ngùng nói. Ông ta trông thấy con gái mình trong bộ dạng như vậy thì thầm cảm thấy đau đớn vô cùng.
Davids lúc này cũng chỉ lắc lắc đầu ra ý không có gì phải ngại cả. Sau đó ông hỏi xem hai cô gái kia vừa nói cái gì vì Davids không hiểu tiếng Trung nên ông ta không hề hiểu được hai cô gái kia vừa nói cái gì.
Lý Đằng Huy liền phiên dịch lại một lượt, sau đó đi đến kéo con gái mình ngồi xuống để cho hai vị bác sĩ cùng chuẩn đoán.
Hy Dung trông thấy Tần Lạc ngồi ở đây thì bỗng nhiên im lặng hẳn. Gương mặt của nàng còn ửng đỏ lên rồi ngoan ngoãn ngồi xuống không hề tỏ ra nghịch ngợm gì nữa. Không những vậy, thi thoảng Hy Dung còn đưa mắt lên nhìn trộm Tần Lạc cứ như là một cô gái lần đầu tiên đi hẹn hò với bạn trai vậy.
Chỉ có Hy Vũ lúc này thì trợn to mắt lên nhìn Tần Lạc nói : " Sao anh không đến thăm Hy Dung hả? Trong bụng của Hy Dung có em bé của anh rồi đấy!"
Tần Lạc lúc này vừa đưa tách trà lên môi, nghe Hy Vũ nói vậy thì suýt chút nữa sặc chết.
Trương Mẫn thấy vậy vội đưa tay lên nắm chặt lấy tay Hy Vũ, tức giận nói : " Hy Vũ không được ăn nói bậy bạ!"
" Đấy là sự thật mà! Hôm đó Hy Dung bảo trong bụng khó chịu, con đưa tay lên sờ thấy nó động đậy .... Chắc chắn là em bé sắp chui ra đến nơi rồi!" Hy Vũ rất bực mình với thái độ của Trương Mẫn. Nàng thấy mình phải cãi cho bằng được mới thôi.
" ................" Tần Lạc lúc này chỉ muốn đâm đầu vào tường mà thôi. Hắn chỉ là xem mạch giúp hai cô gái này, họ làm sao mà có thai được cơ chứ? Nếu mà vừa mới bắt mạch đã có thai thì y học Trung y e rằng sẽ không có ai dám đi khám mất.
" Tần! Anh thấy thế nào?" Davids quay sang hỏi Tần Lạc.
Lý Đằng Huy thấy vậy liền tự giác làm một người phiên dịch tình nguyện. Ông liền đem câu nói của Davids dịch cho Tần Lạc nghe và ngược lại.
" Vẫn giống với lần chuẩn đoán trước của tôi. Tôi thấy tình hình của họ không thuộc về phạm trù của thần kinh .... mà nó thuộc vào một loại bệnh rất hiếm gặp. Tôi đã xem qua nó trên một quyển sách có tên là "Trí lực thuyên giảm thành trẻ thơ". Dĩ nhiên đây cũng chỉ là bước phán đoán ban đầu của tôi mà thôi bởi vì tôi cũng không có cách nào để xác định được là bọn họ do tác động của ngoại giới mà thành hay là do các bộ phận nội bộ cơ thể kích thích, hoặc là não bộ có vấn đề mà thành bệnh nữa." Tần Lạc giải thích.
" Cái này chỉ có thể dùng biện pháp bài trừ mà phán đoán thôi!" Davids nói. " Đầu tiên chúng ta phải xác định xem bọn họ có phải đã từng bị thứ gì nghiêm trọng tác động hay không? .... Lý tiên sinh, trước khi bị phát bệnh bọn họ có bị cái gì tác động ghê gớm không?"
" Không!" Lý Đằng Huy lắc lắc đầu nói.
" Có!" Trương Mẫn đột nhiên nói chen vào.
" Có?" Tần Lạc nghi ngờ nhìn Trương Mẫn hỏi : " Sao bà lần trước không nói cho tôi biết vậy?"
Trương Mẫn nghe vậy ngượng ngùng biết lỗi, nói : " Tôi cũng vừa mới biết chuyện đó. Ngày trước tôi và bạn của mình đi ra ngoài chơi thì thường hay đem theo Hy Dung và Hy Vũ. Có những lúc việc làm ăn bận rộn quá thì liền bảo người chị em thân thiết chăm sóc giúp ...."
" Hôm qua bạn tôi đến chơi thì chẳng may lỡ lời nói ra, tôi liền gặng hỏi thì mới biết lần trước khi cô ấy đưa Hy Dung và Hy Vũ đi shopping, lúc cô ấy vừa từ trong nhà vệ sinh ra thì không phát hiện Hy Dung và Hy Vũ đâu nữa. Khi đó cô ấy rất lo lắng liền cho người đi tìm, kết quả là nửa giờ đồng hồ sau thì phát hiện Hy Dung và Hy Vũ đang ngồi khóc .... Cô ấy có hỏi cả hai đứa vừa đi đâu nhưng bọn chúng lại không chịu nói, chỉ lắc đầu mà thôi. Cô ấy bảo may mà tìm thấy hai đứa, nhưng vì sợ tôi giận nên giấu không cho tôi biết chuyện này."
Trương Mẫn vừa mới dứt lời thì ánh mắt của bà hiện lên một sự căm hận, nhìn thẳng vào Lý Đằng Huy nói : " Hy Dung và Hy Vũ sau lần đó thì bệnh rất nặng. Chúng nó sốt lên đến hơn 39 độ .... Vì hai đứa là chị em sinh đôi nên khi một đứa bị bệnh thì đứa kia cũng bị theo, chính vì vậy mà tôi cũng không chú ý gì cho lắm .... Bây giờ nhớ ra thì chắc chắn bọn chúng đã bị ai đó hãm hại rồi!"
Bị người ta hãm hại? Đây không phải là một vấn đề đã quá rõ ràng rồi sao?