Sau khi Tần Lạc nói vậy thì Vương Dưỡng Tâm suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Mặc dù có thể là vì văn hóa khác biệt, phong tục tập quán không giống nhau hay ngôn ngữ gặp trở ngại, nên những người già ở Trung Quốc đều không hy vọng con hay cháu trai mình lấy một cô vợ nước ngoài. Tất nhiên là gả làm vợ cho một người ngoại quốc thì lại là một chuyện khác.
Nhưng nói thẳng toẹt ra ngay trước mặt người ta như thế thì sốc quá.
Không chỉ có mình Natasha Hilton mà ngay đến cả Vương Dưỡng Tâm cũng muốn nghe lời bào chữa của Tần Lạc xem thế nào.
Nhìn vào đôi mắt xanh thẳm màu nước biển của Natasha Hilton, Tần Lạc tủm tỉm cười nói: "Ông tôi nói miếng ngon chỉ để cho người trong nhà."
"………." Vương Duỡng Tâm Nhìn Tần Lạc mà không biết nói gì, thật không thể ngờ được hắn có thể mặt dày đến nỗi nói ra được câu này.
Miếng ngon chỉ để cho người trong nhà? Anh nghĩ cậu là ai chứ? Là Albert Einstein hay Thomas Alva Edison chắc? Chỉ cần một đám t*ng trùng là có thể sinh ra cả thiên tài của thế kỷ?
"Cái này cũng dịch ra à?" Vương Dưỡng Tâm hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Cứ dịch đi." Tần Lạc nói. "Đâu có phải là chuyện gì mất mặt đâu."
"Miếng ngon chỉ để cho người trong nhà là sao?" Natasha Hilton sau khi nghe Vương Dưỡng Tâm dịch lại lời Tần Lạc thì khó hiểu hỏi.
"Ngày sau cô sẽ hiểu ra thôi." Tần Lạc không có ý giải thích cho cô hiểu ý nghĩa câu nói này, hắn đổi luôn chủ đề nói: "Cô Natasha Hilton dường như rất hứng thú với nền y học Trung Hoa thì phải?"
"Ồ, không." Natasha Hilton lắc đầu nói. "Tôi không hứng thú gì với y học đâu, tôi hứng thú với anh cơ … Tần, tôi đến đây là vì anh đấy. Ở nước tôi, những người có thể dùng tên mình để mệnh danh cho một giải thưởng thì những người đó quả là vô cùng giỏi dang. Tôi biết anh cũng là một nhân vật không tầm thường chút nào. Tôi muốn đến hiện trường để chứng kiến niềm vinh dự của anh."
Vương Dưỡng Tâm nghĩ thầm, lấy tên của mình để đặt tên cho một giải thưởng thì có gì là ghê gớm đâu cơ chứ? Vừa rồi Tần Lạc còn đề nghị mình dùng tên để đặt cho "giải thưởng so tài ăn cơm hộp" nữa cơ mà.
"Cảm ơn cô." Tần Lạc cảm kích nói. "Chỉ là tôi đang làm việc mình có thể làm mà thôi."
"Tôi tin là có một ngày, giải thưởng y học Tần Lạc sẽ trở thành giải thưởng quan trọng không kém gì giải Nobel trên thế giới." Natasha Hilton có một lòng tin mù quáng vào Tần Lạc.
"Tôi cũng tin là như thế." Tần Lạc mặt dày nói.
Đúng vào lúc này thì Thái Công Dân đã trả lời xong những câu hỏi mà phóng viên đưa ra, người dẫn chương trình thấy vậy liền ra hiệu cho Vương Dưỡng Tâm biết là buổi lễ trao giải sắp bắt đầu rồi.
Tần Lạc nói với Hilton: "Cô ngồi đây một lát nhé, chút nữa tôi sẽ đến tìm cô."
Natasha Hilton khoát tay nói: "Tần, tôi biết là anh hôm nay có rất nhiều việc phải làm. Anh cứ bận việc của anh đi, tôi xem một lát thôi rồi về."
"Thế cũng được. Vậy chúng ta liên lạc với nhau qua điện thoại nhé." Tần Lạc nói.
"Không vấn đề gì." Natasha Hilton vui vẻ đáp lại. "Tần, cho tôi số của anh được không?"
Tần Lạc vừa nói số của mình thì Natasha Hilton liền rút di động ra nhớ vào, rồi nháy máy Tần Lạc, nói: "Đây là số của tôi, có việc gì thì cứ gọi cho tôi nhé. Bất kể lúc nào cũng hoan nghênh anh."
Tần Lạc gật đầu, sau đó theo Vương Dưỡng Tâm đến chỗ ghế chủ tịch, nơi mà Thái Công Dân đang ngồi đó.
"Cậu thấy cô ấy thế nào?" Tần Lạc hỏi.
