" Có chuyện như vậy sao?" Lý Đằng Huy cũng nổi giận đùng đùng. " Sao em không nói cho anh biết sớm?"
" Nói cho anh thì giải quyết được gì? Anh có thể làm được gì chứ?" Trương Mẫn cười nhạt nói. Không phải bà đang đổ cái tức lên đầu của Lý Đằng Huy mà là nhằm vào cái người đứng sau lưng sai khiến làm cái việc xấu xa này .... Dĩ nhiên, kẻ đó rất có thể là có quan hệ mật thiết với Lý Đằng Huy.
Lý Đằng Huy cảm thấy nghẹn hết cả cổ họng, liền uống một hớp nước cho bình tĩnh trở lại rồi mới nói : " Không phải hôm qua em cũng mới biết đó sao? Nếu anh mà sớm biết được có chuyện như thế này xảy ra thì anh đã sớm phân rõ ranh giới với bọn họ rồi!"
Dù sao thì bây giờ ông ta đã tách hẳn mối quan hệ với Tần gia, khi nói lời này ông ta cũng không đủ tự tin cho lắm. Giả sử sớm biết được chuyện này thì liệu có nói câu này hay không cũng khó mà biết được.
" Anh cũng đã biết được những chuyện xảy ra rồi mà cũng có thấy anh làm gì cho Hy Dung và Hy Vũ đâu." Trương Mẫn phản bác lại nói.
" Chuyện cũng đã qua rồi mà." Lý Đằng Huy cảm thấy đau đầu nói. Xem ra những việc này sẽ được người phụ nữ này nhớ cả đời cho mà xem. " Bây giờ chúng ta xem xét làm thế nào để có thể trị khỏi cho con gái chứ nói đến mấy cái này thì có tác dụng gì đâu?"
" Bác sĩ Tần. Vậy bây giờ phải làm thế nào?" Trương Mẫn quay ra nhìn Tần Lạc nói, sắc mặt cũng đã hài hòa hơn nhiều. Bà cũng không đủ dũng khí để quay ra hậm hực với Tần Lạc.
" Gọi cho người bạn của chị đến đây, tôi muốn hỏi chị ấy một số chuyện." Tần Lạc nheo mắt nói. Bây giờ xem ra thì Hy Dung và Hy Vũ đúng là bị người ta giở trò gì đó rồi.
Chỉ có điều không hiểu là thuốc gì lại không làm cho người ta chết vì độc, mà lại khiến người ta biến thành đần độn thế này?
" Được. Cô ấy cũng ở trong Hoa Hồng viên. Để tôi gọi điện thoại bảo cô ấy đến đây." Trương Mẫn rất nghe lời của Tần Lạc, bà lập tức chạy đi gọi điện thoại cho người bạn của mình.
Một lát sau bà quay lại nói : " Vương Viên một lát nữa sẽ đến."
Mọi người tiếp tục ngồi bàn bạc về bệnh tình của cặp chị em song sinh, chưa đến mười phút sau thì tiếng chuông cửa đã vang lên.
Trương Mẫn đứng dậy bước ra đón, sau đó dẫn vào bên trong một phụ nữ có dung mạo trẻ đẹp.
Khí chất cùng với cách ăn mặc của người phụ nữ này đều rất không tầm thường, chỉ có điều là khi bước vào đây thì có phần dè dặt, cẩn thận. Hiển nhiên là chị ta cũng biết mọi người tìm chị ta đến là vì cái gì.
" Đây là Vương Viên." Trương Mẫn chỉ vào người phụ nữ giới thiệu, sau đó lại quay ra Vương Viên rồi giới thiệu Tần Lạc và Davids với chị ta nhưng lại không hề giới thiệu Lý Đằng Huy. Xem ra bọn họ đã sớm quen biết nhau từ lâu rồi.
" Anh là Tần Lạc đó à?" Vương Viên nhìn chăm chú Tần Lạc một hồi rồi kinh ngạc hỏi.
" Là tôi đây." Tần Lạc gật đầu đáp.
" Hả? Đúng là anh à?" Vương Viên càng thêm xúc động hơn nói.
" ............. Giả mà như thật. Thật mà như giả." Tần Lạc gật đầu nói. Chẳng lẽ lại gặp phải "Fan" của mình rồi sao?
