Là một người có tiền, nhưng cũng có lúc phải buồn chán mà ngước nhìn lên bầu trời cao vời vợi kia.
Vì bọn họ quá nhiều tiền, nên những cánh cửa lớn trong các nhà hàng lúc nào cũng rộng mở đối với họ. họ thích làm gì thì làm. cái quá trình này quá là dễ dàng, đồng thời cùng dễ khiến cho người ta có cảm giác chán ghét và nhàm chán.
Hội những người công tử nhà giàu ở Yến Kinh hiện giờ đang thịnh hành những trò chơi như: đua xe. đua ngựa, chơi đá quý. chơi cung nỏ.
Đua xe ở núi Thanh Sơn, đua ngựa ở Hoa Điền, chơi đá quý ở Phi Vân Điền, đến Thần Nông Gía để chơi cung nỏ.
Vì đường đến Thần Nông Gía khá là xa. lại không an toàn, nên một số trường đua ngựa cùng với những câu lạc bộ đấm bốc ngoài trời đã đưa vào loại trò chơi vừa mới mẻ lại đậm vẻ nguyên sơ này.
Khi Tần Lạc dẫn theo Ngô Song Song đến trường đua ngựa Hoa Điền, thì thấy Tần Dật đang cùng đám bạn của cậu ta chơi trò này.
Đây là một vùng đất trống rộng vô bờ bến. cỏ dại mọc thành lùm, bụi gai chằng chịt, một đám đàn ông con trai mặc đồ rằn ri đeo cung dài trên lưng đang đi lại ở bên trong. Nếu mà chẳng may gặp phải một con gà rừng, thỏ rừng hoặc những con mồi khác thì bọn họ sẽ lập tức giương cung bắn chết ngay tại trận.
Thỉnh thoảng những người này sẽ cá độ cái gì đó cho thêm phần kích thích, một chiếc xe hoặc đêm đầu tiên của một thiếu nữ; tất nhiên là còn những thứ khác nữa. Bên nào săn được những con mồi có cấp bậc cao nhất thì sẽ thắng.
Ví dụ những con như thỏ rừng, gà rừng thì chỉ được coi là những con mồi có cấp bậc đơn giản, sói rừng hoặc linh dương đều là những con mồi có cấp bậc cao. hoặc những con to lớn như lợn rừng, gấu..v..v.. cũng đều là những con vật có cấp bậc cao. nhưng những con nàv vô cùng hiếm thấy.
Vì những con vật này đều không phải là những động vật hoang dã, mà là được người ta bắt về rồi thả vào trong này để làm trò vui cho người ta. vì vậy mà mỗi lần tham gia một cuộc tranh tài như thế này thì tốn không ít tiền chút nào.
"Anh ấy ở trong đó đó." Cô quản lý xinh đẹp dẫn mấy người Tần Lạc đến đây rồi chỉ vào rừng cây nói.
Tần Lạc dõi mắt nhìn qua bên đó. chỗ đó đã chẳng còn một bóng hình của ai cả, bọn họ đều chui hết cả vào trong rừng cây để bắt đầu một cuộc tranh tài mới rồi.
"Một lượt đua thế này mất bao nhiêu thời gian?" Tần Lạc hỏi.
Người phụ nữ cười tươi nói: "Cũng có thể là nửa giờ đồng hồ, nhưng cũng có thể là một giờ đồng hồ hoặc hai giờ đồng hồ. Cái này phải xem thời gian mà họ định ra trước khi diễn ra cuộc đua là bao nhiêu."
Tần Lạc không có thời gian một hai giờ đồng hồ cho cái nơi vô bổ này. liền nói với người phụ nữ: "Chúng tôi vào bên trong tìm người, không có vấn đề gì chứ?"
Cô quản lý xinh đẹp nhìn Ngô Song Song một cái rồi nói: "Không vấn đề gì. ông chủ của chúng tôi gọi điện đến bảo tôi là phải thỏa mãn mọi yêu câu của Tần tiên sinh."
Trong lúc nói, người phụ nữ vẫn không quên việc phải kéo áo cao lên cho khỏi lộ bầu ngực săn chắc kia ra, điều này khiến cho Tần Lạc hoài nghi rằng nếu mình có đưa ra những yêu cầu không thỏa đáng thì liệu nàng ta có thỏa mãn mình không đây.
