Vì đem theo cái đuôi là Bối Bối, mà Văn Nhân Mục Nguyệt chiều nay còn phải bận xử lý rất nhiều việc, nên mấy người bọn họ cũng không đi xa, họ đã tìm luôn một nhà hàng cũng được xem là thượng cấp ở gần nơi làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Nhà hàng này là do bọn họ chọn tạm, hơn nữa Đại Đầu và Jesus lại ngồi ngay ở cửa ra vào, mỗi một thành viên đi qua cánh cửa này đều phải được bọn họ sàng lọc thật kỹ, vì vậy mà Tần Lạc cũng không lo lắng gì đến chuyện ngộ độc xảy ra như lần trước.
Sau khi ngồi vào ghế, thì Văn Nhân Mục Nguyệt cứ ngồi yên như thế mà không nói gì, Bối Bối thì trợn tròn đôi mắt lên nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt mà không chớp lấy một cái, không biết là cô bé đang nghĩ cái gì nữa.
Tần Lạc vốn định lên tiếng nói gì đó, nhưng lại không biết Văn Nhân Mục Nguyệt đã hết giận chưa, nên trong một chốc một lát cũng chẳng tìm ra được chủ đề gì thích hợp để nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt trước giờ đều là một người phụ nữ không dễ nói chuyện chút nào, đa phần lúc ngồi bên cạnh nàng thì chỉ có im lặng và im lặng mà thôi. Hơn nữa nàng lại quá là thông minh, có những cái mà người ta chưa nói ra thì nàng đã hiểu rồi, vì vậy mà Tần Lạc cảm thấy mình cứ nói ra hết như thế thì chẳng khác gì một thằng ngu nên thôi thì câm miệng lại một cách "thông minh" thì hơn.
"Chị ơi, sao chị lại xinh đẹp được như thế?" Bối Bối cuối cùng cũng không nhịn được câu hỏi đã cất dấu trong lòng nãy giờ liền lên tiếng hỏi.
"Ợ…." Tần Lạc lại suýt chút nữa thì lại phun ngụm nước trà trong miệng mình ra. May mà lần này hắn phản ứng nhanh nên đã quay mặt ra đằng khác.
Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không ngờ là Bối Bối lại hỏi một câu hỏi thú vị đến vậy, khóe miệng nàng khẽ nở một nụ cười thật tươi.
"Chị cũng không rõ nữa." Văn Nhân Mục Nguyệt dịu dàng nói.
Bối Bối vội vã, nói: "Chị xinh đẹp nhường này rồi sao còn nói là không biết chứ?"
"Con hỏi cái này để làm gì?" Tần Lạc nhéo vào má của Bối Bối một cái nói.
"Lớn lên em cũng muốn được xinh đẹp như chị." Bối Bối nói. "Ngày trước em muốn xinh đẹp như mẹ và chị Cửu Cửu cơ, nhưng bây giờ em thấy xinh đẹp như chị thì vẫn tốt hơn."
"Tại sao như chị lại tốt hơn?"
"Vì đẹp mà." Bối Bối ngây thơ nói.
"Mẹ và chị Cửu Cửu của em không đẹp sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt chủ động lên tiếng hỏi. Rõ ràng là nàng biết "mẹ" và "chị Cửu Cửu" mà Bối Bối đang nói đến là ai.
"Cũng đẹp ạ." Bối Bối nói với vẻ khó xử, không biết phải miêu tả cảm giác của mình lúc này như thế nào nữa. "Nhưng em không sợ mẹ với chị Cửu Cửu. Em muốn được xinh đẹp như chị cơ, để cho tất cả các bạn nhỏ khác phải sợ em, để tên béo ngồi sau em sẽ không dám kéo tóc em mỗi khi lên lớp nữa."
Tần Lạc không nhịn nổi cười, nói: "Con thấy chị này đáng sợ sao?"
