Từ trong sâu thẳm tâm hồn Tần Lạc, quả thật hắn trốn tránh Văn Nhân Mục Nguyệt. Ví dụ lần này quay về Yến Kinh, sau khi đi gặp tất cả những người khác, hắn tới thăm nàng cuối cùng. Hơn nữa là vì có việc cần nàng giúp.
Tần Lạc thực sự không muốn thừa nhận điều này, càng không muốn suy nghĩ sâu xa loại nhân tổ tiềm thức này.
Tóm lại đáp án đơn giản chỉ là vì Văn Nhân Mục Nguyệt là một boss của một tập đoàn khổng lồ tầm cỡ thế giới, nàng sao có thể giống như Vương Cửu Cửu, chỉ cần muốn là tìm tới nói chuyện?
"Anh mới từ Thụy Điển về. Anh rời Yến Kinh đã lâu, khi về có rất nhiều chuyện cần xử lý. Em xem, khi có thời gian là anh tới gặp em ngay" Tần Lạc cười nói.
Khi thấy Tần Lạc không muốn thừa nhận điều này, Văn Nhân Mục Nguyệt không muốn dồn ép hắn. Người thông minh có thể phân tích nội tâm của đối phương, nàng hiểu sự e ngại của Tần Lạc.
"Chuyện của bộ trưởng Thái có vấn đề gì không?' Tần Lạc lo lắng hỏi.
"Không thành vấn đề" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Bộ tổ chức đã tới nói chuyện với ông ấy, nói là muốn ông ấy lui về tĩnh dưỡng sức khỏe. Hơn nữa anh còn nghe nói đã bổ nhiệm bộ trưởng Hoàng. Không thể dễ dàng sửa đổi đâu".
"Bất kỳ... chuyện nào cũng có thể thay đổi được" Văn Nhân Mục Nguyệt nói vẻ cực kỳ tự tin.
"Vậy làm phiền em nhiều quá" Tần Lạc nói. Hắn biết Văn Nhân Mục Nguyệt không bao giờ đánh cược một cách tùy tiện. Nếu như chuyện nàng không chắc có thể làm được, nàng không bao giờ nói ra. "Thật ra hôm nay anh tới còn có một chuyện khác".
Văn Nhân Mục Nguyệt chăm chú nhìn Tần Lạc, giống như một cô học trò nhỏ.
Tình cảnh này khiến trong người Tần Lạc nảy sinh một cảm giác thỏa mãn khó có thể nói nên lời. Văn Nhân Mục Nguyệt nàng giống như một nữ thần cao quý, khó với tới nhưng nàng lại đang chăm chú nghe hắn nói, hơn nữa còn vô cùng thành kính.
Phải biết rằng đàn ông cũng như phụ nữ, ai cũng đều yêu thích hư vinh.
"Có liên quan tới người đóng vai Tần Lạc (Nhất đại y vương)" Tần Lạc giải thích: "Khi anh đi Thụy Điển, trên máy bay, anh đã gặp ngôi sao Đường Trạch Vũ mà lúc trước chúng ta đã tuyển chọn. Anh cố gắng nói chuyện một chút với anh ta về Trung y, cũng có thể là anh đã quấy rối sự yên tĩnh của anh ta nên thái độ của anh ta khá hờ hững. Sau đó anh cổ tình hỏi, anh ta đã hạ thấp giá trị của Trung y".
Tần Lạc dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Em chắc là hiểu rõ. Anh đồng ý làm một bộ phim dạng tự truyện không phải là vì nổi tiếng hay là vì kiếm tiền. Anh chỉ hy vọng thông qua bộ phim này người dân hiểu biết hơn về Trung y, sử dụng Trung y, yêu mến Trung y, ủng hộ Trung y. Nói là chỉ là đóng phim mà không hẳn chỉ là đóng phim. Anh tuyệt đối không chấp nhận một người làm phim mà không thích, thậm chí chống lại Trung y".
"Anh không cần giải thích với em điều đó" Thái độ của Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn không đổi, nàng nói: "Một khi anh đã không thích thì đổi lại".
"Dù sao vẫn phải nói rõ ràng vì dù sao bên em là nhà đầu tư."
"Em không phải là đầu tư thương mại, không phải là kiểu đầu tư kiếm tiền" Văn Nhân Mục Nguyệt bác bỏ điều đó.
"Em chỉ là người tài trợ, tài trợ anh, tài trợ Trung y" Văn Nhân Mục Nguyệt không để ý tới gương mặt vô cùng bối rối của Tần Lạc, nàng nói một cách thẳng thắn.
"Nói không chừng có thể kiếm được tiền đó" Tần Lạc thầm chột dạ nói.
Trong thời kỳ mà phim Holywood tràn ngập thị trường, nền điện ảnh trong nước đang trong thời kỳ gian khó. Một bộ phim về đề tài Trung y vô vị, muốn bán được nhiều vé, thu hút được người xem, có thể nói là đang nằm mơ giữa ban ngày.