"Quản lý Lữ vì sao không muốn nói cho tôi biết họ tên của ông chủ cô thế?" Tần Lạc nheo mắt lại hỏi.
"Tần tiên sinh nói thế thì thật oan uổng cho người ta quá. Không phải là tôi không muốn, mà là ông chủ tôi đã dặn tôi là không được nói ra, nói rằng nếu hai người có duyên thì tự khắc sẽ gặp nhau thôi_""Người phụ nữ nói với vẻ mặt tủi thân đến tội nghiệp.
Nếu người ta đã không muốn nói thì Tần Lạc cũng không ép nữa làm gì. Mạng lưới liên lạc ở cái đất Yến Kinh này vô cùng rắc rối, phức tạp, không phải ai cũng muốn xuất đầu lộ diện.
Tần Lạc cười cười rồi quay sang nói với Đại Đầu: "Cậu vào trong đưa cậu ta ra đây đi."
Đại Đầu đáp lại một tiếng, sau đó thì bước nhanh vào trong rừng cây, thân hình chỉ trong nháy mắt đã biến mất tăm mất tích rồi, làm cho hai người đẹp là Ngô Song Song và Lữ Hàm Yên nhìn mà hoa hết cả mắt.
Bọn họ quay lại nhìn vào mắt Tần Lạc thì lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, người đàn ông này rốt cuộc là người có lai lịch thế nào vậy? Bề ngoài là một bác sĩ, nhưng vì sao lại có thể có một vệ sĩ thực lực hơn người như vậy?
Vận may của Tần Dật ngày hôm nay không được tốt cho lắm, lượn lờ cả nửa ngày mà vẫn không tìm ra được con mồi nào cả. Khó khăn lắm mới gặp được một con thỏ rừng, hắn bắn hết sức cẩn thận, vậy mà vẫn bị chệch_không thể không nói rẳng, những anh chàng công tử nhà giàu này hoàn toàn là nghiệp dư trong những trò chơi như thế này. Đừng nói là thiện xạ như thần, bách phát bách trúng, mà đi cả chục lần mà bắn trúng được mục tiêu thì cùng còn hạnh phúc chán_ Cũng vì nó khó như vậy nên lại càng làm cho họ mê mẩn hơn. Cảm giác bắn đâm xuyên thân con vật trong giây lát cũng khiến cho bọn họ kích thích đến phát cuồng.
Nếu mà vẫn không có thu hoạch gì thì hắn sẽ bị thua mất một chiếc xe đua hãng Mercedes Benz màu bạc rồi. Không phải là sợ thua mất chiếc xe mà là mấy lần chơi trước hắn đều thua cả, nếu mà cứ thua mãi thế này thì sẽ bị người ta cười cho thối mũi.
Bọn họ đều là những người chẳng phải lo ăn, cũng chẳng phải lo mặc. sống cũng chỉ là vì cái thể diện mà thôi.
"Linh dương." Hai mắt Tần Dật sáng quắc khi nhìn thấy con vật ở trước mắt mình.
Nghĩ vậy. hắn liền rút mũi tên từ ống tên đằng sau lưng mình ra chuẩn bị giết chết con mồi trước mặt mình.
" Tần Dật." Đang trong lúc gay cấn thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn.
Bỗng dưng nghe thấy có tiếng người ở đâu vọng đến làm Tần Dật giật mình đánh thót. Vì động tác quá mạnh nên đã giẫm dập mấy cành cây, vì vậy mà đã làm động đến con linh dương ở cách đó không xa. nó quay lại phía này nhìn một cái rồi thoắt một cái nó đã chạy mất hút rồi.
Tần Dặt quay đầu lại nhìn cho rõ người đứng sau mình là ai rồi thì tức giận quát tháo: "***nhà mày chứ. mày mù rồi à? Không thấy ông mày đang bận à? Mày gọi tên ai thế? Mày là đứa nào? Ông mày quen mày à?"
Bị tổn thất mất con mồi. lại còn bị giật mình kinh hãi ở ngay trong khu rừng rậm ghê rợn này nữa thì khiến cho Tần Dật vừa bị tổn thất về tiền bạc, lại còn mất mặt nữa, lửa giận trong lòng bừng bừng lên chỉ muốn phát tiết ngay lập tức.
