Buổi tối Tần Lạc không ra về, hắn ở lại mừng sinh nhật Ly.
Tất cả những thành viên Long Tức không phải ra ngoài làm nhiệm vụ đều có mặt đầy đủ. Ngay cả Long Vương cũng được Kiều Mộc đẩy xe tới ăn bánh ngọt.
Long Vương cười ha hả nói với Tần Lạc: "Trước kia trong Long Tức không tổ chức sinh nhật như này. Phần lớn thời gian của bọn họ là ngoài làm việc, khi trở về cũng không bao giờ vào đúng dịp sinh nhật của mình. Bây giờ Tần Lạc đã mở đầu cho chúng ta vậy chúng ta ấn định bắt đầu từ năm nay, hàng năm đều phải tổ chức sinh nhật cho mọi người, ở nhà thì tổ chức đúng ngày, không ở nhà thì tổ chức bù sau".
Đề nghị của Long Vương được mọi người ủng hộ nhiệt liệt. Càng ngày Long Tức càng giống như một ngôi nhà ấm áp, thoải mái.
Dựa theo quy định của Long Tức, những thành viên ở nhà vào buổi tối còn phải trải qua một tiếng huấn luyện thể lực. Điều này có mục đích giữ cho bọn họ lúc nào cũng ở trong tình trạng tinh thần và thể lực tốt nhất.
Sau khi ồn ào một hồi những người khi đi tiến hành huấn luyện. Hôm nay là sinh nhật của Ly nên nàng được miễn huấn luyện.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tần Lạc và Ly. Nếu như là trước đây, Tần Lạc sẽ không cảm thấy có vấn đề gì vì dù gì hắn không coi Ly là phụ nữ.
Thế nhưng hôm nay Ly đích thực là một người phụ nữ.
Ly cũng hiểu điều đó nên nàng có vẻ không tự nhiên. Trong lòng nàng giống như có một tảng đá đè nặng khiến nàng có cảm giác rất khó thở.
Điều càng khiến nàng thấy kỳ quái chính là nàng có vẻ sợ hãi Tần Lạc.
Trước kia nàng không coi thân thủ của gã trai này vào mắt. Nếu nhìn không vừa mắt thì cho hắn ăn một trận đòn, nói không hợp thì tay vung vẩy dao găm. Thế nhưng bây giờ Tần Lạc vẫn là Tần Lạc đó, thân thủ không có gì sao khi nhìn vào hai mắt hắn mình lại sợ hãi nhỉ?
"Chúng ta ra ngoài một lát đi" Ly từ trên ghế sa lon đứng dậy nói.
"Được" Tần Lạc gật đầu, hắn cũng không thích bầu không khí này.
Cho tới khi hai người đi ra ngoài tiểu viện, đứng duới bầu trời đêm bao la với ánh trăng sáng Ly mới cảm giác thân thể mình nhẹ nhõm. Một cảm giác như trút được gánh nặng trong người.
"Vừa rồi nhất định là mình lo lắng anh ta có hành vi không phải với mình" Ly thầm nghĩ.
Nàng thật sự không thể giải thích cảm giác quái lạ trong người lúc trước.
"Hôm nay có vui không?" Tần Lạc cười hỏi.
"Rất vui" Ly ngẩng đầu cười tươi nói: "Thì ra cảm giác tổ chức sinh nhật lại thoải mái như vậy."
"Thật ra vẫn còn những chương trình khác. Ví dụ ra ngoài uống rượu, ca hát. Đáng tiếc mọi người quá bận rộn, không thể nào đi ra ngoài" Tần Lạc xúc động nói.
"Chúng ta không thể uống rượu bởi vì chúng ta không biết sẽ bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ bất kỳ lúc nào, chúng tôi cũng không ca hát, chỉ hát quốc ca".
Tần Lạc nói vẻ đau xót: "Hôm nay là sinh nhật của em, không nên nhắc tới chuyện đó. Nếu có thời gian hãy cùng tôi đi thăm một người bạn".
"Gần đây cô ta không được tổt lắm" Ly nói.
Tần Lạc cười nói: "Cũng nên để cho cô ấy chịu khổ cực một chút".
Ly dẫn Tần Lạc đi tới phòng giam giữ những phạm nhân quan trọng. Trước mặt Tần Lạc không có cách nào có thể thu phục được thiếu nữ đáng yêu, xinh đẹp có hàng mi dài và đôi mắt đen kia.