"Cô Hilton á? Mặc dù có cùng tên với người nối nghiệp khách sạn Hilton, nhưng bề ngoài thì đẹp hơn người đó rất nhiều." Vương Dưỡng Tâm còn cố ngoảnh mặt lại nhìn Natasha Hilton một cái, đồng thời còn đưa tay lên vẫy chào cô một cách thân mật. Natasha Hilton cũng mím môi cười, suýt chút nữa làm hắn đâm đầu vào lưng Tần Lạc.
"Vẫn còn Hilton nào nữa à?" Tần Lạc hỏi.
"Tất nhiên rồi." Vương Dưỡng Tâm nói. "Anh đừng nói với em là đến khách sạn Hilton anh cũng không biết đấy nhé?"
"Hình như cũng nghe qua." Tần Lạc nói. "Mà cái này thì liên quan gì tới có một người phụ nữ tên là Hilton? Tên cậu là Vương Dưỡng Tâm, cậu sẽ không dùng tên mình để đặt tên cho một cái khách sạn chứ?"
Vương Dưỡng Tâm không biết nói gì với câu hỏi của Tần Lạc, liền nói: "Hilton là một hệ thống khách sạn nổi tiếng thế giới, danh tiếng của người phụ nữ thừa kế gia tộc Hilton không được tốt lắm. Cô Hilton này của anh làm nghề gì vậy?"
"Cô ấy á?" Tần Lạc lắc đầu nói. "Anh cũng không biết cô ấy làm gì nữa."
Ngay sau đó, Tần Lạc liền bổ sung thêm một câu: "Có lẽ nghề của cô ấy là đi du lịch cũng nên."
"Nghề đi du lịch?" Vương Dưỡng Tâm cười nói. "Công việc này thật thoải mái. Điều đó chứng tỏ gia thế của cô ấy không tầm thường chút nào. Nếu không thì làm gì có ai có tiền mà cả bốn mùa trong năm đều đi du lịch thế chứ? Quần áo trên người cô ấy nhìn cũng không rẻ tiền chút nào."
"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu nói. "Có lẽ cũng nên hỏi xem rốt cuộc là cô ấy làm nghề gì."
Natasha Hilton vẫn đứng nguyên ở chỗ đó, hướng mắt nhì về phía Tần Lạc và người đi cùng hắn bước lên ghế chủ tịch để tiếp nhận vinh dự vẻ vang thuộc về hắn.
Người trẻ tuổi này thật kỳ quái hết sức, ý nghĩ cả hắn lúc nào cũng độc đáo, riêng biệt.
Điều quan trọng là hắn không giống với những người Trung Quốc khác. Tư tưởng của những người khác luôn tuân theo một khuôn phép cũ, còn hắn thì lại thường xuyên làm những việc khiến cho người ta khó mà ngờ tới.
Hắn bỏ ra mười triệu nhân dân tệ, không những giải quyết được nguy cơ mà Ất can giải độc vương đem lại cho Trung y, chỉ một chiêu mà đã hóa giải bữa tiệc bom tấn mà bọn cô đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, thậm chí nó còn đẩy Trung y lên một tầm cao mới nữa.
Dưới sự kích thích của giải thưởng lớn, thì ngày sau sẽ càng nhiều người học Trung y hơn, những người theo nghề Trung y cũng có thể yên tâm mà làm nghiên cứu được rồi ấy chứ?
"Đã đến lúc để những người láng giềng phải có động tĩnh rồi." Natasha Hilton nghĩ thầm. "Mặc dù có phần gấp gáp, nhưng làm gì còn cách nào hay hơn nữa đâu."
"Có điều, xem ra hắn đã hoài nghi mình thì phải." Natasha Hilton khẽ nhếch mép mỉm cười. "Lại còn hỏi mình là có hứng thú với nền y học Trung Hoa không nữa chứ …, một tên nhóc đáng yêu. Bước tiếp theo có phải là cho người đi điều tra lai lịch mình không nhỉ? Nếu anh ta thích chơi thì chúng ta sẽ chơi một ván cho ra trò. Đặt cược … tương lai của Trung y và tính mạng của anh và tôi."
…………………….
Sau lời mời của người dẫn chương trình thì Thái Công Dân bắt đầu một bài phát biểu đầy nhiệt huyết.
"Các vị ngồi ở đây chắc là rất hiếu kỳ muốn biết vì sao tôi lại đến tham gia một buổi trao giải dưới hình thức cá nhân như thế này. Tôi có thể thẳng thắn mà nói với mọi người rằng, tôi đến đây là vì Tần Lạc, tôi đến đây là vì Trung y."
Nếu câu này được thốt ra từ miệng một người khác, thì mọi người nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ cục, nhưng nó lại được thốt ra từ miệng của Thái Công Dân, một người đức cao trọng vọng, được người dân yêu mến hết mình thì không những không khiến cho người ta nghĩ ông đang lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng, vì có quan hệ tốt với Tần Lạc nên mới đến đây, mà khiến cho người ta phải cảm thán trước một con người khí chất đầy mình, quang minh lỗi lạc như ông.