"Không phải thế. Con… con… ài, con cũng không biết phải nói thế nào nữa." Bối Bối nắm chặt tay Tần Lạc cuống quýt nói. Trong tâm hồn nhỏ bé của cô nhóc, thì bé không thể hiểu nổi hai thứ "kiêu ngạo" và "khí chất" là cái gì nữa.
"Có phải con thấy chị này vừa xinh đẹp lại vừa đáng sợ không?"
"Vâng." Bối Bối gật đầu mãnh liệt. "Con còn không dám nói chuyện với chị ấy nữa."
"Con sợ ăn cơm xong cái là chị ấy sẽ đi mất, như thế thì con sẽ không biết được chị ấy ăn gì mà có thể xinh đẹp đến vậy rồi." BốI BốI lo lắng nói.
"Em muốn biết à?" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Bối Bối gật đầu lia lịa, nói: "Vâng, em muốn biết lắm ạ."
"Thế thì em qua đây ngồi với chị." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nàng ngồi đối diện với Tần Lạc, còn Bối Bối thì ngồi cạnh Tần Lạc.
"Thế cha thì làm thế nào?" Bối Bối có phần khó xử.
"Để cha em tự ngồi một mình đi."
"Vâng ạ." Bối Bối nói. "Cha là con trai, chúng ta là con gái. Con trai thì nên ngồi với con trai, còn con gái thì nên ngồi cùng con gái."
Thế là Bối Bối liền phản bội Tần Lạc rồi chạy đến bên Văn Nhân Mục Nguyệt một cách quang minh chánh đại.
"Chị nói cho em một bí mật." Văn Nhân Mục Nguyệt nói với Bối Bối.
Bối Bối vội chạy đến ôm lấy cổ của Văn Nhân Mục Nguyệt, ghé sát tai vào miệng nàng, sau đó Văn Nhân Mục Nguyệt liền nói nhỏ với Bối Bối một câu gì đó, Bối Bối nghe xong thì mừng rỡ nói: "Chị này, làm vậy thì có thể xinh đẹp như chị thật sao?"
"Đúng đấy." Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nói. "Có điều là nhất định em phải giữ bí mật đó, nếu không thì sẽ không linh nghiệm đâu."
"Bí mật gì vậy?" Tần Lạc cười hỏi.
Bối Bối vội che miệng của Văn Nhân Mục Nguyệt lại, nói: "Chị ơi, chúng ta không thể nói cho cha biết bí mật là ăn táo thì có thể xinh đẹp như chị được."
"……."
Thế là dưới sự cưỡng chế của Bối Bối thì Văn Nhân Mục Nguyệt không nói ra điều "bí mật" đó, và Tần Lạc cũng không biết điều "bí mật" đó rốt cuộc là cái gì.
Sau khi trêu đùa với Bối Bối một hồi, thì Tần Lạc liền nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Em thấy chưa, đến cả trẻ con còn thấy em đáng sợ nữa là. Vì thế nên về sau em hãy thường xuyên cười đi, đừng có lúc nào cũng lầm lỳ thế, cứ như là ai vay tiền của em mà không trả ấy."
Trên thế giới này, e rằng cũng chỉ có một mình Tần Lạc là có thể nói những điều như vậy ngay trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt mà thôi.
"Nhưng bây giờ thì nó không thấy thế nữa." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Quả thật, giờ đây Bối Bối đang sung sướng ăn món salad hoa quả mà Văn Nhân Mục Nguyệt đang đút cho bé.
Tần Lạc cười cười, trong lòng thầm nghĩ, Văn Nhân Mục Nguyệt đúng là một người bề ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong thì lại tràn đầy nhiệt huyết. Mặc dù bình thường chẳng nói gì, nhưng nàng lại cực kỳ chu đáo. Chỉ cần việc gì nàng có thể làm được, thì nàng sẽ ngầm giúp bạn làm cho bằng được.
