Ngay khi Lâm Hoán Khê đi ra ban công tầng hai hít thở bầu không khí trong lành nàng nghe được câu chuyện của ông mình và Tần Lạc. Nàng không nhịn được đẩy rơi một chậu cây xuống dưới.
Hai người nói chuyện quá vô sỉ. Chuyện thực sự không phải như vậy. Chính bản thân mình bị…
Đột nhiên một vấn đề nảy sinh trong đầu Lâm Hoán Khê.
Nếu hính mình bị ép buộc, tai sao mình không có phản ứng gì ngay từ đầu?
Rõ ràng trong những tình huống như vậy một cô gái sẽ có phản ứng mau lẹ khi bị một gã đàn ông háo sắc chạm vào. Tại sao mình không đẩy cậu ấy ra ngay từ đầu?
Không phải mình đã quyết tâm vứt bỏ tình yêu rồi sao?
Nhưng tại sao Tần Lạc đột nhiên lại hành động như thế với mình?
Chẳng lẽ cậu ấy có tình cảm với mình ư?
Nếu đúng như vậy, chuyện giữa cậu ấy và Lệ Khuynh Thành…
Lâm Hoán Khê cáu kỉnh gãi đầu, cố gắng tìm câu trả lời cho những vấn đề nan giải.
Ngồi ở ghế cạnh tay lái, Tần Lạc lén quan sát nét mặt của Lâm Hoán Khê.
Đáng tiếc ánh mắt nàng vẫn nhìn thẳng, sắc mặt không chút thay đổi, Tần Lạc không thể đoán được diễn biến tâm lý thực sự trong người nàng
Thế nhưng hắn biết có thể chính Lâm Hoán Khê đã ném cái chậu cây xuống, điều này chứng minh trong lòng nàng xuất hiện sự thù hận hoặc sự tức giận.
Cho dù là gì đi nữa chứng minh kỳ chiêu của hắn đã có kết quả.
Trong thời gian này nàng khó có thể giữ được tâm trạng lạnh nhạt, bình lặng như mặt nước.
Chỉ cần Tần Lạc có thời gian hắn tự tin sẽ chữa khỏi bệnh của nàng.
Xe dừng trước cổng trường , Lâm Hoán Khê vẫn ngồi yên trên ghế không thèm liếc nhìn Tần Lạc.
"Chị có gì muốn nói với tôi phải không?" Tần Lạc lên tiếng hỏi khi nhìn nét mặt của Lâm Hoán Khê.
"Xuống xe."
"-- "
Thì ra nàng muốn hắn xuống xe ở cổng trường, để khỏi bị sinh viên trong trường nhìn thấy hai người.
Tần Lạc cởi dây an toàn cười nói: "Trưa nay chúng ta cùng đi ăn cơm nhé".
"Không ăn".
"Đừng ngại tôi mời chị". Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Không ăn".
"Không phiền gì đâu. Dù gì tôi cũng đi ăn mà".
"-- "
Đợi khi Lâm Hoán Khê lái xe vào trong sân trường, Tần Lạc mới bắt đầu chậm rãi đi về hướng khu giảng đường của học viện Trung y dược.
Khi Tần Lạc đi vào phòng làm việc một nhóm giảng viên đang sôi nổi tranh luận điều gì đó.
Thầy Chu vẫn là nhân vật chính, những người vây xung quanh đều cười khá vui vẻ.
Trước kia thầy Chu thường ăn mặc lôi thôi, lếch thếch. Hôm nay đã cắt tóc, ông ta mặc một bộ quần đen, áp sơ mi mới tinh, giày da bóng loáng, dáng vẻ cực kỳ sảng khoái.
Thấy Tần Lạc đi vào đám người đó lập tức ngừng lại.
Bọn họ nhìn Tần Lạc như nhìn một quái vật. Đương nhiên bọn họ cũng cảm thấy Tần Lạc không thuộc về thế giới của họ.
