Gương mặt xinh đẹp như tạc, đôi mắt long lanh, sóng sánh như hoa đào, cùng với thân thể đầy đặn quyến rũ mà bộ đồng phục màu bạc cũng không thể che dấu được.
Người đi ra ngoài nghênh đón khách chính là Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc đương nhiên cực kỳ quen thuộc và thân mật với con người này.
Trong tích tắc Tần Lạc nhìn thấy Lệ Khuynh Thành hắn có cảm giác như đầu mình bị sét đánh.
Đây không phải là sự thật.
"Tại sao em lại ở chỗ này?" Tới lúc này Tần Lạc vẫn không thể chấp nhận sự thật trước mắt này, hắn lại lên tiếng hỏi.
"Anh không cần nghi ngờ, em chính là người chủ sau lưng của trường săn bắn Hoa Điền" Lệ Khuynh Thành có vẻ rất hài lòng với vẻ mặt này của Tần Lạc: "Thẻ hội viên của anh là do em bảo Lữ Hàm Yên tặng. Không, phải nói là em cầm tiền anh tặng."
"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Em xây dựng trường đua ngựa này từ bao giờ vậy?"
"Không phải là em xây dựng mà là anh xây dựng"
"Anh xây dựng? Anh thực sự không biết việc này" Tần Lạc càng ngơ ngác.
"Đúng vậy. Em lấy một phần lợi nhuận của Khuynh Thành Quốc Tế hùn vốn với người ta xây dựng trường đua này" Lệ Khuynh Thành cười khúc khích nói: "Trong vòng mấy tháng vừa qua, tiền lợi nhuận của anh giảm đi khá nhiều, chẳng lẽ anh không phát hiện ra vấn đề này sao?" Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Anh thực sự không kiểm tra số tiền đó" Tần Lạc cười gượng nói.
"Anh đúng là quá tin tưởng em. Có lẽ em bán anh, anh cũng không biết" Trong lòng Lệ Khuynh Thành cực kỳ ấm áp nhưng nàng lại cố làm dáng vẻ của người xấu. "Vì để tránh anh nói em lừa gạt anh, em sẽ không nói cho anh biết khi xây dựng. Em tìm anh tới đây chủ yếu là muốn hỏi anh, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Khi bọn anh đang ăn cơm ở Hoa Điền thì Văn Nhân Chiếu trúng độc" Tần Lạc nói.
"Hạ độc?" Lệ Khuynh Thành cau mày: "Em còn tưởng là anh trúng độc. Có tìm ra người tình nghi không?"
"Tình hình trước mắt rất phức tạp" Tần Lạc nói: "Bọn anh bắt một cô gái trẻ, cô ấy là Cổ Vương Miêu Cương. Bây giờ thuộc hạ của cô ấy tới cứu cô ấy. Hẳn là do bọn họ ra tay. Mục tiêu của bọn họ vốn là anh, nhưng bọn họ không ngờ anh phát hiện ra tình hình không ổn nên không uống bát súp bọn họ đưa lên.
"Anh muốn nói là trong bát súp của bọn em làm?"
"Đúng vậy" Tần Lạc nói: "Cô gái gọi là Cổ Vương kia đã xác định đúng như vậy. Bọn họ dùng một chất cổ dẫn gọi là thực thi thiện. Chất cổ dẫn này cho vào trong canh cá. Khi ấy anh cảm giác bát súp này quá thơm, hơn nữa trong đó có mùi của một loại dược liệu mà anh biết vì vậy anh không uống nhưng Văn Nhân Chiếu quá nóng vội nên không kịp ngăn cản".
"Thảo nào bọn anh phong tỏa nhà bếp" Lệ Khuynh Thành cười gượng nói: "Sau sự kiện lần này, có lẽ công việc làm ăn sẽ tụt dốc thê thảm.
Sau này còn ai dám tới chỗ của chúng ta ăn cơm nữa không?"
Tần Lạc cũng cực kỳ tự trách mình, hắn nói: "Nếu anh biết trước nơi này là của chúng ta mở, anh sẽ bịt chặt mồm Văn Nhân Chiếu, không cho cậu ta gào to như vậy".
Lệ Khuynh Thành mời mọi người vào trong nhà. Sau khi mọi người cùng ngồi xuống, người làm mang trà thơm lên mời.
"Bây giờ anh định xử lý chuyện này như thế nào?" Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Lúc trước anh có ý định khởi binh tới hỏi tội, đòi sự công bằng" Tần Lạc nói. "Bây giờ khi biết em là bà chủ, chỉ còn cách chuyện lớn hóa nhỏ mà thôi".
"Nhà bếp đang bị người của Mã Duyệt phong tỏa. Tất cả các nhân viên chuyển thức ăn đang ở bên trong. Bọn anh có thể tìm được dấu vết từ đó".
