Cừu Yên Mị không ngờ người cha mình hỏi đến đầu tiên lại là mình, chắc ông ấy cũng hy vọng mình có thể nghĩ ra cách giải nguy cho Cừu gia trong lúc hoạn nạn này, nếu thế thì mình sẽ quanh minh chính đại tiếp nhận vị trí của ông vừa mới từ bỏ.
"Nhưng sự việc liệu có đơn giản như vậy không?" Cừu Yên Mị thở dài một tiếng. Nhiều khi cha mình cũng quá tham luyến quyền thế. Nếu không phải vì cái tật xấu này, thì làm sao có thể phạm một sai lầm từ hai mươi năm về trước, để rồi đem đến tai họa cho Cừu gia như ngày hôm nay?
Chết không hối cải. Có lẽ là nói đến kiểu người như thế này.
Cừu Yên Mị điềm tĩnh nhìn ra xung quanh, nói: "Bao nhiêu việc thế này, Yên Mị không thể làm chủ hết được. Hiện giờ bác, chú và các thím đều ở đây, hay là cứ nghe ý kiến của mọi người trước đi. Các anh chị em ở đây cũng đều là người tài giỏi cả, chắc bọn họ cũng rất hao tâm khổ tứ với tình trạng của Cừu gia lúc này, chưa biết chừng đã có cách giải quyết rồi cũng nên."
Cừu Dật Vân cho rằng cô con gái của mình đang dùng sách lượt lùi một bước để tiến hai bước, ông liền hờ hững đưa mắt nhìn tứ phía nói: "Ai có biện pháp nào hay thì mau nói ra đi. Bây giờ không phải là lúc giấu giếm cái tài của mình."
Mọi người theo phản xạ tự nhiên đều trốn tránh ánh mắt của Cừu Dật Vân, bọn họ cũng chẳng có cách nào hay cả.
Cừu Dật Thanh hẵng giọng nói: "Dật Vân, không phải là mọi người muốn giấu tài, mà thực sự là không ai nghĩ ra cách gì hay cả. Nếu mà có thì sao không nói ra cơ chứ? Cừu gia là Cừu gia của tất cả mọi người chứ đâu có phải Cừu gia của riêng mình ai đâu."
Nói xong ông liền quay sang Cừu Yên Mị, nói: "Yên Mị, có cách gì hay thì cháu cứ nói ra đi. Vừa rồi cha cháu cũng nói rồi, ai có thể kéo được Cừu gia ra khỏi đám bùn lầy này, thì người đó sẽ là đại công thần của Cừu gia chúng ta. Nếu cháu mà có cách, thì vị trí mà cha cháu sắp từ bỏ này sẽ do cháu đảm nhận. Điều này đã được mấy người chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng rồi, bất luận là đối với cháu hay đối với người khác thì đều hữu hiệu."
Cừu Yên Mị nhìn Cừu Dật Thanh với ánh mắt trịnh trọng, nói: "Thưa bác, không phải là cháu có cách mà không chịu nói ra, đã đến nước này rồi, cháu là sao có thể giữ riêng cho mình được ạ? Là vì cháu thật sự không nghĩ ra cách nào hữu dụng cả."
"Ài. Thế thì Cừu gia thực sự coi như xong rồi." Cừu Dật Thanh thở dài một tiếng não nề, nói.
Cừu Yên Mị khẽ mở miệng ra, bộ dạng như muốn nói rồi lại thôi.
Đúng lúc này thì bị Cừu Dật Thanh bắt gặp, ông liền nói: "Yên Mị, có phải cháu muốn nói gì không?"
"Không ạ." Cừu Yên Mị vội phủ nhận.
"Có gì thì cứ nói ra đi. Cừu gia đã ra nông nỗi này rồi, thôi thì cố được chút nào hay chút đó, có còn hơn không vậy."
Cừu Yên Mị chần chờ một lúc rồi mới lên tiếng: "Cháu sợ nói ra mọi người lại tức giận, hay là thôi không nói nữa thì hơn."
