Trà là trà ngon, còn hoa quả cũng đều tươi sạch cả. nhưng Tần Tung Hoành lại không hề có ý thưởng thức chút nào.
Tách trà trước mặt đã lạnh ngắt rồi mà hắn cũng không nhấp lấy một ngụm, chỉ không ngừng đi đi lại lại tiến tiến lui lui trong căn nhà không được gọi là to mà cũng không hề nhỏ này. Không phái trí công tử không có tính nhẫn nại, cũng không phái hắn có tật giật mình, lo lắng Tần Lạc cho người dùng hình bức cung, vì nếu không bọn họ đã nhốt hắn trong nhà lao chứ không phải phòng nghỉ, điều đó nói lên rằng bọn họ sẽ không làm gì quá đáng với hắn, hoặc có thể nói là tạm thời vẫn chưa tìm ra chứng cớ để buộc tội hắn.
Hắn không thể ở mãi nơi này được, hôm nay hắn còn có một việc vô cùng quan trọng cần phải làm.
Mặc dù Lý Đằng Huy phản bội khiến cho nguyên khí của hắn bị tổn thương nặng nề, nhưng hắn vẫn là đại ca cầm đầu trong lĩnh vực năng lượng mới. Dựa vào ưu thế thâm niên trong nghành của hắn, cùng quan hệ của hắn với những đầu sỏ trong bộ năng lượng của quốc gia. thì chỉ cần nghĩ cách kéo mức đầu vào lên một chút, những quy định nọ kia được đề ra nhiều một chút, thì bọn họ vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ có thể đuổi kịp mình.
Hắn biết Văn Nhân Mục Nguyệt và Bạch Phá Cục muốn tìm một kẽ hở trên người của Hà Nguyên, vì đây là quan lớn cấp bộ duy nhất mà hắn không có cách nào để gây ánh hưởng được cả.
Có điều là hắn đã nói trước với một đầu sỏ trong bộ năng lượng một tiếng rồi, chiều nay sẽ mời ông ta đến số một Thiên Ba Phủ câu cá uổng trà. chỉ cần vị nàv đứng về phía mình thì cũng chẳng sợ gì việc Hà Nguyên thiên vị bọn họ.
Thế nhưng hắn lại bị tên Tần Lạc đáng chết này nhốt vào một chỗ. Nếu hắn không nghi ngờ người có tên cổ Vương kia đúng là hung thủ đã tiến hành ám sát Tần Lạc nhiều lần, thì hắn thậm chí còn hoài nghi rằng đây là cái bẫy mà Tần Lạc cùng với Văn Nhân Mục Nguyệt bắt tay nhau để bày sẵn ra cho mình_
Hắn vốn định gọi điện thoại ra bên ngoài sắp xếp một chút, nhưng rất nhanh thì đã bị một người phụ nữ cướp luôn chiếc di động trên tay hắn một cách lạnh lùng, hắn đã nhiều lần đòi lại. nhưng bọn họ căn bản là không thèm để ý đến hắn.
Đúng là tú tài gặp phải lính, có lý cũng khó mà nói ra được. Tần Tung Hoành thực sự cảm nhận được cái tình cảnh bắt đắc dĩ này một cách sâu sắc nhất.
Di động không còn nữa. trong phòng này lại chẳng có lấy một chiếc điện thoại bàn nào kết nối với bên ngoài cả. Hắn không liên lạc được với trợ lý của hắn, lại càng không thể liên lạc với người nhà được, chẳng nhìn thấy gì cũng chẳng nghe thấy gì, chỉ có thể suy đoán lung tung như một tên mắt mù tai điếc không hơn không kém.
"Không thể để cho bọn chúng qua được cửa ải này." Tần Tung Hoành nghĩ bụng.
Hắn bước tới cửa rồi gõ vào chiếc cửa gỗ đã được đóng kín mít.
Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi to cao lực lưỡng, khôi ngô tuấn tú xuất hiện ở cửa. nhìn Tần Tung Hoành với ánh mắt cảnh giác, hỏi: "Anh cần gi?"
"Tôi muốn gặp Tần Lạc." Tần Tung Hoành nói. "'Anh đi nói với anh ta rẳng tôi muốn gặp anh ta."