"Em phải hiểu là anh không có ý nghi ngờ em. Nhưng anh chỉ cảm thấy kỳ lạ là tại sao anh ta vừa mới đi thì em đã gọi tới rồi." Tần Lạc cảm thấy cần phải giải thích nguyên nhân phát sinh mâu thuẫn một chút.
"Có người theo dõi anh ta." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Thảo nào." Tần Lạc nói. "Anh ta đồng ý rồi."
"Em có thể đoán ra được. Đây là một cơ hội đối với anh ta."
"Nếu em đã nghi ngờ như vậy thì sao không tự mình điều tra đi?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi.
"Không thích hợp."
"Cái gì không thích hợp?"
Văn Nhân Mục Nguyệt biết là Tần Lạc không hiểu nhiều về lĩnh vực thương nghiệp này, liền đút cho Bối Bối một miếng dưa hấu rồi giải thích: "Tần gia có được hạng mục nguồn năng lượng mới này mà dẫn thế đi đầu, Văn Nhân gia và Bạch gia mượn cơ hội đục khoét nhân tài mà miễn cưỡng có thể đuổi theo ở phía sau, quốc gia lại một lần nữa khẳng định tầm quan trọng của hạng mục nguồn năng lượng mới, hơn nữa còn có nhiều chính sách dành riêng cho lĩnh vực này. Người có được nguồn năng lượng mới thì sẽ có được cả thế giới. Vì vậy mà em không thể làm cứng với Bạch gia vào thời điểm mấu chốt thế này được."
Qua những lời giải thích của Văn Nhân Mục Nguyệt thì Tần Lạc mới hiểu được thâm ý của nàng làm vậy.
Văn Nhân Mục Nguyệt hoài nghi Bạch Tàn Phổ là người đứng sau điều khiển một loạt các việc này, nhưng lại không thể đích thân mình đi điều tra vạch trần hắn ta. Bởi vì nếu làm vậy thì người của Bạch gia nhất định sẽ cho rằng Văn Nhân Mục Nguyệt cố tình muốn khiêu chiến, như thế thì hợp tác tốt đẹp của hai bên trong thời gian này chắc chắn sẽ bị phá hỏng.
Đến lúc đó thì tuy Văn Nhân Mục Nguyệt báo được thù nhưng lại mất đi một đồng minh vô cùng mạnh mẽ.
Tồi tệ hơn nếu Bạch gia mà đề phòng với Văn Nhân Mục nguyệt và dựa dẫm vào Tần Tung Hoành, thì cục diện kỳ diệu của ba bên sẽ lại một lần nữa bị phá vỡ, và cái chờ đợi gia tộc Văn Nhân đó là sẽ phải đối mặt với sự tấn công từ hai phía.
Văn Nhân Mục Nguyệt không muốn nhìn thấy điều này chút nào, ít nhất thì không phải cái mà nàng muốn đối mặt vào thời điểm hiện nay.
Còn nếu để cho Bạch Phá Cục đi điều tra thì sẽ có những lợi ích sau:
Thứ nhất, có thể gạt bỏ hiềm nghi bản thân. Chứng minh cho Bạch gia thấy rằng, mình không phải là người cố tình muốn làm gì Bạch gia, mà hắn ta mới là người đứng đằng sau giở trò, và chúng tôi mới bất đắc dĩ nói cho mấy người biết những hoài nghi của bản thân. Làm thế sẽ tránh kích thích mâu thuẫn của hai bên, để Tần Tung Hoành có lợi thế lớn.
Thứ hai là cho dù thực sự có điều tra ra được Bạch Tàn Phổ chính là người đứng sau thao túng tất cả, thì với tính cách của Bạch Phá Cục, anh ta nhất định sẽ có một câu trả lời cho mình. Mặc dù quá trình có phần khấp khuỷu, nhưng kết quả thì vẫn giống nhau.
Thứ ba đó là đỡ phí sức, phí lực, phí thời gian.
"Thế nhở Bạch Phá Cục không ra tay nổi thì sao?" Tần Lạc lo lắng nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt thản nhiên quét mắt nhìn Tần Lạc một cái, nói: "Anh xem thường Bạch Phá Cục quá đấy."
