Trên đường về nhà, mẹ của Tiểu Hoa là Lưu Tú Chi vẫn xì mặt ra cứ như là ai nợ bà ấy mấy trăm tệ không bằng.
" Sao thế? Vẫn tức vậy sao?" Mạc Đại Hải vừa lái xe vừa cười hề hề hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
" Anh có phải là đầu óc có vấn đề rồi không? Ngày thường thông minh như vậy, sao hôm nay bị người ta nói vài câu mà đã trở nên ngốc nghếch như thế rồi? Cái gã họ Tần, thầy giáo của Tiểu Hoa không phải là đồ tốt đẹp gì đâu. Anh ta cố tình làm thế để trì hoãn thời gian giúp hai đứa kia mà thôi .... Con trai bây giờ đều biết lừa gạt con gái hết. Đến lúc Tiểu Hoa của chúng ta trao hết mọi thứ cho cậu ta, đến cả con cũng có rồi thì cho dù nó không có được một tấn vàng thì chúng ta cũng làm gì được nó cơ chứ?" Lưu Tú Chi vừa mở miệng đã không khép được lại, cứ thế là xả hết những cái tức trong người mình ra.
" Việc này vẫn phải nghe em! Anh mau đưa Tiểu Hoa về nhà, lát nữa em sẽ gọi điện cho lão Lý, bảo ông ấy đưa Tiểu Hoa sang Châu Âu hoặc Châu Mỹ .... Chẳng cần biết là nó đến nước nào, chỉ cần biết là không được để nó ở lại Yến Kinh và cũng không được có quan hệ gì với cái tên to xác ngốc nghếch kia nữa. Anh xem cái điệu bộ ngốc nghếch của nó xem, thấy chúng ta đến mà không dám mở miệng nói một lời, ngày sau còn có tiền đồ gì nữa đây?"
" Em vừa bước vào đã lì mặt ra, hết dạy dỗ rồi lại quát mắng Tiểu Hoa như thế thì ai còn dám nói chuyện với em nữa đây?" Mạc Đại Hải phản bác lại nói.
" Ài .... Mạc Đại Hải à, sao anh lại nói như thế chứ? Cứ như đứa con gái con gái đó là của mình em mà chẳng liên quan gì đến anh vậy đó. Khi đó không phải anh nghe nói con gái cả đêm không về thì vội vàng kéo em ra ngoài tìm nó đó sao? Vậy mà bây giờ lại quay ra nói giúp người ngoài rồi đấy." Lưu Tú Chi rất bất mãn với thái độ của chồng mình, bắt đầu đem ngọn lửa giận trên người mình dồn lên người khác, đổ hết cơn tức lên người Mạc Đại Hải.
Mạc Đại Hải cũng chẳng quan tâm, vẫn tủm tỉm cười nói : " Em không nhìn ra con gái của chúng ta đã chết mê chết mệt người ta rồi hay sao? Chẳng lẽ chúng ta lại ép con gái mình đến chỗ chết hay sao?"
" Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Mới yêu có mấy ngày mà đã tìm đến cái chết vì cậu ta như thế chứ?" Lưu Tú Chi nói với giọng khó tin.
" Không tin thì em cứ thử xem sao. Con gái chúng ta tính cách giống em. Năm đó cha em không đồng ý cho em đến với anh, em làm việc gì em còn không rõ hay sao?" Mạc Đại Hải nhìn vợ mình với vẻ mặt thương tiếc.
Mạc Đại Hải ngày xưa cũng giống với Lý Mãnh bây giờ vậy, gia cảnh cũng chẳng phải là có điều kiện gì tốt cho lắm. Còn Lưu Tú Chi thì lại là con gái nhà giàu, nhà có than đá, có mỏ quặng, được coi là một gia đình giàu có.
Người có tiền khi gả con gái đi thì đều rất cẩn trọng, chỉ sợ bên nhà trai tìm đến con gái mình là vì nhìn thấy gia cảnh nhà mình. Và dĩ nhiên là Mạc Đại Hải cũng được liệt vào những nhân vật không được hoan nghênh.