"Chờ một chút." Người đàn ông mặc đồ đen đáp lại một tiếng, sau đó lại đóng cửa lại một lần nữa.
Vài phút sau anh ta lại đẩy cửa phòng ra nói với Tẩn Tung Hoành: "Xin lỗi anh, Tần Lạc tiên sinh đi ra ngoài rồi."
"Đi ra ngoài rồi?" Tần Tung Hoành căng hết cả mặt mũi ra nói: "Đi đâu rồi?"
"Tôi không rõ." Vừa dứt lời, người đàn ông lại đóng rầm cánh cửa gỗ lại.
"Khốn kiếp." Tần Tung Hoành hất văng tách trà cùng với hoa quả nọ kia trên bàn lên tường, rơi loảng xoàng tung tóe khắp nơi.
Choang!
Cánh cửa phòng lại một lần nữa được mở ra. người đàn ông áo đen lướt nhìn một lượt căn phòng rồi quay ra nói với Tần Tung Hoành: "Đợi khi nào anh rời khỏi đây thì phải bồi thường hết chỗ đồ ở đây đấy."
Nói xong anh ta cũng chẳng thèm để ý xem phán ứng của đối phương thế nào liền nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
"Bồi thường?" Các cơ trên mặt Tần Tung Hoành lại một lần nữa căng cứng, trong lòng cười nhạt nghĩ bụng: "Thế thiệt hại cùng với nỗi nhục ngày hôm nay của mình thì tìm ai để đòi bồi thường đây?"
Lúc này đúng là Tần Lạc không có mặt trong viện điều dưỡng, hắn sau khi bàn bạc với Long Vương về việc nên đối phó ra sao với sự trả miếng của Tần gia tiếp theo, nên đã bảo Đại Đầu đưa hắn đển Victoria building.
Hắn phải đi gặp một người, một người phụ nữ.
Xe dừng lại ở bãi đậu xe ngay cổng của tòa nhà Victoria, Jesus xuống xe trước rồi nhìn ra xung quanh một lượt, sau khi không thấy có vật gì khả nghi thì hắn mới kéo cánh cửa xe ra mời Tần Lạc xuống xe.
Không phải Tần Lạc muốn làm trò. mà là mấy ngày gần đây sau khi liên tục bị đánh úp bất ngờ nên hắn phải cẩn thận hết sức có thể. Bất kể là ai sau khi biết được có một sát thủ như Kiếm Khách đang núp ở một chồ nào đó chờ thời cơ ra tay với mình thì có ngủ cũng không được yên thân.
Đại Đầu xuống xe từ cửa bên kia, sau khi đóng cửa xe lại thì cậu ta liền đứng sang bên trái của Tần Lạc.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc trường bào. sau lưng có hai người đi sát theo, một người là một anh chàng đẹp trai mắt xanh tóc vàng người nước ngoài, còn một người thì là một người đàn ông bé nhỏ tướng mạo hết sức bình thường của Trung Quốc, với sự kết hợp này thì có phần khiển cho người ta chú ý khi bước vào tòa lầu tập trung đại đa số là tầng lớp công chức này.
Mặc dù hiện giờ không phải là giờ cao điểm như giờ đi làm hay giờ tan tầm. nhưng trong phòng khách vẫn có những tinh anh bận trên người những bộ vest trẻ trung cách điệu haỵ những bộ đồng phục gợi cảm ra ra vào vào không ngớt, một cảnh tượng ồn ào náo nhiệt hết sức.
Có không ít những cô nàng trẻ trung bất kể có chồng hay chưa đều đưa ánh mắt của mình liếc nhìn Jesus một cái. Jesus cũng cười chào đáp lại bọn họ một cách lịch sự_còn Tần Lạc và Đại Đầu thì hoàn toàn bị bọn họ bỏ quên ở phía sau, chẳng thèm để ý. Điều này khiến cho Tần Lạc thầm cảm thấy tiếc nuối thay cho bọn họ. chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong.
Tần Lạc kéo theo hai người đi vào thang máy. sau đó tiến thẳng lên tầng hai mươi chín, phòng làm việc của Ngô Sương chính là ở tầng lầu này.
Vì không có hẹn từ trước nên ba người liền bị ngăn lại ngay ở trước cửa công ty.
