"Em lớn thế này rồi mà còn cần tới người ngủ cùng à? Có phải là sợ đang đêm bị chuột cắn mũi không?" Tần Lạc chế giễu nói. Bối Bối thường đòi tới ngủ với Tần Lạc và Lâm Hoán Khê vào buổi tối, là vì cô bé sợ khi ngủ rồi thì sẽ có chuột đến cắn mũi.
Cốc Tử Lễ lè lưỡi với Tần Lạc, phản kích nói: "Anh còn lớn hơn em, sao vẫn cần chị Tô Tử ngủ cùng làm gì? Anh không biết ngượng à?"
Tần Lạc không dám nói với cô bé rằng, mình yêu cầu chị Tô Tử ngủ với mình không phải là vì mình sợ, mà là vì … vì sợ Tô Tử sợ.
"Hay là chúng ta oẳn tù tì đi." Tần Lạc nói.
Cốc Tử Lễ nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Thế cũng được. Thua rồi thì không được ăn gian đâu đấy."
"Em nghĩ anh là người như thế à?" Tần Lạc nói.
Hai người làm động tác chuẩn bị, sau đó thì đồng thời xuất chiêu.
Tần Lạc ra kéo còn Cốc Tử Lễ thì ra nắm đấm.
Cốc Tử Lễ cười lớn, nhảy cẫng lên nói: "Em thắng rồi, em thắng rồi."
Tần Lạc khoác vai Tô Tử định đi, nói: "Người thua mới có thể ngủ với chị ấy."
"Tần Lạc, anh là người xấu …" Cốc Tử Lễ giậm chân đành đạch. "Em ghét anh, em ghét anh."
"Sao anh cứ như trẻ con ấy." Tô Tử cười dở khóc dở với hành động của Tần Lạc, sau đó quay ra dỗ dành Cốc Tử Lễ.
Tần Lạc cười nói: "Thời gian gần đây mệt mỏi quá. Thỉnh thoảng nhỉ ngơi, thư giãn một chút cũng tốt mà."
Tô Tử cười rồi bước lên trước nắm lấy tay Cốc Tử Lễ, nói: "Đi thôi, chị ngủ với em."
"Ừm, em cảm ơn chị." Cốc Tử Lễ nhìn Tần Lạc với vẻ mặt đắc ý.
Tần Lạc giả bộ đau khổ, nhưng làm vậy càng khiến cho Cốc Tử Lễ cảm thấy sung sướng và cười to hơn.
Đợi đến khi hai người đẹp một lớn một bé này đi ra khỏi rồi thì Tần Lạc mới quay người đi vào trong sảnh.
Đây là nơi làm việc của Nhị môn Nhất phái, Tần Lạc phân ba môn phái này thành ba đội nhỏ để làm việc.
Không phải Tần Lạc muốn bóc lột thời gian nghỉ ngơi của công nhân viên, mà là thời gian ngày càng gấp rút, bọn họ không thể không gia tăng tiến độ.
Vừa bước vào trong sân trong thì di động của hắn bỗng reo lên.
Tần Lạc nhìn thấy số hiện trên màn hình thì lập tức bắt máy, cười nói: "Cô à, có phải cô lại nhớ con gái rồi không? Cháu đang ở bên ngoài. Cô cứ trực tiếp gọi điện về nhà đi, chắc Bối Bối vẫn chưa ngủ đâu."
"Cô vừa gọi cho nó rồi, không phải cô tìm nó mà là tìm cháu." Giọng nói của Tầm Lam vô cùng đầm ấm, khiến cho Tần Lạc cảm thấy thân thiết vô cùng.
"Cô có gì muốn nói với cháu à?" Tần Lạc hỏi.
"Tần Lạc, Ất can giải độc vương là thế nào thế?" Tần Lam bỗng trầm giọng hỏi.
"Cô cũng biết rồi à?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Có điều nghĩ đến Ất can giải độc vương đang nổi như cồn, giới truyền thông nước ngoài cũng đang không ngừng đưa tin này, cô mình lại là người làm trong nghề, muốn không biết cũng khó.
"Sao lại không biết chứ?" Tần Lam thở dài nói. "Khi vừa nghe tới tin này thì cô xúc động lắm, cô cảm thấy tự hào khi Trung y của chúng ta giải quyết được cả vấn đề nan giải của cả thế giới, cô nghĩ chắc cháu và ông đều rất vui."
"Cháu cũng biết là cô ở bên này lập một công ty y dược phẩm, cô còn định nhờ vào mối quan hệ của cháu để trở thành đại lý chính ở Mỹ của Ất can giải độc vương cơ. Không ngờ chỉ mấy ngày thôi mà thuốc còn chưa được tung ra thị trường, lại còn nghe nói có sự cố nào đó xảy ra nên nước mình đã bảo dừng rồi, rốt cuộc là vì chuyện gì mà không cho sản xuất vậy? Cháu có rõ không?"
Tần Lạc tất nhiên là rõ rồi, chính Tần Lạc là người bảo Thái Công Dân hạ lệnh cho tạm dừng.
