Nhà tang lễ chuẩn bị đầy đủ cho người nhà. Trong một căn phòng nghỉ xa hoa có đông đủ các thành viên trực hệ của Cừu gia.
Ngoại trừ Cừu Dật Thành và Cừu Dật nghiệp đang tiếp đón khách ở bên ngoài, tất cả người của Cừu gia đều tụ tập ở nơi này.
Mấy người đàn ông trung niên không e dè, ngồi hút thuốc. Đám hậu bối muốn hút mà không dám hút. Những người phụ nữ ngồi gần cửa sổ để hít thở không khí trong lành, bọn họ sợ làn khói đậm đặc ảnh huởng.
Cừu Đình Đình ngồi trên salon như một bức tượng gỗ. Mẹ của cô ta đang vừa an ủi cô ta vừa lau nước mắt, từ nhỏ tới giờ con gái của bà ta chưa từng chịu qua sự uất ức tới nhường này.
"Gã đàn ông đáng chết kia. Hắn đáng bị phanh thây. Đi ra ngoài đáng bị xe đâm chết."
"Nói cũng chỉ thế thôi." Vẫn là lão đại Cừu gia, Cừu Dật Thanh nói trước: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tự dưng thì bị kẻ khác tới quấy rối. Chuyện này thực sự rất mất mặt." Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Chuyện này chính là trách nhiệm của tôi. Tôi đã sai lầm." Cừu Dật Vân rít một hơi thuốc, sắc mặt tái xanh. "Tôi sẽ xử lý ổn thoả chuyện này."
"Chú hai, anh biết chú có một người con gái bên ngoài. Người đàn ông đa tình một chút cũng không hề hấn gì nhưng chú phải lau chùi cái mông của mình sạch sẽ. Chuyện hôm nay không mất mặt sao? Thân thể của lão gia chưa lạnh đã bị người khác tới tận nơi quấy rối. Nếu như chúng ta không phản kích, người khác sẽ nhìn Cừu gia chúng ta với con mắt thế nào đây? Sau này Cừu gia chúng ta còn có thể dừng chân ở Yến Kinh này không?"
"Liệu có phải đây chính là một cái bẫy không?" Cừu Dật Toàn luôn cẩn thận, nhát gan lên tiếng nói: "Đối thủ của Cừu gia chúng ta ở Yến Kinh khá nhiều. Liệu có phải đây là âm mưu được bọn họ chuẩn bị trước không?"
"Cũng không thể loại trừ khả năng này." Cừu Dật Hòa nói: "Tôi hiểu rõ một chút tình hình của ả kia. Mặc dù thế lực của gã đàn ông bên cạnh ả cũng không tệ nhưng thực lực bản thân của ả không có gì đáng nói. Trên danh nghĩa ả chính là bà chủ lớn của Khuynh Thành Quốc Tế nhưng thực chất ả chỉ là một người làm thuê cho gã đàn ông kia mà thôi. Với một chút tài sản của ả, ả dám đấu với Cừu gia chúng ta sao?"
"Cho dù chuyện này là một âm mưu hay không, một khi người ta đã giương móng vuốt ra, chúng ta phải nhanh chóng quyết định chặt đứt nó nếu không người khác sẽ nghĩ người Cừu gia chúng ta rất dễ bị ức hiếp. Ả tới gây chuyện với chúng ta, chúng ta khó có thể chấp nhận được chuyện này."
"Tôi cũng đồng ý trả thù. Tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này."
"Không phải chỉ là một Khuynh Thành Quốc Tế thôi sao? Mua hoặc phá hủy nó. Hãy để cho ả ra đường ăn xin."
"Giết chết ả. Giết chết chúng." Cừu Đình Đình vẫn đang lặng lẽ đột nhiên nói xen vào, giống như tạp âm của một bản nhạc.
Mọi người đều xót xa!
Vốn Cừu Đình Đình không được phép nói chuyện trong tình hình này nhưng mọi người nghĩ tới sự uất ức mà Cừu Đình Đình mới nhận được nên ai ai cũng hiểu được tâm trạng của cô ta lúc này.
Bị lột sạch quần áo trước mặt mọi người, đối với một cô gái bình thường đã là chuyện không thể chấp nhận được, huống chi đối với đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn của Cừu gia như Cừu Đình Đình.
Con người có bộ mặt. Cây cối có vỏ bọc. Con chó nhỏ cũng có da bọc bên ngoài. Bọn họ là những người coi trọng thể diện của mình.
Thế nhưng điều khiến bố mẹ Cừu Đình Đình thêm bực tức chính là tại sao Cừu Đình Đình lại không mặc bra trong một ngày như ngày hôm nay?
Cừu Dật Thanh bóp nát mẩu thuốc trong tay nói: "Chú hai hãy toàn quyền phụ trách chuyện này. Tôi chỉ có một yêu cầu. Chú hãy lấy lại thể diện cho Cừu gia chúng ta, cần ai hỗ trợ chú cứ nói. Sau này chúng ta nhất định phải đoàn kết thành một khối mới ổn."
