Tần Lạc bắt đầu chữa bệnh cho người khác từ năm lên mười ba. thường xuyên bị người ta nghi ngờ, chất vấn về tuổi tác của hắn. nhưng vì có dược vương là Tần Tranh đứng đằng sau làm chỗ dựa cho hắn nên cho dù hắn có trị không tốt thì đã có ông nội hắn ra tay, vì vậy mà bệnh nhân cũng không phải là quá để tâm về vấn để tuổi tác của hắn.
Sau này khi tên tuổi của hắn ngày càng tiếng tăm. thì số người nghi ngờ. chút vấn đề tuổi tác của hắn cũng ngày một ít dần.
Có thể nhận thấy rằng người đàn ông to lớn này rõ ràng là không biết người đàn ông trẻ tuổi ở trước mặt ông ta là ai.
"Anh yên tâm đi, anh ấỵ lợi hại lắm đấy." Dương Tông Y lên tiếng nói. "Toàn Tụ Đức không bao giờ lấy danh tiếng của mình ra làm trò đùa đâu."
Qủa thực, nếu Toàn Tụ Đức mà tùy tiện tìm một vị bác sĩ nào đó đến trị bệnh cho cha mình, nếu trị khỏi thì không nói làm gì. nhưng nếu không trị khỏi được thì Toàn Tụ Đức cũng mang tiếng xấu theo_
Người đàn ông trung niên cũng hiểu điểu này nên đành cố kìm nén nỗi tức giận trong người mình lại. Lúc này cứu người mới là điều quan trọng nhất.
Hơn nữa ông ta còn chăm chú đứng theo dõi một hồi thì thấy người đàn ông trẻ tuổi này cũng có vẻ biết cách trị bệnh lắm chứ. xem chừng thì không giống với những lang trung trong giang hồ chuyên đi lừa tiền người khác cho lắm.
Tần Lạc đang bận bắt mạch, nên mặc dù vẫn nghe thấy những lời chất vấn của người đàn ông trung niên, nhưng hắn chẳng còn tâm trí nào mà phản bác lại cả. Dùng thực lực của mình thường cho ông ta cái tát hiệu quả hơn việc hao phí nước bọt để giải thích nhiều.
"Bệnh nhân có phải đã uống rượu không?" Tần Lạc hỏi.
"Uống mấy chén." Một người đàn ông béo lùn cau mày nói. "Chỉ uống có hai ba chén thôi."
"Ngày trước có phải mắc ba chứng bệnh là cao huyết áp. mỡ trong máu quá cao và đường trong máu quá cao không?" Tần Lạc hỏi.
"Đúng vậy. Đúng là thế đấy." Một người phụ nữ trạc tuổi trung niên mặc toàn đồ đắt tiền nói mà hai mắt đỏ au. "Mỡ trong máu và huyết áp của cha tôi vẫn cao như thế, ngày thường cũng giữ gìn lắm_Hôm nay là sinh nhật của ông. nên mới để cho ông uống hai chén.
Không ngờ lại xảy ra chuyện thế này."
Sau khi nghe câu trả lời của bọn họ thì Tần Lạc lại càng chắc chắn với việc chẩn đoán bệnh của mình.
Vốn dĩ bệnh nhân đã có nhiều bệnh như vậy. sau đó lại chịu sự kích thích từ rượu cồn nồng độ cao. dẫn đến chứng nhồi máu não khiến cho hôn mê bất tỉnh.
Nhồi máu não (hay còn gọi là thiếu máu não cục bộ, nhũn não) là do có màng xơ mỡ đóng ở thành mạch máu. ngày càng dày lên làm lòng mạch hẹp dần lại. máu ứ lại và đóng thành cục máu đông gây tắc mạch tại chỗ hoặc chạy lên cao làm tắc các mạch máu phía sau. dẫn đến thiếu máu cục bộ ở não. thiếu oxy trong máu, hoại tử, rối loạn chức năng thần kinh.
Loại bệnh này xuất hiện một cách đột ngột, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, nếu không cứu chữa kịp thời thì có thể khiến cho bệnh nhân về chầu ông bà ông vải ngay lập tức.
