Bệnh viện Hoàng Gia Thụy Điển không chỉ là bệnh viện có trình độ y học cao nhất Thụy Điển, mà còn là một nơi được rất nhiều người dân kính mến. Nguyên do là vì bệnh viện này gắn liền với hai chữ "Hoàng Gia".
Thân là viện trưởng của bệnh viện Hoàng Gia. Kend có một cuộc sống khá sung túc. đầy đủ lại được rất nhiều người ngưỡng mộ. Đây là một vị trí vô cùng quan trọng, lại là một người làm trong ngành y, trong cả cuộc đời của mình có lẽ ông không có gì phải hối hận nữa cả.
Lần này đại biểu của Trung Quốc tới viếng thăm Thụy Điển, trong đó có một hạng mục là giao lưu với bệnh viện Hoàng Gia Thụy Điển và tiến hành công việc khảo sát tại đây. Lịch làm việc này là do Hoàng Tử Philip định ra, chính vì thế mà Kend cũng không có quyền phản đối.
Chính vì vậy mà mặc dù trong bụng rất không bằng lòng, nhưng ông ta vẫn mở một cuộc họp cao cấp trong viện để thảo luận vấn đề này, và cũng thông qua thảo luận sắp xếp luôn mọi việc để nghênh đón đoàn đại biểu Trung Quốc_Nếu không sắp xếp cẩn thận thì sẽ là một việc vô cùng bất kính với Hoàng Tử Điện Hạ. Nhưng nếu mà làm nhiều công việc nghênh đón quá thì bản thân Kend lại không muốn chút nào.
Ông chưa kịp tuyên bố giải tán cuộc họp thì thư ký đã chạy vào trong thông báo cho ông biết: "Viện trướng! Hoàng tử Điện Hạ vừa mới gọi điện tới!"
Hoàng Tử Phillip.
Kend sững người lại một lúc thầm nghĩ, Hoàng Tử Điện Hạ có suy nghĩ gì vậy nhỉ? Hoàng Tử là một người sinh ra và lớn lên tại Thụy Điển, từ nhỏ tới lớn chưa hề tiếp xúc gì với trung y, tại sao khi từ Paris về xong lại cực lực ủng hộ trung y đến vậy?
Lẽ nào tin đồn bên ngoài là thật. Hoàng Tử đã phải lòng một cô ả trung y người Trung Quốc rồi sao?
Ngẫm tới việc Hoàng Tử Phillip hết mực phản đối việc sắp đặt hôn nhân trong hoàng tộc thì Kend lại càng tin rằng khả năng phán đoán của mình là đúng.
"Hoàng Tử Điện Hạ! Xin hỏi có gì dặn dò không ạ?" Kend hết mực tôn kính nói. Biết làm sao được đây, ai bảo Phillip lại là người kế thừa vương vị cơ chứ? Tuy nói là ảnh hưởng của hoàng tộc với tình hình quốc gia này ngày một ít dân, nhưng nếu như muốn một vị viện trưởng của một bệnh viện từ chức thì lại rất dễ dàng.
"Viện trường Kend! Có một phụ nữ bị sẩy thai tại viện bảo tàng! Tôi đã cho người đưa cô ấy đến chỗ của ông! Ông mau chuẩn bị làm việc ngay đi! Và ông phải đảm bảo sự an toàn cho cô ấy nữa!" Giọng điệu của Phillip vô cùng nhanh gọn, làm cho người nghe biết được là Hoàng Tử lúc này cũng đang rất sốt ruột và lo lắng.
"T hưa vâng Hoàng Tử Điện Hạ! Tôi sẽ cho người đi sắp xệp ngay đây!" Kend đáp. Nhưng trong bụng lại có rất nhiều nghi vấn. Có người bị sẩy thai thì cứ việc đưa vào bệnh viện là được rồi. sao Hoàng Tử lại còn phải đích thân gọi cho mình nhỉ?
Lẽ nào người mang thai này lại là người trong hoàng tộc sao?