Nhưng khi nghe Thái Công Dân thẳng thắn thừa nhận là mình vì một người mà đến đây, thì làm cho những người ngồi đây không khỏi thán phục bối cảnh thâm hậu của người có tên là "Tần Lạc" này.
"Trung y là thứ quý giá của nước ta, không chỉ là của nhà nước không thôi mà còn là của từng người dân chúng ta nữa. Nhà nước luôn giữ thái độ coi trọng, đồng thời cũng dốc hết sức để mở rộng, phổ cập và sử dụng Trung y, thúc đẩy Trung y ngày một phát triển đi lên …, nhưng một lực lượng mở rộng nữa là dân gian cũng không thể không kể đến. Tôi cảm thấy rất được an ủi khi nhìn thấy những bác sĩ trẻ tuổi giỏi dang như Tần Lạc đây, cũng rất vui khi được trông thấy bọn họ từng bước dẫn dắt Trung y đi tới một tương lai tươi sáng hơn."
"Giải thưởng y học Tần Lạc là một phần thưởng, cũng là một ký hiệu, một cái mốc đánh dấu … để nói lên rằng trong lĩnh vực Trung y, thì chúng ta đã có một giải thưởng y học thực sự. Hy vọng mỗi một người làm trong ngành Trung y đều có thể có được gặt hái, hy vọng bọn họ có được một cuộc sống chất lượng và tôn nghiêm."
Thái Công Dân đưa mắt ra khắp nơi, trịnh trọng nói: "Cảm ơn tất cả những gì mà mọi người đã làm vì Trung y. Đây không chỉ là những lời mà tôi muốn nói, mà đây cũng là những lời mà con cháu đời sau chúng ta muốn nói. Trăm năm sau nghìn năm sau, con cháu chúng ta có cơ hội được tiếp xúc, sử dụng Trung y, thì điều đó là niềm hạnh phúc và tự hào của chúng, đồng thời cũng là niềm hạnh phúc và tự hào của chúng ta."
Bốp bốp bốp!
Khi Thái Công Dân vừa phát biểu xong thì những tràng pháo tay vang lên không ngớt.
Đây là một buổi lễ trao giải thành công mỹ mãn, cũng là một buổi lễ trao giải có ý nghĩa và tầm quan trọng lớn lao.
Về sau, khi tầm ảnh hưởng của Tần Lạc ngày càng lớn, phạm vi sử dụng Trung y ngày càng rộng, thì lễ ban thưởng giải thưởng y học Tần Lạc lần đầu tiên này đã được ghi vào không biết bao nhiêu sử sách. Đến cả nhóm người được nhận thưởng lần đầu tiên này cũng không thể ngờ rằng, đây cũng là thời điểm huy hoàng nhất trong cuộc đời bọn họ, tên của bọn họ cùng với lần ban thưởng này đã trở thành đối tượng được mọi người chiêm ngưỡng.
"Giải thưởng y học Tần Lạc được thành lập, phó bộ trưởng Thái Công Dân có một bài phát biểu quan trọng …"
"Phóng sự về người dẫn đường ngành Trung y … Tần Lạc …"
"Để cho mỗi một người trong nghề Trung y đều có một cuộc sống chất lượng và tôn nghiêm …"
Trong mấy ngày liên tục, báo chí đều đăng tải những bài viết có liên quan đến lịch sử phát triển của Trung y dược cùng với những thành tựu huy hoàng mà Trung gặt hái được trong những năm trở lại đây.
"Mười triệu nhân dân tệ này bỏ ra cũng đáng lắm." Hắn nghĩ bụng.
Nhưng hiểm họa luôn luôn đi kèm với niềm sung sướng.
Tần Lạc còn chưa kịp cảm nhận một cách sâu sắc cái cảm giác tuyệt vời này, thì Thái Công Dân đã lại gọi cho hắn.
"Tần Lạc, lập tức đến phòng làm việc của tôi một chuyến. Giọng nói chững chạc của Thái Công Dân vang lên ở đầu dây bên kia, đúng với vẻ uy nghiêm vốn có của một cấp trên.
Tần Lạc khẽ giật mình, ngày thường Thái Công Dân rất ít khi đích thân gọi điện cho mình, hầu hết đều là do thư ký Hậu Vệ Đông của ông làm thay ông việc này.
Hơn nữa, khi ông nói chuyện với mình cũng đâu có dùng khẩu khí quan chức như thế chứ.
Chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra rồi ư?
"Bộ trưởng Thái, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?" Tần Lạc hỏi.
"Ất can giải độc vương đã tấn công vào thị trường Hàn Quốc và Nhật Bản, đã có nhiều người uống thuốc xong thì trúng độc phải nhập viện." Thái Công Dân mệt mỏi nói. "Đại sứ quán Nhật Hàn đã liên hợp kháng nghị muốn hỏi về những việc có liên quan đến phương thuốc của chúng ta. Bọn họ hiện giờ vẫn ở phòng làm việc của tôi, cậu đến đây một chuyến đi."