Trước kia khi Tần Lạc ở Dương Thành, mỗi khi nhàn rỗi, hắn thường đánh cờ với ông mình, Tần Tranh.
Nhưng từ sau khi hắn chuyển đến Yến Kinh, hắn đã mất đi thói quen đó. Mưu kế ngấm ngầm trong cuộc sống không chỗ nào không có, không cần hao tổn thời gian, tâm trí chơi trò đó.
Cho nên những khi rảnh rỗi không phải làm gì, Tần Lạc thường ngồi trong phòng đọc sách hay bế Bối Bối ngồi xem phim hoạt hình "Mèo và chuột".
Nói ra thì thật kỳ quái, Bối Bối xem bộ phim hoạt hình này cả trăm lần cũng không chán. Mỗi lần xem là cười nắc nẻ. Xem lần thứ nhất cười, xem lần tiếp theo vẫn cười ngả cười nghiêng. Một lần Tần Lạc ngẫu nhiên ngồi xem cùng với Bối Bối, hắn đã bị nội dung hài hước của bộ phim khiến hắn cũng bật cười. Khi Bối Bối đang cười ngặt nghẽo, Tần Lạc cũng cười theo.
Đó chính là sự khác nhau giữa người lớn và trẻ con. Khi vui vẻ các cô bé rất dễ dàng cười, thậm chí còn không biết chán.
Hôm nay Tần Lạc không ra khỏi nhà, hắn ôm Bối Bối ngồi xem phim "mèo và chuột". Bối Bối xem thật sự còn Tần Lạc ngồi hưởng thụ cảm giác ấm áp khi ở cùng với Bối Bối.
Hôm nay Lâm Thanh Nguyên cũng không đi làm, ông ngồi ở nhà uống trà, đọc báo. Hiện nay Lâm Hoán Khê vì chuyện nghiệp đoàn Trung y và xây dựng building Hoán Khê nên gần đây nàng rất ít khi có mặt ở nhà. Cho dù là thứ bảy, chủ nhật cũng như vậy.
"Tần Lạc." Đột nhiên Lâm Thanh Nguyên gọi to.
Tần Lạc vội đặt Bối Bối ngồi xuống ghế, hắn đi tới hỏi: "Ông, có chuyện gì vậy?"
"Cháu hãy đọc đi." Lâm Thanh Nguyên chỉ vào trang báo nói.
Tần Lạc cầm tờ báo, khi nhìn lướt qua tiêu đề bài báo, ngay lập tức hắn trợn tròn mắt: "Công phá vấn đề nan giải của thế giới. Trung y dược, cuộc cách mạng mang tính đột phá trong điều trị bệnh u gan."
"Điều này sao có thể được?" Tần Lạc kinh ngạc nói. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là đây là một bài báo giả dối, một bài báo xào nấu lại.
Là một thầy thuốc Trung y, đương nhiên Tần Lạc hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì. Nếu bài báo này đăng sự thật thì mười mấy triệu người bị bệnh gan trên thế giới, thậm chí là mấy tỷ đều muốn tới chữa trị.
Nhưng sự thật có phải vậy không?
"Hãy đọc tiếp đi." Lâm Thanh Nguyên bình tĩnh nói.
"…thầy thuốc Lam Thiên Hộ tới từ Đài Loan, là một thầy thuốc Trung y ưu tú. Ông đã nghiên cứu Trung y dược mấy chục năm, đăng tải đề tài nghiên cứu mấy trăm trang, là người nỗi tiếng và có sức ảnh hưởng rất lớn đối với giới Trung y trên thế giới. Sau nhiều năm nghiên cứu và thí nghiệm trên giường bệnh, ông đã phát hiện ra đặc điểm phát bệnh và lan tràn của bệnh u gan…".
Sau khi đọc xong, Tần Lạc cười nói: "Điều này có thể tin được sao? Trên thị trường có rất nhiều loại thuốc quảng cáo là có thể trị tận gốc bệnh gan nhưng thật sự không loại nào có hiệu quả."
"Trước kia chỉ là quảng cáo nhưng một khi đăng báo thì đó chính là sự thật." Lâm Thanh Nguyên giải thích. "Hơn nữa nghiên cứu của bọn họ còn được viện nghiên cứu Trung y thế giới chứng nhận. Đây chính là cơ cấu quyền uy nhất của Trung y. Bọn họ tuyệt đối không thể làm giả chuyện này."
Tần Lạc cười nói: "Nếu như thành quả nghiên cứu này là sự thật, chúng ta nên vui mừng mới phải. Chữa trị bệnh u gan là vấn đề nan giải của y học thế giới. Một khi Trung y có thể giải quyết được vấn đề này, chúng ta nên lấy đó làm tự hào."
Tần Lạc không phải là một người ích kỷ. Hắn đương nhiên biết một mình hắn tuyệt đối không thể cứu vớt Trung y. Hắn muốn có đồng nghiệp, bạn bè, muốn mhột nhóm người cùng nhau phấn đấu vì mục tiêu này.
