Vì đã làm rõ ràng cái dẫn đến trí lực bị tụt lùi của hai chị em song sinh Hy Dung, Hy Vũ là do bị người ta hãm hại chứ không phải do bệnh biến của các cơ quan trong cơ thể nên Tần Lạc bèn bắt đầu suy nghĩ về phương pháp bài trừ độc tố.
Tần Lạc bảo Lý Đằng Huy tường thuật lại toàn bộ sự việc cho Davids biết, sau đó hỏi ông ta đã từng nghe nói xem nước Mỹ hay các nước khác có loại thuốc nào mà không làm hại đến sinh mệnh nhưng lại khiến cho con người ta trở nên ngu đần hay không.
Davids cũng cảm thấy mờ mịt hết cả đầu óc. Mặc dù ông ta đã đi khắp các nước ở Châu Âu và Châu Mỹ rồi nhưng chưa từng nghe nói có một loại thuốc như vậy. Sau đó ông ta còn nói là gọi điện thoại cho bạn mình hỏi xem bọn họ có biết sự tồn tại của cái vật này không.
Chẳng có biện pháp nào để bốc thuốc cho đúng bệnh nên Tần Lạc chỉ có thể tự mình ra tay thôi.
" Đã đưa Hy Dung, Hy Vũ đến bệnh viện để thử máu chưa?" Tần Lạc hỏi.
" Đưa rồi." Trương Mẫn đứng dậy chạy lên lầu lấy một tập hồ sơ dầy cộp xuống.
" Bác sĩ Tần. Đây là sổ bệnh lý và đơn kiểm nghiệm của hai đứa, cũng có cả đơn xét nghiệm máu nữa nhưng bác sĩ nói là chẳng có vấn đề gì cả." Trương Mẫn đưa xấp tài liệu đó cho Tần Lạc, giọng đau xót nói. Có thể biết được tâm tình của một người mẹ khi hết lần này đến lần khác đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra nhưng đều công cốc quay về.
Tần Lạc tiếp lấy tập tài liệu, sau đó đưa một phần trong đó cho Davids, còn mình vẫn cầm một tập để xem. Sau khi xem xong, hai người lại trao đổi cho nhau xấp tài liệu trên tay mình.
Đợi sau khi toàn bộ chỗ giấy tờ đó đều được xem xong thì Tần Lạc mới cười khổ nói : " Kết quả kiểm tra của bác sĩ không có bất kỳ vấn đề gì cả. Máu cũng bình thường .... Có phần giống với tình trạng một người bạn của tôi. Chỉ có điều là cô ấy hôn mê bất tỉnh, còn Hy Dung và Hy Vũ là trí lực thuyên giảm."
Người bạn mà Tần Lạc nói đến chính là Lăng Tiếu. Ngoài việc khi vừa mới xét nghiệm máu thì thấy nồng độ cồn trong máu hơi cao một chút, giống như là uống rượu say vậy. Về sau lại xét nghiệm máu lại một lần nữa thì bình thường như bao người khác. Nhưng người bệnh lại không có cách nào tỉnh lại được.
Nếu không phải là biết lúc đó Quản Tự không có mặt ở Trung Quốc thì Tần Lạc còn nghi ngờ Hy Dung và Hy Vũ bị trúng độc là có liên quan đến hắn ta.
Tần Lạc cảm thấy đau đầu hết chỗ nói. Cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra cách nào để chữa trị cho Lăng Tiếu được cả. Như thế cũng có nghĩa là hắn chưa chắc đã chữa khỏi bệnh được cho Hy Dung và Hy Vũ.
Từ khi xuất sư làm y tới giờ, thì gần như là chưa từng gặp phải vấn đề gì khó có thể giải quyết được cả. Nhưng sau khi đến Yến Kinh thì lại bị bệnh tình của ba ca khiến cho hắn cảm thấy vô cùng nan giải.
Một người là Lăng Tiếu vẫn hôn mê bất tỉnh, hai là Long Vương. Mặc dù kinh mạch của ông đã được đả thông nhưng lại không đứng thẳng lên được. Và ba là ca vừa tiếp nhận. Đó là bệnh tình của Hy Dung và Hy Vũ.
" Để tôi thử dùng châm cứu xem có thể bài xuất được độc tố ra ngoài không?" Tần Lạc nói.