Hắn nhận ra được người đứng trước mặt hắn là vệ sĩ của Tần Lạc, mặc dù hắn có phần lo ngại đối với Tần Lạc. nhưng cũng không nhát gan đến nỗi e ngại cả tên vệ sĩ của hắn ta chứ.
Đại Đầu như thể chẳng nhìn ra được hắn ta đang rức giận vậy, vẫn bình thản nói: "Đi với tôi một chuyến."
Đại Đầu nói ra câu này thì chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Tần Dật tức đến nổ đom đóm mắt, nhìn Đại Đầu với ánh mắt khinh khỉnh, nói: "Màv bị thần kinh à? Mày là ai chứ? Mày dựa vào đâu mà bảo ông mày đi cùng mày? Mày bảo ông mày đi thì ông mày phải đi à? Mày là gì của tao thế?"
"Anh bắt buộc phải đi cùng tôi một chuyến." Đại Đầu vẫn bình tĩnh nói. Cậu ta không cần biết thái độ của đối phương thế nào mà chỉ cần làm việc mà mình phải làm là được rồi.
"Cút." Tần Dặt tức điên người nói. Sau đó hắn nhặt cung và tên ở dưới đất lên. đầu mũi tên nhằm thẳng vào Đại Đầu nói: " Ông màv đếm đến ba, nếu mày không lập tức biến mất trước mặt ông mày thì ông mày sẽ bắn chết mày."
"Anh không dám đâu." Đại Đầu nhìn vào bước chân nhẹ tẫng và cánh tay run rẩy khi kéo cung của Tẩn Dật thì nói tiếp: "Và anh cũng không thể làm được."
Khinh thường.
Một sự khinh thường trắng trợn.
Tần Dật bị Tần Lạc trừng trị. làm nhục đã không nói làm gì rồi, không ngờ một tên vệ sĩ oắt con của hắn ta mà cũng dám làm thế đối với mình.
Nhớ đến cảnh Tần Lạc bôi cái thứ quỷ quái đó lên người làm cho mình sống không bẳng chết, nhớ đến cảnh tượng mình khóc rấm rứt. nhớ đến cảnh mình quỳ trước xe của hắn ta để cầu xin tha thứ_Những nỗi khổ nhục mà cả đời này hắn phải chịu cộng lại cũng không nhiều bằng ngày hôm đó, sự công kích của tất cả người trên thế giới này cộng lại cũng không nhiều bẳng một mình Tần Lạc dành cho hắn.
"Chủ nhân bắt nạt người khác, đến cả cẩu nô tài mà cũng có mắt như mù."
Tần Dật cũng không thèm để ý đến nỗi sợ hãi đối với Tần Lạc nữa, cánh tay phải đang kéo cung bỗng buông lỏng ra, mũi tên xuyên gió bay thẳng về phía trước ngực của Đại Đầu.
Khi cánh tay phải của hắn buông ra thì trong nháy mắt hắn có một cảm giác thoải mái. dễ chịu vô cùng, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác khó mà biết nó là gì chợt nảy sinh trong lòng_Hắn còn chưa kịp lĩnh hội hết mọi vấn để thì bỗng cảm thấy ngực mình đau ê ẩm. toàn thân hắn được nhấc bổng lên trong không trung.
Hắn không hiểu chuyện gi đang xảy ra. Tên là do minh bắn ra, sao người bị đau ngực lại là mình cơ chứ?
Những tiếng răng rắc được truyền lại ròn tan. đó là tiếng gẫy của những cành cây khi cơ thể Tần Dật hạ xuống ép vào mà có.
Bịch!
Khi âm thanh này vang lên thì toàn thân Tẩn Dật mới có được sự tiếp xúc thân mật với mặt đất.
"Mày_" Tần Dật cố gượng người đậy định chửi bới một hồi. nhưng đột nhiên cảm thấy cổ họng tanh tanh mùi máu, bèn phun ra một ngụm máu tươi.
"Nếu không phải anh ấy muốn gặp anh thì anh đã chết từ lâu rồi." Đại Đầu đứng trước mặt hắn, lạnh lùng nói.