Lưu Tú Chi thì lại không chịu lấy ai ngoài Mạc Đại Hải, thậm chí là dùng đến cả cái chết của mình để ép gia đình, có lần còn cắt luôn cả hai đường ở cổ tay nữa. Người nhà họ Lưu thấy vậy thì biết là thực sự không thể ép con mình được nữa, đành phải đồng ý cho hai người kết hôn với nhau. Mạc Đại Hải có thể làm giàu một cách nhanh chóng như vậy cũng là nhờ vào sự trợ giúp của nhà họ Lưu. Nếu không thì làm gì có chuyện có thể có một sự nghiệp tiền tỷ nhân dân tệ một cách dễ dàng như vậy.
Lưu Tú Chi nhìn vào vết cắt đã không còn nhìn rõ trên cổ tay của mình, khẽ nói : " Vậy bây giờ phải làm thế nào? Anh hình như là chẳng lo lắng gì cả?"
" Anh nghĩ là con cháu mình ắt có cái phúc của chúng nó. Nếu con gái mình đã thích tên tiểu tử ngốc nghếch đó thì chúng ta hãy cứ thỏa mãn cho nó vậy." Mạc Đại Hải nói.
" Như thế làm sao được?" Lưu Tú Chi nói với giọng sắc bén. " Nó làm sao có thể xứng với con gái của chúng ta cơ chứ?"
" Cũng không thể nói là không xứng được. Người nhìn thì có vẻ khù khờ một chút nhưng cũng may mà lại thật thà, sẽ không làm gì có lỗi với con gái của chúng ta đâu. Còn về phần gia cảnh .... Nếu bác sĩ Tần đã nói là cậu ta đem đủ một tấn vàng đến nhà chúng ta để cầu hôn thì nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu ta giải quyết thôi."
" Cậu ta thì có cách gì được cơ chứ? Chỉ là một bác sĩ thông thường." Lưu Tú Chi khinh thường nói.
" Một bác sĩ?" Trên khuôn mặt của Mạc Đại Hải bỗng nhiên nở một nụ cười khó hiểu. " Em đừng xem thường vị bác sĩ này. Anh có khi không làm được việc mà cậu ấy có thể làm được đâu. Anh chẳng thể nào có được những đường dây xã giao mà cậu ấy có thể điều động."
" Lợi hại như vậy sao?" Lưu Tú Chi nói với giọng không tin. " Nhìn không ra đấy. Không phải là anh thấy tên tiểu tử đó có cùng cảnh ngộ với anh nên anh thương hại cậu ta phải không?"
" Làm gì có chuyện đó chứ?" Mạc Đại Hải nói. " Em có phần hơi nhạy cảm quá đấy. Có thời gian thì hãy chú ý đến tin tức hàng ngày một chút. Xem mấy cái tạp chí làm đẹp hay mấy cái tin vớ vẩn ít thôi. Em có biết vị bác sĩ Tần này có thân phận thế nào không?"
" Em không biết!" Lưu Tú Chi nghiêm túc nhìn vào mặt chồng mình đáp, cũng không hoài nghi điều gì nữa cả.
" Cậu ta là hội trưởng của Công Hội Trung Y Trung Quốc đó. Em có biết Công Hội Trung Y Trung Quốc khi thành lập đã có bao nhiêu vị lãnh đạo đến đó tham dự không? Đến cả bộ trưởng Bộ y tế Thái Công Dân cũng đích thân đến đó .... Nghe nói người đứng sau cậu ấy ở Yến Kinh này chính là Thái Công Dân đấy." Mạc Đại Hải cười nói.
" Sao cậu ta có thể quen được Thái bộ trưởng vậy?" Lưu Tú Chi kinh ngạc hỏi. Bà đã ở Yến Kinh lâu năm rồi, cũng biết một bộ trưởng là một nhân vật có quyền lực lớn như thế nào. Nếu ông ta đồng ý giúp Tần Lạc thì cũng có nghĩa là trong tay cậu ta cho dù có một tỉ hay đến mười tỉ đi nữa thì cũng chẳng có gì quá đáng cả .... Phải biết rằng vàng thì có giá nhưng Y dược thì vô giá.
Cậu ta chỉ ghi bừa ra vài loại thuốc mới thì cũng có thể kiếm được cả đống tiền rồi.