Tần Lạc cũng ra vẻ lơ đễnh hắn cầm quyển sách ở trên mặt bàn và đi ra ngoài.
"Thầy Tần, thầy đã tới" Trên hành lang Tần Lạc gặp nhân viên văn phòng Tiểu Mẫn.
Tiểu Mẫn thân mật bắt chuyện với Tần Lạc. Trong phòng chỉ duy nhất Tiểu Mẫn có mối quan hệ đồng nghiệp khá gần gũi với Tần Lạc.
"Đúng vậy. Tôi lên lớp" Tần Lạc cười nói.
"Thầy Tần, tôi nói với bạn học của mình chuyện thầy là truyền nhân của Thái Ất thần châm, bọn họ không tin. Bọn họ muốn tôi mời thầy ra ngoài ăn cơm. Khi nào thầy có thời gian vậy? Thầy Tần, hãy giữ sĩ diện cho tôi, cho tôi nở mày nở mặt một lần có được không?" Tiểu Mẫn năn nỉ hắn.
"Được rồi. Đợi khi nào tôi có thời gian" Tần Lạc cười gật đầu. Ở Yến Kinh hắn không có bạn bè. Tiểu Mẫn đã nhiều lần biểu hiện thiện ý với hắn nên hắn rất quý trọng nàng.
"Ha, ha. Nhất định như vậy nhé. Thầy Tần không được nuốt lời đâu nhé" Tiểu Mẫn vui vẻ nói.
"Chắc chắn" Tần Lạc khẳng định.
Khi tới phòng học, Tần Lạc vẫn thấy một cảnh chật kín sinh viên. Khi danh tiếng của Tần Lạc càng lớn, sinh viên ở các khoa khác tới nghe hắn giảng càng đông.
Bây giờ một phòng học nhỏ bé không đáp ứng đủ nhu cầu của các sinh viên. Tần Lạc dự định đề nghị học viện cho hắn chuyển tới một giảng đường lớn hơn, có thế mới chứa được tất cả sinh viên Trung y.
Tần Lạc chưa bao giờ muốn che giấu tuyệt nghệ của mình. Trái lại hắn hy vọng càng có nhiều sinh viên Trung y càng tốt. Tới lúc đó Trung y mới trở nên thông dụng.
Chỉ cần bọn họ muốn, hắn sẽ dạy bọn họ, nhưng chỉ với những người yêu thích Trung y, còn những ai thích tới xem náo nhiệt, xin miễn.
Điều làm cho Tần Lạc vui mừng nữa là bóng dáng quen thuộc của Vương Cửu Cửu lại xuất hiện ở hàng ghế thứ nhất, hắn cảm thấy an tâm. Xem ra Vương Cửu Cửu không có vấn đề gì, nàng chỉ ngẫu nhiên vắng mặt mà thôi.
Tần Lạc nhìn nàng cười nàng cũng mỉm cười vui vẻ với hắn.
Tần Lạc giống như được cấp viên thuốc an thần. Sau đó hắn bắt đầu buổi học.
Sau khi hết giờ Vương Cửu Cửu lại chạy theo hắn.
"Thầy Tần, em đã chuẩn bị trà " Vương Cửu Cửu chìa cái chén ra cười nói.
"Làm sao chuẩn bị được. Phiền phức lắm" Tần Lạc nói.
"Đương nhiên phải chuẩn bị. Đã đồng ý sao có thể đổi ý được?" Vương Cửu Cửu cười nói. Nụ cười của nàng làm hiện ra hai lúm đồng tiền rất đáng yêu, hai hàng mi dài chớp chớp, thật quyễn rũ.
Tần Lạc thầm nghĩ khi Vương Cửu Cửu lớn thêm chút nữa nàng sẽ trở thành một người phụ nữ mê người như mẹ nàng.
Hơn nữa tính cách hai mẹ con nàng khá giống nhau.
"Cám ơn" Không thể từ chối thịnh tình của nàng, Tần Lạc đành phải nhận chén trà.
