"Căn bệnh này có phương pháp nào chữa trị được không?" Tần Lạc hỏi, đây mới chính là vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
"Không có phương pháp điều trị nào rõ ràng cả! Loại bệnh này có một đặc điểm là rất hay bị gãy xương! Nếu như xương bị gãy thì chỉ cần tiếp giáp, cố định lại là xong. Cộng thêm với việc chú ý ăn uống đủ dinh dưỡng, tránh bị thương lần nữa!"
Tần Lạc ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Thân phận của người bệnh có phần tôn quý! Nếu như là loại bệnh này. thì các bác sỹ khác làm sao lại không phát hiện được ra được?"
Tô Tử nghe vậy nheo mắt nhìn Tần Lạc rồi nói: "Có phải anh đang chữa trị cho Công Chúa không?"
Tần Lạc nghe vậy kinh hãi nhìn Tô Tử đáp: "Sao em lại nghĩ như vậy?"
"Thứ nhất anh nói người bệnh là nữ. thứ hai anh nói thân phận người bệnh có phần đặc biệt, thứ ba anh hôm nay có hẹn với Hoàng Tử Philip. Người quen của Philip thì dĩ nhiên là Công Chúa rồi_Hoặc có thể là một nhân vật tôn quý nào khác! Nhưng theo như lập trường của chuyện cổ tích, thì người bệnh chắc là một nàng Công Chúa rồi!"
"_" Tần Lạc thật không biết nên nói thế nào cho phải. Nếu như nói cho Tô Tử biết sự thật thi hắn thành ra lại nuốt lời hứa với Philip. Nhưng nếu như hắn nói dối thì lại đi ngược với nguyên tắc sống của hắn.
Hắn có thể lừa người khác, nhưng lại khõng bao giờ lừa dối chị em phụ nữ cả.
Chị em phụ nữ thường được ví như những nàng thiên sứ. một thiên sứ từ trên trời rơi xuống. Từ một nơi cao như vậy ngã xuống dưới trần gian, thì đầu óc chắc chắn sẽ bị chập mạch, nếu như mình còn đi lừa người ta nữa thì thật là.........quá quắt.
Tô Tử là người thông minh, nàng biết Tần Lạc không tiện tiết lộ thân phận của người bệnh, do vậy nàng rất nhanh chuyển đề tài sang một chuyện khác: "Có những người bệnh mắc bệnh, chưa chắc đã do một nguyên nhân mà mắc bệnh, mà nó có thể tổng hợp từ nhiều yếu tố khác nhau tác động nên mà thành! Nếu như vậy thì bác sỹ sẽ rất khó tìm ra nguồn gốc căn bệnh, do vậy sơ sót là điều khó tránh!'"
"Tạm thời chưa thể xác nhận được!" Tần Lạc nói: ""Anh vẫn còn phải thu thập thêm một ít dữ liệu về bệnh xương xốp! Hy vọng lần này sẽ có nhiều thu nhập có ích!"
Tần Lạc biết rõ rằng Hoàng Hậu Madrin đồng ý nói bí mật này cho mình biết, thì bà chắc chắn, đã nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi từ hắn.
Nếu như mình chữa trị không có kết quả gì. thì cho dù bà sẽ nể mặt Philip mà không làm khó dễ mình, nhưng trong thâm tâm chắc chắn sẽ rất thất vọng về trung y. Đây là một điều vô cùng bất lợi cho sự phát triển trung y tại Thụy Điển.
Hơn nữa những lời đề nghị của bà thực sự là vô cùng hấp dẫn với Tần Lạc.
Trước khi tới Thụy Điển. Thái Công Dân đã tìm tới Tần Lạc bàn bạc về việc Âu châu sắp ra chính sách mới đối phó với trung y. Đồng minh châu Âu đã ra quyết định ngăn cấm hoạt động bán thuốc trung y trên khắp các thị trường.
Tần Lạc biết rằng, có lẽ đây chính là hành động trả thù của người Pháp về hành động biểu tình của hắn tại Paris_Nhưng nếu như hắn có thể làm cho hoàng thất của Thụy Điển phải nợ hắn một ân tinh, thì có lẽ dưới sự giúp đỡ của bọn họ. trung y sẽ có một bước ngoặt vô cùng quan trọng.
"Ài!" Tần Lạc thở dài não nề. hắn cảm giác đầu óc của hắn như sắp nổ tung.
"Sao vậy?" Tô Tử quan tâm hỏi.
