Người nước ngoài có thể nói tốt tiếng Trung đã là giỏi lắm rồi, nếu có thể nói tốt cả thành ngữ tục ngữ Trung Quốc nữa thì lại càng đáng quý hơn.
Natasha Hilton không những hiểu được điển tích "hết thỏ giết chó săn", ngược lại còn biết đặt ra câu hỏi ai là "thỏ" ai là "chó săn" nữa.
"Cô cho rằng ai là thỏ ai là chó săn?" Tần Tung Hoành hỏi ngược lại.
"Tần tiên sinh, anh biết là tôi không thể trả lời được câu hỏi này mà." Natasha Hilton cầm tách trà nhâm nhi cười nói. Hơi nóng từ tách trà bốc ra xung quanh, khiến cho khuôn mặt sắc xảo của cô ta trở nên mơ hồ, mông lung, rất đẹp.
"Tôi nghĩ chắc cô cũng biết chuyện Bạch Tàn Phổ chết rồi." Tần Tung Hoành dán mắt vào Natasha Hilton nói. "Bị Bạch Phá Cục giết chết, chết ngay dưới tay người anh em của mình, bốn phát đạn, phát đầu tiên được bắn vào đùi. Lúc đó Bạch Phá Cục vẫn chưa có ý muốn giết chết Bạch Tàn Phổ. Phát đạn thứ tư bắn trúng điểm yếu nhất trên ***g ngực của hắn, và đây cũng là vết thương trí mạng."
Natasha Hilton chẳng tỏ ra bất ngờ chút nào, cười nói: "Chúng ta đã biết có một kết quả như vậy từ rất lâu rồi, không phải vậy sao?"
"Đúng vậy, nhưng chúng ta không biết là hắn lại chết ở trong tay Bạch Phá Cục."
"Có gì khác nhau sao?"
"Tôi nói là tôi sợ rồi, cô có tin không?" Tần Tung Hoành thổi thổi cặn trà trong tách mình, trầm giọng nói: "Các người đều điên hết cả rồi."
"Không, chúng tôi không điên, chỉ là chúng tôi hiểu được rằng, khi muốn đoạt được một thứ gì đó thì nhất định phải có người hy sinh mà thôi." Natasha Hilton hơi ngửa người ra đằng sau dựa vào ghế, nhìn khuôn mặt anh tuấn hơn người của người đàn ông đối diện, nói tiếp: "Anh cũng hiểu được cái đạo lý đó, nên anh đã bằng lòng nhẫn nhịn, đồng ý hợp tác với chúng tôi."
"Tôi e sợ cũng bị người ta coi mình như một quân cờ phải bỏ đi giống như Bạch Tàn Phổ." Tần Tung Hoành cười khẩy nói.
"Tần tiên sinh, điều này thì lại dính dáng tới vấn đề ai là thỏ ai là chó săn rồi. Với trí tuệ của anh và sự chênh lệch về sức mạnh giữa chúng ta mà nói, thì anh cho rằng tôi có thể coi anh như một con cờ bị bỏ đi được sao?" Hilton bình thản hỏi, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói dễ nghe, hấp dẫn người ta vô cùng.
"Anh không giống với Bạch Tàn Phổ tiên sinh, anh ta tham lam, lại không trí tuệ hơn người ta nghĩ, còn anh thì thông minh hơn anh ta rất nhiều. Điều quan trọng nhất là anh có thể chịu đựng được những cám dỗ từ nhũng thắng lợi, lúc nào cũng cẩn thận chứ không hiếu chiến."
"Cám ơn cô đã khen ngợi." Tần Tung Hoành vui vẻ tiếp nhận những lời ca tụng này. "Cô chắc đã biết tin ba thủ hạ của cô đã bị người của Tần Lạc bắt đi rồi phải không?"
