Từ trên người Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc học được một cái đạo lý làm người: ai làm mình không vui, thì phải khiến cho hắn thật đau khổ.
"Tiểu Tần, cậu thật sự là truyền nhân của Thái Ất Thần Châm?" Lão Chu cũng bất chấp mâu thuẫn trước kia với Tần Lạc, chủ động lên tiếng hỏi.
Thậm chí, hắn còncố gắng từ trên mặt nặn ra một nụ cười. Chẳng qua có vẻ hơi keo kiệt, bởi vậy nụ cười kia rất khó coi, nếu không cẩn thận quan sát, thậm chí cũng chẳng ai thấy được.
"Không phải." Tần Lạc lắc đầu.
Tảng đá lớn trong lòng lão Chu rơi bịch xuống đất, ngay cả nụ cười nhỏ nhoi trên mặt đều biến mất.
"Biết ngay mà. Tôi biết ngay, điều này sao có thể. Tiểu Mẫn, tờ báo này cô lấy ở đâu ra thế? Không phải là đồ của học sinh trường mình viết ra đấy chứ? Thật sự là lung tung." Lão Chu tức giận nói.
Tần Lạc cười : "Tôi quả thật không phải truyền nhân của Thái Ất Thần Châm. Thông tin truyền thông nói thông tin này quả là sai lầm. Bởi vì, trên cái thế giới này, chỉ có mình tôi biết loại châm pháp này. Không ai truyền cho tôi, cho nên tôi cũng không phải là truyền nhân của ai cả."
"Cậu-- "
"Thầy Tần, anh ký tên cho tôi một cái. Tôi muốn cầm khoe với bạn học. Ha ha, thật không thể ngờ được. Mình lại cùng với truyền nhân của Thái Ất Thần Châm cùng làm việc ở một phòng." Tiểu Mẫn quả thật cầm ngay một quyển sổ tay lại đây, đưa cho Tần Lạc kí tên.
Tần Lạc ở trên quyển sổ tay của nàng viết lên hai chử Tần Lạc rồng bay phượng múa, lại khiến cho cô bé hét một trận chói tai.
"Tiểu Mẫn. Ở trong văn phòng la to như vậy là sao? Còn có một chút hình dáng cô giáo nào nữa không? Cho dù là cái gì truyền nhân, thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Mấy năm nay, người treo đầu dê bán thịt chó rất nhiều. Những ký giả kia cũng không có một chút trách nhiệm nào, mọi chuyện còn không có điều tra rõ ràng, cũng dám viết loạn cả lên. Cũng dám nói dối cả độc giả." Lão Chu không dám đối đầu với Tần Lạc, quay sang giáo huấn Tiểu Mẫn.
"Thầy Chu, thầy không hiểu. Thái Ất Thần Châm rất lợi hại. Trước kia tôi xem qua một chương trình nói về Thái Ất Thần Châm. Nghe nói phải lấy khí vận châm cơ mà. Rất thần kỳ."
"Cái gì không hiểu? Làm sao tôi không hiểu được? Tôi -- "
Lão Chu còn muốn nói điều gì đó, nhưng tiếng chuông vào học đột nhiên vang lên.
Tần Lạc đối với tiểu Mẫn gật đầu chào, rồi cầm sách giáo khoa hướng phòng học đi tới.
Dọc đường, Tần Lạc đột nhiên phát hiện, ánh mắt mọi người chú ý tới hắn nhiều hơn. Còn không ngừng có học sinh chủ động chạy tới chào hỏi.
"Thầy Tần ."
"Thầy Tần mặc bộ quần áo này trông đẹp trai ghê."
"Thầy Tần, ký tên cho em một cái được không?"
"Thầy Tần, mắt thầy có 'dữ mắt'( ken mắt )." ...
Tần Lạc biết, nhất định là cuộc phóng vấn ngày hôm qua lên đã báo. Những học sinh này có tin tức vô nhanh chóng, cho nên, bọn họ mới bắt đầu chú ý tới mình.
Hơn nữa, để cho Tần Lạc dở khóc dở cười chính là, hắn phát hiện trong phòng học có không ít nam sinh cũng học hắn mặc trường bào (áo dài).
