"Anh đã thử rồi." Tần Lạc cười gượng nói: "Người Tần gia bọn anh đã thử nhiều năm. Ông nội anh đã thử, anh cũng đã thử, có lẽ còn rất nhiều người mà anh không quen biết cũng đang thử nhưng đều không tìm được cách giải quyết."
Trước khi Tần Lạc tiếp nhận "Phương thuốc Kim Hạp", phương thuốc này vẫn nằm trong tay Tần Tranh. Với tính cách yêu y thuật như tính mạng của mình, ông hắn không cẩn thận nghiên cứu sao?
Hơn nữa trước khi giao phương thuốc này cho ông hắn, các bậc tiền bối không nghiên cứu sao?
Nếu như bọn họ đã từng nghiên cứu về vấn đề của phương thuốc này nhưng vẫn chưa đưa nó ra thị trường, chứng tỏ toàn bộ bọn họ đã thất bại.
Tô Tử không hài lòng với câu trả lời của Tần Lạc, nàng cười nói: "Em biết là anh đã thử, rất nhiều người cũng đã thử qua nhưng tất cả bọn họ đã cố hết sức chưa? Kiến thức của mỗi một người đều có vấn đề. Cho dù là anh, người được truyền thông xưng tụng là "Đệ nhất thần y Trung Quốc" nhưng anh có nghĩ rằng bản thân anh là không gì không biết, không gì không làm được không? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tần Lạc kéo tay Tô Tử, hắn nhìn vào đôi mắt trêu tức của nàng nói: "Anh chỉ vì gần đây bận bịu không tới thăm em được mà em cũng nói móc anh như thế này. Đệ nhất thần y là do nhóm phóng viên chụp mũ lung tung. Không một ai nghĩ vinh dự khi có được điều đó. Biển học vô bờ, y thuật cũng vậy. Đây chính là một hệ thống sâu, rộng nhưng lại đang không ngừng mở rộng, lan tràn. Kiến thức anh biết chỉ như muối bỏ biển mà thôi."
"Anh biết là tốt rồi." Tô Tử cười nói: "Em chỉ sợ anh bị đám phóng viên thổi phồng mà quên mất vị trí của mình. Anh là người xuất sắc, cực kỳ xuất sắc, anh là thầy thuốc Trung y xuất sắc nhất mà em đã từng thấy. Anh không chỉ là một hội trưởng bề ngoài của hiệp hội Trung y mà anh cũng bí mật nhận được sự ủng hộ của hiệp hội Trung y. Môn chủ Cốc Thiên Phàm cực kỳ thích anh, dù người của Quỷ Y phái có chút mâu thuẫn với anh nhưng trước cơ hội chấn hưng Trung y, bọn họ lựa chọn ủng hộ anh một cách vô điều kiện. Khi anh đi Hàn Quốc, Paris, cần điều động người, bọn họ có từng nói một câu oán trách anh không?"
"Nhưng anh hãy nghĩ lại xem gần đây anh đã làm được những gì nào? Những việc anh làm có liên quan tới Trung y không? Cho dù bọn họ không biểu lộ ra ngoài nhưng trong lòng bọn họ sẽ thầm tiếc nuối. Nói như vậy thì có chút ích kỷ nhưng vì anh là một người xuất sắc, mọi người không thể phó thác nhiệm vụ nặng nề chấn hưng Trung y lên người anh. Bọn họ sốt ruột, em cũng sốt ruột. Bọn họ chỉ hy vọng ngay khi mình còn sống, có thể chứng kiến một người có đủ tài năng dẫn Trung y đi tới một cảnh tượng huy hoàng, đủ để người đời sau có thể ngưỡng mộ."
"Nhưng bọn họ không phải là anh, bọn họ không thể ra quyết định thay cho anh, bọn họ cũng không thể dùng biện pháp mạnh mẽ áp chế anh ngày nào cũng phải làm một chuyện có liên quan tới Trung y. Chính vì thế bọn họ cũng chỉ biết tiếc nuối và sốt ruột nhưng không biết làm gì."
Tần Lạc áy náy nói: "Tâm trạng của anh rất phức tạp, anh luôn bị một vài công việc vặt vãnh trong cuộc sống che mắt mình."
"Khi con người sống đương nhiên phải gánh chịu ảnh hưởng của những chuyện đời thường nhưng anh phải hiểu anh có thể làm tốt nhất điều gì." Tô Tử hết lòng khuyên nhủ Tần Lạc.
"Thảo nào anh luôn không thích tán gẫu với em. Mỗi lần nói chuyện với em anh đều nhận ra khuyết điểm của mình." Tần Lạc cười nói: "Em đã nói chúng ta đều đã không cố gắng hết khả năng của mình vậy em có thể nghĩ ra một biện pháp để thực hiện năng lực của mình không?"
