Sau khi Lý Thừa Minh phát biểu giải thích xong, sẽ tới lượt mọi người đưa ra câu hỏi. Bạn có thể ủng hộ quan điểm của Lý Thừa Minh, cũng có thê phản đối quan điểm của hắn, hoặc là có thể đặt ra một vấn để mới để thảo luận.
Bạch Phá Cục nói chơi xỏ, chọc ngoáy ở đây là phản đối quan điểm của Lý Thừa Minh, để hắn bị mất mặt trước bao nhiêu người ngồi ở đây.
Đề nghị này của Bạch Phá Cục làm cho Tần Lạc vô cùng xúc động, đây là sân nhà của Trung Quốc, nếu như Bạch Phá Cục và Văn Nhân Mục Nguyệt chen chân vào phá thối, thì e rằng Lý Thừa Minh sẽ thất bại ê chề mất.
Nhưng đối với một người mù tịt về các luận ngữ kinh tế, thương nghiệp như Tần Lạc ngồi nghe mọi người tranh cãi về vấn đề này thì hắn cùng chỉ biết ngây người ra nghe không hiểu gì cả. điêu này không hợp với cá tính của Tân Lạc chút nào.
Bạn nói người khác là cặn bã, nhưng bạn có khi còn cặn bã hơn họ. vậy ý của bạn nói có nghĩa là bạn đến rác rưởi cũng khôngbăng sao?
"Thôi bỏ đi!" Tần Lạc từ chối nói: "Đời còn dài, tương lai còn rộng! Tôi vẫn còn rất nhiều cơ hội mà!"
"Cũng đúng!" Bạch Phá Cục nói: "Anh ta không phải là đối thủ của anh đâu!"
"Cái này thì tôi không chắc được, nhưng sao anh lại khẳng định chắc chắn như vậy?" Tần Lạc cười khổ nói. Bạch Phá Cục sao lại bổng nhiên tin tưởng hắn quá đáng như vậy nhi?
"Anh lợi hại ra sao. người khác không biết! Nhưng anh ta lợi hại ra sao. thì người nào cũng biết!" Bạch Phá Cục nói: "Có một nhà nghiên cứu, nghiên cứu một nghìn trường họp những người có hai loại cá tính này! Kết quả là người có cá tính như anh thành công hơn người có cá tính như Lý Thừa Minh khoảng trên dưới 1.6 lần!"
"Có lẽ tôi không nẳm trong túyp người anh vừa nói!" Tần Lạc khiêm tốn nói.
"Anh coi tôi là thẳng ngu sao?" Bạch Phá Cục nhìn Tần Lạc nói: "Khi trước anh và Văn Nhân Mục Nguyệt họp sức lại lừa tôi, thế nên tôi mới khuyên ông nội bỏ ra sáu tỷ để hợp tác! Có lẽ hai ba năm tới chúng tôi cũng khó mà bù đắp lại nổi cái khoản thất thoát này!"
"Đó chỉ là điều ngoài ý muốn mà thôi!" Tần Lạc ngượng ngùng nói: "Hơn nữa. Mục Nguyệt mới là đạo diễn chính, còn tôi chẳng qua chi là một tên chạy vặt mà thôi!"
"Anh đừng bao giờ coi thường bản thân mình thái quá!" Bạch Phá Cục nói: "Người khác không được phép, tự mình lại càng không được phép coi thường bản thân mình! Anh phải thể hiện sự tự tin của mình như lúc anh hành nghề y vậy! Mà tôi cũng nghe nói là anh đang kinh doanh mặt hàng riêng của mình cơ mà?"
"Không phải là tôi!" Tần Lạc nói: "Chỉ là tôi cùng với một người bạn hợp tác mà thôi! Tôi thì cung cấp thuốc, còn cô ấy thì phụ trách kinh doanh!"
"Thực ra kinh doanh nó cũng đơn giản như vậy!" Bạch Phá Cục nói: "Đầu tư và dùng người, chỉ cần có tiền là có thể đầu tư. Nhưng, dùng người thì vô cùng khó khăn, anh dùng đúng người thì cho dù anh không làm gì anh vẫn có lời. Theo một góc độ nào đó mà nói thì anh đúng là bậc thầy trong thuật dùng người đấy!"