"Tần Lạc!" Khi nhìn thấy Tần Lạc bước vào, Hồng Phu nhảy lên nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày đúng là tên khốn nạn, đồ sắc lang hạ lưu. Mày sẽ không có cái chết tử tế. Mày dám đối xử với tao như này. Đợi khi tao thoát ra ngoài, tao sẽ dùng dao khoét mắt, moi tim, chặt đứt chân tay, khoét mũi, băm mày ra quẳng cho ác quỷ, rắn độc ăn".
Thiếu nữ này chửi mắng người khác rất lưu loát, nói liền một mạch, không nghỉ ngơi. Xem ra nàng thực sự căm hận Tần Lạc.
"Hình như cô có ấn tượng quá xấu đối với tôi?" Tần Lạc cười gượng nói.
"Tao chỉ hận không thể ăn thịt, uống máu, gặm xương của mày ...
"Đủ rồi" Tần Lạc quát lên: "Cô đừng quên ban đầu là do chính cô nhiều lần chọc vào tôi. Nếu như không phải tôi là người có lòng dạ thiện lương, cô sớm đã bị người khác ăn thịt, uống máu, xương bị quẳng cho chó nhai rồi".
"Mày ..." Hồng Phu nghiến răng nghiến lợi chỉ tay vào Tần Lạc, nàng tức giận tới mức thân thể run rẩy.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Lạc nhận ra gương mặt Hồng Phu giống như đã trải qua nhiều năm không rửa, thân thể nàng cũng bốc lên mùi hôi thối. Khi hắn rời khỏi đây, hắn không bảo bọn họ ngược đãi tiểu Cổ Vương này mà.
"Không ai muốn tới gần cô ta" Ly nói.
Tần Lạc suy nghĩ một chút rồi lập tức hắn hiểu ra.
Cả người thiếu nữ này có độc, hơn nữa còn có thể khống chế các loại độc trùng thông qua giọng nói.
Mặc dù có thể dùng thuốc phong tỏa hơi thở nhưng trên tay, chân, thậm chí là trên cổ đều có khóa xích nhưng vẫn phải đề phòng điều vạn nhất không hay xảy ra.
Bất kỳ ai trực ban chịu trách nhiệm đưa cơm đều đặt khay thức ăn ở cửa rồi tránh xa. Hơn nữa khay thức ăn Hồng Phu ăn xong cũng không một ai dám chạm vào, vẫn chất thành đổng nhỏ ở trong phòng giam. Khí trời oi bức, trong phòng lại không có điều hòa không khí, vừa nhìn qua đã thấy giòi bọ.
Ngay cả thời gian cho nàng ra ngoài hóng gió còn không có chứ đừng nói tới thả cho nàng ra ngoài tắm rửa, rửa mặt...
Tất cả những nguyên nhân đó đã tạo thành một cô gái rất kinh khủng.
"Cô có ý kiến gì về sự dơ bẩn của mình sao? Cô nghĩ đây là trại an dưỡng hả? Đây là phòng giam. Nếu tôi bị cô bắt, cô có muốn để cho tôi sống tốt không? Hơn nữa tất cả những điều này đều do chính cô tạo ra.
Một cô gái gì mà suốt ngày chỉ dính tới độc trùng, rắn độc, liệu có ai muốn phối hợp với cô không hả? Có ai muốn chạm vào người cô không hả? Nếu tôi là cô, tôi thà tự vẫn chết cho rồi".
"Tần Lạc ..." Hồng Phu gào tên của Tần Lạc, nàng mang theo cả xiền xích lao tới đánh Tần Lạc ở bên ngoài cửa sắt.
Đáng tiếc vì chân tay của nàng bị xiềng nên khi nàng tiến tới cách cánh cửa một đoạn thì không thể tiến lên được nữa.
Phòng giam được thiết kết rất hợp lý, khoa học để phạm nhân không có cơ hội tiền gần tới cửa ra vào. Nói cách khác không làm như này thì không phòng giam nào có thể làm khó cho những trọng phạm.
"Tôi nghe thấy rồi" Tần Lạc bình tĩnh nói: Hãy nói cho tôi biết kẻ nào đứng sau sai khiến cô? Nếu cô vẫn khăng khăng không nói thì đừng trách tôi không khách khí với cô".
"Không ai có thể sai khiến tao" Hồng Phu nói: "Mày giết chết di bà. Đương nhiên tao muốn tìm mày báo thù".
"Xem ra buổi nói chuyện của chúng ta không thoải mái" Tần Lạc lắc đầu nói.
"Cho dù tao có biết cũng không nói cho mày biết" Hồng Phu cười nhạt.
"Cô nghĩ rằng cô là con gái thì tôi sẽ thương hương tiếc ngọc sao?"
"Tóm lại mày có thể dụng hình. Chỉ cần tao không chết, tao sẽ trả lại gấp đôi những gì ngươi đang làm trên người của ta".
