Nghe thấy lời của Vương Dưỡng Tâm, tất cả phóng viên đều hướng tầm mắt theo tay hắn chỉ, rất rõ ràng đích đến là trên người Tần Lạc.
Một tích tắc sững sờ cho tất cả mọi người, ngay sau đó là tiếng di động của các loại camera.
Tạch tạch, sát sát…
Hàng loạt ngọn đèn chợt lóe sáng khiến hai tròng mắt Tần Lạc cũng không thể mở ra.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy, không nhịn được lùi lùi từng bước một. Lúc này trông hắn giống như một con thỏ đang vô cùng khiếp sợ, chỉ một mực muốn lẩn trốn đám người kia.
Trước kia, mỗi khi hắn đi đâu đều để cho người khác lên trước. Bản thân hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến một ngày có nhiều người nguyện ý chụp ảnh mình như vậy.
Giống như một ngôi sao vậy, cái này rất rõ ràng, vô cùng khác biệt so với một người bình thường.
"Tần tiên sinh, xin hỏi có phải ngài đúng là truyền nhân Thái Ất thần châm không vậy?"
"Tần Lạc tiên sinh, có phải ngài mới cùng so tài với thần châm vương Vương Tu Thân lão nhân không? Ngài thắng sao?"
"Tần tiên sinh, sư phụ của ngài là ai? Thái Ất thần châm không phải đã thất truyền cả trăm năm rồi sao? Làm sao ngài có thể học được tuyệt kỹ này vậy?"
"Tần Lạc tiên sinh, ta là phóng viên Hoa Hạ y học báo, xin ngài có thể qua đây ta phỏng vấn một chút không?"
…..
Vô số vấn đề giống như thủy triều đồng loạt dâng lên, một cơn sóng to lớn đang bao phủ hắn.
Lúc này hắn chỉ có một cảm giác là trước mắt có vô số người, nam có, nữ cũng có, ai cũng mở miệng, khép miệng liên tục. Thế nhưng bọn họ nói cái gì trong miệng thì rốt cục hắn một câu cũng không nghe rõ.
Mặc dù hắn cũng có mong muốn trở thành một ngôi sao, nhưng thực sự lúc này thì hắn chưa có chuẩn bị tâm lý kỹ càng.
Bị Vương Dưỡng Tâm đột nhiên vạch trần thân phận trước mặt mọi người, hắn không biết phải ứng phó làm sao.
"Tần Lạc, ngươi hãy tha thứ cho chủ ý này của chúng ta. Từ xưa tới nay, đây chính là lúc Trung y cần có người đứng ra, người đó chính là ngươi!"
Đột nhiên sau lưng Tần Lạc vang lên tiếng ai đó.
Hắn nhận ra đó là thanh âm của sư phụ Vương Tu Thân. Không biết có chuyện gì xảy ra, một câu nói đơn giản này nhưng lại rất khác biệt với những thanh âm tạp nham kia. Câu nói này đơn giản là hắn nghe rất rõ, từng chữ, từng chữ một rơi vào trong lỗ tai hắn.
Tần Lạc quay sang cười khổ: "Sư phụ, xem ra người đã biết trước chuyện này!"
Vương Tu Thân không phủ nhận, dùng sức vỗ vỗ bả vai Tần Lạc nói: "Tần Lạc, chúng ta đã già rồi. Muốn vì Trung y mà đóng góp một chút nhưng thực sự mong muốn có thừa mà lực không đủ. Ngươi khác, ngươi có năng lực, có thiên phú, hơn nữa lại học hỏi rất nhanh, là người ưu tú nhất ta từng gặp qua. Trừ ngươi ra, thật sự chúng ta không tìm được ai khác thích hợp hơn!"
Quả thật, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lạc, Vương Tu Thân đã có ý niệm này trong đầu rồi.
Phải đưa Tần Lạc lên, lôi kéo hắn vào cuộc.
Nếu như có một người có thể mang Trung y đi khắp cả nước rồi khắp thế giới, đó là mong mỏi lớn nhất của mỗi một cây đại thụ như Vương Tu Thân.