"Muốn làm một vị anh hùng thật không đơn giản chút nào!" Tần Lạc cảm thán.
Nếu như hắn có thể từ bỏ mọi thứ. thì chỉ cần nhìn vào tài lực và địa vị hiện nay của hắn, hắn hoàn toàn có thể sống một cuộc sống của một đại gia quyền thế. Lúc rảnh rỗi hắn còn cỏ thể dắt theo Jesus và Đại Đầu đi dạo ngoài đường làm hàng một chút. Thậm chí hắn cũng có thể đập cho nhừ tử mấy tên công tử nhà giàu, chạy xe điên đâm chết người mà không phải chịu trách nhiệm. Một cuộc sống đầy thi vị như vậy. hắn hoàn toàn có khả năng hưởng thụ nó một cách dễ dàng.
Vừa nhẹ nhàng, lại chẳng phải kiêng nể bất kỳ ai cả.
Nhưng bâỵ giờ thì sao?
Ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, chỉ vì một thứ không liên quan tới sự nghiệp của hắn chạy tới chạy lui, thậm chí còn gặp nguy hiểm bị ám sát. khổ sở đủ đường.
Vì cái gì cơ chứ?
" Vì cho lòng được thanh thản!" Tô Tử dường như thấu hiểu được tâm tư của Tần Lạc, nàng nắm chặt lấy bàn tay của hắn âu yếm: " Nếu như anh không làm việc này. thì anh sẽ làm gì?"
"_" Tần Lạc thật sự chưa từng nghĩ tới việc hắn sẽ làm gì. Hắn dường như sợ chịu ảnh hưởng từ giáo dục của ông nội, Tần Lạc hiểu rằng cứu vớt trung y chính là lý tưởng, là mục tiêu mà hắn cần phấn đấu.
Chả trách mà có một vĩ nhân đã từng nói, giáo dục phải bắt đầu khi người ta còn là trẻ thơ.
Tần Lạc thầm nghĩ: "Xem ra mình đúng là bị ông làm hại rồi!"
"Anh có thể chọn một phương thức sống hoàn toàn khác, nhưng đến lúc đó anh thật sự có thích cuộc sống như vậy không?"
Làm ăn ư? Chả thích. Làm quan ư? Càng không thích. Gọi hội gọi hè đánh nhau ư?_Cũng chả thích. Như vậy thì chẳng khác gì tên Văn Nhân Chiếu, suốt ngày lông bông chả được cái tích sự gì cả_Dĩ nhiên mình buông thả mình một hai lần thì được, chứ ngày nào cũng sống buông thả như vậy cũng chán chết.
Tần Lạc ngẫm thấy bản thân hắn cũng không đến nỗi làm những việc tồi tệ, ít ra thì cuộc sống nội tâm của hắn rất phong phú. Mỗi lần hắn đẩy được trung y bước thêm được một bước, thì những lời khen, những tràng pháo tay sẽ nhấn chìm hắn trong sự hạnh phúc vô bờ bển.
Hắn là một diễn viên, một diễn viên không cần thù lao. chỉ cần danh tiếng. Hắn diễn xuất bản thân hắn trong cuộc đời cùa mình.
"Anh cũng cần nhắn như vậy một chút thôi!" Tần Lạc sau khi hiểu ra vấn đề thì tâm trạng của hắn đã đỡ đi rất nhiều. "Không phải có một bệnh viện đã nghiên cứu nói rằng, bất kỳ người đàn ông nào đều có thể trở nên cằn nhằn như mấy bà cô khó tính hay sao? Thi thoảng cằn nhằn một chút cũng không sao!"
"Bây giờ anh đã đỡ hơn chưa?" Tô Tử cười nói.
" Đỡ hơn rồi!" Tần Lạc đáp: "Anh chính là trung y, ngày trước là vậy, về sau cũng vẫn là vậy! Ngoại trừ cái này ra, thì anh không làm được bất kỳ thứ gì khác, và anh cũng chẳng muốn làm nữa!"
"Đây mới chính là người đàn ông của đời em!" Tô Tử cười nói.
Tần Lạc nghe vậy liền ôm lấy hai tay, nhìn vào gương mặt xinh xắn của nàng nói: "Hôm qua ngủ khõng ngon nên bây giờ hơi buồn ngủ. hay chúng ta ngủ một lúc nhé?"