"Xin chào các anh, các anh muốn tìm ai?" Một cô nhân viên xinh đẹp đứng ngoài dùng đôi mắt cảnh giác của mình lên nhìn sự kết hợp kỳ lạ của ba người này rồi lên tiếng hỏi.
"Tôi đến tìm tổng giám đốc Ngô Sương." Tần Lạc đáp. Ngô Sương là dì của Tần Tung Hoành, mượn mối quan hệ của Tần Tung Hoành và Tần gia thì cũng tự thành lập được một công ty trách nhiệm hữu hạng có quy mô khá lớn. khả năng tiêu thụ hàng năm lên đến hơn tỷ nhân dân tệ. lợi nhuận tương đối khả quan.
"Xin hỏi tiên sinh có hẹn trước không vậy?" Cô nhân viên cười hỏi.
"Không."' Tần Lạc nói. "Cô đi nói với bà ấy rằng có một bác sĩ họ Tần muốn gặp bà ấy."
"Bác sĩ Tần phải không?"
"Bác Sĩ Tần Lạc." Tần Lạc nói. Trong lòng thầm nghĩ, nếu cô nhân viên này mà là fans của mình nữa thì tốt quá rồi.
Rõ ràng là cô nhân viên này thuộc vào đám người chẳng biết đây đó gì cả, sau khi nghe Tần Lạc nói tên mình ra xong thì cũng chẳng tỏ thái độ ngạc nhiên hay vui mừng gì hết. mà chỉ gật gật đầu một cách chuyên nghiệp, nói: "Xin anh chờ một chút."
Một lát sau. cô nhân viên liền bước nhanh ra bên ngoài rồi giơ tay ra làm động tác mời ba người vào bên trong, cung kính nói: "Tổng giám đốc Ngô đang đợi các anh ở phòng làm việc. Xin mời đi theo tôi."
Ngô Sương vốn dĩ suy nghĩ xem có nên ra ngoài nghênh tiếp không, nhưng nghĩ đến việc mình và hắn cũng không được coi là bạn bè, hơn nữa lần gặp mặt duy nhất thì lại chẳng vui vẻ gì. vì vậy mà chẳng có lý do gì mà bà phải làm vậy cả. nên bà liền giả bộ ngồi yên một chỗ xem tài liệu, đợi Tần Lạc tự mình bước vào.
Tần Lạc đột nhiên tìm tới đây khiến cho bà cảm thấy tò mò vô cùng.
Cộc cộc_
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào trong.
"Mời vào."Ngô Sương lên tiếng nói.
Cô nhân viên mở cửa phòng ra. sau đó báo cáo lại với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng: "Thưa tổng giám đốc Ngô, Tần tiên sinh đến rồi."
Nàng nói xong liền đứng sang một bên mời Tần Lạc vào trong, sau đó nàng cũng tiến vào bên trong pha trà cho hắn, tiếp sau đó thì nàng liền lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Ngô Sương ngồi trên chiếc ghế sau bàn làm việc, còn Tần Lạc sau khi bước vào thì liền đưa mắt ra nhìn quang cảnh bày bố một cách xa hoa của căn phòng làm việc này, rồi cười nói: "Việc buôn bán làm ăn của tổng giám đốc Ngô không tồi chút nào."
"Anh quá khen. Chỉ là kiếm chút tiền đủ nuôi mấy miệng ăn trong nhà mà thôi." Ngô Sương cười nói. Sau đó bà liền chỉ vào chiếc ghế mềm ở trước mặt nói: "Mời ngồi."
Tần Lạc kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn Ngô Sương nói: "Tôi biết là tổng giám đốc Ngô vô cùng bận bịu. vì vậy mà tôi sẽ không lãng phí thời gian quý báu của chị đâu. Lần này tôi đến đây là vì muốn có một đáp án cho câu hỏi của tôi."
"Câu hỏi gì vậy?" Ngô Sương lên tiếng hỏi.
"Có phải chìa khóa của căn biệt thự ở số sáu Hương Sơn đang ở trong tay chị không?" Tần Lạc nhìn vào mắt Ngô Sương hỏi. Hắn có hiểu đôi chút tâm lý học. nhưng lại rất am hiểu về phản ứng của từng bộ phận trên cơ thể con người. Một người khi nói dối thì nhịp đập của tim cũng tăng gấp. nhiệt độ cơ thể cũng sẽ khẽ tăng lên. hơn nữa, sự chuyển động của nhãn cầu sẽ kéo theo không ít da thịt xung quanh mắt cùng chuyển động theo.