"Ừ, lát nữa anh đi xem một chút" Tần Lạc nói.
"Nếu như đã biết mục tiêu của bọn họ chính là anh, anh phải chú ý an toàn" Lệ Khuynh Thành căn dặn Tần Lạc: "Những người đó rất kinh khủng, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm hại anh".
"Anh biết" Tần Lạc chỉ vào ba người Đại Đầu, Jesus và Ly nói: "Bọn họ cũng rất lợi hại."
Lệ Khuynh Thành đã biết qua thân phận của Đại Đầu và Ly, nàng gật đầu với mấy người, nói: "Bình thường em rất ít khi tới đây. Công việc quản lý Hoa Điền thường ngày đều do Lữ Hàm Yên phụ trách. Để em giới thiệu cho mọi người làm quen."
Lệ Khuynh Thành chỉ vào Lữ Hàm Yên, cười nói: "Đây là Lữ Hàm Yên, người bạn em quen khi học ở nước Mỹ. Cô ấy học về tài chính quốc tế. Sau khi tốt nghiệp đã làm quản lý ở mấy hội sở xa hoa. Em rất vất vả mới mời được cô ấy về đâv làm."
"Chào cô, tôi rất vinh hạnh được làm quen với cô" Lúc này Tần Lạc mới biết Lữ Hàm Yên chính là bạn của Lệ Khuynh Thành. Có mối quan hệ này, thái độ của hắn đối với nàng cũng thay đổi khá nhiều.
"Thật vậy sao? Tại sao tôi không thấy anh có chút vinh hạnh nào nhỉ?" Lữ Hàm Yên bắt tay Tần Lạc nhưng nàng không nhịn được chọc hắn một câu. Thái độ của người đàn ông này với nàng khi trước là cực kỳ lỗ mãng, đổi xử với nàng hoàn toàn như với kẻ thù. Thế mà lần trước nàng còn trò chuyện vui vẻ với hắn, tặng hắn thẻ hội viên mấy trăm vạn nữa chứ.
"Tôi không giỏi biểu đạt tình cảm trên nét mặt" Tần Lạc cười nói.
"Hai người hẳn đã biết nhau rồi" Lệ Khuynh Thành không để ý tới mâu thuẫn nhỏ này của hai người, nàng nói tiếp: "Sau này có chuyện gì, anh có thể trực tiếp tìm Lữ Hàm Yên nhờ hỗ trợ".
"Chị Lệ, chị đừng nói vậy. Em chỉ là một người làm thuê của ông chủ. Anh ta chính là ông chủ lớn, có chuyện gì cứ sai bảo là được" Lữ Hàm Yên nói.
Lệ Khuynh Thành cười khanh khách nói với Lữ Hàm Yên: "Tiểu Yên, chị nói cho em biết. Em tuyệt đối đừng cho rằng đối chọi với anh ấy. Sau khi nghiên cứu chị đã phát hiện ra một điều là: tất cả những người phụ nữ đối nghịch với anh ấy cuối cùng đều yêu anh ấy đó."
"Anh ta? Tại sao có thể như vậy?" Lữ Hàm Yên cảm thấy chuvện đó hoàn toàn không có khả năng xảy ra với nàng.
Tần Lạc không muốn hai người dùng hắn làm đối tượng chòng ghẹo, Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành hỏi: "Tại sao em lại nghĩ ra chuyện xây dựng một câu lạc bộ như này?
"Vì báo thù" Lệ Khuynh Thành cười nói.
"Báo thù?"
"Em không thể để cả tiền đặt cọc trên người của anh. Em cũng không thể để anh dính quá sâu vào chuyện này. Em cần tích lũy nhân lực và tài chính. Đợi tới khi cần thiết, em muốn bọn họ trợ giúp em" Lệ Khuynh Thành không dấu giếm bất kỳ điều gì với Tần Lạc: "Hội sở nổi tiếng của cô ta gần như thâu tóm tất cả những phụ nữ nổi tiếng ở Yến Kinh này. Em tổ chức trường đua ngựa này là muốn tụ tập nhiều đàn ông tài giỏi. Nếu như xảy ra chuyện gì, em cũng không thiệt hại nhiều."
Tần Lạc hiểu ra, hắn gật đầu nói: "Lúc nãy em nói là hùn vốn cùng người khác. Em còn hợp tác cùng với ai nữa?"
"Nếu như em đoán không sai thì hai người hẳn vừa mới chia tay nhau" Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm nói.
"Vừa mới chia tay nhau?" Một lần nữa Tần Lạc lại như bị sét đánh: "Em nói là Mục Nguyệt?"