"Cháu không đồng ý." Cừu Yên Mị đẩy cửa phòng đi vào trong nói. Lúc này Cừu Yên Mị đã thay một bộ trang phục công sở màu đen, càng làm tăng thêm độ gợi cảm, thướt tha của nàng.
"Mọi người muốn trả thù Lệ Khuynh Thành nhưng có phải mọi người đã quên mất một người không?"
"Quên ai?"
"Tần Lạc." Cừu Yên Mị nói: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trước tiên cháu giới thiệu cho mọi người một ít thông tin về Tần Lạc."
"Tần Lạc xuất thân từ một Trung y thế gia. Tổ phụ của Tần Lạc từng là một thầy thuốc Trung y tiếng tăm ở Dương Thành. Ông nội của Tần Lạc là Tần Tranh được người đời xưng là "dược vương", có ảnh hưởng rất lớn ở phía nam. Tần Lạc cùng với Tôn Nhân Diệu, Hạ Dương, ba người này tự xưng là "Dương Thành tam kiệt". Tôn Nhân Diệu chính là cháu nội của Tôn gia. Tôn lão gia khống chế quan trường ở tỉnh Quảng Châu mấy chục năm nay, có rất nhiều học trò, thuộc hạ. Lai lịch của Hạ Dương còn khủng hơn, anh ta chính là cháu trai của thủ trưởng số một quân khu lớn nhất phía nam. Mặc dù Hạ lão đã lui về sau nhưng cha của Hạ Dương đã nối nghiệp thành công. Theo như cháu được biết Tôn gia và Hạ gia đã từng chịu ơn huệ của Tần gia. Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương đối với Tần Lạc chính là bảo sao nghe vậy."
"Đó chỉ là ở địa phương." Có ai đó lên tiếng phản bác. "Chẳng lẽ bọn họ dám tới Yến Kinh điều tra sao?"
"Được rồi. Mọi người đã nói tới Yến Kinh. Mọi người có biết Tần Lạc tới Yến Kinh làm gì không?"
Mọi người đều trầm ngâm. Quả thật không một người nào tiến hành điều tra chuyện Tần Lạc tới Yến Kinh.
Khi Tần Lạc mới tới Yến Kinh, anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé. Không một ai quan tâm tới lai lịch của một người nhỏ bé. Sau khi thanh danh của Tần lạc lên cao, mọi người muốn tìm hiểu sự phát triển của Tần Lạc thì phát hiện ra mỗi chuyện anh ta làm đều có liên quan chặt chẽ với chữ "y học".
"Anh ta tới thối hôn." Cừu Yên Mị nói: "Vị hôn thê của anh ta chính là Văn Nhân Mục nguyệt."
Xôn xao…
Tin tức này khiến mọi người chấn động. Tất cả đều kinh ngạc há hốc mồm.
"Thật không? Chuyện này sao có thể như vậy?"
"Tại sao gia tộc Văn Nhân lại gả Văn Nhân Mục Nguyệt cho một thầy thuốc? Văn Nhân Mục Nguyệt có đồng ý không?"
"Thằng này bệnh à? Văn Nhân Mục Nguyệt là cô gái cầu còn không được, sao còn tới thối hôn?"
"…"
"Nghe nói Văn Nhân lão gia thiếu Tần lão gia một món nợ ân tình. Hai mươi năm trước hai nhà đã có ước hẹn hôn nhân này. Còn nữa không phải Văn Nhân Mục Nguyệt không đồng ý mà chính là do Tần Lạc không đồng ý." Cừu Yên Mị giải thích. Nhiều người không hiểu bí mật này nhưng nàng lại biết một số.
Có một khoảng thời gian Văn Nhân Chiếu liên tục tới chỗ nàng, luôn nói những câu tức giận với Tần Lạc. Cừu Yên Mị chỉ khơi khơi một chút, đương nhiên Văn Nhân Chiếu thổ lộ ra hết.
"Văn Nhân Mục Nguyệt là một cô gái kiêu ngạo, bị người tới thối hôn, nhất định là hận hắn thấu xương."
"Sự thật hoàn toàn ngược lại." Cừu Yên Mị nói: "Cháu đã cẩn thận điều tra. Văn Nhân Mục Nguyệt có cảm tình đặc biệt với Tần Lạc. Văn Nhân Mục Nguyệt đặc biệt lén lút quan tâm tới Tần Lạc. Quan hệ của hai người tuyệt đối không như chúng ta suy nghĩ là thủy, hỏa không thể hòa tan…"
"Đó chỉ là điều thứ nhất. Tần Lạc còn có mối quan hệ rất thân thiết với Vương Cửu Cửu. Vương Cửu Cửu chính là tiểu công chúa của quân khu Yến Kinh, hẳn mọi người cũng không lạ gì."
"Tôi biết mối quan hệ của hai người khá thân thiết. Khi đó báo chí còn nói hai người bọn họ đã cùng đi tới Vân Điền."