" Quen như thế nào thì chúng ta không cần biết, ai cũng có những điều riêng tư. Nếu cậu ta đã mở miệng nói ra như vậy thì cũng có nghĩa là chắc chắn sẽ giúp đỡ tên đầu đất kia .... Hơn nữa, đầu đất vì sao mà phải nhập viện? Không phải là vì đỡ giúp cậu ta một nhát dao đó sao? Cậu ta cũng đúng là phải đáp trả lại cái ân tình này của đầu đất." Mạc Đại Hải gần như đã sống thành tinh rồi, khi tính kế với người khác thì hai mắt sáng rực lên. " Có một nhân vật ghê gớm như vậy giúp đỡ cho tên đầu đất kia thì nó làm sao có thể kém đi được cơ chứ? Cho dù đến lúc đó không kiếm ra được một tấn vàng thì để cho con mình ăn no mặc ấm chắc không thành vấn đề gì to tát chứ? Chúng ta cũng có một chút tích lũy, đến lúc đó không phải đều thuộc về chúng nó hay sao? Cuộc sống của chúng nó không khổ được đâu."
" Vậy sao khi nãy anh còn tức giận đánh cuộc với người ta làm gì?" Lưu Tú Chi khó hiểu hỏi. Vừa rồi ông ấy vẫn còn xung đột gay gắt với bác sĩ Tần, chính là ông ấy kéo mình ra khỏi phòng bệnh mà. Cứ như là thề không đội trời chung với người ta vậy. Thế mà không ngờ lại khen người ta ghê thế.
" Sao em vẫn chưa nghĩ ra thế nhỉ?" Mạc Đại Hải tức giận nói. " Nếu đã quyết định chấp nhận tên đầu đất này thì ngày sau cậu ta sẽ là con rể của chúng ta rồi còn gì. Nếu mà anh không đối mặt với thầy của cậu ấy như thế, không đặt điều kiện cao như thế thì thầy giáo của cậu ta làm gì có chuyện giúp cậu ta được? Bây giờ phát sinh mâu thuẫn cũng là nghĩ cho cậu ta mà thôi. Nếu cậu ấy mà có tiền đồ rồi thì không phải chúng ta cũng được mở mày mở mặt hay sao?"
" Nhưng làm thế không phải là đã đắc tội với người ta rồi sao?"
" Anh đắc tội với người ta thì sợ cái gì chứ? Đâu phải là bảo cậu ta đi đắc tội với người ta." Mạc Đại Hải nói. " Hơn nữa, em xem cái vẻ thật thà chất phác của cậu ta mà xem, nếu bác sĩ Tần không giúp đỡ thì cậu ấy có thể làm được gì?"
" Mạc Đại Hải! Đến cả người nhà mà anh cũng lừa à?" Lưu Tú Chi tức giận bẹo vào cánh tay của chồng mình một cái nói.
" Anh làm vậy không phải là muốn tốt cho con gái chúng ta hay sao?" Mạc Đại Hải liên tục xin vợ mình tha cho. " Ngày trước, mỗi tuần Tiểu Hoa về nhà lại khen thầy Tần của nó tốt thế nào, thì anh lại cứ tưởng là nó thương thầm trộm nhớ thầy giáo mình cơ nên đã vội cho người đi điều tra một chuyến. Hề hề, điều tra không ra nhưng ai mà biết là lại câu được một con cá lớn .... Ha ha, bác sĩ Tần là một nhân vật có tiếng đó. Nếu đầu đất mà đi theo cậu ấy thì tình hình sẽ không xấu đi được đâu. Em yên tâm đi!"
" Hứ .... Hy vọng những điều anh nói đều là sự thật." Lưu Tú Chi cũng tức giận đáp lại.
.................................................. .
.................................................. .
Sau khi sắp xếp đâu đấy việc của Lý Mãnh thì Tần Lạc liền nhường căn phòng lại cho đôi tình nhân vẫn đang trong trạng thái say đắm, còn hắn thì bước ra khỏi phòng bệnh.
Lệ Vĩnh Cương bước tới trước mặt, nhìn Tần Lạc nói : " Cậu cũng đến đây rồi à?"
