Nghe nói Lệ Khuynh Thành đến thì căn phòng khách cứ loạn nháo nhào cả lên.
"Cái gì? Nó còn dám đến đây à?"
"Con đĩ này, đợi nó đến em phải đánh cho nó sưng mày nở mặt ra, mọi người đừng có ngăn em lại đấy."
"Chẳng ai ngăn cậu lại đâu, chúng tôi sẽ ngăn cô ta lại giúp cho."
Cừu Dật Thanh đập vào bàn một cái đánh bốp nói: "Im lặng hết cả đi, ồn ào cái gì thế hả?"
Nhưng đáng tiếc là lần này vẻ uy nghiêm của Cừu Dật Thanh không còn át được lòng thù hận và sự bất mãn trong người của những kẻ bề dưới này, ai cũng nhảy bổ ra ngoài để phản bác lại.
"Bác à, không phải bọn cháu muốn tranh cãi thế này đâu, mà người ta đến tận nhà chúng ta để ăn hiếp rồi đó."
"Đúng dấy. Chúng ta cứ nhường nhịn thì nó lại càng được thể. Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu bị người ta đánh đến nước này rồi, chúng ta còn không dám mở miệng nói tiếng nào, thế lần sau chắc phải đến phiên chúng ta thôi."
"Nếu mà vẫn không phản kích thì sẽ muộn mất, chúng ta phải cho chúng biết thế nào là lợi hại chứ!"
Bốp!
Cừu Dật Thanh lại đập lên bàn một tiếng nữa, lần này ông đập mạnh hơn khiến cho bộ ấm chén trên đó nghiên ngã hết cả ra, nước bắn tung tóe ra đất, một người giúp việc đứng gần đó nhìn thấy thì vội vàng chạy tới để dọn dẹp chỗ đó đi.
Cừu Dật Thanh giận dữ quát: "Phản hết cả rồi phải không? Giờ lại còn cần đến chúng bay dạy tao phải xử lý chuyện trong nhà thế nào à?"
Nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Cừu Dật Thanh, thì mọi người mới chột dạ cúi gầm đầu xuống, ngưng hết cả tiếng ồn ào lại.
"Lão nhị, chú nghĩ thế nào?" Cừu Dật Thanh nhìn Cừu Dật Vân nói.
"Mấy đứa nó nói không sai." Cừu Dật Vân dí đót thuốc còn lại vào chiếc gạt tàn nói. "Thế cục hiện tại đã quá rõ ràng, quyền sinh sát nằm trong tay người khác, còn chúng ta lại nằm trong thế bị băm vằm. Tình hình mặc dù không được tốt, nhưng cũng không thể cúi đầu nhận thua thế này được. Lúc nào cần ngẩng đầu lên thì chúng ta vẫn phải đứng thẳng người lên chứ."
"Thế chuyện ngày hôm nay?"
"Để cô ta vào đi." Cừu Dật Vân nói. "Nếu nó đã có gan bước tới trước cổng nhà chúng ta thì chúng ta cũng nên để nó vào xem nó muốn nói cái gì."
Cừu Dật Thanh gật gật đầu, cười nói: "Đúng đấy, chúng ta cả một đám đàn ông con trai như thế này, chẳng lẽ lại sợ một người phụ nữ hay sao? Lão Lý ông đi mời khách vào đi."
Quản gia đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng bước ra bên ngoài.
Lệ Khuynh Thành ngồi ở ghế sau của chiếc BMW, tài xế lái xe cho nàng được Văn Nhân Mục Nguyệt phái tới, ngồi trên ghế phụ lái là một chàng trai anh tuấn, quyến rũ. Cứ nghĩ đến tên Tần Lạc là nàng lại thấy tức tối, lẽ nào hắn lại tin tưởng mình đến thế, không sợ mình chạy theo anh chàng đẹp trai này luôn hay sao?
Thấy mình có ý nghĩ giống như là đang giận hờn thì Lệ Khuynh Thành không nhịn nỗi mà bật cười thành tiếng.