Cừu Dật Thanh nghe vậy thì tức thật, nói: "Cháu nói thế là ý gì? Chẳng lẽ mọi người lòng dạ lại hẹp hòi đến mức đó sao? Bác nói trước ở đây, nếu ai dám tức giận vì câu nói không lọt tai của Yên Mị thì cút ra ngoài cho tôi. Nghe rõ cả chưa?"
Cừu Yên Mị như tìm được chỗ dựa vững chắc, liền nói: "Kỳ thực thì cháu cũng không có cách gì hay cả."
"Thế thì chị muốn nói cái gì?" Có người khó chịu hỏi.
"Khi cháu với Trọng Dung, Trọng Mưu đi thăm Tần Lạc, thì anh ta đưa ra một điều kiện. Nói rằng, nếu chúng ta đồng ý điều kiện này của anh ta, thì anh ta sẽ dừng tay ngay tại chỗ." Cừu Yên Mị bình thản nói, từ giọng điệu của nàng không thể nghe ra bất kỳ sắc thái tình cảm nào ở trong đó. Trong lúc này, nàng không thể để cho người nhà nghe ra được thái độ thiên lệch của nàng được.
Im lặng.
Lại là một sự in lặng chết chóc.
Không ngờ kết cục cuối cùng lại như thế này. Người trong Cừu gia không có bất kể kế sách gì khi gặp khó khăn, nhưng lại chấp nhận điều kiện chiến đấu của đối thủ.
Như thế chẳng khác gì một quốc gia bại trận trong một cuộc chiến cả, phải chấp nhận tất cả mọi điều ước không công bằng như cắt đất, bồi thường của quốc gia dành thắng lợi.
Nếu bọn họ đồng ý thì cũng đồng nghĩa với việc nhận thua trước Tần Lạc.
"Nhận thua?"
Những từ ngữ sao mà nghe chói tai đến thế.
Một lát sau, vẫn là Cừu Dật Thanh là người phá vỡ cái không gian tĩnh lặng trong căn phòng này đầu tiên, ông khẽ lên tiếng hỏi: "Nó đưa ra điều kiện gì?"
"Để cho cô ấy quay về đây." Cừu Yên Mị nói.
Để cô ấy quay về? Cô ấy là ai, tất nhiên cô ấy ở đây là chỉ Lệ Khuynh Thành rồi.
"Không được. Không thể để cho con đĩ đó quay về đây được."
"Thằng đó nằm mơ à. Cừu gia chúng ta làm sao có thể chấp nhận một con đàn bà có tiếng là xấu xa đê tiện như thế được? Em gái cháu còn bị vệ sĩ của nó bắn cho bị thương kìa."
"Kỳ thực để cô ta về đây cũng chẳng sao, ít nhất thì có thể giải quyết được vấn đề trước mắt."
Cừu Yên Mị nghe mọi người tranh chấp không ngừng thì trong bụng chỉ biết cười nhạt, Cừu gia sống yên bình gần trăm năm nay, đời thứ ba của Cừu gia có không ít người từ trước tới giờ chưa từng trải qua sóng to gió lớn bao giờ, vì vậy nên đều có một đức tính là con nhà lính tính nhà quan, coi danh dự như tính mạng của mình.
Nếu có thể mời Lệ Khuynh Thành về đây thì sẽ giải quyết được cuộc tranh chấp này, thế thì các người cứ che miệng mà cười trộm đi.
Danh dự?
Khi Cừu gia cửa nát nhà tan, thì ai còn để ý đến cái gọi là danh dự trước kia của các người nữa?
Đến lúc đó, các người chẳng đáng một xu.
Cừu Dật Vân có vẻ điềm tĩnh nhất, ông nghĩ một hồi rồi cau mày lại hỏi: "Yêu cầu của nó không thể nào lại đơn giản như vậy. Còn có điều kiện nào khác nữa không?"