Nghĩ tới khả năng này có thể xảy ra, do vậy mà Kend cũng không dám lơ là, ông lập tức cho gọi thư ký lại dặn dò cẩn thận bảo bên khoa cấp cứu và khoa phụ sản chuẩn bị sẵn tình thần để ứng cứu kịp thời.
Khi về đến phòng làm việc của mình thì di động trên bàn của Kend lại rung lên, người gọi chính là là viện trường của học viện Y Học Hoàng Gia Stockholm Thụy Điển Sylva. Cú điện này làm Kend kinh ngạc hơn là cú điện của Hoàng Tử Phillip. Bởi vì ông biết tính cách của ông bạn học của mình ra sao, ông ta là người vô cùng cẩn thận, trong lúc làm việc nếu như không có việc gì gấp thì ông ta tuyệt đối không bao giờ làm việc riêng cả. Mấy chục năm nay ông ta dường như chưa một lần nào gọi điện mình trong thời gian làm việc bao giờ.
" Ông bạn thân mến! Sao hôm nay ông lại có thời gian rảnh rỗi gọi cho tôi vậy?" Kend nhấc máy lên cười nói.
"Đại biểu trung y xảy ra chuyện rồi, ông có biết không?" Giọng của Sylva vẫn vậy. lạnh tanh như đá.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Kend trong bụng mừng thầm hỏi.
"Có một phụ nữ bị sẩy thai trong viện bảo tàng! Dường như là do bên trung y cứu chữa không được tốt hay sao ấy! Bây giờ bọn họ đang bị vây khốn, nghe nói cảnh sát đã xuất hiện rồi!"
Kend sung sướng tiếp nhận tin tức tốt đẹp này, ngẫm nghĩ xem nó sẽ đưa tới một tầm ảnh hưởng lớn ra sao?
Ông ta cho tới lúc này mới hiểu tại sao Hoàng Tử Phillip lại gọi điện cho mình. Bới vì hoàng tử sợ người phụ nữ có thai này xảy ra chuyện gì thì ắt là bên trung y sẽ chịu ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.
"Vậy thì mình lại phải đi chùi đít cho bọn khi châu Á kia rồi!" Kend ấm ức nghĩ bụng. Dĩ nhiên Hoàng Tử Phillip đã gọi tới cho mình rồi, cái đít này mình chùi là cái chắc rồi, biết làm sao được_Nhưng không thể để cho bọn khỉ này được an tọa một cách dễ dàng như vậy được.
"Ông bạn thân mến! Ông nghĩ chuyện này thế nào?" Kend bật cười ha hả hỏi. ông biết rất rõ. luận về tâm kế giảo hoạt thì ông bạn thâm niên của mình không bao giờ là đối thủ của ông cả.
"Trung y vứt đi rồi! Nếu như bọn họ không giải quyết được chuyện này. thì tôi sẽ từ chối cho bọn họ tới trường tôi để tuyên truyền!" Quả nhiên Sylva không hề che đậy suy nghĩ của mình.
"Ông bạn thân mến! Nhưng ông cũng nên cẩn thận một chút, ông cũng thấy rồi đấy Hoàng Tử của chúng ta tỏ ra vô cùng hữu nghị với bọn họ! Nếu như ông từ chối thẳng thừng như vậy thì thật không nể mặt Hoàng Tử chút nào_" Kend cũng không muốn ông bạn của mình xảy ra chuyện, nên lên tiếng khuyên bảo.
"Vậy ông nói xem chúng ta phải làm sao đây?"
" Ông nghĩ xem, nếu chúng ta tung tin này cho bọn nhà báo thì sao nhỉ?_Hoặc là bây giờ có một tay nhà báo nào đấy đã trên đường đi rồi thì sao?"
"Ý của ông là nhờ mấy tay nhà báo công khai chuyện này hộ chúng ta?"
"Đúng vậy! Những việc mà chúng ta không làm được, thì dân chúng lại làm được! Ý của dân chúng khó cưỡng lại được lắm, Hoàng Tử Điện Hạ chắc chắn cũng phải xem xét thái độ của dân chúng phản ứng ra sao chứ?"