Tô Tử mỉm cười ấm áp, nàng chủ động cầm tay Tần Lạc đi lên trước và nói: "Em mới nói rồi, kiến thức và tầm mắt mỗi người đều có hạn chế nhất định. Các môn phái cũng vậy, chính vì thế mới có cuộc thi đấu y thuật ba năm một lần. Hình thức thi đấu này không phải để tranh chấp xem ai hùng mạnh hơn người kia mà chính là vì lo lắng các môn phái sống ẩn dật, không lo nghĩ tới cuộc sống sẽ mất đi ý chí phấn đấu, cũng khiến cho người các môn phái tham dự cuộc thi được mở rộng tầm mắt, hiểu rõ đối thủ của mình chữa bệnh cứu người như thế nào."
Trong đầu Tần Lạc chợt xuất hiện một ý nghĩ, hắn vui mừng nói: "Ý của em là, lấy danh nghĩa đơn thuốc này, điều động người của hai môn, nhất phái cùng phối hợp nghiên cứu?"
"Nếu như anh có ý đồ riêng, lo lắng phương thuốc này bị tiết lộ ra ngoài thì đề nghị này tuyệt đối không thể làm được." Tô Tử nói.
Tần Lạc vung tay đánh mạnh vào mông Tô Tử nói: "Em còn chế giễu anh sao?"
Vì Tần Lạc đã có thói quen hành động thế này với Lệ Khuynh Thành nên theo bản năng, Tần Lạc cũng vỗ cho Tô Tử một cái. Tuy chỉ là một hành động đánh yêu nhưng thực sự là một động tác khiếm nhã, huống chi đây là đường phố, đương nhiên càng khiến người ta chê cười.
Khi nhìn thấy mọi người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào hai người, Tô Tử đỏ mặt sẳng giọng nói: "Đang ở ngoài đường."
"Quen rồi." Tần Lạc xấu hổ nói.
"Vậy hả? Anh đánh ở đâu mà thành thói quen vậy?"
"…." Tần Lạc nhận ra hắn lại rơi vào một cái bẫy. Khi nói chuyện với cô gái này nhất định phải rất cẩn thận.
Tô Tử không có ý muốn tra hỏi tiếp, nàng chủ động chuyển sang chuyện khác: "Nếu như anh không sợ phương thuốc bị tiết lộ ra ngoài, anh hoàn toàn có thể triệu tập các cao thủ của nhị môn, nhất phái tới cùng nhau nghiên cứu phương thuốc, khi mọi người chung sức, đồng lòng, có khi lại nghĩ ra cách hay."
"Có lẽ bọn họ ít nhiều cũng có vấn đề nhưng bọn họ cực kỳ nhiệt tình đối với việc giữ gìn và phát triển Trung y. Chỉ cần anh có thể thuyết phục Cốc môn chủ và Âu Dương môn chủ, bọn họ nhất định sẽ phối hợp với anh. Anh có thể hoàn toàn yên tâm về người của em. Em có thể bào bọn họ trợ giúp miễn phí cho anh. Cuối cùng phương thuốc vẫn là của anh."
"Trong con mắt em. Anh chính là người đàn ông tham tiền tới mức đó sao?" Tần Lạc dở khóc dở cười hỏi.
Tô Tử thở dài nói: "Tại sao Trung y khó có thể phát triển? Nguyên nhân chủ yếu là liên quan tới phương thuốc thất truyền của các phái. Người Trung Quốc khi nói chuyện luôn có suy nghĩ giữ lại ba phần. Khi truyền nghề cũng lo lắng "dạy hết đồ đệ, sư phụ chết đói" chính vì vậy toàn bộ những phương thuốc hay đã thất truyền. Cứ như em đây, việc công khai tất cả các phương thuốc của Bồ Tát môn cũng đã phải chịu một áp lực rất lớn. Triệu tập một lượng lớn người tới, đồng tâm hiệp lực làm việc, người khác không làm được, chỉ có anh mới có thể làm được."
Từ trong đáy lòng mình, Tần Lạc thầm bội phục Tô Tử vì tầm nhìn xa và suy nghĩ của nàng, hắn gật đầu nói: "Tần gia bọn anh có rất nhiều phương thuốc, chỉ cần lấy bất kỳ phương thuốc nào mang ra ngoài thì mấy đời sẽ không lo chuyện ăn mặc. Anh từ Dương Thành tới Yến Kinh chính là muốn làm mấy chuyện cho Trung y. Nếu như không có Trung y, có thể anh đã không còn trên thế giới này nữa. Thế này đi, hôm nay anh sẽ liên lạc với Chính Khí môn và Quỷ Y phái, mời bọn họ cử tinh binh tới Yến Kinh, anh sẽ công khai đơn thuốc, mọi người cùng nhau nghiên cứu giải quyết vấn đề. Còn nữa nếu như mọi người có thể chung sức, giải quyết được vấn đề thì mọi người cùng chia xẻ kết quả của nó. Nếu như có thể giải quyết được tồn tại của đơn thuốc, anh sẽ chia đơn thuốc thành bốn phần. Nhị môn, nhất phái và anh sẽ chia đều lợi nhuận mà đơn thuốc này mang lại."
"Chuyện liên lạc với Chính Khí môn và Quỷ Y phái cứ giao cho em." Tô Tử nói. "Bồ Tát môn có một khu nhà rất lớn ở Yến Kinh. Đủ để cho người của hai môn, nhất phái tới ở, thế nhưng về vấn đề an toàn…"
"Anh đã nghĩ ra biện pháp bảo đảm an toàn." Tần Lạc nói.
"Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu ngay." Tần Lạc thúc giục.
Khi nghĩ tới vấn đề cần giải quyết lập tức hai người đã mất đi hứng thú dạo phố.
Trong một cửa hàng quần áo, một người phụ nữ khoác một chiếc khăn trùm đầu đang làm bộ thử quần áo, quan sát hai người từ phía sau.
……………………………
Mấy ngày nay Lam Thiên Hộ có phần uất ức. Từ sau khi tin tức ông ta có thể dùng Trung y chữa được căn bệnh viêm gan siêu vi B được lan truyền ra ngoài, ông ta lập tức trở thành đối tượng yêu thích của giới truyền thông cùng các công ty dược lớn, điện thoại mời phỏng vấn và đề nghị gặp mặt liên tục vang lên.
Nhưng từ sau khi Lam Thiên Hộ và Tần Lạc tranh luận trong chương trình "Đại giảng đường danh y", vận may của ông ta đã chấm dứt.
Đầu tiên là Lam Thiên Hộ bất cẩn để lộ cách điều chế thuốc trước mặt Tần Lạc, sau đó thuốc Ất can giải độc vương vốn đã được cấp giấy phép thì nay bị cục quản lý thuốc tuyên bố ngừng cấp phép, cấm tiếp xúc, tham gia trả lời phỏng vấn của giới truyền thông và tiến hành các hoạt động có liên quan tới thuốc.
Cảnh tượng phồn hoa trước đây đã lập tức biến thành tình cảnh giăng lưới bắt chim trước cửa khiến Lam Thiên Hộ không thể thích ứng được, khiến tâm trạng ông ta cáu bẳn.
Lam Thiên Hộ không ở trong đài Đồng Tước của Bạch Tàn Phổ. Hình như gã đàn ông đầy dã tâm kia không muốn mối quan hệ của gã và những người này bị người ngoài phát hiện ra. Đương nhiên nếu là ông ta thì ông ta cũng sẽ làm như vậy.
Thế nhưng cứ ở mãi trong biệt thự cũng nhàm chán.
Lam Thiên Hộ đi đi lại lại trong phòng khách, cuối cùng ông ta đứng lại, nói với nữ trợ lý: "Hãy bảo A Phúc chuẩn bị xe, chúng ta đi gặp Bạch tiên sinh."
Bên trong đài Đồng Tước có rất nhiều trò tiêu khiển, ít nhất về mặt "gái", mỗi cô gái ở đó đều là mỹ nữ.
"Lam tiên sinh, Jack tiên sinh có nói tốt nhất ngài không nên đi ra ngoài lúc này." Nữ trợ lý nhắc nhở Lam Thiên Hộ.
"Tôi và bọn họ chỉ là người hợp tác, tôi không phải là tù nhân." Lam Thiên Hộ tức giận nói: "Chẳng lẽ các người muốn giam cầm tôi sao?"
"Xin lỗi, tôi cần báo cáo với Jack tiên sinh." Nữ trợ lý nói. Cô ta chính là người do Jack mang tới, là trợ lý của Lam Thiên Hộ nhưng cũng đóng vai trò là người giám sát.
"Đi thôi, anh ta không thể hạn chế quyền tự do của tôi." Lam Thiên Hộ gào lên.
"Thật vậy sao? Vậy ông cảm thấy ai mới là người có thể ngăn cản ông ra ngoài?" Một giọng nói ôn hòa từ bên ngoài vang lên. Người này đúng là Jack tiên sinh, vừa mới tới.
"Jack tiên sinh, tôi chỉ muốn đi ra ngoài thư giãn một chút. Mấy ngày nay tâm trạng tôi thực sự không tốt." Lam Thiên Hộ giải thích. Ông ta không e ngại nữ trợ lý này nhưng lại cực kỳ sợ vị Jack tiên sinh luôn mang bộ mặt tươi cười này.
"Có thật như vậy không?" Jack cười ha hả nói. "Tôi có một cách có thể giải quyết nỗi buồn khổ của ông, ông có muốn nghe không?"
"Biện pháp nào?" Lam Thiên Hộ hỏi.
"Tiễn ông đi tìm cái chết." Jack cười tủm tỉm nói.
"Jack tiên sinh, anh không nên nói đùa …" Lam Thiên Hộ sợ hãi lui người về sau. Khi Lam Thiên Hộ nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Jack càng lúc càng tươi, ông ta càng sợ hãi: "Jack tiên sinh, các người còn cần tới tôi … tôi chính là công thần chữa được bệnh viêm gan siêu vi B."
"Không, ông không còn tác dụng nữa rồi." Jack cười nói.
Lam Thiên Hộ cảm thấy cổ họng mình mát lạnh. Ông ta cố gắng quay đầu lại nhưng dù ông ta cố như thế nào đi nữa thì không thể đạt được ý nguyện của mình.
Jack không ra tay mà nữ trợ lý ở phía sau đã ra tay cắt cổ Lam Thiên Hộ.