"Có." Cừu Yên Mị gật đầu nói. "Tất cả sản nghiệp của Cừu gia sẽ do cô ấy tiếp quản."
Một hòn đá làm nổi dậy cả nghìn gợn sóng. Căn phòng trở nên xôn xao, ồn ào hẳn lên.
Câu nói này của Cừu Yên Mị thắp lên ngọn lửa giận trong lòng mỗi người, không ít người như đang ở trong trạng thái muốn vỡ tung ra.
"Sao thằng ấy nó không đái ra một bãi rồi tự ngắm mình trong đó xem như thế nào?"
"Để nó tiếp quản sản nghiệp của Cừu gia à? Thế thì chúng ta còn con đường sống nào nữa không đây?"
"Liều chết với nó đi. Chết sớm chết muộn gì thì cũng là chết. Chúng ta nhất định phải quyết đấu đến cùng."
Vừa rồi người đứng ra khuyên Cừu Yên Mị nói ra và uy hiếp bất kể người nào cũng không được tức giận là Cừu Dật Thanh cũng phải nổi giận lôi đình, quát lên: "Lòng lang dạ sói. Nó thế là lòng lang dạ sói. Để cho con ấy về tiếp quản sản nghiệp của Cừu gia, thì những người như chúng ta đây không phải sẽ bị nó đá đít ra ngoài sao? Đến lúc đó sản nghiệp của Cừu gia mang họ "Cừu" hay họ "Tần" đây? Thằng đó nó dám há mồm to thế mà không sợ bị mắc nghẹn à?"
"Đúng đấy. Thằng đó muốn chiếm hết tài sản của Cừu gia, đến lúc đó thì chúng ta còn được cái gì đây?"
"Để cho nó tiếp quản thì chúng ta làm gì? Đàn ông trong Cừu gia còn chưa chết hết cả đâu."
……………………
Thấy ai nấy trong bọn họ cũng đầy lòng căm phẫn Tần Lạc, thì Cừu Yên Mị chỉ biết thầm thở dài một tiếng.
Yêu cầu này đều liên quan trực tiếp đến lợi ích của bọn họ, vì thế mà bọn họ kích động thế cũng có thể lý giải được.
Cho dù là bản thân mình đi chăng nữa thì cũng khó mà có thể tiếp nhận được cái điều kiện này.
Nàng rất hiểu tính cách của Lệ Khuynh Thành. Nếu mà để cho nàng quay về thì những người ngồi ở đây không ai sẽ có được một kết cục tốt cả.
Ít nhất thì bọn họ cũng không thể tùy tiện rút một số tiền lớn trong nhà ra hay mỗi cuối năm lại có được phần tiền riêng của mình như ngày trước.
Nhưng liệu còn có sự lựa chọn nào khác không?
Đợi cho mọi người phát tiết xong rồi thì căn phòng lại trở nên yên tĩnh trở lại. Tất cả đàn ông trong này đều lần lượt phì phèo điếu thuốc, tâm tư bọn họ thời điểm này cũng giống như những điếu thuốc đang được đốt cháy kia vậy, nóng rừng rực nhưng lại chẳng thể nào làm gì được.
Cừu Dật Vân hít một hơi thuốc dài rồi ngẩng đầu lên nhìn Cừu Yên Mị nói: "Đây là toàn bộ yêu cầu của thằng đó à?"
"Vâng ạ." Cừu Yên Mị gật đầu đáp. "Anh ấy nói vậy. Con chỉ là truyền đạt lại lời anh ấy thôi."
Cừu Dật Vân đờ đẫn gật đầu, nói: "Có người nào đồng ý với yêu cầu này của nó không?"
"Không đồng ý. Nhất định là không đồng ý."
"Chết cũng không đồng ý."
"Chỉ có thằng ngu mới đồng ý. Để cho con ấy về rồi đuổi hết chúng ta ra ngoài à? Đúng là bị điên."
"Cháu đồng ý." Đột nhiên có người lên tiếng nói.