"Tôi hiểu rồi!" Sylva không nói câu tạm biệt với Kend mà trực tiếp dập luôn máy cái rụp.
Kend cầm chiếc di động nở một nụ cười đắc chí.
"Trung y? Cái thứ vớ vẩn gì thế không biết!"
Mặc dù đã chạy tới hiện trường, nhưng Tần Lạc vẫn có cảm giác trước mắt không nhìn thấy gì cả.
Hắn không ngừng dùng tiếng Trung nói: "Xin lỗi cho tôi đi nhờ một chút, tôi là bác sĩ cho tôi qua một chút được không?" Nhưng những người này dường như chẳng hể quan tâm tới những gì mà hắn nói_Tần Lạc có thể hiểu là bọn họ nghe không hiểu tiếng Trung. Nhưng bọn họ cũng không nên tò thái độ hung hãn như vậy khi trông thấy một nguời tóc đen da vàng như hắn chứ?
Tần Lạc thấy rõ được sự thù địch của người Thụy Điển với người Trung Quốc, hắn thầm nghĩ mình phái cố gắng giài quyết chuyện này mới được.
Người phiên dịch cuối cùng cũng theo kịp bước chân của Tần Lạc, anh ta chạy tới hỏi: " Trưởng đoàn! Bây giờ phải làm sao đây?"
"Phải nghĩ cách vào được bên trong cái đã!" Tần Lạc chỉ vào đám người đông đúc kia nói.
Viện bảo tàng Skansen là một địa danh nổi tiếng của Thụy Điển, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới tham quan, hơn nữa lại còn miễn phí vé vào. Do vậy mà những cư dân ở gần đây đều thích đi bộ trong này để cảm thụ không khí. văn hóa nơi đây.
Khi nghe thấy có một phụ nữ bị sẩy thai thì mọi người liền đổ xô tới, mấy trăm người đứng chặn hết ở phía trước nên Tần Lạc không có cách nào chen chân vào được cả.
Người phiên dịch là một người đàn ông ước chừng hơn ba mươi tuổi, khi nghe Tần Lạc nói vậy liền dùng tiếng Thụy Điển nói với người trước mặt mình.
Những người này nghe hiểu người phiên dịch nói gì, bọn họ sau đó liền hét vào mặt người phiên dịch nói một loạt những thứ gì đó, rồi đưa tay chỉ ra cổng của viện bảo tàng_Ý đồ của bọn họ rất rõ ràng, có thể dùng một từ để mô tả đó là "cút".
"Không cần tìm đến bọn họ đâu. hết cách rồi!" Tần Lạc nói, hắn đảo mắt một lượt tìm người quen để dẫn hắn vào trong, nhưng các thành viên của đoàn đại biểu và những quan viên của Thụy Điển lúc này đang bị vây ở bên trong hết cả. Cảnh sát tới rồi cũng không thể chen được vào. bọn họ chỉ có thể ngăn chặn sự việc có chuyển biến xấu chứ không hề sơ tán được đám người ở đây.
Trông thấv mấy người nam nữ ngực đeo máy ảnh vẻ mặt hớn hở chạy tới thì Tần Lạc khẽ giật thót tim, hắn biết chuyện này đã bị bọn phóng viên đánh hơi thấy rồi.
"Làm thế nào đây?" Tần Lạc cố gắng suy nghĩ thật nhanh. Nếu như để cánh nhà báo đem chuyện này ra viết thì hình tượng của trung y tại Thụy Điển thế là hết rồi, về sau cho dù có làm nhiều việc đến mấy cũng không thể nào bù đắp nổi thiệt hại của ngày hôm nay.
Thời gian quá gấp để chuẩn bị, hắn liền quay người chạy ra ngoài cổng.
Khi hắn đi qua một nữ phóng viên thì hắn "rất không cẩn thận' húc một cái rất đau vào sườn của người này.
VỊ nữ phóng viên bị Tần Lạc húc một cái thì người nghiêng hẳn sang một bên, sau đó liền trợn mắt lên nhìn Tần Lạc thét vào mặt hắn những câu gì mà hắn nghe không hiểu.