Mũi tên mà Tần Dật bắn ra cắm thẳng vào một cành cây khô. những chiếc lông chim ở trên đó còn tung bay trong gió nữa, điều đó chứng tỏ tài bắn cung của hắn cũng không đến nỗi bi đát cho lắm. vẫn bắn trúng được mục tiêu_Sau đó Đại Đầu ngồi xổm xuống, nhấc bổng toàn thân bị trọng thương của Tần Dặt lên vai mình rồi bước nhanh ra khỏi khu săn bắt này.
Bước chân của cậu ta nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, luôn tránh được những lùm cây gai góc ở bên đường, ôm trên người thân hình một người đàn ông to cao lực lưỡng còn hơn cả mình mà chẳng có vẻ gì là tốn sức cả.
Dưới mái hiên của ngôi nhà gỗ. Lữ Hàm Yên vừa rồi mới nấu xong một ấm nước, nàng còn chưa kịp biểu diễn nghệ thuật pha trà đỉnh cao của mình cho mọi người xem, thì Đại Đầu đã đưa Tần Dật quay về đây rồi.
Tần Lạc thật không ngờ Đại Đầu lại "mời' Tần Dặt về đây như thế này, hắn không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. nhưng từ vết thương của hắn ta mà nói thì chắc chắn là hắn ta đã phản kháng rất ác liệt.
Lữ Hàm Yên không ngờ vệ sĩ của Tần Lạc vừa mới ra tay đã đả thương người khác, hơn nữa người mà cậu ta đánh lại còn là khách VIP của bọn họ nữa. nên nàng có phần bối rối, luống cuống kéo một chiếc ghế lại để cho Tần Dật ngồi lên đó rồi nói: " Tần tiên sinh, sao mấy người lại ra tay đả thương người như vậy chứ?"
Tần Dật là khách VIP của trường đua ngựa Hoa Điển này của bọn họ. lại bị thương ngay ở nơi săn thú. hơn nữa người đả thương hắn ta lại còn là người mà mình cho vào trong đó nữa chứ_Lữ Hàm Yên sợ mình sẽ bị xử phạt nên lo lắng nói.
"Yên tâm đi." Tần Lạc an ủi nói. "Nếu ông chủ của cô đúng là quen tôi thật thì cô cứ nói là người bạn Đại Đầu của tôi đã làm thương cậu ấy, như thế thì cô sẽ không phải chịu bất kỳ hình phạt nào nữa."
Thấy vẻ mặt đầy tự tin của Tần Lạc, thì dường như hắn chẳng có gì là lo lắng về việc vệ sĩ của mình đả thượng người khác cả. Trong lòng nàng thầm nghĩ, có lẽ anh ta đúng là có chỗ dựa vững chắc ở đằng sau rồi cũng nên, rồi lại nghĩ đến cú gọi điện của ông chủ thì quyết định không nói thêm câu nào nữa.
"BỊ thương nặng lắm à?" Tần Lạc nhìn Đại Đầu hỏi.
" Giả chết." Đại Đầu bước lại gần rồi động nhẹ vào cánh tay hắn ta một cái thì Tần Dật vừa rồi còn giả bộ ngủ say lập tức giẫy lên.
"Tần Lạc, anh làm thế đã đủ chưa?-" Ngô Song Song thấy Tần Lạc lại bắt đầu ra tay trên người Tần Dật. là một người bạn của Tần Dật nàng không thể không lên tiếng.
" Điều đó phải xem xem cậu ta có chịu hợp tác hay không." Tần Lạc cười nói. hắn kéo một chiếc ghế rồi ngồi ngay đổi diện Tần Dật. nói: "Chúng ta cũng được coi như những người bạn cũ rồi. Lần này tôi tìm đến cậu chẳng hề có chút ác ý nào cả, cậu chỉ cần trà lời tôi một câu hỏi là được."
"Câu hỏi gì?" Nghĩ đến thủ đoạn của Tần Lạc thì Tần Dật có phần sợ hãi.
"Cậu đưa chìa khóa cho ai rồi?" Tần Lạc hỏi. Hẳn chỉ vào Ngô Song Song nói: "Cô ấy nói là cô ấy đưa chìa khóa cho cậu. vậy cậu đã đưa cho ai thế?"