Nói xong câu này Bạch Phá Cục liền chớp mắt ra hiệu cho Tần Lạc, Tần Lạc hiểu ý ngay. Hắn biết Bạch Phá Cục đang trêu đùa quan hệ mập mờ ong bướm giữa hắn và Lệ Khuynh Thành_Ý của Bạch Phá Cục muốn nói rằng anh dùng người này. sau đó biến người đó thành người phụ nữ của mình, độ tin cậy vừa cao. vốn đâu tư lại thấp, một mũi tên trúng hai đích.
Tần Lạc nghe xong liền giả vờ không hiểu Bạch Phá Cục nói gì. sau đó hắn quay ra chuyên tâm nghe ngóng những cao thủ trong ngành thương nghiệp tranh luận với nhau.
Hắn đang thầm nghĩ bao giờ hắn có thể giới thiệu Lệ Khuynh Thành cho tổ chức này? Mặc dù có thể nàng không thể làm ăn được cùng với những người này, nhưng được tiếp xúc với những tầng lớp ưu tú này sẽ học hỏi được rất nhiều thứ.
Giá trị của Quốc Tế Khuynh Thành lúc này cũng đã vượt hơn mười tỷ rồi, nhưng giá trị sản lượng của nó vẫn chưa đủ mười tỷ_Nhưng Tần Lạc tin răng, chỉ cần hai ba năm nữa thôi, Lệ Khuynh Thành rất có thể đưa cái Quốc Tế Kinh Thành kiếm được hàng tỷ nhân dân tệ. lúc đó nàng cũng sẽ đủ tư cách để vào trong tổ chức này.
Nghe người khác phát biểu thêm một giờ đồng hồ nữa hội nghị mới tuyên bố kết thúc. Lý Thừa Minh nói bên ngoài đã chuẩn bị tiệc rượu để mời các vị khách mời ở đây thưởng thức.
Ngoại trừ các loại rượu cùng với thức ăn bày biện trên bàn, ngoài sân còn bày biện rất nhiều các loại hoa quả và đồ ăn nhẹ khác nữa.
Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đến một chỗ trống, rất nhanh có rất nhiều người liền đổ xô tới chỗ Văn Nhản Mục Nguyệt để hàn huyên. Bạch Phá Cục cũng bị bao vây lại, chi có mỗi mình Tần Lạc và Văn Nhân Chiếu là không một ai đoái hoài tới.
Cũng chẳng trách được, vì hai người này đều là những người mới xuất hiện tại đây, chăng có ai quen biết tới hai người này cả. Cho dù có người biết Văn Nhân Chiếu, nhưng cũng không hề tiến tới để bàn chuyện làm ăn với cậu ta_Tần Lạc nghĩ, nếu như hắn không thân quen gì với Văn Nhân Chiếu thì hắn cũng chẳng bao giờ tìm một người bất tài như Văn Nhân Chiếu để bàn chuyện làm ăn cả.
Náo nhiệt có cái lợi của nó. mà bị bỏ rơi thực ra cũng có cái hay riêng.
Tần Lạc và Văn Nhãn Chiếu đều nằm trên ghế dài dưới bóng cây dừa cầm ly rượu vang nhìn ra bờ hồ rộng lớn thưởng thức vầng trăng sáng nơi đây, thậm chí đã có chút gì đó ngây ngất.
Sau khi tới Yến Kinh, Tần Lạc có rất ít thời gian để dừng lại thướng thức một đêm trăng thanh tĩnh tuyệt đẹp như thế này rồi.
"Anh rể!" Văn Nhân Chiểu đột nhiên hét lớn.
"Gì thế?" Tần Lạc hỏi lại, hắn đã quá quen với cách xưng hô này của Văn Nhân Chiếu, nên cũng chẳng buồn để tâm_Hắn cũng đã nhắc nhớ Văn Nhân Chiếu mấy lần rồi, nhưng tên ranh này nói rằng mình kêu anh rể quen miệng rồi, khó mà sửa nổi. Hơn nữa, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng có phản đối gì đâu, do vậy mà Tần Lạc cũng mặc kệ cậu ta muốn gọi thế nào cũng được.