Hắn muốn xác định xem bà ta có nói dối hay không, rồi mới tiếp tục trao đổi, giao dịch với bà ta sau.
"Sao anh lại hỏi tôi vấn đề này?" Ngô Sương hỏi. Cho đến giờ phút này bà vẫn không hề biết căn biệt thự số sáu Hương Sơn đã xảy ra chuyện.
"Vì sao tôi lại hỏi cái này không quan trọng, chị có thể trả lời câu hỏi của tôi trước." Tần Lạc nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hai bàn tay của Ngô Sương đan xen vào nhau, cơ thể khẽ ngửa ra đằng sau, tấm áo lụa màu bạc ôm sát lấy ngực bà bỗng nhiên nhô lên cao. Một cơ thể hoàn toàn trưởng thành cùng với cặp vú đã bị người ta khai phá qua rồi hiển hiện ra bên ngoài thu hút ánh mắt của nguời khác.
Tần Lạc giả bộ không nhìn thấy vẻ đẹp hiện ra ngay trước mắt mình, mà chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Sương để đợi đáp án của bà.
"Vì sao tôi lại phải phối hợp với anh?" Ngô Sương cười hỏi. " Lần này là lần gặp thứ hai của chúng ta phải không?"
"Lần trước giữa tôi và tên họ Tần xảy ra xung đột, vì chị cầu xin, nể tình chị là một người đẹp nên tôi đã tha cho anh ta một lần. Vậy mà bâv giờ tôi muốn chị trả lời một câu hỏi mà chị cũng không bằng lòng hay sao?" Tần Lạc mặt dày kể lại chuyện vặt lần trước mà hắn làm ra.
"Nếu tôi không cầu xin thì anh thực sự có thể giết luôn nó hay sao?" Ngô Sương nhớ lại chuyện ngày hôm đó thì hậm hực lắm, hầm hầm mặt hỏi.
"Cũng chưa đến mức. Giết người là phạm pháp đó." Tần Lạc nói. "Có điều để cho anh ta chịu một chút trừng phạt thì chắc chắn là có. Vì dù sao thì cũng là do anh ta đánh người trước, cho dù cảnh sát có đến đi chăng nữa thì cũng đứng về phía tôi mà thôi."
"Xem ra tôi đúng là phải cảm tạ anh rồi phải không?" Ngô Sương châm chọc nói.
"Cũng không cần phải để tâm quá thế làm gì. chỉ cần trả lời tôi câu hỏi này là được rồi." Tần Lạc cười nói.
"Tôi quên rồi."Ngô Sương rõ ràng là không có phối hợp chút nào.
Tần Lạc cười cười, sau đó lướt mắt nhìn vào bộ ngực cao vút, chắc nịch của Ngô Sương, vì vẫn chưa sinh con nên bà vẫn duy trì được thân hình săn chắc, gợi cảm. không có chút gì gọi là lòng lẻo cả, hắn nói tiếp: "Thế nếu tôi dùng những điều kiện khác để trao đổi với chị thì sao?"
"Thế thì phải xem xem đấy là điều kiện gi nữa." Ngô Sương nói.
"Chị có muốn có con hay không?" Tần Lạc tủm tỉm cười nói.
Miệng Ngô Sương há hốc ra, nửa ngày sau mà vẫn không biết phải đáp lại thế nào.
Muốn chứ sao không? Đến nằm mơ còn muốn nữa là.
Làm gì có người phụ nữ nào lại không muốn có con cơ chứ? Làm gì có người phụ nữ nào lại không muốn trở thành một người phụ nữ hoàn thiện chứ?
Đôi khi Ngô Sương thậm chí còn nghĩ, nếu mình có thể mang thai sinh em bé, thì quan hệ giữa mình và Lý Đằng Huy cũng không đến mức phải đi đến bước đường cùng là ly hôn này.
"Anh nói thế là có ý gì?" Ngô Sương không tự biết rằng, giọng nói của bà có phần trở nên run rẩy.
"Rất đơn giản." Tần Lạc nói. "Chị cho tôi một cái tên. tôi cho chị một em bé."