Tần Lạc ngày thường rất ít khi xem ti vi, lại càng không theo dõi những chương trình tiêu khiển, chỉ thỉnh thoảng về nhà thấy Lâm Hoán Khê và Bối Bối đang ngồi xem ti vi thì hắn mới nằm cuộn tròn người trên ghế salon xem cùng họ.
Nhưng hắn lại rất quen thuộc với chương trình giống như chiếc cầu nối cho các đôi uyên ương đến với nhau là <Không thành thật thì đừng đến với nhau> này. Đặc biệt là có một thời gian giới truyền thông liên tục đăng tin về một cô gái hám tiền với một tiêu đề "thà ngồi trong BMW khóc còn hơn ngồi trên ghế sau xe đạp cười", ngày nào cũng vậy, cứ hễ giở báo ra hay mở ti vi ra xem là y như rằng thấy có tin nói về cô gái đó, vì thế hắn mới để tâm theo dõi.
Hắn cũng biết đây là chương trình được rất nhiều người xem, và điều quan trọng hơn đó là những cô gái tham gia vào chương trình này thỉnh thoảng lại có những tấm ảnh "lõa thể" riêng tư bị "bạn trai cũ" của họ tung ra ngoài.
Tần Lạc vừa tồi khi khuyên nhủ, an ủi Long Vương thì trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ: Nếu như Long Vương mà lên chương trình <Không thành thật thì đừng đến với nhau>, thì liệu có bị tất cả các khách mời nữ dập tắt hết đèn không? (Trong trò chơi nếu các khách mời nữ không ưng khách mời nam, thì họ có quyền tắt đèn ra hiệu loại bỏ.)
Ý nghĩ này vừa mới hiện ra thì giống như cây cỏ dại mọc khắp nơi vậy, căn bản là không thể nào khống chế nổi.
Thế là Tần Lạc bèn thay đổi một chút trong những suy nghĩ của mình và nói ra cho Long Vương nghe.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là một lời đề nghị mà thôi.
Long Vương sau khi nghe Tần Lạc nói vậy thì sửng sốt hết sức, sau đó ông liền mắng: "Thằng nhãi ranh này, ngày thường mày nói nhảm thì ta cũng bỏ qua, vậy mà mày còn giễu cợt cả ông già này nữa. Tao đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Đã thế chân còn bị thế này nữa, thế mà mày lại bảo ta lên cái gì mà <Không thành thật thì đừng đến với nhau> …., mày trẻ tuổi như thế, lại còn chưa kết hôn, sao mày không lên đi?"
Tần Lạc nhìn Long Vương với ánh mắt kinh ngạc, nói: "Sư phụ, người cũng biết đến chương trình này à?"
"Sao ta lại không biết? Chân ta què chứ mắt có mù đâu. Báo chí ngày nào cũng đăng bài về bọn họ thì sao ta có thể không biết được chứ?"
Vì chân của Long Vương bị tê liệt không thể ra ngoài, nên ngày thường ông chỉ có thể ngồi uống trà, đọc báo trong cái vườn này mà thôi. Vì thời gian rảnh khá nhiều, nên khi ông đọc báo thì kỹ hơn người ta rất nhiều. Ông đọc tất cả các mục như tin tức, các vấn đề xã hội, những vụ scandal trong giới giải trí, thậm chí đến những hàng chữ nhỏ trong mục quảng cáo ông cũng không bỏ qua.
Đây cũng là phương thức để ông hiểu thêm về thế giới bên ngoài hơn. Ông cũng không muốn đợi đến khi mình ra khỏi đây thì thế giới bên ngoài "thiên biến vạn hóa", ông già như mình đây đã sớm thoát ly khỏi xã hội rồi.
Tất nhiên, những việc này chỉ xảy ra từ khi Tần Lạc giúp ông chữa khỏi đôi tay, và đôi chân cũng có hy vọng hồi phục. Trước khi Tần Lạc xuất hiện thì ông gần như cự tuyệt với tất cả những gì từ thế giới bên ngoài đem lại, ngày nào ông cũng chỉ nằm yên ăn uống qua loa chờ chết, giống như một người thực vật vẫn có thể thở vậy.
"Con đâu nói sai đâu." Tần Lạc đùa nói. "Sư phụ mà ngồi ở đó một cái thì uy phong bát diện, con đảm bảo là sẽ chẳng có vị khách mời nữ nào dập đèn đâu."
"Thôi con đừng có trêu chọc ta nữa." Long Vương cũng nhếch mép cười. "Được rồi, ta hiểu ý con muốn nói. Ta đã ngần này tuổi đời rồi, có rất nhiều chuyện cũng không còn đậm đà như trước nữa, chỉ là có chút hoài niệm thôi. Lúc đó, bạn bè đều còn sống, bất luận uống rượu hay chiến đấu thì đều có nhau. Cuộc sống trôi qua thoải mái vô cùng. Bây giờ chỉ còn một ông già như ta cứ nằm mãi ở đây không chết, thực lòng thì nó khiến ta sốt ruột lắm."
