Lạc Sân mặc một bộ đồ dạ hội sát đất, bên dưới của chiếc váy được gắn vô số những hột ngọc trai nho nhỏ, giống như chiếc đuôi cá của nàng tiên cá vậy, bà mặc bộ đồ này đứng giữa đám đông nhìn nổi bật một vùng, như nữ hoàng tươi đẹp trong thế giới thần tiên vậy_chi có điều là cơ thể của người phụ nữ đẹp này có phần bốc lửa hơn sức tưởng tượng của mọi người một chút.
Không cần phái cố tình rướn cổ lên phía trước để nhìn cũng có thể nhìn rõ được làn da trắng hồng lộ ra ở cổ và trước ngực.
Có thể mặc màu đỏ chót mà lại nhìn siêu phàm thoát tục thế này thì trên thế giới này chắc cũng tìm không ra được một trăm người phụ nữ có thể mặc được như thế.
Bà mỉm cười một cách thản nhiên với Tần Lạc, người đàn ông mà bà không thích cũng chẳng ghét.
Tần Lạc lắc lắc đầu nói: "Forbes cũng là một tòa báo. Chi cần là báo, là có thể bị mua chuộc hoặc bị đe dọa. Mấy chục người ở trong bảng xếp hạng kia cũng chi là cái bia đỡ đạn mà thôi, còn người có tiền thực sự thì ẩn kỹ dưới lòng nước cơ_Ví dụ như gia tộc Văn Nhân, ví dụ như Tần Tung Hoành, hoặc ví dụ như Bạch Phá Cục, và còn một số người có thân phận có phần nhạy cảm mà Forbes không dám công bố. ví dụ như dì."
"Cậu nghĩ sai rồi." Lạc Sân nói. "Thân phận của tôi đúng là có phần nhạv cảm, nhưng tôi thực sự là không có đến mười tỷ."
"Dì có thể là không có nhưng rất có thể là con dì lại có thì sao?" Tần Lạc tủm tim cười nói. Sau khi đến Yến Kinh, Tần Lạc tập được cho mình một thói quen, đó là không được dễ dàng tin vào lời của phụ nữ, đặc biệt là lời của một người phụ nữ đẹp.
Lạc Sân khẽ giận nói: "Cậu nói thế là có ý gì? Lẽ nào cậu lại cho rằng tôi chắc chắn sẽ mượn quyền hành mà mình nắm trong tay để làm những việc không tốt hay sao?"
"Mọi người đều làm vậy mà." Tần Lạc nói một cách không khoan nhượng.
"Nếu tôi nói là tôi không thế thì sao?"
"Thế thì sao dì lại đến đây? Vì dì đẹp hơn người ta một chút hay sao?" Tần Lạc khẽ nhếch môi lên cười nói, nụ cười của hắn làm cho Lạc Sân cảm thấy khó chịu hết sức. Bà cho rằng tên nhãi ranh này đang châm chọc hoặc là đang khiêu khích mình.
Cổ họng của Lạc Sân bỗng cảm thấy nghẹn lại, có một sự tức giận đè nặng khiển cho bà cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nhưng rất nhanh bà đã bình tĩnh trở lại, bà cho rằng người đàn ông này rất có thể là đang cổ tình làm cho mình tức giận, không khống chế được bản thân sau đó thì mất mặt trước đám đông, đứng trên lập trường của hắn thì hắn chẳng cần gì phải giữ thể diện cho mẹ của kẻ thù mình làm gì cả.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này thì Lạc Sân biết phải đổi phó với cái kiểu hăm dọa của Tần Lạc thế nào rồi.
Bà ta quăng cho Tần Lạc một cái nhìn lôi quấn, dịu dàng nói: "Cậu ghét tôi đến vậy sao? Vì sao lần nào chúng ta gặp nhau cũng xảy ra tranh chấp như vậy? Sao cậu không thể nói chuyện một cách thoải mái với tôi được sao?"
