Sau núi, trên đài Đồng Tước.
Đây mà một lãnh địa ẩn khuất, nếu không có người chuyên dẫn đường thì cho dù là khách quen của đài Đồng Tước cũng chưa chắc đã tìm ra được chỗ này.
Có một tiểu viện nẳm trên một vùng đất rộng ở giữa rừng, xung quanh được bao bọc bởi một bờ rào kín mít. Một dãy nhà nhỏ song song nối đuôi nhau đứng thành hàng, trông giống như nơi ở của những người dân quê sơn dã quê mùa không màng gì với sự đời ở bên ngoài vậy.
Nhưng người đứng đằng sau ô cửa sổ được đóng kín cùng với những người khách đứng sau lớp vải dày che chắn kia vừa không "sơn dã", cũng không hề "quê mùa' chút nào. mà đó là Bạch Tàn Phổ. một công tử ăn chơi danh tiếng lẫy lừng ở Yến Kinh.
"Cổ Vương bị bắt rồi sao?" Người phụ nữ xếp chân ngồi trên giường sau khi nghe thấy tin tức mà người đàn ông vừa cung cấp thì giật mình đánh thót, cứ chân trần như vậy mà nhảy thẳng xuống giường hỏi.
"Đây chính là thực lực của cổ Vương mà bà vẫn nói là không gì là không làm được đó sao?" Bạch Tàn Phổ hứ lên một tiếng rồi nói tiếp. "Xem ra có phần nói quá sự thật rồi thì phải. Chúng ta có vẻ như đã quá xem trọng cô ta."
"Nó đúng là không gì là không thể làm được." Bà mo trong lúc xúc động quá liền phản bác lại lời của Bạch Tàn Phổ. "Nói đến giết người thì cả cái đất Trung Quốc này chẳng có ai có thể là đối thủ của cô ấy, nhưng nói đến âm mưu. thủ đoạn thì cô ấy còn kém xa so với những người này."
"Theo như bà nói thì cô ta chỉ biết có vũ lực mà không biết động não à?" Bạch Tàn Phổ tỏ vẻ coi thường cổ Vương. "Người như vậy mà cũng đáng để phục vụ cho tôi sao?"
Người ta thường càng hy vọng nhiều bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu. Bạch Tàn Phổ sau khi nghe bà mo này nói là Cổ Vương của bọn họ giỏi chừng nào. có một không hai trên đời này thì tin lắm, không ngờ đến nhiệm vụ ám sát Tần Lạc còn không hoàn thành được mà còn bị bắt sống nữa_đã thế lại còn bị bắt ở ngay trong nơi ở của mình nữa chứ. Sao lại có người ngu đến thế là cùng?
Cũng may mà mình đã phòng bị từ trước, tìm Tần Tung Hoành mượn tạm nơi này để mà sắp xếp đồ bỏ đi này.
Thật giả lẫn lộn, trong thật có giả, trong giả lại có thật, khiến cho bọn họ tạm thời không biết đâu mà lần. Nếu không thì e rằng mình sắp phải lộ rõ mục tiêu ra rồi.
Điều này khiến cho Bạch Tàn Phổ cảm thấy nguy cơ bao trùm lấy hắn nhưng hắn vẫn cảm thấv bản thân minh vẫn còn khá may mắn khi chưa bị bại lộ tông tích, vì vậy mà thái độ với Cổ Vương tất yếu trở nên tồi tệ hết chỗ nói.
Đúng vậy, hắn và Tần Tung Hoành có một sự ăn ý không thể nói thành lời được, bản thân ngẩm làm chuyện gì nhưng lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Tần Tung Hoành, còn khi bọn họ đưa ánh mắt hoài nghi dò xét trên người Tần Tung Hoành, thì bất luận thế nào cũng không thể tìm ra được bất kỳ dấu vết phạm tội nào cả.
Ai có thể ngờ được, hai kẻ thù lớn vừa mới tranh nhau đến chết đi sống lại lại có thể bắt tay hợp tác với nhau cơ chứ?
