"Điều này rất nguy hiểm." Bác sĩ đó liên tục lắc đầu phản đối. "Liệu có biện pháp khác không? Một khi không tiêm thêm thuốc tê, rất có thể sẽ gây tử vong. Không một ai có thể chịu được loại đau đớn này."
Các y tá cũng cực kỳ hoảng sợ. Các cô cảm thấy suy nghĩ của Tần Lạc là cực kỳ điên cuồng.
Có người trong tình trạng bị bỏng nghiêm trọng lại từ chối sử dụng thuốc tê trong lúc làm phẫu thuật sao?
"Có." Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngân châm giảm đau nhưng ngân châm giảm đau này chỉ giảm cảm giác đau đớn chứ không thật sự làm mất đi cơn đau khi bị cắt da cắt thịt."
Có thể sử dụng ngân châm giảm đau vì nó không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Tần Lạc đã sử dụng rất nhiều lần trên cơ thể người bệnh. Lần trước khi bạn của Mễ Tử An bị bỏng lửa, hắn cũng châm cứu giảm đau giúp cô ấy.
Nhưng An An chỉ bị bỏng cục bộ. Khi ngân châm đâm vào thân thể nàng có thể gây ra cảm giác tức thời, đè nén cơn đau xuống.
Đại Đầu bị bỏng rất nghiêm trọng, người hắn bị bỏng một diện tích rất rộng lớn. Toàn thân có vô số vết bỏng, nhiều vết bỏng nối tiếp với nhau hình thành một vết thương rất lớn.
Tần Lạc thực sự muốn biết trên người Đại Đầu có chỗ nào da còn nguyên vẹn, không có đau nhức?
Tần Lạc biết cho dù hắn có châm ngân châm khắp người Đại Đầu thì hắn tuyệt đối cũng không thể giảm sự đau đớn của Đại Đầu.
Vẫn còn một cách khác. Đó chính là đánh ngất Đại Đầu nhưng là cho dù có đánh ngất Đại Đầu thì hắn vẫn có thể tỉnh lại trong quá trình phẫu thuật như vừa rồi. Nguyên nhân là vì đau đớn.
Cơn đau đớn như khoan vào tim, đau tới khắc cốt ghi tâm. Đau từ trong ra tới ngoài. Đau tới tận xương tủy, đau tới tận tim gan.
Thật ra dù có tăng thêm liều lượng thuốc tê vào trong cơ thể Đại Đầu thì cũng không nhất định sẽ có hiệu quả tốt hơn, cũng giống như dùng ngân châm châm cứu, vẫn không làm giảm được áp lực. Đại Đầu vẫn có khả năng tỉnh lại.
Nếu như tăng liều thuốc tê tới một lượng điên cuồng để Đại Đầu tuyệt đối không thể tỉnh lại trong quá trình phẫu thuật. Khi đó thì cho dù Đại Đầu không tỉnh lại nhưng sau này khi hắn cầm súng, cảm giác của hắn tuyệt đối sẽ không giống như trước.
"Vậy hãy thử xem thế nào." Một bác sĩ nói. "Có cách vẫn còn tốt hơn so với không có cách nào."
"Lấy một hộp ngân châm lại đây." Tần Lạc nói.
Từ đầu tới cuối Đại Đầu vẫn nhắm chặt hai mắt.
Trên mí mắt, trên trán Đại Đầu đều nổi gân xanh. Cơ mặt, cánh tay, hai chân Đại Đầu liên tục co giật. Tiếng nấc nghẹn từ cổ họng phát ra với tần suất càng ngày càng nhiều nhưng Đại Đầu tuyệt đối không kêu đau, hắn cũng không kêu mọi người dừng tay.
Đại Đầu trầm ngâm như một quả núi to. Một quả núi nguy nga đồ sộ mà người thường khó thể với tới được.
Nhưng y tá khóc, bọn họ không chỉ một lần quay người gạt nước mắt.
Hai mắt của hai bác sĩ khoa ngoại đỏ hoe, giống như là hai người đã mấy đêm liền không ngủ vậy.
Chỉ có Tần Lạc vẫn giữ gương mặt âm trầm như nước. Tuy bề ngoài hắn cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng hắn như đang nổi sóng.