Đừng nói tới Văn Nhân Mục Nguyệt là thương nhân thành thạo trong thương trường mà ngay cả một người không biết kinh doanh là gì như Tần Lạc cũng tin rằng hình thức đầu tư này hoàn toàn không thu được lợi nhuận.
"Em đã tính toán qua. Tỷ lệ kiếm được tiền chỉ có sáu phần trăm. Hành động kiếm tiền kiểu này là cực kỳ không có lý trí".
"Tới khi đó anh sẽ tận lực hỗ trợ tuyên truyền" Tần Lạc mặt dầy nói: "Không phải anh có rất nhiều người hâm mộ sao? Bọn họ nhất định ủng hộ anh bằng cách đi tới rạp xem phim".
"Đó chính là nguyên nhân có sáu phần trăm thắng lợi".
Văn Nhân Mục Nguyệt mở ngăn kéo, nàng lấy một tập tài liệu đưa cho Tần Lạc và nói: "Đây là tư liệu điều tra cho anh".
Tần Lạc nhận tập tài liệu, hắn nhận ra đây là tư liệu về Lý Thu Bạch mà khi Tần Lạc ở Thụy Điển hắn đã gọi điện cho Mã Duyệt nhờ điều tra.
Tài liệu cực kỳ chi tiết nói về tình cảnh gia đình Lý Thu Bạch, tình hình học tập, kinh nghiệm nghề nghiệp, thậm chí ngay cả tình trạng sức khỏe cùng các khoản quyên góp từ thiện cũng được ghi chép đầy đủ.
Từ đó có thể tưởng tượng ra là Văn Nhân Mục Nguyệt nắm trong tay một mang lưới tình báo lợi hại, khổng lồ tới cỡ nào.
Coi như Lý Thu Bạch lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Mẹ anh ta mất sớm, hai cha con sổng nương tựa vào nhau. Thành tích học tập của Lý Thu Bạch cực kỳ xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp đại học ngành tân văn, Lý Thu Bạch làm trợ lý biên kịch. Trong một lần quay phim vì thiếu diễn viên, đạo diễn nhận thấy phong thái Lý Thu Bạch khá tốt, cực kỳ giống với phong cách nhân vật nên mới để Lý Thu Bạch diễn thử. Không ngờ Lý Thu Bạch lại có khả năng diễn xuất trời phú, hiệu quả diễn xuất thực sự đi sâu vào lòng người. Từ đó Lý Thu Bạch có cơ hội bước chân vào giới điện ảnh.
Lý Thu Bạch đẹp trai nhưng không đẹp trai quá mức chính vì vậy anh ta không thuộc trường phái thần tượng. Diễn xuất của Lý Thu Bạch rất giỏi nhưng vẫn không có cơ hội đảm nhận vai chính, chính vì vậy Lý Thu Bạch cũng không thuộc phái thực lực.
Lúc này Lý Thu Bạch đang trong trạng thái luẩn quẩn, mọi người quen mặt mà không thể nói tên của anh ta. Một khi đã không dùng một Đường Trạch Vũ nổi tiếng kia thì có thể dùng một người hoàn toàn mới.
Tinh thông biểu diễn, quốc họa và Thái Cực, lấy tên giả là Lý Bạch nhận nuôi ba trẻ em nghèo khó ở Vân Điền.
Một người như vậy thật sự không có gì đáng suy nghĩ. Hơn nữa trong lần nói chuyện với nhau ở Thụy Điển đó, Tần Lạc có cảm giác rằng Lý Thu Bạch tôn sùng Trung y.
"Thoạt nhìn cũng được lắm" Tần Lạc gấp tập tư liệu lại và nói: "Anh có thể gọi điện hẹn gặp anh ta không?"
"Hãy để giám đốc Cao và anh gặp người ta. Em không có thời gian" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Em có việc gì?" Tần Lạc biết là nhất định Văn Nhân Mục Nguyệt không có chuyện gì, nàng chỉ không muốn gặp một người xa lạ không quan trọng mà thôi. "Khi nãy đi vào anh còn thấy em ngồi ngẩn người".
"Ngẩn người cũng là công việc của em" Văn Nhân Mục Nguyệt quay người, chuyển tư thế ngồi.
Tần Lạc vốn muốn nhắc nhớ nàng là trên mạng có người nói: ngồi ngẩn ngơ cũng có khả năng mang thai. Nhưng khi hắn nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của nàng, hắn thầm nghĩ một khi cô bé này mang thai thì thật sự rất thú vị. Không biết khi cô bé nhìn bảo bối yêu thương của mình thì có còn mang bộ mặt này không nhỉ?
Chuông điện thoại di động của Lý Thu Bạch vang lên khi anh ta đang bị giám đổc công ty quản lý nghệ sĩ quát mắng: " ... cậu nghĩ cậu là ai hả? Cậu là diễn viên. Diễn viên thì cần làm gì? Đóng phim. Thương nhân người ta bỏ tiền ra, muốn cậu đóng như nào thì cậu cứ đóng như vậy. Cậu nghĩ rằng cậu là ai hả? Thể hiện cá tính hả?"