Nữ phóng viên cũng không nghĩ ngợi thêm gì nữa, lại cố gắng chạy vào giữa đám đông, nữ phóng viên này đã nhận được tin tức, biết đây sẽ là một tin tức vô cùng nóng hổi.
Nhưng vừa mới chạy được mấy bước thì lông mày của nữ phóng viên cau lại. rồi nàng ngồi thụp xuống ôm lấy bụng mình.
Người đồng hành của nữ phóng viên thấy vậy liền chạy tới nói: "Cô bị làm sao thế?"
"Đau quá!" Nữ phóng viên ôm lấy bụng rên lên. xem ra nàng rất đau, đau đến mức chảy cả nước mắt ra ngoài.
Nữ phóng viên vừa dứt lời xong thì ngồi luôn xuống đất. toàn thân thể bắt đầu có hiện tượng co rút.
Tần Lạc lúc này âm thầm tiến tới chỗ của người phiên dịch thì thầm vào tai ông ta vài câu.
Nguời phiên dịch thấv vậy thì trợn mắt lên nhìn Tần Lạc nói: " Trưởng đoàn! Thật là phải làm như vậy sao?"
"Còn sự lựa chọn nào khác sao?" Tần Lạc cười khổ nói. Vì trung y hắn chấp nhận mình là một tên khốn nạn cũng được.
Người phiên dịch nhìn vào nữ phóng viên đang lăn lộn trên sàn, sau đó dùng tiếng Thụv Điển hét toáng lên.
Tần Lạc tuy nghe không hiểu tiếng Thụy Điển, nhưng hắn biết người phiên dịch kia đang nói: "Mau gọi bác sĩ. có một người phụ nữ bị sẩy thai rồi!" Bởi vì câu nói này là do hắn bảo người phiên dịch nói ra mà.
Người phiên dịch vừa mới hét lên như vậy. thì đám người đang vây lấy đoàn đại biểu trung y liền chuyển hướng chú ý sang bên này.
Thấy một người phụ nữ đang nằm lăn lộn trên đất. chẳng ai biết chuyện gì đang xẩy ra liền vội chạy tới xem xem có cần phải đưa cô nữ phóng viên kia đi bệnh viện không.
Nhưng khi bọn họ vừa chạm vào người cô phóng viên này, thì nàng ta như bị điện giật lại càng giãy giụa dữ tợn hơn trước. Tay chân của nàng không ngừng khua loạn lên. hàm răng cắn chặt lại cứ như mọi người có thù với nàng vậy, làm cho những người muốn giúp đỡ nàng đều phải tránh sang một bên.
Cô nữ phóng viên cứ như vậy lại càng thu hút đám người hiếu kỳ hơn. Đoàn đại biểu trung y cuối cùng cũng thở hắt ra nhẹ nhõm.
Tần Lạc lúc này kéo người phiên dịch tới chỗ mấy người cảnh sát nói: "Tôi là bác sĩ, tôi có thể chữa bệnh cho cô ấy! Nhưng các người phải nói giúp chúng tôi mới được!"
Người phiên dịch rất nhanh đem lời của Tần Lạc nói lại cho mấy viên cảnh sát nghe. Mấy viên cảnh sát này đưa mắt lên dò xét Tần Lạc một hồi, rồi lại đưa mắt lên nhìn nữ phóng viên đang lăn lộn dưới đất, không biết nên làm thế nào cho phải.
Để cho Tần Lạc cứu chữa thì lại lo người Trung Quốc này lại gây ra chuyện thì nguy lắm.
Nhưng không để cho anh ta chữa trị thì_Ngộ nhỡ cô gái kia xẩy ra chuyện gì thì sao.
"Nếu như anh không quyết định nhanh thì cô ấy sẽ đau chết đấy!" Tần Lạc cố ý nói vấn đề thật nghiêm trọng lên cho cảnh sát nghe.
Viên cảnh sát nghe vậy liền gật đầu nói: "Đi theo tôi!"