vốn lão Ma Ma kiên trì dập đầu ba cái cho bằng hết, nhưng cố gắng nỗ lực mấy lần thì thấy mình khó có thể chống lại được sức mạnh của Tần Lạc.
Nhưng bà lại nghĩ dù sao thì cậu ta cũng có tình cảm khá là thân mật với Tô Tử, vừa là bạn bè lại vừa là tình nhân, Tần Lạc cũng được coi như là rể của Bồ Tát Môn, mọi người về sau đều là người một nhà cà rồi. vì vậy mà bà cũng không kiên quyết quỳ lạy tạ ơn nữa..
"Ma Ma đừng làm như thế nữa, Làm vậy thật làm cho con khó ăn khó nói lắm!" Tần Lạc đỡ Ma Ma dậy nói. Hắn lo bà lão này lại cương quyết muốn hành lễ lần nữa.
"Ăn bát cơm dẻo, nhớ nẻo đường đi. Công ơn của cậu lớn như vậy. dập đầu mấy cái có đáng gì đâu! Đây là lễ nghĩa, các cô các cậu trẻ bây giờ đâu còn có hiểu lễ nghĩa là gì nữa đâu!" Lão Ma Ma bật cười ha hả nói.
Nghe điệu cười cùa Ma Ma, Tần Lạc thực sự cảm thấy hối hận khi đã mở cửa cho bà vào trong này.
"Ma Ma! Đều là người trong một nhà, Ma Ma không cần khách sáo như vậy nữa đâu!" Tô Tử đó mặt nói: "Con biết nên báo đáp anh ấy như thế nào mà!"
"Đúng rồi. đúng rồi!" Lão Ma Ma gật đầu nói: "Làm thế nào mà chữa khỏi được vậy? Dùng phương thức trị liệu gì, mau ngồi xuống nói cho Ma Ma hay!"
Lúc này Tô Tử đứng mãi cũng đã mỏi. thế nên nàng lại được Tần Lạc dìu ngồi vào chiếc xe lăn.
Nhưng bất ngờ Tô Tử lại đứng bật lên. nàng liêu xiêu bước tới chiếc ghế sofa ngồi gần Ma Ma nói: "Con bây giờ không muốn ngồi lên chiếc xe lăn một phút nào nữa rồi! Ma Ma không biết chứ, cảm giác đó thật là tồi tệ!"
Nghe Tô Tử nói vậy, Tần Lạc và lão Ma Ma đều cảm thấy quặn lòng thương xót.
Mỗi ngày mở mắt ra là đã trông thấy cái xe lăn ngay trước mặt, mỗi ngày trước khi đi ngủ lại phải dời chiếc xe lăn. một ngày có bảy tám tiếng đồng hồ ngồi trên xe lăn_
Đấy là do nàng còn biết khống chế thời gian, chứ nếu không nàng ngồi trên xe lăn lâu quá, cả phần mông sẽ bị sưng tấỵ. tê dại vô cùng khó chịu. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hai mươi năm nay nàng chưa từng rời khỏi được chiếc xe lăn, đối với một cô gái trẻ mà nói thì đó là một sự đày đọa không hơn không kém.
"Sau nàv không cần phải ngồi lên nó nữa đâu!" Tần Lạc đi tới nắm lấy bàn tay Tô Tử khẳng định: "Em hôm nay đi lại được đã là tốt lắm rồi! Chỉ cần luyện tập một thời gian nữa thôi là em sẽ đi lại như người bình thường! Anh ngày mai sẽ mua cho em cái nạng, em cố gắng mấy hôm!"
"Vâng!"Tô Tử nhoẻn miệng cười đáp.
Nàng quay sang Ma Ma nói: "Ma Ma! Mấy năm nay Ma Ma đã khổ vì con quá!"
"Ài....! Con nói cái gì mà lạ vậy? Con là môn chủ cùa Bồ Tát Môn. Ma Ma hầu hạ cho con là bổn phận!" Lão Ma Ma mở miệng cười ha hà nói.