Huống chi ông lão còn là một ông cụ tám mươi rồi, bản thân việc cứu chữa cho ông cũng có nguy hiểm nhất định, cho dù có cứu được thì cũng dễ để lại một số di chứng nào đó ví dụ như mắt lé. lệch miệng, nửa người tê liệt, chảy nước miếng hay khi ăn thì rơi cơm hoặc không cầm được đũa. .V..V...
Sống thì vẫn luôn tốt hơn là cái chết, so với cái chết thì đó vẫn là một kết cục tốt hơn nhiều rồi.
Tần Lạc không nói gì mà rút luôn hộp ngân châm luôn đem theo bên mình ra rồi lấy ra một chiếc ngân châm, sau đó nói với Dương Tông Y: "Nhà hàng có hộp cứu thương không?"
"Có." Dương Tông Y đáp lại một tiếng rồi quay sang bảo một phục vụ đứng cạnh đó đem đến một chiểc hộp nhỏ.
Tần Lạc sau khi nhận lấy chiếc hộp thì lấy cục bông cồn trong đó ra sát trùng cho ngân châm, sau đó châm lên đầu ngón tay cái của ông cụ.
Tốc độ của lần châm này nhanh hết sức, thời gian cũng rất nhanh, tiếp đó hắn liền rất châm ra rồi lại châm vào ngón tay thứ hai_
Sau khi châm vào ngón tay thì Tần Lạc liền chú ý vẻ mặt của ông lão. thì thấy ông vẫn nhắm nghiền mắt hôn mê bất tỉnh, nên lại phải bắt đầu châm lên trên cổ.
Thời gian dùng châm lần này lâu hơn trước, hơn nữa lần này Tần Lạc dùng Thấu Tâm Lương Châm Pháp trong Thái Ất Thần Châm, Mặc dù hắn không hề có biểu hiện gì. cũng không ướt đẫm mồ hôi như khi dùng Thiêu Sơn Hỏa. nhưng lại vô cùng hao tốn sức lực.
Một phút, hai phút, ba phút, bốn phút, năm phút_
Châm được cả năm phút rồi mà bệnh nhân vẫn không có bất kỳ phản ứng nào cả.
Lúc này đây thì người nhà bệnh nhân đã không còn có thể kiên nhẫn được nữa.
"Rốt cuộc là anh có làm được hay không hả?"
"Không được thì để chúng tôi tự đưa ông đến bệnh viện, chứ đừng làm lỡ thời gian thế.
"Bác sỹ đâu rồi? Sao đến giờ mà bác sỹ vẫn chưa tới nhỉ?"
Rõ ràng là bọn họ chẳng coi người mà bận rộn này giờ là Tần Lạc là một bác sỹ chân chính.
Tần Lạc thu châm lại rồi lướt mắt nhìn một lượt đám người nhà đang đứng gào thét kia, lạnh lùng nói: "Mấy người đem ông ấy đi cũng được, nhưng đừng có trách tôi là không nhắc cho mấy người_chỉ cần mấy người di dời cơ thể ông ấy một cái thì khỏi phải nghĩ đến việc cứu sống ông ấy nữa. Không tin thì mấy người cứ thử xem sao."
"Mày dọa ai chứ?" Người đàn ông trung niên nói. "Nếu mà không cứu sống được cha tao thì có nghĩa là mày đã làm lờ mất thời gian. Thế thì mày sẽ không xong với người nhà họ Đoàn chúng tao đâu_"
Nghe những lời nói côn đồ của ông ta thì Tần Lạc cũng muốn đứng dậy đi thẳng cho xong, chẳng thèm để ý xem ông lão sống chết ra sao nữa.
Nhưng không thể đùa cợt với tính mạng được, nếu hắn đã tiếp nhận người bệnh nhân này thì hắn nhất định sẽ cố gắng cứu chữa đến cùng.
"Tốt nhất là ông nên im miệng lại." Tần Lạc quét mắt nhìn ông ta rồi nói với giọng khó chịu_
Nghe câu nói này của hắn thì ông ta cảm giác như là nghe thấy một đứa tré lên ba nói với một người đàn ông trung niên to con rằng "ông còn dám ức hiếp tôi nhỏ thì tôi sẽ không để ông yên đâu' vậy. ông ta chẳng coi tên nhãi này ra gì. lại càng chẳng sợ việc anh ta "không để yên" cho mình.