Nghe thấy Tần Lạc cuối cùng cũng chịu ra tay cứu chữa giúp thì Lý Đằng Huy và Trương Mẫn vui mừng khôn xiết. Trương Mẫn sung sướng nói : " Bác sĩ Tần. Thực sự là phiền cậu quá. Có gì cần chúng tôi giúp đỡ thì cậu cứ việc nói ra."
Tần Lạc quay ra nhìn Hy Dung vẫn ngồi đực mặt ra ở ghế sofa liếc trộm mình và không biết là đang xảy ra chuyện gì một cái rồi nói : " Vì tôi không biết là Hy Dung và Hy Vũ bị trúng độc gì, thậm chí tôi còn không có cách nào khẳng định được xem hai cô ấy có phải là bị trúng độc hay không .... Vì vậy mà châm cứu bức độc ra không chắc đã có tác dụng."
Sắc mặt Trương Mẫn có phần khó xử, sau đó đáp lại một cách dứt khoát : " Bác sĩ Tần. Anh cứ làm như vậy đi. Tôi hiểu cho anh mà. Lần này không được thì còn lần sau. Còn nếu châm cứu mà không được thì chúng ta có thể dùng thuốc để điều trị."
" Đúng vậy đó Tần Lạc." Lý Đằng Huy cũng nói theo. " Mặc dù chúng ta quen nhau chưa được lâu nhưng cũng được coi như những người bạn. Mong cậu giúp đỡ cho."
" Hai người không phải lo lắng quá như vậy. Chỉ cần có Tần Lạc ở đây thì chẳng có bệnh gì là anh ấy không chữa nổi cả." Vương Viên lên tiếng an ủi. Tần Lạc còn chẳng thể chắc chắn điều gì, vậy mà nàng ta thì tràn trề tự tin.
Chủ yếu là do danh tiếng của Tần Lạc quá ư là vang dội. Sự việc mà chỉ dựa vào sức lực của một mình mình đã khiêu chiến với cả nền y thuật của Hàn Quốc được truyền ra ngoài đủ khiến cho người ta nhiệt huyết phải sôi trào.
Chuyện của Lăng Tiếu tương đối là bí mật còn thân phận của Long Vương thuộc vào dạng truyền thuyết, vì vậy mà Tần Lạc trong con mắt của mọi người xung quanh vẫn thuộc vào hàng bất khả chiến bại.
Thấy Vương Viên nói vậy thì Tần Lạc chỉ biết cười ngượng, nói : " Mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể. Cho dù không có cách nào để ép độc ra thì cũng không làm tổn hại gì đến cơ thể của Hy Dung và Hy Vũ cả mà ngược lại còn có thể loại bỏ được những thứ độc hại trong cơ thể của hai cô ấy. Nhưng Hy Dung không nghe lời như vậy tôi chỉ sợ là trong lúc châm cứu thì cô ấy cứ động đậy lung tung. Vì vậy mà cứ để cho cô ấy ngủ say một lúc mới được."
" Thế phải đợi cho nó ngủ rồi thì mới châm cứu sao? Hay là để cho nó uống một viên thuốc an thần?" Trương Mẫn hỏi.
" Không cần đâu." Tần Lạc nói. Hắn nhìn về phía Hy Dung nói : " Hy Dung. Em đến đây ngồi."
" Anh muốn làm gì?" Hy Dung đỏ mặt nói, hai mắt mở to tròn nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, giọng nói bé như con muỗi vo ve vậy.
" Anh ta định sờ vào tay chị rồi làm cho chị mang bầu đấy." Hy Vũ cướp lời nói.
" Hy Vũ! Không được nói bừa!" Trương Mẫn nổi giận quát lên.
" Con đâu có nói bừa. Đúng là như thế mà ...." Hy Vũ giận dữ đáp lại.
" Không sao. Đừng chấp lời trẻ con." Tần Lạc khuyên giải nói. Mặc dù Hy Dung và Hy Vũ đều đã là những cô gái thành niên, cơ thể cũng phát triển tương đối là hoàn thiện, nhưng tư duy thì không khác gì trẻ con là mấy.
Tần Lạc bước đến bên người Hy Dung, giơ tay ra cầm lấy cổ tay nàng. Trong lúc nàng còn chưa kịp giãy dụa gì thì hắn đã ấn vào huyệt vị trên tay nàng vài cái, sau đó nàng liền không nói không rằng nằm ngã ngửa luôn trên ghế sofa.