"Tính khí của ta chẳng giống ai, khi còn trẻ đã đắc tội với không ít người, bây giờ cũng chỉ có Lạc Sân bằng lòng tới đây thăm ta, nói chuyện giết thời gian với ta, không ngờ bà ấy cũng thay đổi rồi."
"Có thể không phải là bà ấy thay đổi mà là do bà ấy dấu kín quá thì sao?" Tần Lạc cười nói. Tần Lạc tự cho rằng mình tiếp xúc không ít phụ nữ, nhưng cho đến nay thì có hai người phụ nữ làm cho hắn không tài nào hiểu nổi.
Một người là Lệ Khuynh Thành và một người chính là Lạc Sân. Tần Lạc đều cảm thấy họ mang trên mình một tấm mặt nạ, nhưng Tần Lạc lại không có cách nào phân biệt được đâu mới là bộ mặt thật của họ.
"Thôi đừng nhắc tới bà ấy nữa." Long Vương nhìn Tần Lạc nói với giọng nghiêm túc. "Tần Lạc, giúp ta chữa khỏi chân nhé. Nhờ vào con đấy."
"Sư phụ, có chuyện gì xảy ra vậy?" Tần Lạc thấy giọng điệu nói chuyện của Long Vương đột nhiên thay đổi thì biết là nhất định đã có chuyện xảy ra.
Ngày trước mặc dù Long Vương khao khát có thể đứng dậy được, nhưng tuyệt đối sẽ không gây áp lực cho mình như thế này.
"Hôm nay Lạc Sân tới đây để cầu xin ta và cũng là ép cung ta." Long Vương nói. "Nếu không có người đứng sau lưng ủng hộ, thì với cái điệu bộ hèn nhát của Hoàng Thiên Trọng mà cũng dám chạy tới địa bàn của ta để tác oai tác quái ư?"
"Tình hình rất nguy hiểm phải không?"
"Đúng vậy." Long Vương nói. "Ta bị liệt nhiều năm. Cũng đã khá lâu rồi ta không thể lo liệu mọi việc trong Long Tức. Ngày trước khi ta còn nửa sống nửa chết, bọn chúng không đến đây gây sự là vì cho rằng ta sắp chết đến nơi rồi, thôi thì cứ để mặc cho ta chiếm cái khu đất này mấy năm nữa cũng chẳng sao, nhưng giờ thấy ta không thể chết ngay được thì bọn chúng bắt đầu cảm thấy sốt ruột, đứng ngồi không yên."
"Bên trên đồng ý ư?" Tần Lạc lo lắng hỏi.
"Cấp trên cũng không thể để cho một kẻ phế nhân như ta cứ ngồi chiếm cái nhà vệ sinh mà không chịu ị chứ, họ cũng không biết phải ăn nói thế nào với những người xung quanh." Long Vương nói. "Ta bằng lòng từ bỏ quyền lực, nhưng không thể giao nó cho Hoàng Thiên Trọng được."
Tần Lạc trịnh trọng gật đầu, nói: "Con biết rồi, lần này con về đây cũng là để chữa bệnh cho sư phụ."
"Chữa bệnh thì cứ để sang một bên đi, chúng ta ngồi nói chuyện một chút đã. Con thấy Hoàng Thiên Trọng là người thế nào?"
Tần Lạc nghĩ một lát, nói: "Con không tiếp xúc nhiều với anh ta, có mấy lần gặp nhau thì đều xảy ra những chuyện không vui. Nếu để con bình phẩm về anh ta, thì có lẽ sẽ có phần lệch lạc."
"Không sai, tình khí của nó quá kích động." Long Vương nói. "Năng lực thì rất tốt, nhưng lại không có cái nhìn đại cục, hơn nữa lại là một người cực đoan tự phụ, không có lợi cho sự phát triển của đoàn đội. Long Tức là một đoàn thể do những tinh anh kết hợp mà thành, chứ không phải là nấc thang để cho ai đó leo tới con đường thăng quan phát tài."
Tần Lạc im lặng không nói gì. Hắn cũng không có tư cách để chen vào việc trong Long Tức, nên giữ nguyên bổn phận của mình.
"Con có biết vì sao Lạc Sân lại hỏi ta xem sẽ giao tấm minh bài trong tay mình cho ai không?" Long Vương hỏi.
"Con không biết." Tần Lạc đáp.
"Vì khi sáng lập ra Long Tức, ba người chúng ta đã từng nói, nếu hai trong ba người chúng ta giao tấm bài này cho cùng một người thì người đó sẽ là đội trưởng Long Tức mà chúng ta chọn ra."
Long Vương nhìn Tần Lạc với vẻ tiếc nuối: "Tính cách của con rất tốt, lại có cái nhìn về đại cục, có thể trở thành một con giống tốt trong quân đội. Nhưng ta không thể kéo con vào trong này được. Nếu làm quân nhân thì con có thể trở thành một quân nhân giỏi, nhưng nếu làm bác sĩ thì con có thể trở thành một đời danh y."