Trước kia, bọn họ cũng đã từng thử mọi cách để mang Trung y ra ngoài, nhưng họ đã thất bại.
Giờ đây, họ lại muốn đổi phương pháp khác. Trước hết sẽ đẩy người rồi để người đó đẩy y (ý là lúc trước chỉ giới thiệu các kiến thức về Trung y ra ngoài, giờ đây giới thiệu một người nổi tiếng, người này sẽ mang Trung y đi khắp nơi). Có lẽ làm như vậy có thể thu được kỳ hiệu.
Ba ngày trước, khi Tần Lạc cướp đi bài biển Thần châm vương, Vương Tu Thân cùng cháu Vương Dưỡng Tâm của mình đã nói chuyện rất lâu.
Vương Tu Thân đã cẩn thận hỏi lại quá trình Vương Dưỡng Tâm cùng Tần Lạc so châm, hơn nữa xác định chắc chắn có đúng là Tần Lạc đã sử dụng Thái Ất thần châm thất lạc đã lâu.
Cũng vì muốn một lần nữa khẳng định những gì Vương Dưỡng Tâm nói lại, cũng là khảo hạch xem Tần Lạc có đúng là một người đang tìm không, hôm nay bọn họ mới bày ra yêu cầu thi đấu ba trận như vậy.
Đoạn chẩn, dụng dược và châm cứu. Nếu cả ba quá trình này Tần Lạc đều thuận lợi thông qua thì Tần Lạc chính là người bọn họ muốn tìm.
May mắn chính là biểu hiện của Tần Lạc đã vượt qua dự liệu của bọn họ, thậm chí trình độ còn cao hơn những gì họ chờ mong.
Vì vậy, bọn họ sớm đã cho mời thật nhiều phóng viên đợi sẵn dưới nhà, cố tình vạch trần thân phận Tần Lạc.
Từ nay về sau, Tần Lạc, đại biểu cho Trung y hiện đại, sẽ nhận trách nhiệm cứu vớt Trung y.
"Vậy theo người bây giờ ta phải làm thế nào?" Tần Lạc cười hỏi.
"Biểu hiện chính mình!" Vương Tu Thân nắm chặt vai Tần Lạc trịnh trọng nói.
Biểu hiện chính mình? Ý tứ này đúng là muốn mình cố gắng hết sức mà tạo danh tiếng đây mà.
Được thôi. Dù sao cũng chính là sở trường của mình.
Nghĩ thông suốt, Tần Lạc chậm rãi tiến vài bước tới trước đám đông phóng viên.
Khóe miệng khẽ cười, vẻ mặt đầy thiện ý.
Đợi một chút cho mọi người bình lặng hơn, Tần Lạc phất phất tay nói: "Mọi người hãy yên lặng. Tất cả đồng loạt hỏi như vậy, ta thật không có cách nào trả lời được. Từng người hỏi một có được không?"
Vương Dưỡng Tâm thấy Tần Lạc đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên liền cười nói: "Các vị bằng hữu, truyền nhân Thái Ất thần châm của chúng ta đã đáp ứng trả lời phỏng vấn của các vị. Như vậy đi, mọi người hãy cùng đến phòng hội nghị của chúng ta, ai có câu hỏi gì cứ hỏi, tất cả thần y ở đây sẽ cùng trả lời. Được không?"
Tần Lạc nhìn mọi người một lượt rồi bình thản nói: "Mỗi người cũng chỉ có một thời gian nhất định để hỏi thôi!"
Hắn biết, những danh nhân khi trả lời phỏng vấn đều quy định thời gian. Nếu không có hạn chế này, ngồi với bọn họ cả nửa ngày, không phải là tự hạ thấp giá trị của mình sao?
Cái gì càng hiếm thì càng quý. Tần Lạc từ nhỏ đã rất rõ ràng đạo lý này.
Theo hướng dẫn của Vương Dưỡng Tâm, Tần Lạc, Vương Tu Thân, lão Trác, Quách Húc Sinh cùng đám phóng viên tiến vào phòng hội nghị lớn.