"Em ngủ đủ rồi!" Tô Tử dĩ nhiên là biết trong đầu Tần Lạc đang nghĩ cái gì.
"Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta bắt đầu trị liệu nhé!" Tần Lạc nói xong liền rúc đầu vào lòng Tô Tử luôn.
Những việc ngày hôm qua Tần Lạc quyên chưa làm thì bây giờ hắn đã hoàn thành xong. Tần Lạc lại châm cứu cho Tô Tử một lúc cho tới khi Ma Ma bên ngoài gõ cửa mang đồ ăn sáng tới. thì hắn và Tô Tử mới chịu rời khỏi cái giường.
Sau khi dùng xong bữa sáng. Tần lạc và Tô Tử lại thảo luận với nhau một lúc về bệnh xương xốp, cùng với nghiên cứu bệnh trạng, phương pháp trị liệu và nguyên nhân gây bệnh. Nhưng Tần Lạc thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn lại tìm Trương Quang tới để nhờ anh ta down thêm dữ liệu về căn bệnh này. Sau một hồi nghiên cứu tỉ mỉ, Tần Lạc mới bảo Trương Tiểu Na gọi điện cho Hoàng Tử Philip.
"Chào buổi sáng!" Giọng của Philip ở đầu dây bên kia vang lên trầm ấm.
"Hoàng Tử Philip! Tôi là phiên dịch viên của Tần Lạc tiên sinh! Anh ấy nói có chuyện quan trọng muốn gặp anh!'"
"Vâng! Tôi sẽ tới ngay!" Hoàng Tử Philip lịch thiệp đáp lại.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Hoàng Tử Philip đã tới khu khách sạn của Tần Lạc.
Tần Lạc sau đó liền đi xuống, rồi lên luôn xe của Philip.
Trong xe lúc này ngoại trừ Carlise và tài xế ra. thì người phiên dịch tên Ryan cũng đã có mặt.
"Đây đều là những người đáng tin cậy cả!" Hoàng Tử Philip nói.
Tần Lạc nghe vậy liền gật đầu nói: "Tôi đã tim ra một số đầu mối. theo như nhận định ban đầu thì đây là bệnh xương xốp!"
"Bệnh xương xốp ư?" Philip sau khi nghe phiên dịch xong nói: "Đây là căn bệnh gì vậy?"
"Là một loại bệnh làm cho các thành phần của xương không đủ thành phần, biểu hiện chủ yếu của bệnh là xương vô cùng yếu, các khớp rất lỏng, dễ bị gãy !" Tần Lạc giải thích.
"Nó hình thành thế nào vậy?"
"Bệnh này phân thành hai loại bẩm sinh, và thời kỳ sau nhiễm bệnh. Bẩm sinh thi chỉ người bệnh nhiễm bệnh khi còn ở trong bụng mẹ. có thể phân thành hai thời kỳ là thai nhi và trẻ sơ sinh, đại bộ phận sẽ chết trong thời gian ngắn. Còn thời kỳ sau nhiễm bệnh thì bệnh sẽ đỡ hơn một chút, cũng phân thành hai loại là lúc còn nhỏ và khi trưởng thành!" Tần Lạc vừa nói vừa đưa một tập tài liệu ra cho Philip xem.
Philip đưa mắt lên nhìn một cái rồi đưa tập tài liệu này cho Ryan. Tần Lạc lúc này mới phát hiện ra, tập tài liệu mà hắn vừa đưa hoàn toàn được viết bằng tiếng Trung.
"Anh biết nó là được rồi!" Hoàng Tử Philip cười nói: "Có cách nào chữa trị không?""
"Tôi hôm qua đã cảm nhận rồi, tôi cảm thấy xương của cô ấy khá lỏng, tuy tôi không biết thời kỳ phát bệnh của cô ấy, nhưng cô ấy đã lớn được đến mức này_Thì chứng tỏ rằng cô ấy không phải là bệnh bẩm sinh, mà là do thời kỳ sau nhiễm bệnh."
"Nhưng nó vừa mới sinh ra đã nhiễm bệnh này rồi!" Philip nói.
"Đây mới chính là câu hỏi cần chúng ta khám phá!" Tần Lạc nói: "Có lẽ bệnh của cô ấy chỉ là một loại bệnh của bệnh xương xốp. còn có các căn bệnh khác làm cho cô ấy thành ra như vậy nữa!"
Philip nghe vậy cau mày lại nhìn Tần Lạc lo lắng nói: "Nếu nói như anh thì em gái của tôi đồng thời nhiễm hai loại bệnh sao?"