Tần Lạc hơi sững người trong giây lát. cảm thấy mình khó mà nuốt nổi người phụ nữ có gai này. liền quay ra nói với Văn Nhân Chiếu: "Chị cậu đâu?"
"Chị ấy hình như là vào bên trong rồi." Văn Nhân Chiếu chỉ vào căn phòng cách phòng khách này một bức tường nói.
"Chúng ta vào bên trong xem thế nào đi." Tần Lạc nói. Sau đó hắn quay ra nói với Lạc Sân: "Xin lỗi, tôi phải đi gặp một người bạn. Xin phép dì."
"Không sao. Vừa đúng lúc tôi cũng phải qua bên đó đây." Tần Lạc từ chối thì Lạc Sân lại trở nên chủ động dính chặt lấy. "Tôi dẫn cậu đi nhé."
"_Vậy cũng được." Tần Lạc bất đắc dĩ nói.
Phòng bên cạnh là một phòng hội nghị, có giàn thiết bị âm thanh và bục sân khấu. Bên dưới còn được trải thám đỏ và bày ra không ít những chiếc bàn tròn lớn. Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi ở chiếc bàn gần phía trước góc phía đông bắc. còn Mã Duyệt thì ngồi cạnh nàng.
"vẫn muốn họp sao?" Tần Lạc kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Chủ vếu là đến để họp mà." Lạc Sân nói chen vào. "Tôi ngồi đây được chứ?"
Trong lúc bà nói thì ánh mắt nhìn thẳng vào Văn Nhân Mục Nguyệt. tay đặt nguyên trên thành ghế. kiên nhẫn chờ đợi câu trả lòi của nàng, cứ như là nếu Văn Nhân Mục Nguyệt mà trả lời một câu "không' thôi là bà sẽ lập tức rời đi luôn vậy.
Nhưng người nào chi cần có một chút chỉ số thông minh thôi là cũng đủ biết bà ta đang đật bẫy Văn Nhân Mục Nguyệt, ở một nơi như thế này, nếu Văn Nhân Mục Nguyệt mà đuổi bà ấy đi thì người mất mặt không phải là bà ấy mà chính là bản thân Văn Nhân Mục Nguyệt.
Có thể rất nhiều người ở đây không có, nhưng ngoài mặt họ vẫn phải duv trì cái mà người ta vẫn gọi là "tố chất' đó.
"Tất nhiên là được rồi." Văn Nhãn Mục Nguyệt bình tĩnh nói. "Chỉ sợ là chỗ này chẳng có chủ để gì khiến cho bà cảm thấy hứng thú mà thôi."
"Làm gì có chuyện đó chứ?" Lạc Sân cuối cùng cũng kéo chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, không biết là vô tình hay hữu ý mà bà ngôi luôn xuống đổi diện với Văn Nhân Mục Nguyệt. hai người phụ nữ đẹp nhất ở đây ngồi đối mặt với nhau, nhìn có cảm giác như không ai chịu ai vậy. "Ở bàn này có người khiến tôi cảm thấy rất hứng thú. vì vậy mà tất vếu sẽ có chủ đề khiến cho tôi hứng thú thôi. Gặp được tri kỷ thì nói nghìn câu cũng thấy là ít, chủ đề câu chuyện đêu do con người ta quyết định mà thôi."
"Nếu sớm biết quan hệ của bà và Tần Lạc thân thiết vậy thì tôi nên tránh, đi cho hai người có không gian nói chuyện riêng với nhau mới đúng." Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nói, cho dù cái giá trong lời nói của nàng đủ để đám cho người ta phải máu chảy đầm đìa. "Có cần phải làm vậy không?"
Thấy mình tự đốt lửa thiêu thân, thì Tần Lạc hối hận vô cùng. Sớm biết thế này thì từ chối luôn lời để nghị đi theo đến đây cùng của người phụ nữ này đi cho rồi_Nhưng thật không ngờ là máu ghen của Mục Nguyệt lại ghê đến vậy.