Quả nhiên, Vương Viên liền ngồi ngay xuống cạnh Tần Lạc vui vẻ nói : " Trời đất! Không ngờ lại là anh thật. Tôi xúc động quá. Anh biết không? Tôi thích anh lắm đó. Mỗi một cái video clip của anh tôi đều xem qua hết rồi. Mỗi một việc làm hay một lời nói của anh tôi đều nhớ cả .... Khi anh bị đánh ở Paris thì tôi chỉ muốn cầm dao sang thẳng đấy cho mỗi tên đó một nhát mà thôi. Bạn bè tôi cũng đều rất thích anh, lát nữa anh ký tên cho tôi nhé?"
" Được! Không có vấn đề gì!" Là một thần tượng, Tần Lạc bất kể ở đâu, làm gì hắn đều giữ nguyên vẻ phong độ cho mình. " Có điều, tôi có thể hỏi chị vài câu hỏi trước được không?"
" Tất nhiên là được rồi!" Vương Viên lập tức đáp lại không suy nghĩ. " Anh hỏi đi. Anh hỏi gì cũng được."
" Khi chị đưa Hy Dung và Hy Vũ ra ngoài thì hai cô ấy đã từng bị mất tích, phải không?" Tần Lạc tung ra câu hỏi đầu tiên, hai mắt không khỏi liếc nhìn một lượt người phụ nữ có tên Vương Viên ở trước mặt này.
Nàng ta đẹp một cách quá đáng, áo quần, cử chỉ đều rất nho nhã. Vứt bừa vào một trường nào đó cũng có thể trở thành hoa khôi trong đó. Ngoại trừ việc có phần xúc động khi nhìn thấy mình ra thì gần như chẳng có khuyết điểm gì cả ....
Những thứ này thì cũng chẳng có gì gọi là kỳ lạ cả. Có thể sống trong Hoa Hồng viên, hơn nữa còn là bạn của Trương Mẫn, thì đã có thể chứng minh được thân phận gã bồ của nàng ta cũng không phải hạng tầm thường.
" Đúng vậy." Vương Viên ngượng ngùng nói. Bị vạch tội trước mặt thần tượng đúng là cũng không dễ dàng chút nào. Hơn nữa, hậu quả của chuyện này có lẽ là nguyên nhân khiến cho Hy Dung và Hy Vũ trở nên ngốc nghếch như vậy cũng nên, vì thế mà càng khiến cho cô nàng cảm thấy đứng ngồi không yên. " Khi đó, chúng tôi đang đi shopping thì đột nhiên tôi muốn đi vệ sinh, hỏi hai cô bé xem có muốn đi không thì hai đứa đều bảo không. Tôi liền bảo hai đứa bọn chúng đợi tôi ở ngoài cửa, một lát nữa tôi sẽ ra .... Tôi vào bên trong còn chưa đầy năm phút, khi đi ra thì đã không thấy Hy Dung và Hy Vũ đâu cả."
Vương Viên quay ra nhìn Trương Mẫn với vẻ hối lỗi, rồi giải thích tiếp : " Lúc đó tôi lại cứ tưởng hai đứa chạy ra ngoài chơi liền đi khắp nơi tìm bọn chúng. Nhưng chạy hết cả tầng lầu đó mà không tìm thấy đâu thì tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ, chạy đi khắp nơi hỏi mọi người. Nhưng ai nấy đều nói là không nhìn thấy .... Tôi thấy vậy liền gọi điện báo cảnh sát, nhưng cảnh sát nói là mất tích không quá một ngày thì sẽ không lập án. Khi tôi lo sợ muốn chết thì hai đứa bọn chúng liền khóc lóc xuất hiện trước mặt tôi."
" Đi ra từ chỗ nào vậy?" Tần Lạc hỏi.
" Tôi cũng không biết đi ra từ chỗ nào nữa." Vương Viên nói. " Tôi hỏi hai đứa xem ai đã đưa bọn chúng đi thì hai đứa đều nói không biết. Tôi hỏi bọn chúng đã đi đâu nãy giờ thì chúng cũng lắc đầu quầy quậy, rồi cũng không nói gì nữa mà cứ khóc lóc thế mãi .... Tôi cũng chẳng còn cách nào khác liền đem chúng về nhà."
" Vậy chị gặp hai đứa ở đâu?" Tần Lạc cau mày hỏi.
" Tôi lòng vòng trên tầng mười chín hai lượt. Lúc đó tôi nghĩ nếu hai đứa mà đợi tôi thì chắc là không vào thang máy đi xuống đâu .... Đợi đến khi tôi vòng đến lượt thứ hai thì thấy hai đứa đứng ở trước một cửa hàng bán quần áo."