"Cổ Vương được tôi nuôi dạy thành người, nhưng từ sau mười hai tuổi thì đã được cổ Vương của nhiệm kỳ trước, người mà chúng tôi kính trọng đã chọn nó làm đồ đệ. Ba năm luyện độc, ba năm nuôi tràng, rồi lại thêm ba năm nữa luyện võ công, cho đến hai mươi mốt tuổi mới bắt đầu đi đây về đó. Nó mặc dù không lạ gì với cuộc sống ở thành phổ. nhưng lại không hiểu nhiều về mặt ác trong con người, vì thế mà lần này mới bị người ta dùng kế bắt sống."
"Tôi không cần biết là vì lý do gì, thất bại thì vẫn là thất bại. không cần thiết phải tìm cớ để làm gì." Bạch Tàn Phổ nói.
"Anh không định cứu nó ra sao?" Bà mo ngẩng đẩu lên. nhìn Bạch Tàn Phổ với đôi mắt u ám hỏi.
BỊ đôi mắt sắc lẹm của bà ta nhìn chẳm chẳm như vậy thì Bạch Tàn Phổ không khỏi nổi hết da gà. nhưng cái cảm giác đó cũng chỉ là thoáng qua trong giây lát, sau đó hắn liền cười nhạt nói: "Cứu cô ta ư? Bà có biết cô ta bị ai bắt đi không? Cho dù tôi có phái hết cả người trong tay mình đi thì e là cũng không thể cứu về được."
"Phải nghĩ cách gì mới được." Bà mo nói. "Cổ Vương không thể chết, nếu không thì các thầy mo trong thiên hạ sẽ mở một đại hội cắt máu ăn thề để liều chết cứu cô ấy!."
"Đại hội cắt máu ăn thề?"
"Tức là đại hội triệu tập các thầy mo lại để báo thù cho cổ Vương." Bà mo giải thích nói.
Bạch Tàn Phổ cười lớn, nói: "Đại hội cắt máu ăn thề? Tôi thích cái tên này. Thực sự là có phần mong đợi đó."
"Ý của anh là gì?"
"Bà nói xem, nếu bọn họ biết cổ Vương chết dưới tay của con ** Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Lạc thì bọn họ sẽ làm gì?"
"Cho dù có chết cũng phải giết bằng được bọn chúng!" Bà mo nói với giọng độc ác. Tiếp đó. bà nhìn Bạch Tàn Phổ với ánh mắt ngạc nhiên, nói: "Anh muốn làm gì?"
"Tôi chẳng làm gì cả!" Bạch Tàn Phổ cười nói: "Đừng có trông tên họ Tần kia lịch sự bảnh bao. nhưng hắn lại là một con sói đội lốt con cừu. cổ Vương mấy lần định ám sát hắn không thành, khó khăn lắm hắn mới bắt được cổ Vương, hắn làm gì có chuyện buông tha cho cô ta một cách dễ dàng như vậy?'"
"Anh muốn mượn đao giết người sao?"
"Chính xác!" Bạch Tàn Phổ đắc chí gật đầu nói: "Mượn tay Tần Lạc giết cổ Vương, sau đó sẽ mượn tay mấy người trong dân tộc Miêu Cương để giết Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Lạc!"
Sắc thái nét mặt của hắn lâu lắm rồi mới trở nên ôn hòa và dịu dàng như bây giờ: "Nhưng, trong này vẫn còn một việc quan trọng nữa cần bà phải hỗ trợ giúp đỡ! Không có bà thì e rằng không thể mượn được dao để hạ sát bọn chúng!"
"Anh muốn tôi làm gi?" Nghe giọng điệu của Bạch Tàn Phổ. bà mo kia lập tức cảm thấy có điều gì đó nguy hiểm sắp ập xuống đầu. cứ như có đôi mắt của một con rắn đang săm soi bà ta như sắp vồ tới đớp bà ta một miếng đến nơi vậy.
"Đem tin cổ Vương bị giết loan báo cho người Miêu Cương biết.""Bạch Tàn Phổ nói.
"Không được!" Bà mo kia lắc đầu nói: "Cổ Vương chưa chết, tôi không thể triệu tập bọn họ mở hội cắt máu ăn thề được! Nếu như tôi lừa bọn họ. tôi sẽ bị bách độc xuyên tâm mà chết!"
"Bà đã là người phản bội rồi!" Bạch Tân Phổ bình tĩnh nói. nhưng giọng điệu của hắn làm người khác nghe cảm thấy vô cùng tàn nhẫn: "Bà đã giết bà của Hồng Phu, đúng đúng người là do tôi giết, nhưng con rắn Kim Xà cổ kia là ai đưa cho tôi vậy? Còn nữa, bà đã lừa Cổ Vương rồi, cái này có được coi là phản bội không nhỉ?"