"Ma Ma biết con nói không phải là ý này!" Tô Tử vô cùng cảm kích nhìn Ma Ma rưng rưng nói.
Ma Ma hai mắt cũng đỏ hoe. bà đưa tay lên gạt nước mắt rồi nói: "Con bé ngốc này, Ma Ma không con không cái. con là người thân duy nhất của Ma Ma. Ma Ma không chăm sóc con thì chăm sóc ai? Ma Ma không thương con thì thương ai chứ?"
"Sau này con sẽ hiếu thuận với Ma Ma!" Tô Tử mỉm cười đáp.
"Không được, không được!" Lão Ma Ma xua tay nói: "Con là Môn Chủ. Ma Ma không thể để mấy con mụ kia nói rằng, Ma Ma từng này tuổi đầu rồi mà không hiểu quy tắc quy tọt gì cả!"
Tiểu Mẩn lúc này đã bưng trà lên, vui mừng nhìn Tô Tử nói: "Môn chủ! Môn chủ cứ yên tâm đi tìm hạnh phúc cho mình, còn Ma Ma thì đã có chúng em chăm sóc rồi! Ma Ma ở trong môn phái lẽ nào bọn em lại không chăm sóc được hay sao?"
"Cái con ranh này. tao cầm kéo cắt lưỡi mày bây giờ!" Lão Ma Ma lườm ngúyt Tiểu Mẩn, nhưng thực chất trong lòng bà lại rất vui.
Trong Bồ Tát Môn thì đệ tử hầu hết là nữ giới, và đều là những người không cha không mẹ. Tất cả bọn họ được Bồ Tát Môn thu nhận về rồi truyền thụ y thuật, sau đó cho họ xuất sư đi hành y cứu đời.
Dĩ nhiên có những người có khả năng buôn bán thì bọn họ sẽ giúp môn phái buôn bán. Chứ nếu không bọn họ làm sao đủ tiền để nuôi đám đệ tử khác, và duy trì cuộc sống cho môn phái cơ chứ.
Những người trong lưỡng môn nhất phái, thì người của Chính Khí Môn là đông nhất, có tầm năm trăm người. Bọn họ tản mát đi khắp nơi, hành y cứu đời. Quỷ Y Môn Phái có khoảng một trăm người. Môn phái này không thích tiếp cận với người khác, mà hành tung lại bí ẩn kỳ dị. chính vì vậy mà quân số không bằng được Chính Khí Môn. Bồ Tát Môn vì có tính chất khá đặc biệt, vì tất cả các đệ tử đều là nữ giới, do vậy mà quân số cũng không đông. Cùng lắm là nhiều hơn Quỷ Y Phái tầm chục người.
Nhưng cho dù chỉ có một trăm người, nhưng bọn họ cũng có thể coi là một công ty nhỏ. Mỗi một tháng tiêu xài cũng không phải là số tiền ít ỏi.
Cũng may mà các môn các phái đều có cách kiếm tiền của riêng mình. Tô Tử sau khi nhậm chức Môn chủ. thì lại đem đệ tử của mình đưa đi vào xã hội để học tập và làm việc hết cả.
Từ bên ngoài mà nhìn, thì những cô gái trong Bồ Tát Môn chẳng khác gì những giám đốc tài giỏi trong thành phố là mấy;
"Thôi mà Ma Ma! Ma Ma đừng trách Tiểu Mẫn nữa! Cô ấy cũng là một lòng tốt muốn phục dưỡng Ma Ma mà!" Tô Tử mỉm cười nói đỡ cho Tiểu Mẫn.
"Con ranh con này. càng ngày càng hỗn láo!" Lão Ma Ma oán trách một cách vô cùng "hạnh phúc' : "Đúng rồi. ban nãy đang nói cái gì thế nhỉ_Tần Lạc! Cậu chữa trị cái chân của Môn chủ như thế nào vậy?"
"Anh ấy đã lĩnh hội được châm thứ năm trong Thái Ất Thần Châm rồi!" Tô Tử đáp. Sau đó nàng liền thuật lại toàn bộ câu chuyện, cùng với những lời phân tích của họ về châm thứ năm này cho Ma Ma nghe.