"Tôi cảm thấy cách thức diễn không phù hợp lắm, cũng không thích hợp với tôi..
"Không tốt lắm hả? Người bỏ tiền là đại gia. Bọn họ đã nói tốt thì cho dù không tổt cũng là tốt. Không phù họp với cậu hả? Cậu có ý gì vậy? Cậu nghĩ rằng cậu bắt đầu có tên tuổi là bắt đầu giở trò hả?"
"Giám đốc, tôi không có ý như vậy".
"Không có ý đó vậy thì cậu có ý gì?" Viên giám đốc quát lên: "Bây giờ cậu hãy lập tức liên lạc với bên công ty Kha Lai cho tôi. Hãy làm cho bọn họ cho cậu một cơ hội quay lại lần nữa. Bọn họ muốn quay cậu như nào thì cứ để bọn họ quay như vậy. Bên đó là khách hàng lớn của chúng ta. Lần quảng cáo này chúng ta rất khó khăn mới tranh được. Không một ai muốn làm hỏng nó. Nói cách khác trong vòng ba năm cậu đừng nghĩ tới chuyện đóng phim".
Lý Thu Bạch âm trầm đi ra khỏi phòng, anh ta có cảm giác mệt mỏi.
Lý Thu Bạch nhớ tới khi ở Thụy Điển, nữ giám đốc hơn bốn mươi tuổi người đầy thịt của công ty Kha Lai kia đã nhiều lần tìm anh ta nửa đêm tới tâm sự khiến anh ta gần như muốn phát điên.
Lý Thu Bạch biết đây không phải là khách hàng không hài lòng với diễn xuất của anh ta mà khách hàng không hài lòng với sự từ chối của anh ta.
Lý Thu Bạch nhớ tới khi nãy ở trong phòng, chuông điện thoại của mình đã reo, Lý Thu Bạch liền móc di động từ trong túi ra.
"Tần Lạc?" Lý Thu Bạch thầm nghĩ: tại sao anh ta lại gọi điện cho mình?
Thế nhưng ấn tượng của Lý Thu Bạch đối với Tần Lạc rất tốt. Bây giờ tâm trạng đang không tốt, có thể gọi cho một người bạn ra ngoài tâm sự cũng là cách thức rất tốt. Chính vì vậy Lý Thu Bạch bấm sổ gọi cho Tần Lạc.
"Bác sĩ Tần, anh tìm tôi hả?"
"Anh có thời gian ra ngoài gặp nhau không?" Tần Lạc cười hỏi.
"Được, ở đâu nhi?"
"Anh hãy tới cao ốc Hoàn Cầu. Tôi giới thiệu cho anh làm quen với một người bạn".
Lý Thu Bạch bắt xe đi tới cao ốc Hoàn Cầu. Anh ta cực kỳ kinh hãi khi nhìn thấy tòa cao ốc như quái vật vươn tận trời cao.
Lý Thu Bạch đang định gọi điện thoại cho Tần Lạc để hỏi địa điểm gặp nhau thì một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồng phục màu đen đi tới cười hỏi: "Xin hỏi anh chính là Lý Thu Bạch tiên sinh?"
"Là tôi" Lý Thu Bạch gật đầu nói.
"Tần tiên sinh bảo tôi chờ anh ở cửa, nói khi anh tới thì tôi mời anh vào trong" Nữ thư ký cười nói.
"Được, cám ơn cô" Lý Thu Bạch nói.
Dưới sự dẫn đường của nữ thư ký, hai người đi vào thang máy. Khi lên tới tầng mười sáu của cao ốc Hoàn Cầu, thang máy mở ra, nữ thư ký giơ tay mời Lý Thu Bạch đi ra ngoài.
"Điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ?" Lý Thu Bạch nhìn thấy tấm biển công ty rất to bên trong cửa thủy tinh trong suốt.
Điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ là công ty điện ảnh truyền hình cực kỳ nổi tiếng trong nước. Mặc dù mới thành lập chưa lâu nhưng tốc độ phát triển có thể nói là phi thường.
Hình như công ty này không thiếu tiền. Mỗi lần làm một bộ phim thì đều mời những ngôi sao hàng đầu đảm nhiệm nam nữ diễn viên chính.
Trước tiên không nói tới việc bán vé cửa thu được lợi nhuận hay không nhưng ít nhất bọn họ đã tạo được danh tiếng về tiền bạc của mình. Một số nghệ sĩ đang cân nhắc liệu có nên gia nhập công ty mới trỗi dậy này để nâng cao danh tiếng cho mình hay không?
"Tại sao anh ta lại mời mình tới đây nhỉ? Chẳng lẽ điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ muốn ký hợp đồng với mình sao?" Lý Thu Bạch thầm nghĩ.
"Ký kết thì ký kết" Lý Thu Bạch thầm nghĩ: "Nhưng cho dù là gì đi nữa, mình cũng nhất định không nằm dưới người phụ nữ kia để bà ta vần vò mình'".