Hắn hé mở một chút cửa căn phòng, để ánh nắng bên ngoài lọt qua khe cửa để nhìn rõ gương mặt lồi lõm. chằng chịt vết sẹo của bà mo kia.
"Nếu như trước khi trời tối mà bà vẫn chưa xuất phát, thì tối nay tôi sẽ cho người tặng bà một cánh tay của thằng con bà cho bà!"
Bạch Tàn Phổ nói xong nhìn bà mo kia một cái rồi cười khinh khỉnh đi ra ngoài rồi khép cửa lại.
Bên ngoài khí xuân mát mẻ, ánh sáng trong lành sáng lạng.
Bạch Tàn Phổ hít một hơi thật sâu sau đó ngẩng mặt lên trời rất không cam tâm nói:
"Nếu như lần này mà vẫn không giết được mày! Tần Lạc. tao nói cho mày biết_ Vận may của mày rốt cuộc là còn kéo dài đến khi nào nữa hả thằng khốn?"
Hắn đưa tay lên sờ lên trên trán mình, dường như nơi đó có một vết sẹo chưa kịp lành lại.
Con người thiếu thốn một thứ gì đó. thì họ sẽ theo đuổi đến cùng để đoạt được thứ họ muốn.
Ví dụ như Bạch gia. vì bọn họ là một gia tộc thương gia mấy trăm năm nay. tất cả đều dựa vào thương gia để lập nghiệp. Bọn họ vì muốn có được hậu thuẫn từ chính phủ, thế nên căn nhà của Bạch gia được mọi người gọi là "con đường Tử Viện, sân sau của các vị bộ trưởng".
Còn Tần gia thì lại khác, Tần gia vì có một thế lực chính trị to lớn đứng ở sau lưng, nên rất nhanh đã có rất nhiều vốn lực. tài lực, bọn họ phất lên vô cùng nhanh chóng. Nhưng, bọn họ lại không có quan hệ tốt với đám thương nhân, chính vì vậy mà đại bản doanh của họ được đặt tại Minh Viên, một nơi không mấv ai chú ý tới cả.
Nơi đây không có được danh tiếng như tứ đại hào viện của Yến Kinh, nhưng nó lại là một nơi thanh tịnh, rất tốt cho việc lẩn tránh những tiếng ồn ào nơi phố phường sầm uất. Nó có phân quy phái, hàm xúc, đậm chất văn hóa Trung Quốc, mang một chút hơi hướng của phong cảnh đặc trưng của vùng Giang Nam, rất thi vị. rất nho nhã.
Căn nhà của Tần gia là một nơi chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, là một phủ lớn của một Bối Tử đời nhà Thanh (một danh tước cao quý quý tộc đời nhà Thanh.) Khi Bối Tử gặp cảnh cơ hàn muốn bán nhà đi thì Tần gia khi đó liền mua lại luôn. Sau đó Tần gia có sửa đổi kiến trúc cải tiến lại cho nó khác đi một chút.
Trong đại sảnh, Tần Dã Hồ là một cây đại thụ trong nhà Tần gia với nét mặt thanh tịnh đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ cổ đắt tiền nhâm nhi tách trà. Còn ở giữa căn phòng có mấy người trẻ tuổi hơn ông thì nét mặt lại đanh lại, hậm hực. tức giận vô cùng.
"Thật là quá quắt! Lần đẩu tiên chúng ta đã nhịn rồi, giờ lại có lần thứ hai! Hắn không coi Tần gia chúng ta là cái gì sao?" Con trai thứ hai của Tần Dă Hô là Tần Kiện đập bàn nói.
"Đúng vậy! Hổ mà không ra oai nó lại tưởng chúng ta là mèo chết hả? ỏng ơi lần này bất luận thế nào chúng ta cũng không được nhịn nữa. hắn đã trèo lên đầu lên cổ chúng ta như vậy rồi, chúng ta cần gì phải khách khí chứ?" Tần Huy ngồi gần đó phụ họa theo: "Hắn là cái thá gì?"
"Tần Huy. nói năng cho nó cẩn thận!" Cha của Tần Huy là Tần Như Long lên tiếng khiển trách con trai mình.