"Thầy còn khách khí làm gì? Dù sao chúng ta cũng là bạn bà mà" Vương Cửu Cửu nhún vai nói.
"Được. Mà này, tại sao hôm qua em không đi học?" Tần Lạc hỏi nàng.
"Hả? Thầy Tần, thầy cũng biết à?" Vương Cửu Cửu cố ý đau khổ nói. Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Thì ra anh ấy cũng chú ý tới sự tồn tại của mình.
"Đúng vậy, sau này muốn nghỉ học pải xin phép tôi. Nói cách khác tôi sẽ quản lý em" Tần Lạc đùa cợt nói.
"Thầy yên tâm đi sau này em sẽ xin phép" Vương Cửu Cửu cam đoan. Đối với lời nói của những giảng viên khác nàng không bao giờ quan tâm.
Cho tới bây giờ nàng chưa cự tuyệt bất kỳ điều gì Tần Lạc nói.
Vương Cửu Cửu lơ đãng nhìn, nàng chợt nhớ ra điều gì đó: "À, thầy Tần…".
Thật trùng hợp đúng lúc đó điện thoại di động của Tần Lạc lại đổ chuông.
"Thầy nghe diện thoại đi" Vương Cửu Cửu xấu hổ nói. Nàng thầm than thở tại sao nàng cứ gặp xui xẻo vậy, luôn gặp những chuyện như này.
"Em cứ nói đi" Tần Lạc cầm di dộng trong tay, nói với Vương Cửu Cửu.
"Không sao. Thầy Tần, thầy cứ nghe điện thoại đi. Nhỡ ai tìm thầy có việc gì quan trọng. Em có thể chờ" Vương Cửu Cửu giải thích.
Tần Lạc gật đầu mở máy nghe.
"Đại sư huynh, em là dưỡng Tâm. Hôm nay anh có bận không?" Giọng nói của Vương Dưỡng Tâm vang lên
"Không. Có việc gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
Vương Dưỡng Tâm gọi điện thoại tới làm cho Tần Lạc thấy kỳ quái, không biết hắn gọi điện tìm mình vì lý do gì.
"Đương nhiên có chuyện. Anh quên rồi hả?" Vương Dưỡng Tâm ngạc nhiên hỏi.
"Chuyện gì?" Tần Lạc thực sự không nhớ ra chuyện gì quan trọng.
"Hôm nay có cuộc hội thảo về Trung y hiện nay. Anh phải thay mặt tổ chuyên gia phát biểu ý kiến. Anh đã chuẩn bị gì chưa?"
"Không có ai nói cho anh chuyện này" Tần Lạc cười gượng nói. Lúc trước Trác lão qua thật cũng nói sơ qua với hắn về chuyện này nhưng không nói thời gian cụ thể. Trong trường, mối quan hệ của hắn và Thầy Chu không tốt vì thế thầy Chu cũng không nói những chuyện đó trước mặt hắn.
Thảo nào hôm nay thầy Chu ăn mặc tao nhã như vậy, giống như bản thân đang tái xuân. Thì ra là đi dự hội thảo Trung y quan trọng nhất nước đó.
"Không có ai nói cho anh biết à? Ông em còn tưởng mấy người Trác lão đã nói cho anh biết rồi. Có thể mấy người đó có ý gì đó. Làm sao bây giờ? Ba giờ chiều này hội thảo sẽ bắt đầu, anh vẫn chưa chuẩn bị gì hết. Liệu anh có chuẩn bị kịp không?" Vương Dưỡng Tâm lo lắng hỏi.
Tần Lạc suy nghĩ rồi nói: "Đại khái không có vấn đề gì. Anh không có thói quen chuẩn bị tham luận trước".
Nghe Tần Lạc nói thế Vương Dưỡng Tâm càng lo lắng hơn. Hắn nói: "Sư huynh, anh nên cẩn thận, lần hội thảo này có các thái đẩu Trung y cả nước cùng các giáo sư danh tiếng tới dự. Còn có các quan chức của sở và bộ y tế. Hay anh cứ chuẩn bị đi nha".