"Không sao chứ?" Dương Tông Y lo lắng nói. Nàng sợ có chuyện gì xảy ra với bệnh nhân thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Toàn Tụ Đức. nhưng lại sợ việc cứu chữa mà thất bại thì ảnh hường tới danh tiếng của Tần Lạc hơn.
Tần Lạc cười cười nói: "Không sao."
Hắn lại tiến hành sát trùng ngân châm một lần nữa. sau đó rút châm ra, lần này hắn vẫn châm vào huyệt vị ở cổ ông lão. hơn nữa còn châm đúng vào vị trí ban nãy nữa.
Từ thủ pháp mà nói thì chẳng có gì khác so với Thấu Tâm Lương là mấy. nhưng việc dùng lực thì lại có thay đổi rõ rệt.
Quan Âm Thủ. Đó là chiêu Quan Âm Thủ mà hắn học được của Tô Tử ở BồTát Môn.
Gió nhẹ mưa phùn, một hơi xuân nhẹ nhàng thổi tới.
Đó chính là hình tượng mà chúng ta thấy được từ Quan Âm. và đây cũng là cảm thụ về thị giác mà Quan Âm Thủ Châm Pháp đem lại cho người ta.
Chỉ một châm nhẹ nhàng như vậy thôi mà toàn thân ông lão đột nhiên rung mạnh lên một cái.
Nhưng khi mọi người còn chưa kịp hô hào lên thì ông lại một lần nữa nằm ngất lịm đi.
Quan Àm Thủ không hề mềm dịu như cái tên của nó. cũng giống như là Quỷ Xao Môn (quỷ đến gõ cửa) không giống như tên của nó vậy. Có thể nói. công hiệu của hai châm này đều trái ngược lại với tên của chúng.
"Không sao đâu. chỉ là phản ứng tự nhiên mà thôi." Tần Lạc giải thích. Hắn không rút châm ra mà tiếp tục dùng sức ấn tiếp vào trong người của bệnh nhân.
Lại thêm ba phút trôi qua. Tần Lạc đột nhiên rút châm ra. sau đó vỗ mạnh vào lưng của bệnh nhân một cái.
"Ợ".
Ông lão sau khi nấc lên một tiếng thì hai mắt mở to ra.
"Cha. cha không sao chứ?"
"Ông ơi, ông cảm thấy thế nào?"
"Cha có muốn uống nước không? Cha có thấy chỗ nào trong người khó chịu không? Cha nói gì đi chứ?"
"Ông ấy không nói được đâu." Tần Lạc vừa sát trùng cho chiếc ngân châm của mình để đút vào hộp vừa nói. "Đưa ông ấỵ về nhà nghỉ ngơi trước đi. ngày sau không được để ông ấy uống rượu nữa. cũng không được ăn những thứ có chất kích thích, những việc quá vui hay quá buồn đều không nên nói cho ông ấy biết_"
Nói vừa dứt lời thì hắn quay người dời đi.
"Ấy, bác sĩ, anh không được đi chứ", Người đàn ông trung niên mập lùn chạy lại kéo tay Tần Lạc. cười nịnh nói: "Anh cứu lão gia nhà chúng tôi, nói gì thì nói chúng tôi cũng phải cảm tạ anh mới phải chứ."
"Đúng đó đúng đó. Kiểu gì thì cũng phải trả anh phí khám bệnh chứ."
"Anh muốn bao nhiêu, chúng tôi sẽ trả cho anh."
Tần Lạc đi đến cửa phòng thì dừng chân lại. quay đầu lại nhìn người nhà của ông lào. nói: "Tiền khám bệnh là một trăm nghìn nhân dân tệ."
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn Tần Lạc, như thể hắn là người hành tinh khác vậy.
"Sao có thể nhiều thế chứ? Chỉ châm có vài cái mà đòi cả trăm nghìn nhân dân tệ à?" Một người đàn ông to lớn nói với vẻ không vui.
Tần Lạc nhìn ông ta tủm tỉm cười nói: "Ý của ông muốn nói là tính mạng cha ông không đáng một trăm nghìn nhân dân tệ hay sao?"
"Cậu nói gì thế?_Chúng tôi đâu có nói thế? Chỉ là thấy một trăm nghìn nhân dân tệ thì có phần hơi quá."Người đàn ôngtrung niên thấp giọng nói.