"Sư phụ." Tần Lạc cảm thấy trong lòng ấm áp đến khó tả, được một người như Long Vương xem trọng thì quả là một chuyện đáng tự hào.
"Ly là con nuôi ta, mặc dù không phải là máu mủ ruột già, nhưng ta vẫn luôn coi nó như con gái. Đáng lẽ là ta nên quan tâm đến nó, nhưng con nhỏ này lại tính khí lạnh lùng, lại dễ làm việc theo cảm tính. Vì vậy nên có thể làm lính, nhưng khó mà làm tướng được."
"Sư phụ có phải là đã có sự lựa chọn của mình rồi không?" Tần Lạc nói.
"Ta cũng không giấu gì con, tấm bài này ta chuẩn bị giao cho Quân Sư." Long Vương thản nhiên nói. "Quân Sư cũng là phận con gái, nhưng nó lại rất thông minh, nhanh nhạy trong việc sử sự mọi tình huống. Bất luận năng lực cá nhân hay năng lực chỉ huy đoàn thể thì Quân Sư đều là người đi đầu trong Long Tức. Điều đáng tiếc duy nhất, đó là nó là con gái."
"Lẽ nào con gái thì không thể trở thành đội trưởng của Long Tức sao?"
"Có thể thì có thể nhưng có cản trở." Long Vương nói.
"Con có thể giúp được gì đây ạ?" Tần Lạc hỏi.
"Hoàng Thiên Trọng không lên thì Quân Sư có thể lên làm được." Long Vương nói.
"Con hiểu rồi." Tần Lạc gật đầu nói. "Sư phụ, để con xem chân cho sư phụ."
"Ừ." Long Vương nói. "Chỉ cần ta có thể đứng dậy được thì làm gì có chuyện để cho mấy tên hề nhảy nhô nhảy nhỡn như thế chứ? Đối phó với mấy tên mồm mép chỉ biết dùng những chiêu nham hiểm thì ta có thể đập chết cả đám."
…………………………
Tần Lạc bước ra khỏi tiểu viện, khi đi qua ngôi nhà màu trắng, đang chuẩn bị đi vào xem có Ly ở bên trong không.
Vừa mới bước vào cửa thì đã thấy có một luồng ánh sáng vụt qua mắt.
Bụp!
Một con dao găm gắn chặt vào sau cánh cửa ngay bên cạnh Tần Lạc, chuôi dao vẫn còn đang ngoe nguẩy phát ra những tiếng vu vu.
"Đứng im đó." Ly hét lên.
"Sao vậy." Tần Lạc hỏi.
"Bẩn." Ly nói.
"Cái gì bẩn?"
"Anh bẩn."
"Tôi bẩn thế nào?"
"Anh bẩn thế đấy."
"Tôi vừa tắm hôm qua, hôm nay thì chưa kịp tắm …"
"Chẳng liên quan gì đến tắm cả."
Tần Lạc ngửi ngửi quần áo trên người mình rồi nói: "Quần áo cũng vừa được thay buổi sáng mà."
"Chẳng liên quan gì tới quần áo cả."
"Thế thì liên quan tới cái gì."
"Liên quan tới nhân phẩm của anh."
"Tôi làm sao?"
"Tự anh biết."
"Tôi không biết."
"Anh biết."
Tần Lạc tức điên lên, bước từng bước lớn vào trong nói: "Tôi không biết. Em có bản lãnh thì đâm cho tôi nhát dao cho chết luôn đi."
Con dao găm trong tay Ly vung lên xoay mấy vòng nhưng cuối cùng thì vẫn không được vung ra.
Tần Lạc thầm thở phào một hơi, sau đó bước đến bên cạnh Ly ngồi xuống nói: "Em rốt cuộc là làm sao vậy? Vừa rồi không phải vẫn vui vẻ đó sao?"
"Chẳng liên quan gì đến anh." Ly đáp lạnh tanh.
"Nếu không liên quan gì đến tôi sao em còn nói tôi bẩn làm gì?"
"Tôi nói gì thì liên quan gì đến anh chứ?"
"Sao lại không liên quan được? Rõ ràng là em đang giận tôi mà. Em nói đi, rốt cuộc là tôi đã làm gì em? Nói thế nào thì cũng để cho người ta chết mà vẫn nhắm mắt được mới phải chứ."
Ly nhìn Tần Lạc với ánh mắt khinh rẻ nói: "Anh có thể tự cắn vào tai mình được không?"
Tần Lạc ngẩn người một lúc, rồi lắc đầu đáp: "Không."
Tần Lạc cảm thấy câu hỏi của Ly kỳ lạ hết sức, làm gì có ai có thể tự cắn vào tai mình được?
"Nếu đã không phải anh làm thì tức là người khác làm rồi."
Tần Lạc cười khổ nói: "Mụ yêu tinh đó đã nói gì với em thế?"