"Cô à, bên cạnh cô có ai không?" Tần Lạc hỏi.
"Không. Cô gọi điện cho cháu bằng điện thoại bàn ở nhà mà." Tần Lam nói.
"Cô có nhớ <Kim Hạp Dược Phương> không?"
"Nhớ chứ, chẳng lẽ cái Ất can giải độc vương này lại có liên quan đến <Kim Hạp Dược Phương> à?" Tần Lam hỏi. Nàng một mình làm ăn trên thị trường nước Mỹ, không cần nghĩ cũng biết được nàng phải vất vả nhường nào rồi, điều đó đồng thời cũng rèn luyện được tính nhạy cảm, sắc bén trong con người nàng.
"Vâng, đúng đấy cô. Ất can giải độc vương chính là một phương thuốc có trong <Kim Hạp Dược Phương>."
Vì Tần Lam là người nhà nên Tần Lạc không muốn giấu diếm nàng điều gì.
"Sao lại có chuyện đó được? Không phải nó trước giờ đều chưa bị ai xem qua bao giờ sao?" Tầm Lam kinh ngạc nói. Nàng cũng rất rõ những phương thuốc trong đó có ý nghĩa gì đối với Tần Lạc.
"Cháu cũng cảm thấy kỳ lạ." Tần Lạc nói. "Cháu đang nghĩ, liệu có phải khi <Kim Hạp Dược Phương> nằm trong tay ông nội thì đã bị lộ ra rồi không? Nếu không thì làm gì có chuyện Tần Long và Tần Minh xảy ra chứ?"
Tần Lam yên lặng một lúc, nói: "Từ sau khi chuyện đó xảy ra, thì cô vẫn luôn cảm thấy trong lòng bất an. Tần Long và Tần Minh đều đã chết, liệu còn có người nào còn có ý đồ với <Kim Hạp Dược Phương> không? Cô vốn định đón ông bà với Bối Bối sang Mỹ sống … nhưng lại thấy lực lượng bên này có khi lại mỏng manh hơn cả ở trong nước, cứ để mọi người ở Dương Thành thì có khi còn an toàn hơn, vì có Hạ Dương chăm sóc mà, vì thế nên cô đã từ bỏ ý nghĩ đó, nhưng lúc nào cô cũng lo sẽ xảy ra chuyện. Những người đó âm hồn bất tán, bọn họ sẽ không tha cho Tần gia dễ dàng như thế đâu."
"Cô không cần phải lo đâu, có cháu đây rồi, cháu sẽ không để cho Bối Bối, ông hay mọi người gặp phải chuyện gì cả." Tần Lạc cam đoan nói. Nghĩ tới lần trước Tần Tranh tới Yến Kinh bị bắn thương suýt chết thì hắn lại cảm thấy xấu hổ vô cùng … sẽ không có lần sau, tuyệt đối không cho phép có lần sau nữa.
Nếu để hắn biết được ai định hạ thủ với người nhà mình nữa, thì hắn nhất định sẽ giết chết cả nhà bọn chúng mà không cần phải suy nghĩ.
Hắn đối với người ta rất tốt, nhưng không có nghĩa là đối với ai cũng thế, mà cũng không phải là với việc gì cũng vậy.
"Ừ, thế thì tốt. Cô tin cháu." Tần Lam yên tâm nói. "Nhóc đáng yêu lớn rồi, trở thành cột trụ của Tần gia chúng ta rồi."
Tần Lạc bị câu nói "nhóc đáng yêu" của Tần Lam làm cho đỏ lựng cả mặt lên, may mà xung quanh không có ai nghe thấy, nếu không thì hắn chỉ còn nước đào một cái hố mà chui vào đó cho xong.
Đây là biệt hiệu khi hắn còn nhỏ.
Vì Tần Lạc không có cơ hội đi đến trường học, nên rất mong muốn một cuộc sống nơi trường học. Tầm Lam hiểu được tâm tư của Tần Lạc, nên dù có chuyện hay không có chuyện thì nàng vẫn đem Tần Lạc đến trường chơi.
Suốt thời kỳ học đại học, nàng đều dẫn theo Tần Lạc đến phòng ký túc của mình, năm cô gái cùng phòng nàng thấy Tần Lạc trắng trẻo, mỗi lần nói chuyện với người khác thì mặt lại đỏ ửng, thì lại càng thích trêu đùa hắn, lại còn đặt một biệt hiệu là "nhóc đáng yêu" cho hắn nữa.
Bao nhiêu năm không có người gọi, đột nhiên cô lại gọi thế làm cho Tần Lạc cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
"Sao thế? Ngượng à?" Tần Lam cười hô hố bên đầu dây bên kia, rồi lại nói tiếp. "Con nhóc Vương Nghiêu mấy hôm trước còn gọi điện cho cô hỏi thăm tin tức của cháu đấy, nó giờ còn chưa kết hôn đâu … hay là để cô giới thiệu cho cháu nhé."