Màu trắng. Màu đen. Màu xanh. To, nhỏ, ngắn, dài ... ngay cả Lý hùng và mấy đứa hung dữ khác trong lớp cũng mặc một bộ trường bào màu xanh trường bào, điều này làm cho Tần Lạc có cảm giác không được tự nhiên.
Người ta mặc trường bào thấy hào hoa phong nhã, phong lưu anh tuấn, những người này mặc vào xem thế nào đều giống như lưu manh vậy?
Khí chất. Chính là khí chất. Các ngươi hiểu không?
Mặc trường bào yêu cầu khí chất. Bọn này văn hóa to bằng cái bánh bao.
Tần Lạc dùng cái thước gõ xuống bàn, ý bảo mọi người im lặng, nói: "Tôi nghĩ, rằng mọi người có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, đúng hay không?"
"Đúng." Mọi người trăm miệng một lời hô, thấy sự thấu hiểu của Tần Lạc mà cảm thấy cao hứng.
"Cho các cô cậu năm phút. Sau đó chúng ta bắt đầu học." Tần Lạc đem di động trong túi áo móc ra, nhìn thời gian, sau đó đặt lên bục giảng trên bàn.
"Thầy Tần, thầy thật là truyền nhân của Thái Ất Thần Châm?"
"Đúng."
"Thầy Tần, thầy có môn phái không? Giống như trong võ hiệp tiểu thuyết viết Thiếu Lâm Võ Đang ấy?"
"Có phái. Là y học phái."
"Thầy Tần, thầy có võ công hay không?"
Vấn đề này đều không cần Tần Lạc trả lời, học sinh của hắn đã giúp hắn đáp.
"Thầy Tần đương nhiên biết võ công."
"Đúng thế. Thầy Tần thân thủ rất lợi hại đó. Chúng ta đều thấy qua mà."
"Thầy Tần một người đánh ngã một đám lưu manh, không bị thương một chổ nào hết."
Lần trước vụ sung đột ở KTV, trong lớp có không ít học sinh tận mắt thấy Tần Lạc cùng người khác đánh nhau.
Ở trong mắt Tần Lạc , bản lĩnh của mình thật sự không coi là cái gì. Cũng chỉ là luyện tập mấy chiểu tán thủ mà thôi, chủ yếu là đối thủ quá yếu. Nhưng trong mắt những học sinh này, đã là vô cùng cao siêu.
"Thầy Tần, thầy có thể dạy Thái Ất Thần Châm cho chúng em không?"
"Có thể. Tôi rất muốn đem chúng dậy cho các em. Chẳng qua, cái này thật sự rất khó học." Tần Lạc cười nói.
Nếu có cơ duyên, hắn quả thật cũng muốn tìm vài cái truyền nhân.
"Thầy Tần, em yêu thầy."
"Tôi cũng rất 'yêu' các em."
"Ha ha, thật vậy sao? Em muốn gả cho thầy. Thầy không phải muốn kết hôn với người Trung Quốc sao? Em chính là cô gái Trung Quốc 100% này. Không tinh em có thể đưa chứng minh thư cho thầy xem."
"-- "
Nhìn thấy bộ dáng ấm ức của Tần Lạc, tất cả mọi người cười lên ha ha.
"Thầy Tần, y phục của thầy mua ở cửa hàng nào ? Hiệu gì vậy?"
"Thầy Tần, bình thường thấy thích làm những gì?"
"Thầy Tần, thầy có chơi game không? Có chơi được dota không ạ?" --
Những học sinh này hỏi càng ngày càng lan man, giống như muốn biết hết mọi thứ của Tần Lạc. Hoàn toàn đem Tần Lạc đối đãi như một ngôi sao lớn.
Một tiết chấm dứt, Tần Lạc thậm chí có cảm giác uể oải.
Thực chất học sinh của hắn chỉ có năm mươi người, sau khi Mã Húc ra đi, chỉ còn lại bốn mươi chín người. Những người này, đều có kiến thức trung y trụ cột rất tốt, dậy dỗ cũng không có mấy khó khăn.