"Đây chính là tình yêu hay sao?" Lệ Khuynh Thành thầm nghĩ. Cho dù những việc mà hắn làm đều là muốn tốt cho mình, nhưng sao trong lòng mình vẫn lo hắn không đủ quan tâm đến mình nhỉ?
Từ sau lần được hắn cứu ra khỏi biển lửa, thì tâm tình của nàng thay đổi một cách kỳ diệu. Cảm tính bắt đầu dần thay thế cho lý trí, và đây không phải là một dấu hiệu tốt đẹp gì. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Là ai đã nói nhỉ? Người phụ nữ sau khi yêu thì trí thông minh giảm xuống còn không. Mình không thể trở thành một người ngu ngốc được. Cho dù có bị nhấn chìm trong đó thì cũng phải đợi đến sau khi báo thù rửa hận cái đã.
Danh thiếp đã gửi đi và cũng đã có người đi vào thông báo rồi, nhưng sao mãi vẫn không thấy có tin tức gì chứ?
Nàng không vội.
Giờ đây người vội vã phải là bọn họ mới đúng.
Cứ nghĩ đến lúc này bọn họ đang vò đầu bứt tai suy đoán xem mình đến đây với mục đích gì, nghĩ đến những tiếng chửi mắng liên hồi vì không cam lòng thì tận đáy sâu lòng nàng lại có một cảm giác hạnh phúc lạ thường.
Những nỗi oan ức, tủi nhục được tích tụ từ lâu sắp được gột rửa, niềm vui sướng vì sắp được báo thù nó mạnh mẽ và kỳ diệu biết nhường nào.
Két!
Chiếc cánh cổng được mở rộng ra, lão quản gia khi nảy tiếp lấy tấm danh thiếp đã bước nhanh tới, nói với Lệ Khuynh Thành: "Lão gia mời cô vào bên trong."
"Cảm ơn ông." Lệ Khuynh Thành cuời nói với ông ta, sau đẩy cửa xe bước xuống.
Jesus đẩy cửa xe bước xuống theo, đi sát sau Lệ Khuynh Thành.
Vết thương của Jesus đã bình phục rồi, hoặc có thể nói là vì viên đạn không rơi vào chỗ hiểm nên vết thương này đối với anh ta mà nói thì căn bản chẳng là cái gì cả.
Anh ta được Tần Lạc phái tới đây bảo vệ cho Lệ Khuynh Thành, vì vậy mà anh ta phải thực thi chức trách của mình.
"Tiên sinh, anh không được vào bên trong." Lão quản gia ngăn Jesus lại nói.
"Anh ấy là trợ thủ của tôi." Lệ Khynh Thành nói. "Anh ấy không vào thì tôi cũng không vào. Hơn nữa, chúng tôi chỉ có hai người, Cừu gia các người thì đông thế, chẳng lẽ lại sợ chúng tôi hay sao?"
"Cái này … cái này … " Lão quản gia không biết phải trả lời ra sao, liền nói: "Xin đợi cho một lát, tôi quay vào bẩm báo với lão gia một tiếng."
"Không cần đâu, để cho bọn họ vào đi." Cừu Dật Vân đứng dưới hiên nhà, mặt đanh lại nói.
Vào lúc này và trong thời điểm này gặp con gái mình, thì tâm tình của Cừu Dật Vân hết sức phức tạp, trăm thứ cảm xúc cứ đan xen vào nhau.
Nhưng khi nghĩ đến việc nàng ép Cừu gia vào thế cùng quẫn bí bách, như thể sự lớn mạnh khi trước giống như một con hổ giấy, bị người ta đâm cho nát bét, thì trong lòng ông không còn gì gọi là nhân ái và mến thương nữa, mà chỉ còn sự thù hận.
"Cơ ngơi mà tay mình làm nên sao có thể là một con hổ giấy được chứ?" Cừu Dật Vân cười nhạt nghĩ. "Nếu mày mà ép tao quá đáng thì đừng trách tao đại nghĩa diệt thân."