"Cô biết cháu có vợ chưa cưới rồi mà." Tần Lạc buồn bực nói. Vương Nghiêu là người nhỏ nhất trong mấy người cùng phòng của cô, tính cách nàng cũng khá phóng khoáng, lúc đó người trêu Tần Lạc nhiều nhất cũng chính là nàng ta, cái biệt hiệu "nhóc đáng yêu" đó cũng được thốt ra từ miệng của nàng.
"Được rồi, được rồi, cô biết là cháu có vợ chưa cưới rồi." Tần Lam cười nói. "Vương Nghiêu thực ra cũng tốt lắm đấy."
"……………."
Thấy Tần Lạc không muốn tiếp tục nói chuyện về chủ đề này, thì Tần Lam liền đi vào vấn đề chính: "Cháu nói là Ất can giải độc vương được lấy ra từ <Kim Hạp Dược Phương> là sao? Vì thế nên mới bị bắt dừng lại sao?"
"Mỗi một phương thuốc trong <Kim Hạp Dược Phương> đều quý giá vô cùng, nếu có thể giải quyết được những vấn đề tồn tại bên trong đó thì lấy bất kỳ một phương thuốc nào ra thôi cũng có thể khiến cho cả thế giới phải kinh động, nhưng mấy đời Tần gia chúng ta đã nghiên cứu bao nhiêu năm như thế, đến một vấn đề cũng chưa giải quyết được." Tần Lạc tiếc nuối nói. Tần Lam mặc dù cũng là con cháu trong Tần gia, nhưng lại biết rất ít về <Kim Hạp Dược Phương>, có khi cũng là biết đến cái tên đó mà thôi. Nên Tần Lạc bắt buộc phải giải thích một hồi cho nàng.
"Ài." Tầm Lam thở dài một tiếng. "Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, cháu cũng mau nghĩ cách mà giải quyết vấn đề này nhé, mấy ngày trước còn nổi như cồn, tất cả giới truyền thông của Mỹ đều có báo cáo về việc Trung y nước ta đã có thể đánh bỏ được viêm gan B, bây giờ toàn thế giới đang chú ý đến Trung y đấy. Nếu mà có chuyện xảy ra thì điều đó chẳng khác nào một đại nạn đối với Trung y."
"Cháu biết chứ." Tần Lạc nói. "Một khắc cũng không dám lơ là."
"Cháu vất vả quá." Tầm Lam dịu dàng nói. "Là một phần tử của Tần gia, là một người cô của cháu … Tần Lạc, cô cảm thấy rất tự hào về cháu. Khi cháu còn rất nhỏ, cô đã cảm thấy tự hào về cháu rồi. Cháu còn nhớ khi cháu còn rất nhỏ cô đã thích dẫn cháu đến trường không? Là vì cô muốn mọi người phải ngưỡng mộ cô vì cô có một cậu cháu trai giỏi giang đến vậy."
"Cháu cảm ơn cô." Tần Lạc cuời nói. "Khi nào dỗi thì cô về nhà chơi nhé."
"Chắc chắn rồi." Tần Lam nói. "Nghe tiến sĩ Jack nói cháu đã đánh cuộc với ông ta, nói là trong vòng ba năm sẽ làm cho Trung y phải nổi danh trên đất Mỹ à? Cô còn đang đợi cháu đến Mỹ đây."
Tần Lạc tự tin đầy mình nói: "Bảo ông ta yên tâm, cháu sẽ không thất hứa đâu."
Sau khi ngừng cuộc nói chuyện với Tần Lam thì Tần Lạc còn đứng ở trong sân một lúc rất lâu.
Cho đến khi sấm sét đùng đoàng, mưa bão như muốn đổ xuống đến nơi thì hắn mới quay về phòng mình.
………………………..
Tần Lạc bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, vừa mới mở mắt ra thì thấy Tô Tử trần truồng nhảy từ trên giường xuống, đi ra bàn lấy điện thoại về cho hắn.
Ngực to, eo nhỏ, đường cong lả lướt. Vừa sáng sớm ra đã nhìn thấy một cảnh đẹp mắt thế thì quả khiến cho người ta khó mà chịu nổi.
Mặc dù đã sớm có danh nghĩa là vợ chồng, nhưng Tô Tử vẫn không dám đứng trần truồng trước mặt Tần Lạc. Khi thấy hắn nhìn về phía mình, thì nàng nhanh chóng chui vào trong chăn, rồi bọc kín mình lại.
Tối qua Cốc Tử Lễ bị Cốc Thiên Phàm gọi đi nên Tô Tử đã đến phòng của Tần Lạc.
Đối với hai người bọn họ mà nói thì làm chuyện đó vừa có thể trị bệnh, lại vừa có thể thư giãn tinh thần, vậy còn gì có thể tốt hơn được đây?
"Là ai thế?" Tần Lạc tiếp lấy di động hỏi. Lướt mắt nhìn qua màn hình một cái, hắn vội vàng ngồi thẳng người dậy, cung kính nói: "Bộ trưởng Thái, ông tìm cháu có việc gì à?"
"Ừm. Tần Lạc, cháu lập tức đến phòng làm việc của ta một chuyến đi." Thái Công Dân trầm giọng nói, giọng nói còn không giấu nổi sự phẫn nộ.