"Tôi không biết." Natasha Hilton không tỏ ra hốt hoảng lấy một chút, mà cứ nói giọng thản nhiên như không. "Có điều, khi tôi biết tin Bạch Tàn Phổ tiên sinh đã bị giết thì cũng đoán ra được kết cục như thế này. Nếu bọn họ đã đặt mục tiêu lên người Bạch Tàn Phổ, vậy thì những người từng tiếp xúc với anh ta sẽ vô cùng nguy hiểm … bọn họ đều chết hết cả rồi phải không."
"Chết cả rồi." Tần Tung Hoành gật đầu nói. Sau khi nghe được câu hỏi này từ miệng cô ta, thì trong lòng Tần Tung Hoành bỗng có một nổi sợ hãi thật khó diễn tả.
Một người, à, không, phải là một đám người, bọn họ không tham luyến tiền tài, không hưởng thụ danh lợi, thậm chí đến cái chết cũng không sợ, vậy thì rốt cuộc bọn họ muốn gì đây?
"Nếu là như thế thì bọn họ có thể mãi mãi giữ bí mật rồi." Natsah Hilton nói. "Dám hy sinh bản thân mình thì mới đúng là những chiến sĩ trung thành nhất của chúng tôi."
"Thi thể của bọn họ cũng được mang đi, trên người bọn họ không có gì để có thể lộ tin tứ ra chứ?"
"Không có." Natasha Hilton khẳng định nói. "Đây là quy định của tổ chức."
"Thế thì tốt." Tần Tung Hoành khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau khi nhận được tin Bạch Tàn Phổ bị Bạch Phá Cục bắn chết thì Tần Tung Hoành giật mình khiếp sợ, pho "tượng phật" không thể nào ngồi đợi thêm được nữa, vội vàng nhân lúc trời vừa chập tội liền hóa trang một phen, rồi đích thân chạy đến đây trao đổi tin tức với Natasha Hilton.
Khi hợp tác làm ăn với người khác, thì hắn lúc nào cũng có thể bắt đúng mạch của đối phương. Nhưng khi hợp tác với người phụ nữ này thì vừa là cơ hội mà cũng vừa là mạo hiểm.
Vì hắn không biết cô ta đang nghĩ gì, cũng không xác định được cô ta muốn gì.
Hơn nữa, hắn không biết cái gì mới làm cho cô ta khiếp sợ và cái gì mới là ranh giới không thể vượt qua của cô ta.
Là con người thì ai cũng có một ranh giới nhất định hay một cái gì đó khiến cho người ta sợ hãi, ví dụ như ranh giới của mình đó là không thể thua tới trắng tay được, còn nỗi sợ hãi thì là thân bại danh liệt … cô ta thì lại khác. Cô ta không sợ mất tiếng tăm, lại càng không sợ chết, tướng mạo của cô ta trông giống như một nữ vương cao quý, nhưng phong cách xử sự của cô ta với những người khác thì lại giống như một con gián đê hèn không hơn không kém.
Người Trung Quốc có câu "vua cũng phải thua thằng liều", những người không coi mình là cái gì mới là đáng sợ nhất.
"Lẽ nào anh có gì phải lo lắng hay sao?" Natasha Hilton châm chọc nói. "Trên tay tôi chẳng có lấy bất kỳ điểm yếu nào của anh, mối làm ăn hợp tác giữa chúng ta cũng chỉ là được xây dựng bằng miệng mà thôi, thậm chí đến nơi ở của anh tôi còn chưa bước tới, vì thế mà cho dù tôi có bị người ta bắt đi mà muốn hại anh thì e rằng cũng chẳng có bất kỳ chứng cớ gì có thể khiến người ta tin được cả."
Tần Tung Hoành biết rằng cô ta có thành kiến đối việc mình không chịu dốc toàn sức lực, hơn nữa còn quá đỗi "nhát gan", liền cười nói với vẻ thành khẩn. "Căn nhà của tôi chỉ là một nơi rất đơn sơ, kỳ thực là không dám mời một khách quý như cô Hilton đây đến nhà."
"Còn đơn sơ hơn cả chỗ ở này của tôi được sao?"
Tần Tung Hoành chăm chú nhìn ra xung quanh một lượt, gật đầu nói: "Nơi ở này của cô Hilton gọn gàng nhưng không đơn giản chút nào, quả là một nơi cư trú lý tưởng."