" Chị có qua đó hỏi người trong cửa hàng xem ai đã đưa hai đứa đến đó không?" Tần Lạc hỏi.
" Không." Vương Viên lắc đầu. " Khi không thấy hai đứa bọn chúng đâu thì tôi lo sợ như tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Hai đứa nó khóc thì tôi cũng khóc, làm sao mà nghĩ ra việc đi hỏi người ta được chứ? Khó khăn lắm mới tìm được hai đứa nên tôi sợ lại bị thất lạc lần nữa, vội vàng đưa chúng về nhà."
" Bây giờ tôi sẽ đi hỏi." Lý Đằng Huy nhảy dựng người dậy nói.
" Chẳng có tác dụng gì đâu." Tần Lạc ngăn lại nói. " Mấy năm qua đi rồi thì làm sao có thể tìm ra được nhân chứng chứ? Hơn nữa cái cửa hàng đó còn ở đấy hay không cũng khó nói."
" Trong Plaza thì chắc là có băng ghi hình." Lý Đằng Huy nói. " Tìm ra băng ghi hình của ngày hôm đó là biết ngay thôi, không phải vậy sao?"
" Cái này có thể thử xem sao." Tần Lạc nói. Mặc dù hắn nói vậy nhưng hắn lại không hề đặt bất kỳ một tia hy vọng nào vào đó cả. Nếu người ta đã có ý làm việc đó thì đã sớm rửa sạch những nghi ngờ về khả năng phạm tội của mình rồi.
" Thời gian có thể cụ thể một chút không? Tôi bảo bạn tôi thăm dò một chút xem sao." Lý Đằng Huy nói. Ông ta có bạn làm cảnh sát, vì vậy mà nếu để cho bọn họ đi điều tra băng ghi hình từ mấy năm trước thì cũng không thành vấn đề gì.
Trương Mẫn nghĩ ngợi một lúc lâu rồi nói : " Hôm đó nếu tôi nhớ không lầm thì là mùng một tháng năm. Tôi vốn dĩ chuẩn bị đưa Hy Dung và Hy Vũ đi công viên bách thú chơi, nhưng đột nhiên lại có việc nên mới nhờ Vương Viên giúp tôi chăm sóc hai đứa một buổi." Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
" Đúng rồi! Hôm đó em còn mua cho hai đứa bao nhiêu là đồ chơi nữa." Vương Viên phụ họa theo.
Có một thời gian cụ thể thì có thể dễ dàng điều tra ra được cái băng ghi hình khi đó rồi.
Mười mấy phút sau thì người bạn cảnh sát của Lý Đằng Huy gọi tới nói là hệ thống máy quay của Thiên Ngân Tọa plaza đột nhiên bị hỏng, tất cả băng ghi hình ngày hôm đó đều bị biến mất. Bọn họ thử phục hồi lại nhưng không thu lại được bất kỳ hiệu quả gì.
Quả nhiên, năm năm trước bọn chúng đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Nhưng sự trùng hợp này lại càng nói rõ được là Hy Dung và Hy Vũ bị người ta hãm hại là sự thật.
" Vì sao cô ta lại làm như vậy? Vì sao cô ta lại làm như vậy chứ?" Lý Đằng Huy gầm lên tức tối, nhảy dựng cả người lên trong căn phòng khách. " Một người đàn bà ác độc. Sao cô ta có thể làm một chuyện như vậy được? Tần gia bọn chúng đúng là chẳng có ai là người tốt cả .... Tôi phải đi tìm cô ta. Tôi phải đi tìm cô ta hỏi cho ra nhẽ."
Lần này thì đến lượt Trương Mẫn ngăn lại. Bà kéo tay Lý Đằng Huy không cho ông ta bước ra khỏi cửa, nói : " Bây giờ anh đi tìm bà ta thì giải quyết được gì? Bà ấy lại có chuyện thừa nhận ư? Hơn nữa bây giờ anh đã không còn quan hệ gì với Tần gia, bây giờ mà anh chạy đến đấy thì bọn họ sẽ đánh chết anh mất."
Quả thật, sợ Lý Đằng Huy bị người ta trả thù mà Văn Nhân Mục Nguyệt đã sắp xếp không ít nhân thủ bảo vệ an toàn cho ông ta. Khi Tần Lạc bước vào đây thì thấy trong Hoa Hồng viên này có rất nhiều trạm gác ngầm.