"Có phải em ngốc quá không?" Văn Nhân Chiếu hỏi.
Tần Lạc nghe vậy kinh ngạc quay ra nhìn gương mặt âu sẩu ảo não của Văn Nhân Chiếu.
"Sao cậu tự nhiên lại nói vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Em cứ như cái đuôi của chị Mục Nguyệt vậy! Chị lo cho em mọi thứ. nhưng em chẳng làm được gì cả! Mấy người Văn Nhân Tự Tức ngày nào cũng bắt nạt em, người trong nghành thì coi thường em, đến dự buổi dạ hội này mà em cứ như là người vô hình vậy! Đến cả chị Mã Duyệt_cũng chẳng đoái hoài gì tới em cả!" Văn Nhân Chiếu tủi thân nói.
Tần Lạc nghe vậy ngồi thẳng người dậy nhìn Văn Nhân Chiếu nói: "Đúng vậy! Bọn họ đều coi thường cậu!"
Văn Nhân Chiếu không ngờ Tần Lạc lại nói với mình những câu nói như vậy, Tần Lạc đáng lẽ ra phải an ủi cậu ta một câu mới phải chứ.
Hai mắt Văn Nhãn Chiếu đỏ hoe nói như sắp khóc: "Anh rể! Thế còn anh thì sao?"
"Anh thì bình thường_anh chưa bao giờ nghĩ là anh sẽ thay đổi cuộc sống của cậu. Nếu như cậu cảm thấy mình như thế này là ổn, thì cậu cứ như thế này đi, cũng chẳng có gì không tốt cả! Có ăn, có mặc, lại có tiền tiêu sài nữa! Cậu sống hạnh phúc, sung túc hơn 90% người trên thế giới nàv đấy! Nếu cậu muốn giống như Tần Tung Hoành hoặc Bạch Phá Cục. và cả như chị cậu nữa thì anh nghĩ sống như vậy khó khăn lắm! Nếu cậu muốn để lại một cái gì đó cho đời thì anh nghĩ cậu thử thay đổi xem sao! Muốn được người khác công nhận thì bản thân mình phải rất nỗ lực!"
"Vậy em nên thay đổi thế nào?" Vãn Nhân Chiểu lau nước mắt nói.
"Thứ nhất, đừng có động một cái là đã nước mắt ngắn nước mắt dài như đàn bà thế. Thứ hai, đừng có động một cái là đỏ mặt như là cậu làm gì khuất tất ấy! Thứ ba, đừng có động một cái là cái máu hám gái lại nổi lên. cứ như cậu thèm khát bọn họ lắm vậy! Đàn bà con gái mê trai thì được, đó là quyền của họ. nhung đàn ông thì tuyệt đổi không nên!" Tần Lạc nói: "Cậu làm được ba điều này trước đi đã. còn sau đó thì tính tiếp!"
"Vâng!" Văn Nhân Chiểu quyết tâm nói: "Em từ bây giờ trờ đi sẽ bắt đầu thay đổi, em muốn làm một người đàn ông thực thụ!"
"Đúng rồi!" Tần Lạc khích lệ nói: "Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi!"
"Nếu như tôi không nhầm thì vị này là một anh chàng bác sĩ trung y nổi tiếng tại Trung Quốc đúng không?" Giọng một người đàn ông vang lên.
Tần Lạc và Văn Nhân Chiếu lập tức quay người lại. thì thấy Lý Thừa Minh và đám bậu sậu của hắn đang đứng sau lưng họ. Trong đám người này có vị chủ tịch của tập đoàn Samsung tại Châu Á Lý Kiện Sinh, còn mấy người kia hắn đều không quen.
"Anh không nhận lầm đâu!" Tần Lạc đứng dậy đi ra chỗ họ nói: "Tôi ở Hàn Quốc làm rất nhiều chuyện, bất kỳ người Hàn Quốc nào cũng khó mà quên nổi!"