"Đúng vậy, còn có cả: Chiến địa ngụy tình. Không phải cô gái này cũng là tình nhân của anh ta đấy chứ? Có phải công phu trên giường của thằng nhải này…"
Đúng là không có đạo lý!
Cừu Yên Mị cắt ngang lời nói của mấy người: "Còn có một lực lượng bí mật ở sau lưng ủng hộ anh ta. Cháu đã từng cho người điều tra để tìm hiểu xem rốt cuộc lực lượng thần bí này tới từ đâu, có bối cảnh thế nào nhưng cuối cùng vào nửa đêm đã bị người của Quốc An tới cảnh cáo."
Phù…
Có người thở dài một tiếng. Bọn họ thực sự cảm thấy áp lực.
"Nếu như mọi người muốn trả thù Lệ Khuynh Thành, nhất định sẽ chọc tới Tần Lạc. Chọc tới Tần Lạc chẳng khác nào chọc tới Dương Thành tam kiệt, Vương gia ở Yến Kinh, là kẻ thù của Văn Nhân Mục Nguyệt. Tần Lạc hai lần tống Tần Túng Hoành vào tù, chẳng lẽ chúng ta lợi hại hơn Tần gia kia sao?"
Trong phòng vang lên tiếng rút thuốc lá. Không một người nào dám lên tiếng nói chuyện.
Cứ vậy mà bỏ qua sao? Một khi như vậy Cừu gia còn mặt mũi nào nhìn người không?
Trả thù? Cừu gia có thể chọc giận những lực lượng hùng hậu đó sao?
"Yên Mị, sao bây giờ cháu mới nói?" Cừu Dật Thanh hỏi.
"Xin lỗi." Cừu Yên Mị nói: "Cha hãy xin lỗi Khuynh Thành, sau đó Cừu gia chính thức tiếp nhận cô ấy vào gia tộc, cuối cùng hãy giao cho cô ấy quản lý tất cả những sản nghiệp của tập đoàn Cừu gia."
"Cái gì?" Tất cả mọi người giật mình nhìn Cừu Yên Mị.
"Yên Mị, cháu điên rồi sao? Để cha cháu đi xin lỗi một con điếm thì được nhưng sao có thể cho ả vào Cừu gia?"
"Đúng vậy. Sao có thể giao cho ả sản nghiệp của Cừu gia? Khi đó tiền bạc là của họ Cừu hay là của họ Lệ vậy?"
"Tôi không đồng ý với đề nghị của Yên Mị. Chuyện này rất vô lý."
"Đây chính là cơ hội duy nhất." Cừu Yên Mị khăng khăng nói: "Khuynh Thành cũng không phải là người phụ nữ cố chấp. Cháu đã từng đi gặp cô ấy mấy lần. Hai lần trước đều không gặp được. Lần thứ ba cháu tới phòng làm việc của cô ấy, cô ấy biết rõ cháu là người của Cừu gia nhưng vẫn bằng lòng gặp mặt chứng tỏ cô ấy không phải là người phụ nữ vô tình vô nghĩa."
"Cha hãy đi xin lỗi Khuynh Thành, cho dù cô ấy không chấp nhận nhưng nhất định sẽ không hạ độc thủ với Cừu gia. Hơn nữa lúc nãy cha còn tát cô ấy, cha hẳn nên xin lỗi."
Cừu Dật Vân âm trầm không nói câu nào.
"Còn nữa, hẳn mọi người đã biết tài năng kinh doanh thiên phú của Khuynh Thành. Chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, Khuynh Thành Quốc Tế đã phát triển tới quy mô hiện nay. Năng lực của cô ấy vượt xa cháu. Chúng ta nên giao tập đoàn Cừu gia cho cô ấy quản lý. Một mặt chúng ta có thể tạo được niềm tin và sự hòa hảo với cô ấy, mặt khác tập đoàn Cừu gia nằm dưới sự quản lý của cô ấy nhất định sẽ đạt được nhiều lợi nhuận. Mọi người đều là cổ đông của tập đoàn. Kinh doanh ra nhiều lợi nhuận cuối cùng lại phân chia cho mọi người, mọi người sợ cái gì hả?"
Không một ai lên tiếng tán thành. Không một ai dám tình nguyện giao túi tiền của mình cho một kẻ thù quản lý.
Cừu Yên Mị có cảm giác cực kỳ thất vọng. Nàng trầm trầm nói: "Cho dù mọi người không muốn xin lỗi, cũng không muốn chấp nhận Khuynh Thành thì cũng đừng đi chọc vào chuyện của cô ấy."
Ánh mắt sắc bén của Cừu Yên Mị liếc nhìn bốn phía xung quanh, nàng nói tiếp: "Còn nữa không nên tiếp tục gọi Khuynh Thành là "con điếm". Cháu cùng cô ấy có cùng cha. Mọi người mắng cô ấy chẳng khác nào đang mắng cháu."