"Nếu là người khác thì tôi nhiều nhất là nhận của họ mười nghìn nhân dân tệ mà thôi." Tần Lạc cười nói.
"Thế chín mươi nghìn nhân dân tệ còn lại là thế nào?"
"Vì khi tôi khám bệnh thì mấy người quá ồn ào. nên đó là lệ phí tiếng ồn đấy." Tần Lạc cười nhạt nói. Vừa rồi hắn bị nhà này chế nhiễu thì trong lòng nổi giận đùng đùng, nếu không phải là tính mạng của bệnh nhân bị đe dọa. bất kỳ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, thì hắn đã cho mấy người nhà này một bài học rồi.
Bây giờ hắn cứu được bệnh nhân rồi, cuối cùng cũng có thể phục thù được mấy người này rồi.
Người đàn ông cao lớn cảm thấy áy náy vô cùng, ông ta lấy chai rượu trắng còn cả nửa chai ở trên bàn rồi nói với Tần Lạc: "Vừa rồi tôi đúng là có lỗi. là do tôi có mắt như mù. trông mặt mà bắt hình dong. Đàn ông phía bắc chúng tôi không biết ăn nói. tôi lấy rượu để chuộc lỗi với anh."
Vừa nói dứt lời. ông ta liền ngửa đầu lên tu ừng ực chai rượu trắng với nồng độ cao ngất kia. Chỉ một hơi mà đã uống cạn cả gần chai rượu rồi.
"Nếu cậu vẫn còn tức giận thì_tôi sẽ uống tiếp một chai nữa_ợ_"
Bịch!
Ông ta còn chưa dứt lời thì người đã đổ nhào ra đằng sau. May mà sau lưng ông ta có người đứng đỡ. nếu không ngã xuống nền đất cứng thế này. không vỡ đầu mới lạ.
"Tiểu huynh đệ. thực sự cảm ơn cậu đã cứu mạng cha tôi. Xin hãy cho chúng tôi biết tên và địa chi nơi ở của cậu. để chúng tôi còn biết đường đến tạ ơn_Còn nữa. một trăm nghìn nhân dân tệ kia chúng tôi cũng sẽ trả cho cậu. chỉ là tạm thời không đem theo nhiều tiền mặt như vậy, không biết cậu có tiện cho chúng tôi biết số tài khoản của cậu được không, ngày mai tôi sẽ bảo người chuyển tiền vào đó cho cậu."Người đàn ông mập lùn cười nói.
Thấy người đàn ông to con tính tình hào sảng như vậy, thì Tần Lạc cũng ngại không muốn nhận một trảm nghìn nhân dân tệ tiền khám nữa. Hắn chỉ dặn dò mấy câu rồi bảo người nhà mau chóng đưa bệnh nhân về nhà nghỉ ngơi.
Dương Tông Y sắp xếp mọi việc đâu vào đó xong rồi liền đuổi theo Tần Lạc, nói với giọng có lỗi: "Tần Lạc, cảm ơn anh."
"Không sao. Tôi là bác sỹ mà." Tần Lạc cười nói.
"Nhưng vẫn phải cảm ơn anh." Dương Tông Y nhìn vẻ tuấn tú của Tần Lạc. cố chấp nói. "Anh thích ăn vịt quay không? Nếu thích thì em sẽ sắp xếp cho anh một phòng riêng, mỗi lần đến đây ăn thì chỉ cần gọi điện báo trước một tiếng là được rồi."
"Không cần đâu. Tôi ít khi ăn cái này lắm." Tần Lạc từ chối nói. "Nếu muốn ăn thì tôi sẽ gọi thẳng vào di động của cô."
Dương Tông Y có phần cảm thấy nuối tiếc, nhưng vẫn rút tấm danh thiếp của mình đưa cho Tần Lạc, rồi nói nếu khi nào Tần Lạc muốn ăn vịt quay thì trực tiếp gọi báo trước cho nàng một tiếng là được rồi. để nàng giúp hắn sắp xếp chỗ."
Hai người đang định quay lại sảnh Đế Vương thì đụng mặt một đám người.
Hai bên vừa gặp mặt thì ánh mắt đã không dời khỏi nhau, không khí có phần căng thẳng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp gặp nhau.