"Không có đại tiểu thư của gia tộc Văn Nhân đứng ra làm chủ, anh nghĩ rằng em có thể tổ chức được một trường đua ngựa ở vùng núi này ở Yến Kinh sao?" Lệ Khuynh Thành trừng mắt nhìn Tần Lạc.
Hai người phụ nữ này làm việc thật sự kín kẽ, không chút sơ hở, lại còn dấu giếm cả hắn nữa. Nhưng hai người này bắt đầu hợp tác từ khi nào nhỉ?
"Tại sao hai người lại hợp tác với nhau?"
"Anh muốn hỏi tại sao bọn em lại hợp tác với nhau sao?" Lệ Khuynh Thành cười khanh khách nói: "Anh không nên quên. Lúc đầu khi hai người gặp mặt nhau lần đầu là có sự hỗ trợ, sắp đặt của em. Khi đã biết thân phận của cô ấy, em đương nhiên phải nghĩ cách để có quan hệ tốt với cô ấy, thường xuyên qua lại với nhau rồi hai bên thử tiến hành hợp tác trên một số lĩnh vực".
"Hai người còn hợp tác ở lĩnh vực nào nữa?"
"Khu du lịch Vân Điền" Lệ Khuynh Thành cười nói: "Trong khu du lịch Vân Điền, cô ấy có năm mươi phần trăm cổ phần của công ty cổ phần, thuộc loại hùn vốn cùng khai phá. Dù sao lúc Cửu Cửu ra đi đã hoàn toàn giao nó cho em. Tự em quyết định. Còn ở Tương Tây cũng có một khu du lịch thắng cảnh, Thiên Hà, Tam Á cũng có hạng mục hợp tác của bọn em. Khi nào anh có thời gian, em có thể đưa tài liệu cho anh xem".
"Thôi bỏ đi" Tần Lạc khoát tay nói: "Hai người cứ tự làm đi. Lần sau có chuyện gì thì nói sớm một tiếng với anh là được".
"Nhiều chuyện như vậy, có nói cho anh biết anh cũng thấy nhức đầu".
"Nếu cô ấy cũng có cổ phần ở trường đua ngựa Hoa Điền vậy tại sao cô ấy lại đồng ý để cho anh không chế toàn bộ quản lý và nhân viên? Hơn nữa cô ấy còn cho trợ lý đi phong tòa nhà bếp ..
Lệ Khuynh Thành thở dài nói: "Đây mới chính là điều cô ấy khiến em khâm phục nhất"
"Em nói vậy là có ý gì?"
"Cô ấy không dễ tin tưởng nguời khác, cũng như không sùng bái chính bản thân mình" Lệ Khuynh Thành giải thích: "Mặc dù là sản nghiệp của chính cô ấy, cô ấy cũng vẫn có thể đưa ra quyết định chính xác nhất, có lợi nhất".
"Hai người bọn em thật là … "
"Yêu tinh?" Lệ Khuynh Thành cười khúc khích.
"Anh đi xem mấy người Mã Duyệt có tìm ra chứng cứ ở nhà bếp hay không?" Tần Lạc đứng dậy nói.
"Em sẽ không đi cùng với anh. Em vẫn muốn duy trì cảm giác thần bí trước mặt người khác" Lệ Khuynh Thành cười nói: "Con người sẽ sợ hãi khi chính mình không biết cái mình muốn biết. Nếu như thân phận của em bị bộc lộ, nhất định sẽ có người tìm tới gây chuyện".
"Em không cần đi" Tần Lạc nói.
Khi Tần Lạc đi tới nhà bếp, Mã Duyệt đang đứng nói chuyện với mấy người đầu bếp và nhân viên phục vụ. Khi nhìn thấy Tần Lạc đi vào, Mã Duyệt chủ động đi ra đón, nàng nói: "Đã tìm được nhân viên phục vụ mang súp tới phòng ăn của chúng ta. Cô ấy nói khi mang súp lên hành lang, cô ấy có cảm giác choáng váng nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Cô ấy nghĩ chỉ là do thiếu máu nên vẫn bưng súp vào. Có thể đó chính là lúc chúng đã hạ độc".
"Người đâu?" Tần Lạc hỏi.
"Đã bị chúng ta khống chế" Mã Duyệt nói: "Có lẽ cô ấy nói không sai".
Tần Lạc gật đầu nói: "Hẳn là cô ta không có vấn đề gì. Đã điều tra xong, hãy thả cô ấy ra. Mục Nguyệt đã về trước rồi, mọi người cũng rút lui đi".
Sau khi biết trường săn bắn Hoa Điền chính là tài sản của mình, Tần Lạc không muốn tiếp tục làm to chuyện.
Mã Duyệt gật đầu đồng ý. Khi Văn Nhân Mục Nguyệt không có ở đây, nàng chỉ biết nghe lời Tần Lạc.
Đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.