Mặc dù Tần Lạc đã nghiên cứu dùng Trung y chữa trị bệnh nan y u gan nhưng hắn nhất định sẽ không vì mình không phải là người dẫn đầu, tạo nên kỳ tích mà ghen ghét với người khác.
Tần Lạc cảm thấy vô cùng vinh dự khi có một người ưu tú như Lam Thiên Hộ làm bạn đồng hành.
"Đúng vậy." Lâm Thanh Nguyên gật đầu nói: "Thế nhưng ông vẫn có cảm giác là chuyện này có gì đó. Có thể là do đây là một vấn đề quá nan giải nên khi chứng kiến điều này ông mới sinh ra cảm giác không đúng."
"Một chuyện lớn như này nhất định sẽ thu được sự chú ý của giới truyền thông thế giới. Khi đó bọn họ nhất định sẽ phải công bố toàn bộ thành quả nghiên cứu của mình. Chúng ta sẽ nhanh chóng biết thật hay giả." Tần Lạc cười nói.
"Ừ, cháu hãy chú tâm một chút tới chuyện này." Lâm Thanh Nguyên nói.
Đây chỉ là cuộc nói chuyện gia đình giữa ông và cháu rể nhưng hai người lại không biết rằng chính vì xuất hiện chuyện này mà khiến thế giới suýt gặp tai vạ. Trung y dược cũng suýt chút nữa lao xuống vực sâu.
Nhà ga xe lửa Yến Kinh là nhà ga hàng ngày có một lượng khách từ khắp Trung Quốc tới và đi rất lớn. Hàng ngày đều có khoản mấy vạn người, thậm chí là mười vạn người từ nơi này ngồi xe lửa đi khắp đất nước.
Đám người hối hả, bận rộn. Nam nữ cười nói vui vẻ, con trẻ khóc lóc. Tiếng loa thông báo giờ xe lửa tối nay. Cả nhà ga xe lửa giống như một khu chợ khổng lồ, âm thanh ồn ào các loại đan xen vào nhau như muốn hất tung mái vòm trong suốt.
Một chiếc xe buýt thoát được qua cánh cổng chính đông đúc, được canh phòng nghiêm ngặt. Sau khi chầm chậm chạy vào bên trong rồi dừng lại trước cửa nhà ga.
Cánh cửa xe mở ra, trước tiên là mấy người mặc đồng phục cảnh sát bước xuống.
Tiếp theo một đám phụ nữ trong trang phục quần áo của tù nhân theo thứ tự đi xuống xe. Trong đám phụ nữ này có những cô gái hai mươi mấy tuổi, cũng có những bà lão tóc bạc nhưng nhiều nhất là phụ nữ trung niên ba, bốn mươi tuổi.
Có người không biết còn nghĩ rằng đây là chuyến hộ tống phạm nhân nữ.
Tổng cộng có tất cả năm mươi bốn phụ nữ. Khi tất cả những phụ nữ đó xuống xe, sáu người đàn ông mặc cảnh phục bước xuống.
"Đi vào trong." Người cảnh sát trung niên chỉ huy nhìn đồng hồ rồi hô to.
Ngay lập tức bốn cảnh sát đi lên trước dẫn đường. Tám cảnh sát còn lại ở phía sau bảo vệ đám phụ nữ. Đám người này cuồn cuộn đi vào trong nhà ga xe lửa qua cổng.
Cục cảnh sát Yến Kinh đã hợp đồng với nhà ga xe lửa. Nhà ga xe lửa sẽ cung cấp khoang tàu chở những người phụ nữ này tới Vân Điền, bọn họ sẽ dùng những phương tiện khác quay về Miêu Cương, ví dụ như hai chân của chính mình.
Tới khi những người phụ nữ đó bị đưa vào bên trong, từ trong một góc khuất âm u, một thiếu nữ với bộ mặt tươi cười, trong bộ quần áo màu trắng đi ra ngoài.
"Đúng là đã bị anh ta đoán đúng." Hồng Phu cười nói, trên má nàng xuất hiện hai lúm đồng tiền trông cực kỳ đáng yêu. Cho dù thế nào đi nữa, bạn tuyệt đối không thể tưởng tượng nàng có liên quan đến Cổ Vương Miêu Cương mà người đều phải sợ.
"Chúng ta có cần ra tay hay không? Chẳng lẽ cứ để bọn họ bị đưa về Miêu Cương như vậy sao?" Một người phụ nữ với chiếc khăn trùm kín đầu đứng sau lưng Hồng Phu, nặng nề nói.
"Nhiều người rất tạp nham." Hồng Phu cười nói: "Đối với chúng ta mà nói. Lực lượng của một người cũng giống như của một nhóm người. Hơn nữa quay về rồi cũng có thể quay lại nếu như muốn."
"Tôi nghe lời cô. Chúng ta muốn trả thù như thế nào?"
"Trả thù người nào?" Đột nhiên Hồng Phu quay người hỏi.