Tần Lạc chấn động, hắn thầm nghĩ. Vậy chỉ cần bản thân mình phi lễ với cô gái này vậy không phải hắn sẽ bị nàng phi lễ lại hai lần sao? Nếu như hắn phi lễ nàng hai lần, nàng phải hoàn lễ bốn lần. Nếu như là bốn lần, như vậy hắn nhận được tám lần...
Tần Lạc bấm đốt ngón tay tính toán, hắn có cảm giác cuộc mua bán này rất lời. Thế nhưng khi Tần Lạc nhìn gương mặt đen đen của Hồng Phu cùng với quần áo gần như không nhìn ra màu sắc, cộng với mùi chua, hôi từ thân thể nàng bốc ra ...
"Dụng hình" Tần Lạc chỉ tay vào bồn cầu ở góc nhà nói với Ly: "Hãy cho người chặn nó ở bên dưới".
"Tần Lạc ..."
Trong một thung lũng ở trong rừng rậm, một buổi dạ hội được tổ chức quanh một đống lửa.
Một đám phụ nữ mặc quần áo kiểu cách cổ quái của người Miêu đang nhảy múa xung quanh đổng lửa. Có người tóc tai bọn họ rối bù như quỷ sứ, có người tóc tết thành lọn dài, trên đầu đội mũ màu bạc lập lòe ánh sáng.
Tất cả những phụ nữ này đều đi chân trần, vỗ tay hay cầm trong tay những dụng cụ quái dị làm bằng xương động vật nào đó.
Nhựa thông được bó thêm vào đống lửa, ánh sáng cháy bùng lên, soi rõ từng gương mặt dữ tợn.
Ở góc của nhóm vũ đạo, có hai nguời phụ nữ đeo bên hông hai cái trống đồng to. Hai người cầm hai cái dùi gỗ nhiệt tình gõ trống theo một nhịp điệu cổ quái.
Chỉ có những người hiểu biết mới biết đây là vũ điệu trống đồng thịnh hành nhất ở Miêu Cương, chỉ có điều vũ điệu của những phụ nữ này đã được cải biên lại khiến cho nó dữ dội hơn vũ điệu nguyên gốc, tăng thêm tính chất bạo lực, cực kỳ mãnh liệt.
Đang từ cực động chuyển thành cực tĩnh. Sau một hồi trống vang lên kịch liệt, tất thảy không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Những người phụ nữ kia ngừng nhảy múa, ngồi khoanh hai chân trên mặt đất, vô cùng nghiêm nghị, không phát ra một tiếng động.
Lúc này một bà lão tóc bạc mặc trang phục người Miêu được hai thảo cổ bà dìu ra ngoài.
"Tăng lửa" Bà lão quát to.
Ngay lập tức hai người phụ nữ cho thêm củi vào đống lửa khiến ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
"Đặt nồi" Bà lão lại hét to.
Lại có hai nguời phụ nữ mang một cái nồi to đã chuẩn bị sẵn đi tới cạnh đống lửa. Hai người đặt cái nồi vào giữa đống lửa.
"Cắt máu" Bà lão lại quát to rồi không biết bà ta lấy từ đâu ra một con dao sáng loáng, cắt một vòng trên cổ tay mình. Bà lão đi tới trước cái nồi to, để máu của mình nhỏ vào trong nồi.
Đợi sau khi bà lão lấy máu của mình xong những người phụ nữ khác theo thứ tự lần lượt đi tới chích máu chảy vào trong nồi.
Đợi khi tất cả thảo cổ bà đều chích máu xong, bà lão lại quát to: "Chia canh".
Lại có người bắt đầu phân chia những cái bát bang bạc, có người cầm cái môi đồng đứng trước cái nôi. Theo trình tự vừa mới chích máu, mọi người lại tiến lên, người phụ trách phân chia, dùng môi đồng múc một môi canh đổ vào bát.
Sau khi phân phát xong cho mọi người, trên đáy nồi hiện lên xác rắn rết màu đen và thi thể của một số độc vật không rõ tên.
Bà lão lại lập tức quát to: "Cổ Vương gặp nạn. Thần bà thiên hạ tụ hợp ở đây. Ta lấy máu ăn thề: Cứu Cổ Vương, bảo vệ chính thống".
"Ta lấy máu ăn thề: Cứu Cổ Vương, bảo vệ chính thống" Những nguời phụ nữ khác cũng gào lên hưởng ứng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Uống máu" Bà lão nói xong liền uống một hơi cạn sách bát canh máu còn nóng hổi.
Những người phụ nữ khác cũng làm theo, uống một hơi cạn sạch.