Nhưng_người phụ nữ kia là mối tình đầu của Long Vương, là mẹ của Hoàng Thiên Trọng đấy_Nghĩ đến hai người đàn ông này thì Tần Lạc thấy rằng, cho dù bà ta có cởi sạch quân áo nằm trước mặt mình thì_mình vẫn phải nhìn thêm vài cái rồi mới quay người biến mất.
Lạc Sân rõ ràng là có sở trường chiến đấu hơn Văn Nhân Mục Nguyệt. bà mỉm cười, nói: "Cô đang ghen đó sao? Xem ra tin đồn việc người đẹp nhất Yến Kinh thích một vị thầy thuốc từ nơi khác đến là thật rồi_Tần Lạc tiên sinh, chúc mừng cậu nhé. Khi nào ôm được người đẹp về nhà thì nhớ mời tôi đến uổng chén rượu mừng đó."
"Cái này chẳng có gì liên quan đến tôi cả." Tần Lạc nói. Hai người thích đấu đá thì đó là việc của hai người, sao cứ phải lôi tôi vào trong này làm gì chứ?
Đúng vậy. hiện giờ Tần Lạc quả là đã trờ thành đạn pháo để Văn Nhân Mục Nguyệt và Lạc Sân công kích lẫn nhau.
"Sao lại không liên quan đến cậu được chứ? Cậu chính là vị thầy thuốc đó đấy." Lạc Sân cố tình tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Tần Lạc nói. "Sao thế? Lẽ nào cậu lại không muốn? Một người đẹp nổi danh thiên hạ, có trên người tiền tỷ như tiểu thư Văn Nhân đây tự nguyện đến gần cậu mà cậu còn không muốn, vậy thì tôi thực sự cảm thấy hiếu kỳ không biết là cậu thích phụ nữ như thế nào đây?"
"Có thể anh ấy lại thích những người phụ nữ tuổi cao một chút cũng nên." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Nếu anh ấy có cơ hội làm cha của Hoàng Thiên Trọng, thì tôi nghĩ là anh ấy chắc sẽ không từ chối đâu."
Phù_
Văn Nhân Chiếu đang giả bộ uống nước nhưng lại dỏng tai lên nghe tình hình cuộc chiến thế nào. đột nhiên nghe đến câu nói này của chị mình thì phụt hết cả nước trà ở trong miệng mình ra.
Nhưng thật không may, Văn Nhãn Chiếu lại phun nước đúng vào người của Mã Duyệt, thế là bộ quần áo công sở của nàng bị Văn Nhân Chiếu phun cho ướt lốm đốm khắp nơi_Đến những nơi dạ hội thế này mà Mã Duyệt vẫn mặc những bộ quần áo công sở cứng ngắc như vậy đủ chứng tỏ nàng là một người chuyện nghiệp như thế nào rồi.
"ối. xin lỗi. xin lỗi!" Văn Nhân Chiếu vội lấy giấy ra lau lên người Mã Duyệt nói: "Tôi không cố ý. chị cứ ngồi đấy tôi lau giúp chị."
"Anh đừng động tới tôi. tự tôi lau được rồi!" Mạ Duyệt nói. sau đó tránh người khỏi bàn tay ma quỷ của Văn Nhân Chiếu_Cái nơi mà hắn định lau chính là ở phần ngực của Mã Duyệt.
"Vậy thì thôi vậy!" Văn Nhân Chiếu gượng cười một cái, rồi ngồi đực ra nhìn, sau đó tự rút lấy khăn giấy lau nước trên người mình.
Trong lúc hai người kia đang mải nói chuyện thì Tần Lạc cũng nem nép nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt và Lạc Sân. hắn sợ hai người này sẽ ra tay với nhau, và sau đó chuyện sẽ được đưa lên khắp các mặt báo trên đất Yến Kinh_Cựu đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh Lạc Sân và đương kim đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh Văn Nhân Mục Nguyệt đánh nhau ngay trong buổi dạ hội.
Tần Lạc tuv là chi là kép phụ trong cuộc chiến này. nhưng hắn lại biết bản thân hắn không thể gánh vác nổi trách nhiệm này. dĩ nhiên hắn cũng không muốn mình bị oan trong vụ này.