Sắc mặt người phụ nữ cứng đơ nhưng rồi ả nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói: "Tần Lạc. Tất cả thù hận của chúng ta chính là do hắn làm."
Vù…
Đột nhiên trong tay Hồng Phu xuất hiện một ngọn roi. Cái roi rung lên, bắn thẳng về phía thắt lưng người phụ nữ trung niên.
Ngọn roi hất lên, thân thể người phụ nữ lập tức bắn tung lên.
Thân thể người phụ nữ nặng nề nện vào tường sau đó trượt trên mặt tường, rơi xuống mặt đất.
Chiếc khăn trùm đầu của người phụ nữ rơi ra ngoài. Khuôn mặt người phụ nữ dính đầy máu tươi, phía sau gáy sưng một mảng tím đen, đọng máu.
Người phụ nữ gào lên một tiếng bi thảm sau đó ả lặng lẽ nằm xấp trên mặt đất giống như một người đã chết.
"Tại sao không nói nguyên nhân của tất cả thù hận đều là do cô dựng lên?" Hồng Phu mỉm cười nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất như con chó vậy rồi lạnh lùng nói.
Khi nghe Hồng Phu nói câu đó, người phụ nữ khó nhọc ngồi dậy sau đó ngồi dưới đất nói: "Cổ Vương, tôi không hiểu ý của cô."
"Khi tôi không biết Tần Lạc là ai, cô đã về nói cho tôi biết là Tần Lạc giết chết di bà. Tôi không biết cái người có tên Bạch công tử kia là cô giới thiệu cho tôi, nói anh ta và tôi có cùng mục tiêu."
Giọng nói của Hồng Phu càng lúc càng nặng nề. Nụ cười trên gương mặt nàng vẫn không có bất kỳ sự thay đổi nào. Nhưng vấn đề là nụ cười lúc trước của nàng có thể khiến người ta có cảm giác ấm áp đáng yêu nhưng lúc này lại khiến người ta có cảm giác ớn lạnh tận xương tủy.
"Nơi tụ tập thảo cổ bà cũng do cô cung cấp, cũng là cô dẫn tôi tới. Không ngờ lại bị người theo dõi, một mẻ lưới bắt gọn. Cô hãy nói cho tôi biết, không phải cô thì chính là ai?"
Phịch!
Người phụ nữ khuỵa hai gối trên mặt đất, thân thể nằm rạp xuống đất nói: "Di bà của cô quả thật là do Tần Lạc giết chết. Nguyên nhân là vì chúng ta muốn giết chết Tần Lạc. Bạch đại thiếu gia là người thuê chúng tôi chính vì vậy tôi mới giới thiệu cô với anh ta. Tôi thực sự không có liên quan gì tới chuyện bị người theo dõi."
"Cô chính là thần bảo vệ của chúng tôi, cũng chính là tín ngưỡng của chúng tôi. Tôi tuyệt đối không có khả năng phản bội cô, tôi cũng không dám. Vì cứu cô, thệ huyết đại hội lần này cũng do chính tôi triệu tập. Tôi xin lấy máu tươi của mình thề với cổ thần. Xin hãy tin tưởng sự trung thành của tôi nếu như tôi làm trái sẽ bị vạn cổ nuốt tim." Thân thể người phụ nữ run rẩy, sợ hãi nói.
Người Miêu rất trọng lời thề, đặc biệt là những lời thề có liên quan tới trúng độc chết. Bọn họ rất ít khi thề về điều này, thực sự cũng không dám.
Hồng Phu không vì thế mà tin tưởng ngay mà chỉ nhìn người phụ nữ này với thái độ của bề trên, vẻ mặt cười cợt.
"Cô có chứng cớ hay không?"
"…không có."
"Tại sao tôi phải tin tưởng cô?"
Người phụ nữ ngẩng đầu, do dự một lát rồi lấy hết can đảm nói: "Cổ Vương, có thể cô không tin tôi nhưng cô cũng không nên tin tưởng người khác. Chúng ta đều là người Miêu."
"Bây giờ tôi không tin bất kỳ kẻ nào. Tôi chỉ tin chính mình." Hồng Phu cười nói. Không phải anh ta nói mình ngu sao? Con người ta tránh để người khác lừa mình thì cách tốt nhất là không tin tưởng bất kỳ người nào. "Cô đứng lên đi. Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Là anh ta, anh ta sẽ chết. Là cô làm, cô sẽ chết."
Tới khi bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp xa dần, người phụ nữ vẫn quỳ trên nền xi măng lạnh lẻo, cả người trông giống một bức tượng điêu khắc.
Ánh mắt người phụ nữ đau thương như thể vừa mất đi đúa con của mình.
Một lúc lâu. Một lúc rất lâu.
Người phụ nữ nhặt chiếc khăn quàng trên mặt đất, nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt. Nguồn truyện:
Sau đó người phụ nữ thành kính, cẩn thận quấn chiếc khăn lên đầu mình giống như một nghi thức.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, người phụ nữ đứng dậy, khom người đi trong đêm tối.