"Yên tâm đi anh đã chuẩn bị hơn hai mươi năm rồi" Tần Lạc đùa cợt. Thực ra trong thâm tâm hắn hắn rất có thiện cảm với Vương Dưỡng Tâm.
Trước kia hai người có chút mâu thuẫn, bây giờ hai người lại trở thành huynh đệ đồng môn. Có thể nói số mệnh con người thật là thần bí.
"Thôi được. Hai giờ chiều em sẽ đón anh ở cổng đại học y khoa. Em sẽ đưa anh tới dự hội thảo" Vương Dưỡng Tâm nói.
"Được, lại làm phiền em rồi".
"Không nên khách sáo. Chúng ta là huynh đệ đồng môn mà" Vương Dưỡng Tâm cười nói.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Tần Lạc nhìn Vương Cửu cửu cười áy náy nói: "Cửu Cửu, em nói đi. Em tìm thầy có chuyện gì?"
Trong khi Tần Lạc đang nói chuyện điện thoại, Vương Cửu cửu đã cố gắng trấn an tinh thần. Bây giờ nàng bình tĩnh nói: "Thầy Tần, tối mai thầy có rảnh không?"
"Ừ, có việc gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Là thế này. Nếu tối mai thầy rảnh rỗi, mẹ em muốn mời thầy tới ăn cơm".
"Tới ăn cơm?" Tần Lạc kinh ngạc. Tới nhà tư lệnh quân khu ăn cơm, không hiểu sẽ có chuyện gì xảy ra không đây?
Nếu hắn nói điều gì sai, làm chuyện gì không đúng, liệu cha của Vương Cửu cửu có tống cổ hắn ra ngoài không nhỉ?
"Đúng vậy" Vương Cửu Cửu gật đầu.
"Tại sao?"
"Ngày mai là sinh nhật mẹ.Mẹ muốn mời mấy người tới dự cho vui vẻ".
"Được. Ngày mai nhất định tôi sẽ tới" Tần Lạc gật đầu. Nếu có nhiều người tới dự, chắc chắn không có vấn đề gì.
Khi đó hắn sẽ ít nói chuyện, không uống rượu, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
"Cám ơn thầy Tần. Tối mai em sẽ cho xe tới đón thầy" Thấy Tần Lạc đồng ý, Vương Cửu cửu phấn khích nói.
"Cám ơn cái gì? Tôi phải cám ơn em mới đúng" Tần Lạc cười nói.
Đợi Tần Lạc đi xa, Vương Cửu cửu lấy điện thoại gọi cho mẹ, nàng vui vẻ nói: "Trương Nghi Y, mau chuẩn bị đi. Thầy Tần đã đồng ý tối mai tới nhà mình ăn cơm".
:Vậy ư? Ai da, tốt quá. Mẹ đã bảo nếu làn này thất bại mẹ sẽ hoãn sinh nhật hai ngày. Mẹ không tin ngày nào cậu ta cũng bận việc" Giọng nói đầy hớn hở của Trương Nghi Y vang lên trong điện thoại.
Nghĩ tới việc mẹ vì mình mà có thể hõan cả sinh nhật, Vương Cửu Cửu thực sự xúc động.
"Mẹ. Cám ơn mẹ" Vương Cửu cửu nói vào điện thoại.
"…" sau đó là quãng thời gian im lặng.
"Trương Nghi Y, mẹ làm sao vậy?" Vương Cửu cửu lo lắng hỏi.
:Con gái bé bỏng của mẹ, tại sao con đột nhiên lại kích động như vậy?" Trương Nghi Y nghẹn ngào nói. "Mẹ là mẹ con. Vì con mẹ có thể nhận hai nhát dao của người khác cũng được. Mẹ con với nhau còn khách khí gì nữa. Con gái yêu, con không nên làm cho mẹ phải khóc như vậy. Đáng ghét quá".
"-- "