"Vâng." Nghe Cừu Dật Vân nói vậy thì lão quản gia liền đứng sang một bên.
Lệ Khuynh Thành ngước mặt lên đi vào trong sân nhà, nàng bận một chiếc áo tơ tằm màu trắng bên trong và một bộ đồ công sở màu đen bên ngoài, cùng với đôi giầy cao gót cao khoảng 7 đến 8 mm, tóc được búi cao sau gáy, lô ra một cái cổ thon dài trắng nõn.
Dung mạo nàng tinh xảo như tranh vẽ, khí chất thanh tao, lịch lãm, kiều diễm. Nàng nhìn người đàn ông trước mặt mình với ánh mắt điềm tĩnh, khóe miệng còn nở một nụ cười cay nghiệt.
Dùng hết hai mươi sáu năm, cuối cùng nàng cũng bước tới trước mặt của ông ta.
Cừu Dật Vân chú ý đến nụ cười không mấy thiện cảm gì của Lệ Khuynh Thành, trong lòng giận dữ, nhưng vẫn cố kìm ngọn lửa giận đó lại mà nói: "Nếu đã đến đây rồi thì vào nhà đi."
Lệ Khuynh Thành gật đầu cười nói: "Vốn dĩ cũng có chuyện muốn tìm Cừu đổng sự trưởng."
Cừu Dật Vân cũng không mong mỏi nàng sẽ có chút biểu hiện thân thích gì với mình, ông quay người bước vào trong, Lệ Khuynh Thành và Jesus cũng bước sát theo sau.
Sau khi Cừu Dật Vân vào đến trong phòng thì bước thẳng đến ngồi vào chỗ mà ông ta vẫn ngồi, những người khác trong Cừu gia cũng chiếm hữu hết chỗ ghế còn lại trong phòng khách.
Chẳng có ai bảo Lệ Khuynh Thành ngồi xuống, Lệ Khuynh Thành đứng ở giữa phòng khách giống như một diễn viên đang biểu diễn trên sân khấu vậy.
Lệ Khuynh Thành có vẻ rất hưởng thụ cái ánh mắt hậm hực của những người trong Cừu gia giành cho mình, nàng cười nói: "Bao nhiêu người nghêng đón thế này, tiểu nữ tử thật vinh hạnh quá."
"Đừng có không biết dơ nữa đi. Chúng tôi đâu phải đến đây để nghênh đón cô." Cừu Đình Đình the thé chửi.
Lệ Khuynh Thành liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: "Dạo gần đây không đến trường học phải không? Xảy ra một chuyện như vậy, đúng là không hay ho gì. Khi cô muốn xé rách quần áo của người khác thì nhất định là chẳng ngờ rằng mình có một ngày cũng sẽ bị người ta lột sạch phải không?"
"Mày…" Nói về mặt miệng lưỡi, thì Cừu Đình Đình sao có thể là đối thủ của một "độc phụ" như Lệ Khuynh Thành được chứ? Vừa bắt đầu đã nằm ở thế bại trận rồi. Hai mắt cô ta đỏ ngầu lên, máu trong người ngưng hết cả lại, giống như một con bò cái bị tấm thảm đỏ chọc giận chỉ muốn xông thẳng lên trước liều mạng với Lệ Khuynh Thành ngay bây giờ thôi.
May mà mẹ cô ta đứng ngay bên cạnh, giữ chặt người cô ta lại.
"Nhưng có một điều làm cho tôi cảm thấy hết sức tò mò." Lệ Khuynh Thành không hề có ý dừng lại ở đây, nàng nhìn Cừu Đình Đình tủm tỉm cười nói: "Cho dù là người ông nội đáng ghét của cô chết rồi thì cô cũng không cần phải no bra mà đứng ra ăn mừng như thế chứ?"