Ma Ma nghe xong nhìn vào Tần Lạc nói: "Lần đầu tiên gặp cậu. ta cũng thấy cậu có gì đó hay hay! Nhưng không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn thôi mà cậu lại tiến bộ thần tốc như vậy! Có thể đạt tới Nhập Thần Chi Cảnh chính là mong ước của bao nhiêu người y sĩ như chúng ta! Thật không ngờ cậu đã đạt tới cảnh giới Hiền Nhân một cách nhanh chóng như vậy rồi!"
"Thực ra là do con gặp may mà thôi!" Tần Lạc khiêm tốn nói. Thực ra hắn cũng rất thích nghe người khác khen ngợi hắn lắm.
"Không liên quan gì tới may mắn hết!" Lão Ma Ma nghiêm giọng nói: "Cái này liên quan tới độ giác ngộ cao, tính chuyên cần, tích lại mới được như vậy! Nếu như mà gặp may thì lưỡng môn nhất phái có tận cả ngàn người rồi. sao lại không có ai may mắn như cậu?"
Tần Lạc nghe xong chỉ biết mỉm cười chứ không phản bác lại nữa.
Lão Ma Ma này cũng dễ thương thật đấy. bà ấy trách móc người khác không hề làm cho người ta khó chịu, mà ngược lại lại cảm thấy lâng lâng sung sướng.
"Nhưng chúng con tạm thời không biết đó có phải là châm thứ năm trong Thái Ất Thần Châm hay không?" Tô Tử nói: "Không biết trong lưỡng môn nhị phái của chúng ta có người nào biết về loại châm pháp này không?'"
"Có phải hay không thì cũng có liên quan gì cơ chứ? Kể cả bây giờ Tần Lạc nó có đặt cho cái châm pháp này một cái tên khác cũng chẳng có ai có ý kiến gì! Cái quan trọng là tác dụng của nó. có thể chữa trị cho người đều là châm pháp tốt!" Lão Ma Ma rất sảng khoái nói.
"Vâng, đúng đấy ạ!" Tần Lạc tán đồng. Hắn thầm nghĩ, nếu như nó đúng là châm thứ năm trong Thái Ất Thần Châm thì cứ gọi nó là Thất Ẩt Châm đi. Nói cho cùng thì đây cũng là do các cụ thời xưa sáng tạo ra, mình không được phép cướp công của người ta được. Nếu như nó không phải là châm thứ năm trong Thái Ất Thần Châm, thì mình đặt cho nó một cái tên cũng chẳng vấn đề gì.
Nghĩ tới việc mình sắp được đặt tên cho một châm pháp mới. rồi truyền nó cho con cháu đời sau. Tần Lạc bất giác có cảm giác lâng lâng khó tả.
Sau này mình sẽ được người đời nhắc tới. sử sách sẽ tốn rất nhiều giấy mực để viết về mình.
"Một cảm giác thật tuyệt vời làm sao!"
Rất nhanh, thông tin đôi chân của Tô Tử được chữa khỏi đã được lan truyền về Trung Quốc, có rất nhiều các thành viên trong trung y đã gửi thiệp mời tới để chúc mừng cho nàng.
Vương Tu Thân, cố Bách Hiền. Lão Trác và những người khác đều tụ tập lại với nhau để bàn tán về sự kiện đáng kinh ngạc này. Đặc biệt là Bồ Tát Môn, những cô gái trẻ trong môn phái này bây giờ đã nhìn Tần Lạc với con mắt của một ông thần.
"Tần Lạc! Anh chữa trị cho Tô Tử thế nào vậy? Nói cho người ta biết đi!"
"Đúng đấy! Em cũng biết tình hình của Môn chủ ra sao, đây là một ca phẫu thuật lớn phải không?"
"Hay là trưởng đoàn làm mẫu cho cả đoàn xem một lần được không? Để bọn em học theo với!"