"Cha! Cha đừng nói anh nữa! Mấy đứa con gái như chúng con nhìn mà cũng thấy tức nữa là......!" Tần Thiến cũng ấm ức nói theo.
"Anh cà. anh phải nói gì đi chứ!" Một ông lão xấp xỉ tuổi với Tần Dã Hồ lên tiếng nói, ông ta là em trai cùng cha khác mẹ của Tần Dã Hồ, nhưng hai anh em sống rất hòa thuận với nhau, cùng nhau xây dựng lên cơ nghiệp của nhà họ Tần hôm nay.
Ngoài mặt là thế. nhưng bên trong hai người có ganh ghét, kèn cựa nhau không thì chi có Chúa mới biết được.
"Ài! Người bắt Tần Tung Hoành là một nhân vật lớn. khó cho chúng ta rồi đây!" Tần Dã Hổ đặt tách trà trên tay thuốc thở dài nói: "Ai muốn bị người khác bắt nạt cơ chứ? Lần trước thì là vì muốn giải oan cho Tung Hoành, cũng là muốn bịt miệng người khác lại nên mới để bọn chúng tác oai tác quái thế này_Con chó già bên nhà Bạch gia còn chưa chết, ai mà biết được nó sẽ giở trò điên gì cơ chứ?"
"Nhưng bọn họ là quân đội, bọn họ không nên can thiệp vào nội vụ mới phải chứ?" Một người trung niên cau mày lại nói. Nét mặt của ông ta vô cùng nghiêm nghị, trông uy nghiêm lẫm liệt giống như một người lẫn lộn trong chốn quan trường lâu năm, làm cho người khác nhìn thấy đã có cảm giác e dè sợ hãi.
Dĩ nhiên, ông ta cũng đúng là một viên hổ tướng của nhà họ Tần trong chính phủ, chính vì vậy mà ông ta đã đưa ra câu nói rất chuyên nghiệp như vừa rồi.
"Phóng Hạc nói không sai chút nào!" Tần Dã Hồ gật đầu nói: "Nhưng người trong viện điều dưỡng kia là một nhân vật nổi tiếng nóng tính đó! ông ta mà nổi điên lên thì cả ông trời cũng mặc! Khi ông ta còn trẻ. ta cũng có giao thiệp vài lần với ông ta. cứ tưởng cả đời này sẽ không còn gặp lại nữa. Bây giờ chân ông ta bị liệt, không biết tính cách có còn nóng nảy như xưa không?"
"Nóng haỵ không thì chúng ta vẫn phái tìm ông ta để đòi người mình lại! Không được, thì chúng ta đến bộ quân đội đòi, chúng ta đem sự việc này ra rồi làm to lên. sợ gì ai chứ?" Cha của Tần Tung Hoành là Tần Nhạc Thồ nói. ông ta là một người nho nhã, sở thích của ông ta là sưu tầm các bức tranh cô. không hề để tâm đến chuyện làm ăn trong nhà. Nhưng khi con trai của ông gặp nạn thì là một người cha ông ta không thể không lo lắng.
"Không được!" Tẩn Dã Hổ lập tức phản đổi lại nói: "Dĩ hòa vi quý! Nếu như chưa đến đường cùng, chúng ta tốt nhất không nên có xung đột với bọn họ! Ta nghi ngờ rằng có một âm mưu nào đó đang nhằm vào Tần Tung Hoành."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Để ta đi một chuyến xem sao!" Tần Dã Hồ nói: "Xem xem cái thân già này có còn đáng giá được như trước không?"
Cây đại thụ trong nhà Tần gia xuất trận, cho dù ông ta nói rằng hành sự nên khiêm tốn, nhưng khi đi vẫn đem theo tám chiếc xe khác đi hộ tống.
Đoàn xe đến trước cửa của viện điều dưỡng liền bị chặn lại, người của Tần gia liền đưa ra một chiếc thiệp cho người lính canh cửa.
Khoảng mười lăm phút sau, một anh chàng sĩ quan chạy tới cầm lấy thiệp đưa lại tận tay cho Tân Nhạc Thổ nói: "Long Vương nói rằng ông ấy đang dưỡng bệnh, không tiện tiếp khách!"
Tẩn Nhạc Thổ nghe mà ù hết hai tai. suýt chút nữa ngã ngửa xuống đất.