Hàng mi dài của Văn Nhân Chiếu chớp chớp mấy cái sau đó hắn mệt mỏi mở mắt, nhìn xung quanh mấy lần với ánh mắt ngơ ngác: "Đây là đâu vậy? Tại sao em lại ở chỗ này?"
"Em quên rồi sao?" Tần Lạc hỏi. Lúc đó Văn Nhân Chiếu còn lăn lộn kêu gào Tần Lạc cứu hắn vậy tại sao bây giờ hắn đã quên vậy?
"Quên cái gì?" Văn Nhân Chiếu hỏi.
"Loại cổ này có tác dụng?" Hồng Phu ở bên cạnh giải thích.
"Ồ, em nhớ ra rồi" Văn Nhân Chiếu nói: "Chúng mình đi ăn món ăn quê ở truờng đua Hoa Điền sau đó đột nhiên em đau bụng dữ đội. Có phải … ăn phải món ăn không hợp hả? Em ăn cái gì vậy?"
" ..." Không ai muốn nói cho Văn Nhân Chiếu biết bởi vì chính mình nói ra tên món ăn đó một lần nữa cũng khiến mọi người buồn nôn.
"Anh đã ăn phải xác lươn chết" Hồng phu cười hì hì nói. Hồng Phu không ngần ngại khiến cho đám người Tần Lạc gặp thêm một ít phiền phức.
"Nếu như cô còn tiếp tục nói nữa, giao dịch của chúng ta sẽ bị hủy bỏ" Tần Lạc nói.
"Tại sao anh lại không biết giữ lời của mình?" Hồng Phu tức giận nhin Tần Lạc hỏi.
"Chúng ta mới chỉ giao dịch miệng, không ký hợp đồng cụ thể nên không có gì bắt buộc".
Tần Lạc thở hổn hển nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hồng Phu nói: "Tôi là một người... một người biết giữ chữ tín, vấn đề là cô không nên cố gắng chọc tôi. Nói cách khác là tôi cũng có thể làm như chính tôi không nói bất kỳ điều gì với cô."
"Hừ" Hồng Phu hừ nhạt một câu. Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bản thân nàng đang trong tay hắn, hắn muốn là gì là hắn làm đó, hắn tuyệt đối không cho người khác cơ hội phản kháng.
"Hãy đổi cho cô ấy một phòng khác" Tần Lạc nói với Ly.
Ly gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Ngồi đi" Tần Lạc chỉ vào ghế sa lon nói với Hồng Phu.
Hồng Phu thoáng vừa mừng vừa lo. Từ khi bị đưa vào trong trại an dưỡng này, nàng chưa từng được hưởng đãi ngộ hậu hĩnh như này.
Hồng Phu tùy tiện ngồi xuống ghế hỏi: "Còn gì nữa đây?"
"Cô cần vội vàng quay về thăm phòng giam mới của cô sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Không phải" Hồng Phu vội vàng ngồi ngay ngắn.
"Có sữa chua không?" Tần Lạc hỏi Ly: "Hãy lấy cho cô ấy một hộp".
Ly nhìn Tần Lạc vẻ kỳ quái rồi nàng đi về phía tủ lạnh, lấy một hộp sữa chua đưa cho Hồng Phu.
Hồng Phu vui mừng nhận bình sữa chua, nàng xé nắp hộp rồi ngửa cổ đổ vào trong miệng.
Ực ực ực
"Hô ..." Hộp sữa chua to vơi đi phân nữa, Hồng Phu thoải mái liếm liếm môi, vuốt ve cái bụng nhỏ nhắn của mình, nói vẻ hạnh phúc: "Ăn no rồi".
Động tác nhanh nhẹn, biểu diễn tự nhiên, tình cảm đa dạng, rung động lòng người. Tần Lạc cảm thấy Hồng Phu hoàn toàn có thể tới chụp ảnh quảng cáo cho công ty sữa chua, hiệu quả của nàng tạo ra nhất định còn hơn nhiều so với nữ ngôi sao quảng cáo sữa chua uổng trên truyền hình.