" Á! Trời đất. Thật là thần kỳ! Anh làm thế nào mà được như vậy?" Vương Viên nhìn Tần Lạc với vẻ vô cùng sùng bái, xúc động hỏi.
" Huyệt vị!" Tần Lạc giải thích một cách đơn giản, sau đó ôm lấy cơ thể Hy Dung rồi nói : " Tìm cho tôi một căn phòng trống hoặc là phòng của Hy Dung cũng được."
Trương Mẫn hiểu ý, liền vội vàng dẫn đường ở phía trước.
" Thế anh có biết điểm huyệt không?" Vương Viên cũng vội đi theo sau, không bỏ qua cơ hội tiếp xúc thân mật với thần tượng của mình.
" Cũng coi là biết." Tần Lạc nói. Chúng ta thường xem thấy trên tivi hay trong những cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp có nói đến cái gọi là "Điểm huyệt", kỳ thực thì trong cuộc sống hiện thực đúng là có sự tồn tại của nó.
Cái mà gọi là điểm huyệt cho không động đậy được có nghĩa là trong khoảng thời gian ngắn không thể nhúc nhích. Tần Lạc có thể tìm ra mười mấy huyệt vị có thể đạt được công hiệu như vậy : huyệt Khốc, huyệt Tiếu, còn cả huyệt Á nữa đều có mấy chỗ liền .... Tần Lạc khi xưa trừng phạt Trần Hiểu Tuyết khiến nàng tiểu tiện trước mặt đám đông cũng là kích thích huyệt vị tương ứng trên cơ thể nàng ta mà ra.
Có những thứ nghe thì có vẻ thần kỳ nhưng khi hiểu thấu rồi thì lại thấy nó đơn giản hết sức.
" Trời ạ! Anh còn biết điểm huyệt cơ à? Anh đúng là lợi hại quá!" Vương Viên ngày càng xúc động, hai mắt sáng quắc, bộ dạng hùng hùng hổ hổ như muốn xông thẳng lên trước hãm hiếp Tần Lạc luôn bây giờ vậy.
Rầm!
Đang trong thời khắc nàng ta nổi tính hám trai thì Trương Mẫn đóng cửa đánh "rầm" một cái.
Tần Lạc đặt Hy Dung lên giường rồi nói với Trương Mẫn : " Cởi quần áo của cô ấy ra."
" Được." Trương Mẫn đáp lại một tiếng rồi quay người ra cởi quần áo cho Hy Dung.
" Trong nhà chị có ngân châm không?"
" Không." Trương Mẫn lắc đầu đáp. " Tôi bảo Đằng Huy đi mua nhé?"
" Không cần đâu." Tần Lạc nói. Hắn vừa cầm điện thoại gọi ra ngoài được một lúc thì rất nhanh Đại Đầu đã đem đến cho hắn một hộp ngân châm.
Trong thời gian Tần Lạc quay người đi để khử trùng ngân châm thì Trương Mẫn đã cởi sạch đồ trên người của Hy Dung ra rồi.
" Nằm sấp xuống." Tần Lạc phân phó.
Trương Mẫn hiểu ý liền lật người của cô con gái xuống. Mặc dù tư duy của con gái mình chưa trưởng thành nhưng cơ thể thì đã là của một người trưởng thành thực thụ rồi, vì vậy mà cứ để bộ ngực của con gái lồ lộ ra trước mặt Tần Lạc như thế thì một người làm mẹ như bà cũng cảm thấy không được thoải mái chút nào.
Còn chỉ lộ lưng thôi thì tốt, ép những bộ phận quan trọng trên cơ thể xuống dưới, cũng coi như là che lại được phần nào rồi.
" Được rồi." Trương Mẫn nói.
Tần Lạc cầm chiếc ngân châm đã được khử trùng bước lại gần, nhìn vào tấm lưng trắng hồng còn có vẻ non nớt của Hy Dung, bàn tay khẽ động một cái, ngân châm đã tìm đúng vị trí rồi cắm thẳng vào trong.
Chỉ có điều là Tần Lạc không dùng sức nên chỉ có đầu chiếc ngân châm là đâm vào da thịt.