" Hiệu trưởng Lệ. Lý Mãnh không sao rồi. Thầy không phải đích thân đến đây nữa đâu." Tần Lạc cười nói. Hắn biết Lệ Vĩnh Cương với cương vị là hiệu trưởng một trường thì hàng ngày có vô số công việc chờ đợi ông ta giải quyết. Hôm qua ông ấy đã ở đây cả nửa ngày trời, hôm nay lại đến đây như thế nên Tần Lạc lo là sẽ ảnh hưởng đến công việc của Lệ Vĩnh Cương.
" Không sao." Lệ Vĩnh Cương khoát tay nói. " Làm gì còn việc gì quan trọng hơn sự an toàn của học sinh chứ? Giáo dục, giảng dạy cho người ta thì trước tiên là phải lo cho người ta an toàn mới đúng."
" Em ấy đã không sao rồi, thầy có cần vào trong xem xem sao không?" Tần Lạc cười nói.
" Ừm, thế tôi vào trong xem thế nào. Lát nữa có chút việc tìm cậu." Lệ Vĩnh Cương nói.
" Được. Tôi đứng ở ngoài đợi thầy." Tần Lạc nói.
Còn chưa đến năm phút mà Lệ Vĩnh Cương đã bước ra từ bên trong phòng bệnh rồi. Có thể thấy rõ là ông cũng không muốn làm phiền quãng thời gian quý báu của đôi tình nhân nhỏ kia.
" Hiệu trưởng. Mời ngồi." Tần Lạc đứng dậy nói.
Lệ Vĩnh Cương kéo Tần Lạc ngồi xuống rồi nói : " Tôi đã báo lên trên việc Lý Mãnh xả thân cứu người rồi. Bên trên vì muốn xóa bỏ những ảnh hưởng tiêu cực trong xã hội nên đã phê chuẩn rồi, quyết định coi em ấy như một tấm gương sáng trong thời buổi hiện nay. Muộn một chút sẽ có một số phóng viên đến đây phỏng vấn. Nếu cậu có thời gian rỗi thì cũng giúp em ấy nói tốt vài câu."
" Sáng nay tôi đã làm điều đó rồi." Tần Lạc gật đầu nói.
Lệ Vĩnh Cương vỗ vào trán mình vài cái, nói : " Suýt nữa thì quên mất, cậu là người nổi tiếng như vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ chặn cậu lại trước mới đúng chứ. Như thế cũng tốt, cậu giúp em ấy nói một câu thôi cũng hiệu quả hơn em ấy tự nói cả trăm câu về mình nhiều. Hơn nữa, cậu bé này .... có vẻ như không biết nói năng lắm thì phải."
" Điều này càng chứng minh được rằng em ấy là một người thật thà chất phác." Tần Lạc cười nói. Hắn vẫn cố hết sức nói tốt cho Lý Mãnh, vì dù sao thì sau này cậu ta cũng là một thành viên dưới trướng của mình rồi.
" Cũng đúng." Lệ Vĩnh Cương nói. " Hôm qua xảy ra chuyện như vậy, mọi người ai cũng bận rộn cả ngày, tôi cũng thiếu chút nữa thì quên không hỏi cậu chuyện này đấy : Cậu đem theo ông nội cậu và ông Lâm đến trường tìm tôi là có việc gì vậy?"
" Đúng là có việc thật!" Tần Lạc thu lại nụ cười trên miệng mình, nghiêm túc nói : " Hiệu trưởng Lệ. Tôi muốn nhờ thầy giúp tôi một việc."
" Giúp gì vậy?"
" Giúp tôi phổ biến một bài quyền dưỡng sinh." Tần Lạc nói.
" Quyền dưỡng sinh?" Lệ Vĩnh Cương hỏi. " Bài quyền dưỡng sinh gì vậy? Thái Cực à?"
" Không phải. Nhưng có liên quan mật thiết với Thái Cực. Đều có nguồn gốc từ Đạo gia, có tên là <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm>. Tôi và ông nội cùng với ông Lâm đã thực hành qua hết rồi, hiệu quả vô cùng tốt. Tôi muốn thử nó ở Đại Học Y Khoa Thủ Đô trước, đợi sau khi có thành quả rồi thì hãy mở rộng, phổ biến toàn quốc."
" Không được!"
Không ngờ là Lệ Vĩnh Cương từ chối ngay lập tức. Điều này nằm ngoài dự kiến của Tần Lạc.