"Có lẽ còn nhiều hơn thế!" Tần Lạc đáp.
Gương mặt của Philip lúc này cũng đã trở lại như bình thường, anh cười nói: "Bất luận thế nào, anh cũng đã tìm ra được một kết luận như vậy rồi_Tôi vô cùng cảm kích!"
"Tôi cũng không biết kết luận của tôi có đúng không nữa!" Tần Lạc đáp. Hắn cảm thấy xấu hổ không dám nói đây chính là do Tô Tử mách nước cho hắn, nếu mà như vậy thì Hoàng Tử Philip sẽ coi hắn là một kẻ lắm lời. đem bí mật của người khác ra rêu rao khắp nơi.
"Chúng ta đi gặp Garbo thôi!" Philip nói.
Tần Lạc lại tới căn tiểu viện ngày hôm qua. lần này người phụ nữ trung niên đứng ra tiếp đón hắn và Hoàng Tử Philip.
"Công chúa đang ngủ!" Người phụ nữ này cúi người thi lễ nói.
"Đang ngủ?" Tần Lạc cười nói: "Ngủ cũng tốt. như vậy thì tâm trạng của cô ấy sẽ đỡ bị kích động hơn."
Dưới sự dẫn dắt của người phụ nữ trung niên này, Tần Lạc và Philip cùng với Ryan đi tới khuê phòng của Công Chúa Garbo.
Đơn giản, gọn nhẹ, nơi đây hầu như không có lấy một đồ trang sức nào của con gái cả.
Có lẽ chẳng có ai coi nàng là con gái cả.
Cô bé bệnh nhân hôm qua mà Tần Lạc gặp đang nằm nghiêng người ở trên giường, nàng cong người lại thành hình con tôm. Đứng trên lập trường tâm lý học mà nói. thì kiểu ngủ này là một kiểu ngủ rất cảnh giác và đề phòng.
Xem ra, nội tâm của cô bé rất yếu đuối, và thiếu cảm giác an toàn.
Hai bàn tay Gaitio nắm chặt, mắt nhắm nghiền, lông mày cau lại, trông nàng như đang giận dữ chuyện gi đó.
Hoàng Tử Philip lúc này đưa tay lên mời Tần Lạc, Tần Lạc hiểu ý liền rút ra một ngọn ngân châm đã chuẩn bị từ trước. Sau khi khử trùng xong, hắn liền cắm mũi châm vào huyệt Bách Hội của Gaitoo.
Tần Lạc lúc này sử dụng mũi châm "Quan Âm Thủ' trong Thái Ất Thần Châm, kiểu châm này vừa nhẹ nhàng, lại vô cùng tự nhiên.
Một luồng khí nóng truyền từ cây châm vào trong thân thể của Garbo, sau đó từ từ phát tán ra khắp các đường kinh mạch.
Gaitio chỉ hơi cau mày khi Tần Lạc châm cây châm vào huyệt, nhưng sau đó nàng lại trở nên yên lặng như trước.
Trông vào nét mặt đang ngủ của Gaitio, tâm hồn của Tần Lạc bỗng nhiên trở nên thuần khiết, và trong sáng một cách lạ lùng.
Cũng chính vì lý do này mà hắn đột nhiên đi vào cảnh giới cao nhất: "'Nhập Thần Chi Cảnh".
Đây là một trạng thái đỉnh cao rất khó đạt tới được, có mấy lần Tần Lạc định thi triển trên người Long Vương nhưng hắn không thành công được. Không ngờ lần này hắn vừa mới tiếp xúc với Garbo mà đã đạt được tới cảnh giới như vậy rồi.
Khí lưu giống như một sợi dây mảnh truyền khắp trên não bộ của Garbo.
Trong não của nàng thì nó chỉ là một tờ giấy trắng không hơn không kém. không có sông, không có núi. cũng chẳng có những đồng cỏ thảo nguyên xanh mát. mà chỉ là một màu trắng trải dài bất tận_
Nhưng trong tờ giấy trắng này đã có sự xuất hiện của các vết rách và rạn nứt.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Lạc nghĩ.
Hắn đột nhiên bị phân tâm, làm cho cảnh giới hắn vừa mới đạt được bỗng chốc tan thành mây khói.
"Sao mình lại nhìn thấy suy nghĩ của cô ấy được?" Tần Lạc hoảng hốt tột độ.