Nếu mà bây giờ ông ta chạy đến Tần gia để hỏi tội thì không phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?
Lý Đằng Huy đấm một cái đánh "bốp" lên tường, hai mắt đã ướt nhẹp.
Anh hùng không dễ rơi lệ nhưng gặp phải chuyện oan khuất thì đó không còn là một chân lý nữa.
Con gái bị người ta hãm hại. Rõ ràng là biết hung thủ là ai nhưng lại chẳng thể giải oan, báo thù cho con, thậm chí còn phải trốn cho thật kỹ .... Là người thì ai cũng cảm thấy uất ức, khó chịu vô cùng.
Tần Lạc tiến tới vỗ vỗ vào vai ông ta, nói : " Sự việc còn chưa được xác định rõ mà. Anh cũng không cần phải giận dữ đến mức vậy. Hơn nữa, cho dù có đúng là bọn họ làm đi chăng nữa thì anh cũng không phải là không có cơ hội báo thù .... Anh có thể giúp Văn Nhân gia và Bạch gia làm cho tốt việc nghiên cứu nguồn năng lượng mới, đến lúc đó Tần gia tự khắc sẽ bị bọn họ giẫm đạp lên trên. Nếu một khi Tần gia bị thất bại một cách thảm hại thì không phải anh đã có cơ hội báo thù rồi sao?"
" Tôi hiểu rồi." Lý Đằng Huy nghiến răng nói. " Chỉ cần tôi không chết thì nhất định sẽ giúp cho Văn Nhân tiểu thư làm cho tốt phòng làm việc phục vụ nguồn năng lượng mới. Tôi nhất định sẽ làm cho họ thắng Tần gia. Tôi sẽ khiến cho người nhà họ Tần chết không yên thân!"
Bỗng nhiên nhớ ra Tần Lạc cũng họ Tần thì vội vàng giải thích, nói : " Ồ, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi quên mất. Ý tôi muốn nói là họ Tần nhà Tần Tung Hoành chứ không liên quan gì đến cậu cả."
" Tôi hiểu mà." Tần Lạc gật đầu nói nhưng trong lòng cũng cười khổ, không biết phải làm sao. Cùng đều là họ Tần mà sao mình là một nam nhi đại trượng phu đầy nhiệt huyết, còn Tần Tung Hoành thì lại là một tên xảo trá, giả tạo, khiến cho lòng người phẫn nộ chứ?
" Bây giờ phải làm thế nào đây? Cậu có cách gì cứu Hy Dung và Hy Vũ không?" Lý Đằng Huy kéo tay Tần Lạc nói. " Hãy cứu lấy chúng nó. Hai đứa chúng nó còn quá trẻ."
" Bác sĩ Tần. Cầu xin anh hãy cứu lấy con chúng tôi." Trương Mẫn nói mà mắt đỏ hoe. " Đều là do tôi nên hai đứa chúng nó mới bị hại ra nông nỗi này. Tôi có tội. Tôi có tội với hai đứa chúng nó."
Tần Lạc gật gật đầu, an ủi nói : " Yên tâm đi. Bây giờ chúng ta đã tìm ra được nguyên nhân phát bệnh của Hy Dung và Hy Vũ rồi thì chắc chắn sẽ tìm ra cách giải quyết thôi."
" Vương tiểu thư vừa rồi đã nói chị ấy tìm thấy hai đứa ở ngay tầng lầu mà tưởng bị mất tích đó. Như thế cũng có nghĩa là những người đó không hề đưa hai đứa ra khỏi Plaza."
" Không đi ra khỏi tòa lầu, thời gian lại không dài lắm, vì vậy mà bọn chúng không thể làm phẫu thuật gì với hai đứa cả. Nhất định là đã dùng một loại dược tế gì đó mà chúng ta không biết .... Loại thuốc này chắc là thuộc trong phạm trù thuốc độc. Chúng ta lấy máu của hai đứa đem đi thử nghiệm trước, sau đó nghĩ cách khử độc."
Vừa mới giúp Quân Sư trừ độc ra ngoài, không ngờ lại gặp phải hai nạn nhân trúng độc nữa. Khoa học kỹ thuật có thể thay đổi cuộc sống của con người ta, nhưng cũng khiến cho thủ đoạn của bọn tội phạm càng lúc càng được nâng cao.
Thời đại này cái kiểu mà mười bước giết một người không để lại dấu vết đã là quá khứ rồi, còn giết người mà không có bất kỳ một dấu vết gì mới là kinh khủng nhất.