Tất cả mọi người đều vui đùa với Tần Lạc, ai cũng muốn đem Tần Lạc và Tô Tử ra làm đối tượng trêu trọc.
Trong bụng Tần Lạc vô cùng sung sướng. Hắn đã làm đúng với lời hứa của mình rằng lần đi Thụy Điển này nhất định sẽ làm cho nàng đứng lên được.
Khi đó hắn cũng không nắm chắc thành công cho lắm. Sau khi mấy lần châm đều không có tác dụng, đã có lúc hắn thật sự rất buồn và lo lắng.
Bây giờ Tô Tử đã đứng lên được rồi, hắn đã thực hiện đúng lời hứa của mình, hòn đá treo trong bụng cuối cùng cũng đã được gỡ xuống. Cảm giác này thật là sung sướng.
Tần Lạc giải thích nói rằng bán thân hắn đã tự lĩnh hội châm thứ năm trong . tất cả mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc. Uy danh của như thế nào. tất cả mọi người ngồi đây ai cũng biết cả.
Đặc biệt là châm pháp thứ năm bị thất truyền, càng được người ta ca tụng như một truyền thuyết. Nhưng thật không ngờ bây giờ Tần Lạc đã học được châm pháp này.
Nhưng phải vận khí để hành châm, không những phải hiểu châm thuật, mà còn phải luyện được khí trong cơ thể. do vậy mà mọi người cũng không muốn hỏi thêm nhiều nữa, vì đây đều là những phương pháp bí truyền, không phải ai cũng được truyền thụ cả.
Hơn nữa Tần Lạc cũng muốn giấu, hắn không muốn đem cảm giác của mình khi đi vào tiềm thức người khác như thế nào cho mọi người nghe. Hắn chưa hiểu được đó là cái gì. do vậy e rằng nói ra sợ mọi người coi hắn là quái vật thì nguy to.
Đêm hôm đó. Tô Tử đột nhiên tỏ ra vô cùng điên loạn.
Nếu như không phải tiếng rên của nàng khác biệt, thì có lẽ hắn cứ tưởng nàng là Lệ Khuynh Thành cơ.
Không biết hành xác trong bao lâu, hai người mới ôm nhau nằm vật ra ngủ.
Một giấc ngủ ngon lành, và hạnh phúc.
Tần Lạc theo thói quen đưa tay mò tìm Tô Tử. nhưng đột nhiên hắn không thấy nàng ở trên giường nữa.
Tần Lạc mở mắt ra nhìn khắp xung quanh phòng.
_ _
"Tô Từ!" Tần Lạc gọi lớn. Hắn mở cửa phòng vệ sinh ra. nhưng không có nàng ở đó.
Cạch!
Cửa phòng bật mở, Tô Tử đẩy một chiếc xe đựng đồ ăn đi vào trong.
"Sao em lại đi ra ngoài thế?" Tần Lạc tức giận nói: "Chân của em vừa mới lành, cần phải một thời gian nữa mới đi lại được!"
Tô Tử mỉm cười đáp: "Em đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh!"
"Gọi điện cho bọn họ mang đến được rồi, sao em lại tự mình đi lại như thế?" Tần Lạc nói với giọng không vui.
Hắn định đi tới dìu Tô Tử ngồi xuống ghế sofa, nhưng không ngờ Tô Tử nhất quyết không chịu.
"Không phải em đã nói với anh rồi sao?" Tô Tử nhìn Tần Lạc nói: "Em nói rằng, nếu như chân của em khỏi rồi. em sẽ đi rất nhiều nơi. có rất nhiều phong cảnh, em muốn trị bệnh cho những người cần tới em. em muốn giúp anh vực dậy trung y"
"Thực ra em vẫn còn muốn mỗi sáng thức dậy sớm hơn anh, giúp anh mặc quần áo. làm đồ ăn sáng cho anh nữa!"
"Tất cả đều là những việc mà em muốn làm!" Tô Tử nhoẻn miệng cười, nhưng hai mắt nàng rưng rưng như muốn khóc: "Em cuối cùng cũng đã làm được rồi!"