Nhưng càng ngày càng có nhiều học sinh đến ghe giảng, công việc của hắn cũng càng ngày càng tăng thêm.
Có vấn đề gì liền đặt câu hỏi, mà trả lời câu hỏi cũng cần phải có thời gian. Cho dù một người hỏi một vấn đề, một tiết cũng phải trả lời mấy chục có khi hơn trăm cái vấn đề.
Tần Lạc nghĩ, trường học hẳn là phải phát tiền lương gấp đôi cho mình ấy chứ.
Hắn không biết là, bởi vì bài giảng của hắn càng ngày càng có nhiều học sinh đến nghe. Làm cho một ít thầy giáo viên dậy tây y bất mãn.
Trước kia, đều là học trung y học sinh chạy sang bên tây y nghe giảng. Bởi vì bọn họ cho rằng học trung y vô dụng, sau khi tốt nghiệp tìm việc làm đều rất khó.
Chính là, tình huống hiện tại lại điều ngược lại lại đây. Tự nhiên sẽ làm một ít tâm cao khí ngạo Tây y lão sư đối với hắn có chút thành kiến.
Trong viện tây y học có một thầy giáo tên là Vương Tử Hào đối với tần lạc tỏ ra vô cùng bức xúc, đã từng ở trên lớp nói qua nếu có cơ hội cùng với này luận bàn y thuật một chút.
Tần Lạc đang chuẩn bị quay về văn phòng uống chút nước, thì Vương Cửu Cửu từ phía sau đuổi theo.
Nàng mặc một chiếc quần bò màu xanh thẫm, trên người mặc một áo phông có in hình một nhân vật hoạt hình, bên ngoài khoác một chiếc áo cánh mầu đỏ.
Trên lỗ tai đeo một đôi khuyên tai nhỏ, khi không trang điểm trông nàng xinh đẹp rất tự nhiên.
Mặc cho ai nhìn đến cô bé này, cũng chỉ nghĩ đây chỉ là một cô bé có diện mạo rất xinh ở cạnh nhà. Chứ tuyệt đối sẽ không nghĩ tới nàng có một 'gia thế' kinh người.
"Thầy Tần, thầ khát nước chưa?" Vương Cửu Cửu cười hì hì hỏi.
"Rồi. Đang chuẩn bị về văn phòng uống một chút đây." Tần Lạc gật đầu cười.
Vương Cửu Cửu nhanh nhẩu gở xuống ba lô trên vai xuống,khóa kéo mở ra, từ bên trong lấy ra một cái chén thủy tinh cũng in hình nhân vật hoạt hình như trên áo, cười nói: "Biết thầy thích uống trà. Em đặc biệt pha cho thầy một bình đây. Đây là trà Long Tỉnh hảo hạng của cha em đó. Thầy thử xem thế nào."
Nói xong, liền đem cái ly trong tay đưa cho Tần Lạc.
Bởi vì Vương Cửu Cửu vẫn có thói quen ngồi ở hàng ghế thứ nhất, cho nên Tần Lạc biết rất rõ, cái ly thủy tinh có in hình con ngựa vằn này kỳ thật chính là cái ly mà Vương Cửu Cửu hay dùng để uống nước.
Có đôi khi, gặp đôi môi kiều diễm cảu nàng đang gậm một cái ống hút, Tần Lạc cũng cảm thấy được có chút khát nước --
"Cái này có vẻ không tốt cho lắm." Tần Lạc ngượng ngùng cầm lấy.
"Có cái gì không tốt? Dù sao đều là chuẩn bị cho thầy cả mà. Em cũng không thích uống trà." Vẻ mặt Vương Cửu Cửu thành thật nói.
Tần Lạc muốn lại chối từ, cũng không không biết xấu hổ không dùng ống Vương Cửu Cửu đưa cho, mà mở nắp bình, trực tiếp đưa chén lên hớp vài hớp.
"Quả nhiên là trà ngon." Tần Lạc tán thưởng nói. Mặc dù là dùng bình ly thủy tinh loại này để pha trà, cũng vẫn tỏa ra một chút mùi vị đặc biệt.