Gương mặt tuấn tú của Lý Thừa Minh nghe câu nói này hơi đanh lại, lông mày khẽ nhướng lên. Nhưng, rất nhanh hắn lại thể hiện lại sự nho nhã phong độ như ngày thường, liền quay sang Lý Kiện Sinh nói: "Chú à! Xem ra chú phải cho mấy tên bảo an của Lộc Đỉnh Ký nghỉ việc thôi! Sao bọn họ lại có thể để loại người nàv vào trong được chứ? Đến cả một tay bác sỹ quèn cũng trà trộn vào được trong nàỵ, thì hội viên của cái tổ chức hợp tác kinh tế xuyên quốc gia này sẽ lên tới vài vạn người mất!"
Lý Kiện Sinh đúng là không quen Tần Lạc. nên ông ta rất nghiêm nghị tiến tới chỗ Tần Lạc lớn giọng hỏi: "Xin lỗi tiên sinh! Anh có phải là thành viên của tổ chức chúng tôi không?"
"Không!" Tần Lạc đáp lại gọn lẹ.
"Vậy anh vào đây bằng cách nào?"
"Bạn tôi đưa tôi vào!" Tần Lạc nói.
"Ai vậy?"
"Chị tôi!" Văn Nhân Chiếu cướp lời.
"Chị của anh là?"Lý Kiện Sinh sau khi nhin Văn Nhân Chiểu một lượt liền nhận ra hắn ta là ai. vội nói: "Chị cậu là Văn Nhản Mục Nguyệt?"
"Dĩ nhiên!" Văn Nhân Chiếu kênh kiệu gật đầu nói. Cái lòng tự tôn của cậu ta được xây dựng trên ảnh hưởng to lớn của bà chị cậu. Điều này làm cho Tần Lạc mắng chửi cậu ta mấy lần không được dựa hơi chị mình thái quá như vậy. Nhưng Tân Lạc biết dục tốc bất đạt, dạy dỗ phải từ từ mới có công hiệu được.
"Gia tộc Văn Nhân!" Lý Thừa Minh không phải không hiểu tình hình trong Trung Quốc, dĩ nhiên biết địa vị của gia tộc Văn Nhân trên thương trường Trung Quốc có ảnh hưởng ra sao. Nhưng, một tên bác sỹ quèn sao lại quen biết được gia tộc Văn Nhân cơ chứ?
"Đúng vậy!" Lý Kiện Sinh nói: "Thừa Minh! Gặp bạn bè xong chúng ta còn phải đi nơi khác để chúc rượu nữa!"
Ý của ông ta có nghĩa là chúng ta tốt nhất đừng có đắc tội với Tần Lạc tại đất Trung Quốc, sau lưng hắn là cả một gia tộc Văn Nhân to lớn đỡ lưng cho hắn, chỉ vì hắn mà gây mâu thuẫn với gia tộc Văn Nhân là một việc không nên làm.
Lý Thừa Minh tiến thoái lưỡng nan không biết nên làm thế nào. cứ đứng đực người ra.
Bỏ đi thì thật lòng không muốn.
Nhưng nếu gây chuyện thì lại sợ Lý Kiện Sinh không cho, vì nói cho cùng Lý Kiện Sinh rất muốn để lại hình tượng tốt cho gia tộc Văn Nhân.
Không ngờ. Tần Lạc chuyển từ bị động sang chủ động, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn ra được vấn đề: "Tôi định nhân một chuyến đi Hàn Quốc để đưa người đó vẻ Hàn! Nhưng hôm nay anh đã tới đây rồi, thì anh dẫn hắn về Hàn giúp tôi nhé. được không?"
"Đưa ai về Hàn?"
"An Tả Hách" Tần Lạc nói. Nguồn truyện:
Anh Tả Hách chính là tên sát thủ ám sát Tần Lạc tại Hàn Quốc. Tần Lạc nói vậy có ý nói rằng Lý Thừa Minh chính là người đứng sau vụ ám sát bất thành này.
Bất kể có đúng hay không, hắn cũng phải trả đũa tên ranh này dám coi thường hắn trước cái đã.