Sau đó thầm vận tuyệt chiêu Thiêu Sơn Hỏa trong kèm với châm pháp "Phượng Tường Thức" mà hắn đã dùng một cách thuần thục, ngân châm liền từ từ vào sâu trong da thịt.
Khi ngân châm gần như đã hoàn toàn vào sâu bên trong chỉ lộ ra ngoài cái đầu châm thì Tần Lạc lại quay ngược mũi kim của "Phượng Tường Thức", giống như người ta từ từ rút cái ốc vít ra khỏi tường vậy.
Cứ ra ra vào vào như thế nhiều lần.
Trong quá trình này thì tấm lưng của Hy Dung đã mồ hôi đầm đìa, đỏ au hết cả lên.
Đúng vậy, làn da trắng hồng nõn nà của nàng dưới sự kích thích của ngân châm thì đã trở nên đỏ au giống như hoa đào nở rộ vào tháng tư, tháng năm hàng năm vậy.
" Sao lại trở nên như vậy?" Trương Mẫn lo lắng hỏi, định lấy khăn lau cho con gái.
" Đừng động đậy!" Tần Lạc vội vàng nói.
Trương Mẫn cả kinh, cho rằng mình đã chọc giận Tần Lạc, vắt chiếc khăn xong thì đứng nguyên ở đó lúng ta lúng túng không biết phải làm sao.
Tần Lạc không để ý đến bà mà chỉ chuyên tâm vào việc châm cứu. Mặt hắn cũng đỏ lựng hết cả lên, trên trán bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi hột.
Trương Mẫn có lòng định bước tới lau mồ hôi cho Tần Lạc nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi bị hắn khiển trách thì không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ nữa. Thầm nghĩ : có gì thì lát nữa lấy nước rửa mặt cho cậu ấy cũng được.
Mồ hôi sau lưng của Hy Dung càng chảy càng nhiều, ướt hết cả tấm ga giường phía dưới. Cho dù nàng có ở vào trong trạng thái ngủ say thì vẫn có cảm giác nóng hừng hực, vì vậy mà bắt đầu giãy dụa.
Nàng động đậy như vậy thì cũng không có gì phải lo cả. Nhưng bộ ngực vốn được mẹ nàng đè bẹp ở phía dưới giờ đây bật hẳn lên. Một màu da trắng ngần cùng với núm vú trông như quả anh đào vậy.
Trương Mẫn thầm cảm thấy xấu hổ, định lấy cái gì đó để che lại nhưng lại sợ làm vậy thì con mình sẽ không toát mồ hôi ra được. Nhưng nếu không che lại thì cũng không được.
Cũng may mà hai mắt Tần Lạc không để ý đến nó, chuyên tâm vào công việc của mình tựa như là chưa phát hiện ra điều gì lạ vậy. Thấy thế Trương Mẫn mới cảm thấy yên tâm phần nào. Thầm nghĩ : với tài năng và vẻ bề ngoài của Tần Lạc tìm đâu chẳng được phụ nữ chứ, chắc là cũng không ham hố gì tí chút này của con gái mình đâu.
Thêm vài phút sau thì Tần Lạc mới thu về ngân châm trong tay mình.
" Bác sĩ Tần. Thế nào rồi?" Trương Mẫn lo lắng hỏi, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi vậy.
Bà muốn nghe câu nói "Độc đã được ép hết ra ngoài rồi" của Tần Lạc biết chừng nào. Bà vô cùng sợ hãi nếu Tần Lạc nói những câu đại loại như "Độc rất khó ép ra ngoài, có lẽ phải nghĩ cách khác thôi" .....
Tần Lạc tiếp lấy chiếc khăn mặt mà Trương Mẫn đem đến rồi lau sạch mồ hôi trên trán mình, sau đó giơ tay ra sờ vào lưng của Hy Dung một cái rồi nhìn vào chỗ mồ hôi đó trên ngón tay mình, sau đó lại đưa lên mũi ngửi ngửi rồi mới nói : " Màu sắc trong suốt, không có mùi lạ. Cũng có nghĩa là độc tố không được bài tiết ra ngoài theo đường mồ hôi."
Trong khi Trương Mẫn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng thì Tần Lạc nhìn vào chiếc ngân châm mà mình vừa dùng qua trong hộp, cười nói : " Có điều là cũng không phải một chút thu hoạch cũng không có."