"Thật sự? Vậy mỗi tiết của thầy em đều pha một ly cho thấy nhé." Vương Cửu Cửu vui vẻ nói.
"Không cần, làm như thế rất phiền."
"Không phiền mà. Dù sao em cũng phải nấu nước uống mà."
"Nhưng -- "
"Thầy Tần, thầy cũng không cần khách khí như vậy chứ. Chúng ta không phải bạn bè hay sao? Giúp thầy pha một chén trà cũng là chuyện đương nhiên." Nữ theo đuổi nam, chỉ cách nhau lớp giấy. Mà nam theo đuổi nữ, như cách nhau cả quả núi lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nữ nhân nếu theo đuổi một người nam nhân, nếu nàng không có nói thẳng ra 'em yêu anh' ba chữ này ra, thì vĩnh viễn ngươi cũng không biết trong đâu nàng đang nghĩ cái gì.
Các nàng tiến là công, lui là thử, dừng lại là lấy thế.
Ví như hiện tại, Vương Cửu Cửu lấy thân phận 'bạn bè' để che dấu động cơ của mình, khiến cho Tần Lạc không có lời nào cự tuyệt.
Có mấy nam nhân có thể cự tuyệt trở thành 'bạn' của nữ nhân chứ ?
"Vậy cám ơn nhiều." Tần Lạc chỉ có thể nhận ý tốt này."
"Không cần khách khí." Vương Cửu Cửu cười ngọt ngào."Đúng rồi, thầy Tần, Em xem quá bài báo phỏng vấn của thầy. Người khác quên. Chúng ta phải ghi nhớ. Người khác vứt bỏ, chúng ta lại nhặt lên. Có thể bị coi là điên, có thể bị người ta chê cười nhưng những thứ đó tôi không hề quan tâm. Nói thật tốt. Lúc ấy em nhìn thấy một đoạn này, quả là rất kích động."
"Tôi cũng nghĩ gì nói ấy thôi." Tần Lạc trầm trọng nói.
"Ừm. Rất phù hợp với hiện tại của chúng ta bây giờ mà. Hy vọng lời của thầy có thể như là lời cảnh báo cho một số người."
"Chỉ hy vọng như thế. Chẳng qua khi bắt tay vào làm thì rất khó."
Mặc dù cố sức trấn định mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt Tần Lạc, Vương Cửu Cửu vẫn cảm thấy được có chút ngượng ngùng, nói: "Đúng rồi. Thầy Tần. Đêm nay thầy... "
Đúng lúc này, di động trong túi áo Tần Lạc rung lên.
"Đợi một chút. Tôi phải nghe điện thoại. Xin lỗi nhé." Tần Lạc bất đắc dĩ nói. Từ trong túi táo lấy ra điện thoại di động.
Nhìn đến điện báo biểu hiện là số của Lâm Thanh Nguyên, Tần Lạc càng không do dự mở ra.
"Lâm gia gia, có chuyện gì không?" Tần Lạc hỏi. Hắn biết, nếu không có việc gì, thì Lâm Thanh Nguyên sẽ không cần gọi điện thoại cho hắn.
"Tần Lạc, cháu giờ đang ở trường học sao?"
"Vâng. Vừa mới tan học." Tần Lạc nói.
"Ông đang ở công trường này. Cháu có thể đi ra ngoài một chuyến được không? Ông có một số việc muốn nói với cháu."
"Vâng. Cháu ra ngay bây giờ." Tần Lạc nói.
Cúp điện thoại, Tần Lạc đối Vương Cửu Cửu nói xin lỗi cười ngượng ngùng, nói: "Xin lỗi, có chút chuyện cần phải xử lý. Có chuyện gì, ngày mai chúng ta bàn tiếp được không?"
"Không sao, thầy mau đi đi." Vương Cửu Cửu cười gật đầu.
Đợi cho Tần Lạc bước đi xa, Vương Cửu Cửu mới nhìn theo bóng của hắn nhẹ nhàng thở dài.
"Ngày mai. Thì muộn mất rồi."