Tần Lạc ngồi giữa mấy danh y đại danh đỉnh đỉnh của quốc gia tại phía trước một cái bàn tròn lớn, các phóng viên chia nhau ngồi hai bên.
"Cám ơn mọi người đã phối hợp. Bây giờ mọi người có thể hỏi." Vương Dưỡng Tâm tự nhiên đảm nhận vị trí người tổ chức buổi họp báo này, tỏ ra rất có kinh nghiệm.
"Tần tiên sinh, có thể giới thiệu một chút về bản thân được không? Chúng ta và công chúng đều muốn biết về ngài, càng nhiều càng tốt!" Một nữ phóng viên đeo kính cận ngồi gần nhất lên tiếng.
"Tần Lạc. Tần trong Tần Thủy Hoàng, Lạc trong Thủy Lạc. Học y từ nhỏ, tới nay mới có chút thành tựu!"
Người có thể thúc ngựa, nhưng ngựa không có biện pháp giục chính mình. Cho nên nếu chính mình là ngựa, muốn tự lồng lên chạy nhanh thì có chút không tiện. Hơn nữa, trước mặt rất nhiều phóng viên như vậy, Tần Lạc cũng không có ý bộc lộ quá nhiều.
"Tần Lạc, ngài bao nhiêu tuổi?" Một phóng viên nữ khác lên tiếng. Hình như phụ nữ đối với Tần Lạc có vẻ nồng hậu hơn.
Mà cũng có thể là do nam nhân không mau mồm mau miệng bằng nữ nhân.
"Tuổi của nam nhân là một điều không tiện nói ra!"
"… Thoạt nhìn ngài tuổi còn rất trẻ, làm sao có thể học được Thái Ất thần châm?"
"Ta vẫn cho rằng năng lực của mỗi người không có quan hệ với tuổi tác. Có người năm tuổi ứng khẩu thành thơ, có người hơn năm mươi tuổi cũng chỉ đọc được vài câu Tam tự kinh. Về phần ta có thể học được Thái Ất thần châm, có thể nói đây phần nhiều do thiên phú!"
"Không phải Thái Ất thần châm đã thất truyền cả trăm năm nay sao? Ngài từ đâu học được tuyệt kỹ này? Sư phụ ngài là ai? Hay là ngài đã gặp được cơ duyên kỳ ngộ gì?" Lúc này mới có một nam phóng viên giành được quyền phát biểu, một hơi sổ ra mấy câu hỏi liền.
"Thái Ất thần châm không phải là thất truyền đã trăm năm, căn bản nó vẫn được lưu truyền trong dân gian, chỉ là trong cả trăm năm qua vẫn không có ai đủ thiên phú để học loại châm pháp này mà thôi!"
"… Sư phụ của ta là một đạo sĩ giang hồ, ta không biết tên của người, thậm chí ngay cả pháp danh cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên, chuyện này không có gì quan trọng, điều thiết yếu chính là người đã cứu tính mạng của ta, đã truyền cho ta y thuật cũng như đạo lý hành y. Đối với ân đức của người, ta vẫn luôn luôn ghi tạc trong lòng, chưa bao giờ dám quên!"
Tần Lạc quay đầu lại thoáng nhìn Vương Tu Thân ngồi bên cạnh, hướng đám phóng viên nói: "Đồng thời, Vương Tu Thân tiền bối đây cũng là sư phụ của ta, người đã dạy ta rất nhiều. Vì muốn phục hưng văn hóa Hoa Hạ, phát triển Trung y quốc túy, người thực sự đáng được tôn kính!"
Nghe truyền nhân Thái Ất thần châm Tần Lạc gọi Vương Tu Thân là sư phụ, tầm mắt của các phóng viên thoáng một chút chuyển dời tới người lão.
"Vương sư phụ, có phải ngài và Tần Lạc đã từng tỷ đấu y thuật? Hai người ai thắng ai bại?"
Vương Tu Thân nhìn Tần Lạc một cái, cười ha ha: "Ta thua. Tỷ thí ba trận, ta thua cả ba!"
"Nếu là như vậy, tại sao hắn nguyện ý bái ngài làm thầy?"