Những nỗi đau đớn mà Đại Đầu phải gánh chịu lúc này nhất định Tần Lạc hắn phải đòi lại gấp trăm lần cho Đại Đầu.
Vì hành động cứng cỏi, dũng cảm của Đại Đầu đã khiến người trong phòng giải phẫu xúc động, bọn họ phối hợp với nhau ăn ý như chưa từng có. Hai bác sĩ ngoại khoa chấm dứt ấn tượng với Tần Lạc. Tần chỉ cho bọn họ chỗ này mổ chỗ này, vết thương chỗ kia, chỗ này vẫn rỉ nước cần trị trong khi đó Tần Lạc cũng bôi bột phấn rất nhanh.
Sau khi cuộc giải phẫu chấm dứt, thân thể Đại Đầu không còn chỗ nào là còn nguyên vẹn.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm trong lòng. Lúc này sự co giật của thân thể Đại Đầu giảm đi rất nhiều.
Tuy nói bột phấn Kim Dũng có tác dụng cầm máu nhưng nó cũng có tác dụng làm giảm đau một cách hiệu quả nhất định.
Tần Lạc cầm khăn lau từ người y tá, hắn lau mồ hôi trán và nói: "Bắt đầu băng bó."
Hai y tá hiểu ý, bọn họ làm việc rất nhanh. Đại Đầu nhanh chóng trở thành một "xác ướp" sống.
"Khá hơn không?" Tần Lạc đứng trước mặt Đại Đầu hỏi.
"Rất tốt." Đại Đầu khàn khàn nói. Dáng vẻ của hắn cực kỳ yếu ớt giống như là hôm nay hắn vừa đi mấy trăm dặm trên tử lộ vậy.
"Tốt là được rồi." Tần Lạc cười nói: "Trong khoảng thời gian này, cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh. Coi như là nghỉ ngơi."
"Có thể … tin tưởng … Jesus." Lúc này Đại Đầu vẫn chưa biết chuyện Jesus trúng đạn.
Toàn thân Đại Dầu bị băng bó, chỉ có miệng và hai mắt của hắn là hở chính vì vậy khi Đại Đầu nói băng gạt khẽ động đậy.
"Tôi biết." Tần Lạc gật đầu nói: "Cứ yên tâm. Không có vấn đề gì với an toàn của tôi."
Nhiều khi trầm mặc còn có sức mạnh hơn cả lời nói. Một hành động có thể khiến người ta tuôn trào dòng lệ nóng gấp cả ngàn câu nói suông.
Đại Đầu, chính hắn đã lần lượt chứng minh câu nói đơn giản này.
Tần Lạc đi thăm Jesus. Lúc này Jesus đang nằm trên giường bệnh nói chuyện với y tá.
"… chủ nhân của tôi không gì không làm được. Ông ấy có thể làm tiêu trừ tất cả khổ đau của thế gian này. Bây giờ con người đang sống trong đau khổ chính là con người chưa vượt qua được thử thách của người. Sau khi vượt được qua thử thách, con người sẽ có hạnh phúc. Thượng Đế chính là một người tốt bụng, ông ấy ban tặng tất cả một cách lặng lẽ."
"Nếu như mọi người đã từng mơ ước gặp được một người đàn ông phong lưu anh tuấn, có thể nói cơ hội này đã xuất hiện. Nhưng nếu như mọi người không nhận ra cơ hội đó, cơ hội đó sẽ mất đi. Có lẽ mọi người thường xuyên gặp phải chuyện này. Hãy nhắm mắt lại. Nhắm mắt lại. Tiêu trừ tất cả tà niệm. Hãy tưởng tượng đến hinh ảnh Thượng Đế trên thiên đường. Mọi người … có nghe thấy tiếng thở dài của người không?"
"A, tôi thật sự nghe được. Tôi thật sự nghe thấy…" Một nữ y tá có gương mặt dài với nét tàn nhang nhưng trông cực kỳ quyến rũ kinh ngạc xen lẫn vui mừng nói to. Nguồn truyện:
… bất kỳ ai cũng có thể nghe thấy vì đây chính là thuật thôi miên cơ bản.