Gương mặt của Lạc Sân đanh lại nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, còn Văn Nhân Mục Nguyệt thì vẫn nhàn nhã nhấp một ngụm trà. về mặt khí chất thì Lạc Sân đã thắng, nhưng về mặt biểu hiện thì bà đă thua.
"Theo tuổi tác mà nói thì cô nên gọi tôi là dì đấy!"
"Bà cũng chưa cao tuổi đến mức đó. hay là gọi chị được không nhi?"
"Cô chi biết làm ăn, không ai dạy cô là phải trọng già yêu trẻ hay sao?"
"Nhưng tình yêu và tuổi tác thì chẳng có liên hệ gì với nhau cả, nếu như hai người yêu nhau thực sự thì tôi sẽ chúc phúc cho cả hai!"
"Xem ra giữa chúng ta không có tiếng nói chung rồi!"
"Tôi đã nói trước với bà rồi mà!"
"Tạm biệt!"
"Không tiễn!"
Lạc Sân đứng lên rất nho nhã, sau đó nở một nụ cười mê hoặc rồi mới quay người bỏ đi.
Trong những cuộc dạ hội thế này. thì bà ta chính là tâm điểm của mọi sự chú ý, nếu như bà ta có bất kỳ thái độ gì không đúng mực. thì mọi người sẽ vô cùng thất vọng về bà.
Thấy Lạc Sân đi rồi Văn Nhân Chiếu mới lên tiếng: "Chị ơi! Anh rể không phải là thích bà ta đúng không? Bà ta tuy rất đẹp, nhưng em thấy vẫn không bằng chị!"
"Im ngay!" Văn Nhân Mục Nguyệt lườm cậu em mình quát lên.
Văn Nhãn Chiếu nghe vậy sợ hãi cúi đầu xuống trông tủi thân vô cùng, nhưng cậu ta vẫn muốn nói giúp Tần Lạc vài câu: "Hơn nữa, anh rể còn ít tuổi hơn Hoàng Thiên Trọng, anh ấy sao làm cha của Hoàng Thiên Trọng được?"
Tần Lạc nghe mà ù hết cà tai, súyt chút nữa hắn bị tên ngu ngốc này làm cho ngã ngửa vì câu nói vừa rồi.
Lạc Sân đi vào trong phòng rửa tay trang điểm lại, bà bỗng nhiên trông thấy Hoàng Thiên Trọng đang đứng dựa lưng vào tường đốt thuốc.
"Sao con lại ở đây? Hội nghị sắp bắt đầu rồi!" Lạc Sân nói xong định quay người bỏ đi.
"VỊ trí này tốt mà! Vừa vặn chứng kiến được một trò hay giữa mẹ và người khác! Những nơi khác không bằng được nơi này đâu. vừa nhìn rõ lại nghe thấy hết!" Hoàng Thiên Trọng đanh mặt lại nói.
"Đừng dùng cái giọng đó mà nói chuyện với mẹ!" Lạc Sân cau mày nói.
"Vậy thì mẹ đừng làm những việc khiến con phải xấu hổ nữa!" Hoàng Thiên Trọng phản kích nói: "Mẹ khuyên con không nên theo đuôi đệ nhất mỹ nữ của Yến Kinh! Còn mẹ tới đây cùng với cô ấy đi tranh cướp một người đàn ông, như vậy có đáng xấu hổ không?"
Lạc Sân tức giận giơ tay lên định tát vào mặt Hoàng Thiên Trọng.
Hoàng Thiên Trọng không hể né tránh mà vẫn đứng lỳ ở đó chờ đợi cái tát.
"Sao không tát nữa?" Hoàng Thiên Trọng cười lạnh nói: "Mẹ cảm thấy xấu hổ với bản thân mình rồi hả? Mẹ ngày trước đánh con đâu có chần chừ như thế này bao giờ đâu?"
"Mày không xấu hổ. còn tao thì thấy xấu hổ!" Lạc Sân tức giận gầm lên.