"Mày … ọe …" Cừu Đình Đình không kịp nói hết câu thì nôn khan ra một ngụm máu lớn, sau đó thì ngất lịm đi.
Đến lúc này thì toàn bộ căn phòng khách đều loạn cào cào hết cả lên, người thì gọi bác sĩ, người thì vội chạy đến ấn vào huyệt Nhân Trung, còn có người thì gào thét muốn xé nát miệng của Lệ Khuynh Thành ra nữa, nhưng sau khi nhìn thấy Jesus nghịch khẩu súng lục trong tay mình thì bọn họ lập tức biết điều mà lui hết lại.
Cừu Đình Đình cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng lại giống như người ngây dại vậy, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Lệ Khuynh Thành, nhưng lại khôngnói lên được lời nào.
"Đỡ Đình Đình vào trong nghỉ ngơi đi." Cừu Dật Thanh nói.
"Con đĩ bao nhiêu người cưỡi lên này … con tiện nhân … mày không được chết tử tế đâu …" Mẹ của Cừu Đình Đình vừa đỡ con gái mình lên lầu nghỉ ngơi vừa chửi.
"Đủ rồi." Cừu Dật Vân thét lên với Lệ Khuynh Thành. "Hôm nay cô đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Đủ rồi?" Lệ Khuynh Thành như vừa nghe được câu truyện cười hay nhất thiên hạ, cười hô hố lên nói: "Mới thế đã đủ rồi sao? Khi các người đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà sao không nói đủ rồi đi? Khi các người cắt bỏ mọi con đường làm ăn sinh sống của mẹ con tôi thì sao không nói đủ rồi đi? Khi các người cho người đến gây sự thẩm mỹ viện của tôi sao không nói đủ rồi đi? Khi các người bắt cóc rồi muốn bán tôi sang Nhật thì sao không nói đủ rồi đi? Sao? Bây giờ mới thấy tủi thân chút xíu đã chịu không nổi rồi à?"
Những lời của Lệ Khuynh Thành giống như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim của những người trong Cừu gia đứng ở đây.
"Những việc đó …" Cừu Dật Vân mặt đỏ tía tai nói. "Tôi không biết là cô đang nói cái gì. Những việc đó chẳng liên quan gì tới chúng tôi cả. Cô không phải muốn trở lại để tranh tài sản của Cừu gia hay sao? Sao phải tìm cho mình một lý do hoang đường như thế chứ?"
Lệ Khuynh Thành lại một lần nữa cười lớn nói: "Ông đúng là thích trát vàng lên mặt mình, ông cho rằng đến giờ phút này tôi còn phải tìm một lý do hoang đường để đối phó với các người ư? Món nợ mà các người nợ tôi, tôi sẽ đòi về từng tí một. Nếu ông đã đề cập đến vấn đề tài sản của Cừu gia, vậy thì chúng ta hãy cùng bàn bạc một vụ làm ăn đi."
Lệ Khuynh Thành mở cặp tài liệu trên tay mình ra, cười nói: "Cừu đổng sự trưởng nếu không có chuyện gì, thì không ngại xem phần tài liệu này trước đã. Sau đó chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện công sau. Ông thấy thế có được không?"
Cừu Dật Vân chỉ muốn vứt luôn đống tài liệu đó lên mặt Lệ Khuynh Thành ngay cho hả giận, nhưng tính tò mò của ông đã khiến ông trời xui đất khiến tiếp lấy xấp tài liệu trên tay nàng. Ông ta muốn xem xem người phụ nữ này rốt cuộc là muốn dở trò gì đây.
Mới đầu khuôn mặt ông vô cùng điềm tĩnh, nhưng rất nhanh đã như là uống nhầm thuốc vậy, mặt mày căng cứng đỏ ửng, hô hấp cũng không được thuận lợi như trước.
Ông chỉ tay vào mặt Lệ Khuynh Thành nhưng lại bị một luồng khí chặn lại ở cổ họng, không thốt lên được lời nào.