Natsah Hilton trong lòng hiểu rất rõ, nếu mình cứ lằng nhằng về điều kiện nhà ở này với hắn ta thì hắn ta có thể nói với mình cả vài giờ đồng hồ cũng được.
"Bạch Tàn Phổ chết rồi, về sau anh sẽ không còn mục tiêu để thu hút sực chú ý của bọn họ nữa rồi." Natasha Hilton nói.
"Cô Hilton, tôi nghĩ là cô có chút gì nhầm lẫn ở đây. Từ trước tới giờ tôi vẫn bị Tần Lạc hiểu lầm. Bây giờ chân tướng sự việc đã rõ ràng, thì tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lần này chắc Tần Lạc sẽ hiểu ra được ai mới là người thực sự căm ghét anh ta."
"Anh cho rằng anh ta sẽ dừng lại ở đây ư?" Natasha Hilton cười hỏi.
"Đây chính là lý do mà tôi đến tìm cô. Bước tiếp theo nên đi thế nào đây?"
"Chiến đấu, vẫn là chiến đấu." Hilton khi nhắc tới hai từ "chiến đấu" thì giọng nói tràn đầy nhiệt huyết, giống như lúc này đây chiếc máy nghe đĩa đời cũ đang phát bài quốc ca kháng chiến của Trung Quốc vậy.
Đây là thói quen của Natasha Hilton. Mỗi lần cô ta đến một quốc gia nào đó để thi hành nhiệm vụ, thì đều nghe quốc ca của quốc gia đó.
Thứ nhất, điều đó có thể khiến cho cô ta có một ý chí kháng chiến hào hùng. Thứ hai, đó là quốc ca của một nước chính là sự thể hiện về mặt tinh thần của nước đó. Cô ta có thể hiểu được khá nhiều thông tin từ bên trong những bài quốc ca.
"Chiến đấu như thế nào đây?" Tần Tung Hoành hỏi.
"Anh có biết vì sao mà Bạch Phá Cục lại muốn mang tiếng xấu là giết chết người em của mình không?" Natasha Hilton hỏi.
"Giữ bí mật." Tần Tung Hoành nói. Người ta sống một phần cũng vì thể diện của mình, Bạch Phá Cục cũng không ngoại lệ. Sinh ra trong một gia đình như bọn họ, thì cho dù có ngầm đánh nhau đến sức đầu mẻ trán, khi đối mặt với người ngoài vẫn phải làm ra vẻ một chút.
Nhưng vì sao Bạch Phá Cục biết là thanh danh của mình sẽ bị nhơ bẩn như vậy mà vẫn liều lĩnh nổ súng bắn chết Bạch Tàn Phổ?
Không còn nghi ngờ nào khác, chính là muốn giữ bí mật.
Bạch Tàn Phổ làm bao nhiêu chuyện thất đức như thế, nếu những việc làm đó đều bị lộ ra bên ngoài thì Bạch gia rất có thể sẽ trở thành đối tượng đả kích của tất cả mọi người.
Ít nhất thì việc hắn gây ra vụ Ất can giải độc vương (thuốc điều trị viêm gan B) sẽ triệt để làm cho Tần Lạc phải nổi giận.
Đập vỡ gương thì dễ, nhưng muốn ghép nó lại như cũ thì lại khó khăn vô cùng.
Bạch gia hiện giờ đã đặt chân lên con thuyền năng lượng mới của gia tộc Văn Nhân, muốn dựa vào cái này để bù đắp lại những thứ chưa hoàn thiện trước đây. Nói như vậy thì bọn họ lại càng phải duy trì mối quan hệ mật thiết với Tần Lạc hơn nữa.
Trời mới biết Văn Nhân Mục Nguyệt vì sao lại xem trọng Tần Lạc đến vậy, cứ nghĩ đến điều này thì trong lòng Tần Tung Hoành lại như có vật gì đang cắn xé, thôn tính nội tâm của mình vậy.