Tần Lạc cười khổ, nói: "May mà anh không dấn thân vào thương trường, nếu không thì sẽ bị mấy người bán đi rồi mà vẫn còn ngồi đếm tiền hộ nữa."
"Em sẽ không bán anh đi đâu." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Cảm ơn em." Tần Lạc cảm kích nói.
"Anh không đáng giá chút nào."
"……………"
Văn Nhân Mục Nguyệt đưa tầm mắt của mình sang đám người nhốn nháo, ồn ào bên ngoài cửa sổ, nói: "Anh cho rằng tất cả những người thông minh đều là trời sinh sao?"
"Ít nhất thì em là như thế." Tần Lạc không khách khí nói. Hắn phát hiện người phụ nữ này giờ học thói xấu rồi, lúc nào cũng thích làm một cạm bẫy trong câu nói của mình để cho người ta chui vào trong.
"Em cũng không phải." Văn Nhân mục Nguyệt nói. Nàng chỉ vào đám người đang vội vàng bước qua ở bên ngoài kia, nói: "Nếu để bọn họ ngồi vào chiếc ghế của em, thì có lẽ bọn họ còn làm tốt hơn em nữa. Tiềm năng của sinh mệnh vô cùng lắm, nếu có áp lực sinh tồn thì ai cũng dồn hết tâm tư, sức lực của mình."
"Thế thì em vứt Văn Nhân Chiếu vào đó thử xem sao?" Tần Lạc trêu chọc nói.
"….Nó không có áp lực sinh tồn."
Khi Tần Lạc từ trong nhà vệ sinh bước ra thì thấy bên cạnh chỗ bọn họ xảy ra một xung đột nhỏ.
"Mấy người là ai? Sao lại chắn không cho tôi đi qua?" Một người đàn ông mặc đồ hiệu khuôn mặt hết sức khôi ngô tuấn tú nhìn hai người đàn ông mặc đồ đen với giọng khó chịu.
Hai người đàn ông đó chính là vệ sĩ kề cận của Văn Nhân Mục Nguyệt, hiển nhiên, mục tiêu của người đàn ông đó chính là Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì vậy?" Mã Duyệt bước tới hỏi.
Người đàn ông khi nhìn vào Mã Duyệt thì có phần kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, sau đó thì chỉ vào Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Tôi chỉ muốn kết bạn với vị tiểu thư này, không ngờ lại có hai người từ đâu ra chặn tôi lại."
Người đàn ông này không hề ngốc, anh ta hiểu ngay hai người đàn ông này chính là vệ sĩ của người phụ nữ nghiêng nước nghiêng thành kia, còn người phụ nữ đeo kính này có lẽ là một torng số các nhân vật như thư ký hay trợ lý gì đó của nàng.
Có điều, cứ nghĩ đến hậu thuẫn của mình thì anh ta không có ý định lùi bước ở đây. Chinh phục một người phụ nữ như vậy mới có cảm giác chứ.
Mã Duyệt nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt một cái thì thấy đối phương chẳng có chút biểu cảm gì cả, thì chỉ biết nói với người theo đuổi này bằng một giọng đáng tiếc: "Xin lỗi anh, bà chủ của chúng tôi rất bận."
"Tôi sẽ không làm phiền lâu quá đâu, chỉ là muốn qua đó tặng cho cô ấy tấm danh thiếp thôi." Người đàn ông cố chấp nói với giọng điệu không chịu buông tha.
Tần Lạc bước tới, vỗ vào vai của người đàn ông nọ: "Huynh đệ, đến cả người phụ nữ có con rồi mà anh cũng hứng thú sao?"
Người đàn ông ngẩn người trong giây lát, nói: "Tôi không để ý tới chuyện đó đâu."
Tần Lạc nói: "Nhưng tôi thì có. Tôi chính là cha của đứa bé đó đấy."