Mọi người đều quay đầu về phía sau, thì thấy Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu cùng bước vào trong này.
Hai mắt họ sưng tấy, trên mặt còn dán không ít miếng dán, mũi được bao kín bởi một lớp băng gạt, nhìn bộ dạng vô cùng tức cười.
Nhưng vẻ mặt của bọn họ thì lại nghiêm túc hết sức.
"Cháu cũng đồng ý." Cừu Trọng Mưu cũng tiếp lời nói.
"Trọng Dung, Trọng Mưu, hai đứa bay bị đánh thành ngốc rồi à?" Cừu Dật Thanh chỉ vào hai người mắng.
Cừu Trọng Dung cười khổ: "Bác à, cháu không ngốc. Nếu có sự lựa chọn nào tốt hơn thế thì cháu cũng không muốn cô ta quay về đây chút nào, cũng sẽ không bao giờ dâng sản nghiệp của Cừu gia cho người ta. Nhưng chúng ta có cách gì tốt hơn ư?"
"Sự kiện Bách Giai Nhạc nếu vẫn không được giải quyết, và vẫn bị giới truyền thông truy quét như thế thì cho dù có làm ăn trở lại cũng không gượng nổi. Hạng mục Phượng Hoàng Thành cũng bị mắc cạn, giờ đây bị Tôn gia áp chế như thế này thì chúng ta đừng hòng mong vay được đồng nào từ ngân hàng, đến cả con đường tìm vay tư nhân cũng bị chặn lại. Không có tiền, không có sách lượt, thì hạng mục Phượng Hoàng Thành cũng chẳng làm được gì. Hơn nữa, cháu dám khẳng định một điều, ngày sau tập đoàn Đại Địa cũng đừng mong có được một mảnh đất nào ở Đông Nam."
"Đã thế cổ đông của Khang Đức còn quay hết lưng lại với mình, điều đó đủ để chứng minh rằng thế lực của bọn họ lớn thế nào. Nếu không có bối cảnh hùng hậu thì những đại thiếu gia công tử mà ngày trước đến Cừu gia chúng ta còn không nể mặt, vậy sao giờ còn đồng ý bán lại cổ phiếu trong tay mình cho bọn họ?"
Cừu Trọng Dung lại chỉ vào mình và Cừu Trọng Mưu, nói: "Ngày trước hai chúng tôi cũng giống như mọi người, cũng không hiểu ra vấn đề. Nhưng sau khi bị một trận đòn xong thì tôi mới hiểu rõ, vì sao anh ta dám đánh người một cách không kiêng nể như vậy? Vì anh ta biết rằng, cho dù anh ta có đánh chúng ta thì cũng sẽ chẳng gặp bất cứ phiền phức nào. Giống như là anh ta khoát tay một cái là đã làm cho Trọng Ngọc thân bại danh liệt rồi vậy."
"Khi bọn họ chèn ép Trọng Ngọc thì chúng ta cũng chẳng thể làm gì. Khi bọn họ làm cho Đình Đình bị thương thì toàn bộ chúng ta đều im lặng. Tôi và Trọng Mưu bị đánh, Cừu gia có thể làm được gì đây? Chúng ta đến người còn không bảo vệ được thì còn nói gì đến bảo vệ cả một gia sản của Cừu gia đây?"
"Tình hình đã đến nước này rồi mà vẫn còn ôm lấy cái thể diện của gia tộc không chịu nhận thua. Rồi cuối cùng người chịu thiệt vẫn là chúng ta mà thôi."
Cừu Trọng Dung lướt mắt nhìn tất cả mọi người, lớn tiếng nói: "Tôi và Trọng Mưu đã thương lượng với nhau rồi, thà để cho bọn họ dẫm chết Cừu gia, thì chi bằng giao Cừu gia vào tay cô ta. Chí ít thì đến lúc đó Cừu gia vẫn được bảo toàn."
"Cừu gia được bảo toàn thì chúng ta đều chết hết rồi." Cừu Trọng Xương lên tiếng nói.