Hai mắt Tần Tung Hoành bỗng sáng hẳn lên, cười nói: "Đúng là càng ngày càng thú vị."
…………………
Nhìn thấy chiếc xe màu đen dừng lại ở trước cổng, Bạch Phá Cục liền bước nhanh tới mở cửa xe ra.
Thu vừa mới tới nhưng Bạch Chỉ Cảnh đã khoác lên mình một chiếc áo da dầy hai lớp, ông khom người bước xuống khỏi xe, tóc ở hai bên tai đã ngả màu hoa râm, trạng thái tinh thần cũng kém hơn nửa năm trước rất nhiều.
Những ngày vừa qua, Bạch gia quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Hai mươi năm về trước, ông bại dưới tay của Văn Nhân Đình. Hai mươi năm sau, ông lại bại dưới tay của Văn Nhân Mục Nguyệt, cháu gái của Văn Nhân Đình.
Hai lần thảm bại này khiến cho ông sốc quá, cho dù Bạch gia không bị tổn thất gì nhiều lắm trong trận tranh đấu khiến cho người ta phải hoa mày chóng mặt này, thậm chí còn thu về được nữa.
Nhưng cú sốc về lòng tự tôn và nỗi tiếc nuối thì lại vô cùng mãnh liệt.
"Ông đi từ từ thôi." Bạch Phá Cục bước lên trước đỡ lấy cánh tay Bạch Chỉ Cảnh, khẽ lên tiếng nhắc nhở.
"Không cần. Tao vẫn đi được." Bạch Chỉ Cảnh từ chối việc Bạch Phá Cục đỡ mình, ông chống cây quải trượng lên bậc cầu thang rồi bước dần về phía trước.
Vẻ buồn bả thoáng hiện ra trên khuôn mặt của Bạch Phá Cục rồi lại biến mất ngay lập tức, hắn nhanh chóng bước theo sau chân ông mình.
Đây là một căn hầm băng, thi thể của Bạch Tàn Phổ nằm ngay trên chiếc giường sắt ở chính giữa của căn hầm băng này.
Quần áo trên người hắn ta đã được thay mới, những vệt máu trên mặt và trên người cũng biến mất tăm mất tích.
Hắn ta nằm đó với vẻ mặt tĩnh lặng, yên bình, nếu không phải vì sắc mặt quá khó coi thì nhìn hắn ta giống như ngủ thiếp đi vậy.
Bạch Chỉ Cảnh đứng trước mặt Bạch Tàn Phổ, đưa tay ra vuốt nhẹ nhàng vào khuôn mặt của hắn.
Bạch Phá Cục trông thấy toàn thân của Bạch Chỉ Cảnh đang khẽ run lên.
Một ông lão mạnh mẽ như vậy mà lúc này đây ông cũng giống như bao người ông khác, cũng chỉ là một bề trên yêu thương, trìu mến con cháu của mình.
Bạch Phá Cục biết rằng, so với Bạch Tàn Phổ thì ông nội vẫn yêu thích Bạch Tàn Phổ hơn.
Nếu không như vậy thì hắn cũng không làm bao nhiêu chuyện điên cuồng đến như thế, và cũng không duy trì cái dã tâm điên loạn đến mức như hiện nay.
"Thế là nó đã đi rồi." Bạch Chỉ Cảnh lẩm bẩm nói. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đây là chuyện bi thảm nhất trên thế gian này.
"Ông, ông nhất định phải giữ gìn sức khỏe." Bạch Phá Cục lên tiếng khuyên lơn, an ủi.
Bạch Chỉ Cảnh đột nhiên quay người lại, dùng bàn tay vừa mới vuốt ve khuôn mặt Bạch Tàn Phổ hung hãn cho Bạch Phá Cục vài cái bạt tai.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Bạch Chỉ Cảnh cho ra liền bốn cái tát, Bạch Phá Cục thì cứ đứng yên cho ông mình tát mà không tránh không né gì.
Đột nhiên thấy cổ họng tanh tanh, đó chính là mùi vị của máu.