"Nói đi, còn yêu cầu gì nữa?" Hồng Phu ôm nửa bình sữa chua còn lại vào trong ngực, nhìn Tần Lạc hỏi.
"Cô bé này quả nhiên rất thông minh" Tần Lạc thầm khen trong lòng.
"Cổ độc này không phải do cô hạ, đúng không?"
"Nói nhảm" Hồng Phu tức giận nói: "Tôi vẫn bị các người giam trong nhà lao, tôi sao có thể hạ cổ người khác? Anh cho rằng ở cách ngàn dặm cũng có thể lấy mạng người khác sao? Nếu có thể thì tôi đã sớm...
Người hạ độc và người trúng độc nhất định phải thông qua một con đường tiếp xúc nhất định. Ví dụ như trong món súp có thực thi thiện. Ví dụ như khi Văn Nhân Mục Nguyệt trúng cổ cũng có chậu cây Phật Đà.
Thảo cổ bà không phải là người vạn năng, cũng không phải là muốn hạ cổ người nào là hạ cổ được người đó. Hơn nữa đối tượng muốn hạ cổ đã đề phòng thì người hạ cổ rất khó thành công, thậm chí còn có thể nói là bị phản cổ.
"Đã sớm giết tôi?" Tần Lạc cười tủm tỉm hỏi.
"Anh biết là tốt rồi" Hồng Phu cũng không phủ nhận.
"Nếu không phải là cô hạ cổ vậy thì người nào đã làm chuyện này?" Tần Lạc hỏi.
"Sao tôi có thể biết?"
"Cô là Cổ Vương, chẳng lẽ cô không quen thuộc với phong cách hạ cổ của các thảo cổ bà khác sao? Cô có biết ai dùng thực thi thiện làm dẫn cổ hạ cổ không?" Tần Lạc tiếp tục truy hỏi.
"Mỗi một thảo cổ bà đều có một phưong pháp hạ cổ độc môn. Có nguời am hiểu cách hạ trùng cổ, có người am hiểu cách hạ thảo cổ. Rất ít người am hiểu nhiều phương pháp hạ cổ" Hồng Phu cực kỳ đắc ý nói: "Đương nhiên Cổ Vương thì không giống vậy, Cổ Vương phải quen thuộc với tất cả phương pháp hạ cổ như vậy mới có thể trở thành Cổ Vương, trở thành thần bảo vệ của bọn họ".
"Nói như vậy thì chỉ nhìn qua cũng biết người nào hạ cổ, đúng không?"
"Tôi biết có ba người dùng thực thi thiện để hạ cổ" Hồng Phu nói: ""Nhưng tôi không thể nói chính xác đó là ai. Hơn nữa ba người này sống ở trong thủy động, thâm sơn ở Miêu Cương, và vùng bên ngoài Miêu Cương. Những người này không tiếp xúc với người bên ngoài, hành tung cực kỳ bí ẩn, tuyệt đối không có khả năng đã tới Yến Kinh'".
"Nhưng sự thật là những người đó đã tới" Tần Lạc chỉ tay vào Văn Nhân Chiếu và viên vệ sĩ nói: "Nếu không vậy thì sao bọn họ có thể hạ cổ?"
Hồng Phu tròn mắt, cười hì hì nhìn Tần Lạc nói: "Tôi có một dự đoán, có khả năng anh sẽ không muốn nghe".
"Nếu biết tôi không muốn nghe, cô không cần phải nói nữa" Tần Lạc nói.
"Tần Lạc ..." Hồng Phu quát to: "Anh đã đồng ý với tôi thay đổi hoàn cảnh sống".
"Đúng vậy" Tần Lạc gật đầu nói
Ác ma! Nhất định, hắn là một ác ma.