"Đây là do Tần Lạc vốn dĩ khác với người thường, thắng không kiêu, bại không nản, khiêm nhường cung kính. Phẩm chất của y khiến cho người khác phải khen ngợi. Mặc dù ta bại dưới tay hắn cả ba trận nhưng hắn lại qua đó học được một chút từ ta nên tự nguyện tôn ta làm thầy. Ha ha, một sư phụ như ta thật không đủ tư cách, cũng không có gì để dạy hắn cả!"
"Vương lão tiên sinh, ý của ngài là y thuật của Tần Lạc còn cao minh hơn ngài?"
"Hơn xa, rất xa!" Vương Tu Thân không một chút do dự trả lời.
"Vương lão tiên sinh, thứ cho ta mạo muội. Không phải là ngài vì muốn tốt cho đồ đệ mà tự hạ thấp mình đi đấy chứ?" Một nam phóng viên có gương mặt gầy gò đột nhiên lên tiếng.
"Ta có thể chứng minh!" Lão Trác vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng, "Y thuật của Tần Lạc hơn xa cả ta nữa!"
"Ta cũng không bằng hắn!" Cố Bách Hiền lạnh lùng nói thêm.
"Mạnh mẽ hơn ta nhiều!" Hỏa quán vương Quách Húc Sinh cũng không chịu thua kém.
Vương Tu Thân cảm kích nhìn mấy ông bạn già rồi hướng tới vị phóng viên kia nói: "Ta có thể không tính đến danh dự của mình, nhưng chẳng lẽ danh dự của bọn họ cũng bỏ đi vì đồ đệ của ta sao? Sự thật như thế nào, sau này các ngươi tự tìm đáp án đi!"
Cả bốn đại danh y của Yến kinh đồng thời đứng ra nhận không bằng Tần Lạc, cái này đủ nói lên điều gì.
Phải biết rằng, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị. Trong lĩnh vực y học, một người có thể chân chính thừa nhận mình không bằng kẻ khác chứng tỏ rằng người đó bội phục kẻ kia từ đáy lòng!
Vương Dưỡng Tâm nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "Tốt lắm, các vị, giờ phỏng vấn đã hết. Hôm nay phỏng vấn đến đây thôi!"
"Còn một vấn đề, một câu cuối cùng nữa thôi!" Nữ phóng viên cận thị lúc đầu sốt ruột lên tiếng.
Vương Dưỡng Tâm quay đầu nhìn Tần Lạc, thấy hắn khẽ gật đầu liền cười nói: "Được rồi, một câu cuối cùng!"
"Tần tiên sinh, tại sao ngài lại mặc trường bào? Phải biết rằng, trong cuộc sống đô thị hiện nay, phong cách của ngài thật sự rất khác biệt." Nữ phóng viên thấy vậy liền vội vàng hỏi luôn.
Tần Lạc suy nghĩ một chút, thanh âm trầm thấp mà dõng dạc: "Tần gia chúng ta có quy củ rõ ràng. Nam nhân Tần gia đều học Trung y, mặc trường bào, lấy vợ Hoa Hạ!"
Cúi đầu nhìn trường bào trên người, vẻ mặt hắn hiện lên một thần thái kiêu ngạo, nói tiếp: "Người khác có thể quên, nhưng chúng ta thì không. Người khác có thể vứt bỏ, nhưng chúng ta sẽ nhặt lên. Có bị mọi người nhạo báng hay không, cái đó ta không quan tâm!"
"Ta biết. Có vài thứ không thể bắt buộc, ví dụ như Trung y, ví dụ như Hán tự, nhưng chính những thứ đó đã góp phần kéo dài tinh thần cùng cốt khí dân tộc Hoa Hạ trong mấy ngàn năm qua!"
"Chúng ta là con cháu của dòng dõi rồng thiêng, chúng ta có thể kiêu ngạo. Trước đây đã vậy, sau này cũng vẫn sẽ như vậy!"
Ba ba ba…
Tiếng vỗ tay trong phòng hội nghị nổ lên như sấm.