"Tại sao ông ấy lại thở dài?" Một nữ y tá có gương mặt tròn nhìn vóc dáng tiều tụy của Jesus với vẻ mặt sùng bái hỏi.
"Bởi vì người đang cảm thấy tiếc nuối vì sự ngu muội của con người. Con người đau khổ khẩn cầu, vượt qua thử thách nhưng khi điều khẩn cầu của con người hiện ra trước mắt, bọn họ lại không biết đó là thứ mình cần." Khi nói câu này dáng vẻ Jesus cực kỳ nghiêm túc, còn có dáng vẻ của một vị thần linh.
Đương nhiên, có lẽ sự thật đúng là như vậy.
Khi nghe Jesus nói, hai nữ y tá trợn tròn mắt nhìn Jesus.
Trong lòng bọn họ đang thầm suy nghĩ xem liệu có phải người đàn ông trước mặt bọn họ có phải là hoàng tử bạch mã trong tim bọn họ hay không?
Nhưng rõ ràng là điều cầu nguyện là một thanh niên đẹp trai người Nhật, Hàn cơ mà, tại sao lại gửi tới một người đàn ông tóc vàng ưa nhìn?
Chẳng lẽ Thượng Đế người cũng có cảm giác mình đối với người rất thành kính nên cấp cho mình một người dũng mãnh. Ôi, Thượng Đế con yêu người.
Tần Lạc ho khan hai tiếng, cắt ngang luồng ảo tưởng của hai y tá, hắn đứng trước cửa nói: "Tôi không quấy rầy mọi người chứ?"
Hai y tá này đều là nhân viên đặc biệt của trại điều dưỡng nên khi nhìn thấy Tần Lạc đi vào cả hai đều đỏ mặt, cuống cuồng nói: "Không quấy rầy."
Sau khi hai người rời khỏi phòng, Tần Lạc đi tới trước mặt Jesus nhìn hắn, cười nói: "Xem ra cuộc sống của anh ở chỗ này rất dễ chịu."
"Tìm hạnh phúc trong khổ đau. Thượng Đế cho tôi đôi mắt màu xanh. Tôi sẽ tìm hạnh phúc màu xanh."
Tần Lạc ngẩn người hỏi: "Anh có đọc qua thơ của Cố Thành hả?"
"Không, tôi chưa từng đọc. Tôi cũng không biết Cố Thành là ai. Chỉ cần con người có một trái tim hạnh phúc, người đó chính là thi nhân của cuộc đời." Jesus phủ nhận.
Tần Lạc thực sự rất thích tính tình lạc quan của Jesus. Cho dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, tâm trạng của Jesus luôn rất vui vẻ.
"Thế nào?" Tần Lạc chỉ vào miệng vết thương hỏi.
"Không trúng chỗ hiểm." Jesus cười nói.
Mặc dù viên đạn trúng mồm nhưng không trúng chỗ hiểm. Cho dù khí độc là Jesus ngất xỉu trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng không đủ độ để lấy mạng của hắn. Chính vì thế sau khi Jesus được đưa vào đây, châm hai châm trừ độc, truyền vài bịch nước dịch là hắn không có vấn đề gì nữa.
"Vậy là tốt rồi." Tần Lạc gật đầu nói: "Đại Đầu mới nói với tôi, anh rất đáng tin."
Jesus sửng sốt hỏi: "Sao có thể như vậy?"
Jesus biết Đại Đầu vẫn không thích hắn. Hằng ngày Đại Đầu đều nhìn Jesus với ánh mắt thù địch. Khi Jesus muốn tiếp cận Đại Đầu, Đại Đầu đều giữ một khoảng cách …
"Tôi cũng nghĩ vậy." Tần Lạc cười nói. Tần Lạc vừa nói hắn vừa lấy trong người ra một lọ sứ trắng, nói: "Đây là thuốc giải, có thể giải độc muỗi mặt người của anh."
Jesus mở nắp bình nhìn một lát nhưng hắn không lấy uống ngay, hắn nhìn Tần Lạc với đôi mắt cảnh giác.
Tần Lạc tức giận nói: "Lần này là thuốc giải thật."