Cổng của viện điều dưỡng được canh chừng nghiêm ngặt, khắp một con đường đều được bày bố đầy những vệ sĩ, hoặc ở trong bóng tối, hoặc ở ngoài ánh sáng.
Văn Nhân Mục Nguyệt mặc một bộ đồ trắng đứng ở trước cổng đợi, giống như chị Hằng trên mặt trăng hay nàng tiên dưới hồ vậy.
Trên đầu còn có một chiếc mũ ren nhỏ, vừa không làm cho toàn thân chỉ hiện lên một màu trắng, lại với một điểm nhấn này đã khiến nàng trở nên tinh tế, thời thượng hơn.
Mã Duyệt mặc một bộ đồ công sở màu đen như ngày thường, nàng còn đeo thêm một chiếc kính màu đen cỡ lớn, bộ ngực căng mẩy, cặp mông tròn trịa, vì đeo chiếc kính này mà vẻ chói lào của nàng bị che đi không ít, hiện giờ trông nàng lý trí hơn rất nhiều, giống với một trợ lý cao cấp của một tập đoàn lớn.
Nàng đứng ngay sau lưng Văn Nhân Mục Nguyệt, chỉ cách nàng có nửa bước chân, vừa có thể căn cứ theo những lời nói hay hành động của Văn Nhân Mục Nguyệt mà cung cấp các loại dịch vụ, lại vừa có thể nâng cao địa vị đặc biệt của Văn Nhân Mục Nguyệt lên.
Văn Nhân Chiếu với một bộ đồ kẻ ô trên người thì lại tỏ vẻ khó chịu, cậu ta đứng sau lưng Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Chị ơi, rốt cuộc là chúng ta đang đợi ai vậy? Sao cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa tới thế?"
Văn Nhân Chiếu hôm nay vô công rồi nghề liền lái chiếc xe đua của mình đến công ty để tìm Văn Nhân Mục Nguyệt, nhưng đúng lúc nàng có chuyện phải ra ngoài nên cậu ta đã đi theo cùng tới đây.
Suốt dọc đường cậu ta không ngừng tìm chủ đề để nói chuyện với Mã Duyệt, nhưng Mã Duyệt căn bản không vì cậu ta là đại thiếu gia của gia tộc Văn Nhân mà để ý đến cậu ta. Mãi không thấy tiến triển gì thì cậu ta cũng cảm thấy vô vị, đành phải từ bỏ hành vi mê gái này của mình.
Có điều, thỉnh thoảng ánh mắt lướt nhìn Mã Duyệt từ cậu ta vẫn thổ lộ rõ tâm tư cậu ta.
"Em có thể đợi, và cũng có thể đi." Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh tanh nói. Nàng đứng đó trông giống như cây bạch dương vậy, thẳng tắp, yên lặng, không vì đã đứng đợi cả nửa giờ đồng hồ mà tỏ vẻ khó chịu, dù chỉ là một chút.
"Thế thì em vào bên trong ngồi nhé." Văn Nhân Chiếu cười hì hì nói. "Đợi anh rể đến rồi thì em lại ra."
Sau đó cậu ta lại quay sang Mã Duyệt nói: "Mã Duyệt, chị cũng vào đi. Dù sao thì chị tôi lúc này cũng không bận, chị qua bên này nghĩ chân một chút …"
Mã Duyệt còn chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái, vẫn đứng nguyên ở sau lưng Văn Nhân Mục Nguyệt mà không đáp lại lời nào.
"Hề hề …….." Văn Nhân Chiếu cảm thấy ngường ngượng bèn vò vò đầu mình, sau đó thì chạy đến phòng bảo vệ ở cạnh cổng lớn để uống trà ăn hoa quả.
Những thứ này vốn dĩ là đội trưởng đội bảo vệ chuẩn bị cho Văn Nhân Mục Nguyệt, giờ lại để cho tên lười nhác này hớt tay trên.
Đúng vào lúc này thì một chiếc xe Chevrolet màu đen từ từ tiến đến.
Những vệ sĩ được gài khắp con đường gần đó đều từ từ tiến lại cùng với sự di chuyển của chiếc xe.
Két ……
Chiếc Chevrolet dừng ngay trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, sau đó một đám vệ sĩ từ tứ phía xông thẳng tới vây kín chiếc xe, không còn xót một lỗ hổng nào cả.
Jesus tắt máy đi, nhảy ra khỏi ghế điều khiển, đang chuẩn bị kéo cánh cửa sau ra thì không ngờ cánh cửa đã bị người ngồi bên trong đẩy ra rồi.
Long Vương hai tay chống quải trượng bước xuống xe, sau đó ánh mắt lướt nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt đang nhanh chân bước tới, cười nói: "Cô chính là người bạn của Tần Lạc phải không?"
"Văn Nhân Mục Nguyệt hoan nghênh lão Long vào ở đây." Văn Nhân Mục Nguyệt từ tốn nói.
Long Vương gật gật đầu rồi lướt nhìn đám vệ sĩ một lượt, cười nói: "Chỉ là một người bỏ đi thôi mà, làm gì mà phải long trọng đến thế."
"Tần Lạc dặn dò, nhất định phải lo liệu cho tốt nơi ăn chốn ở của lão Long." Văn Nhân Mục Nguyệt điềm tĩnh đáp lại. Nàng không nói rằng những người này để lo bảo vệ an toàn cho ông, vì làm vậy sẽ khiến một số người tự kiêu tự đại cảm thấy bất mãn trong lòng … sự an nguy của tôi lại còn cần đến mấy người bảo vệ ư?
Chỉ với hai câu nói ngắn ngủi thôi mà Long Vương đã thấy rất có thiện cảm với Văn Nhân Mục Nguyệt rồi, nói: "Cô biết lão phu họ Long?"
"Biết ạ." Văn Nhân Mục Nguyệt thẳng thắn nói.
"Tần Lạc nói cho cô biết ư?"
"Không." Văn Nhân Mục Nguyệt đáp.
"Ừm?" Ánh mắt Long Vương bỗng trở nên sắc lẹm. Nếu không phải Tần Lạc nói thì có nghĩa là cô đã ngầm điều tra tôi rồi sao?
"Tất cả những người bạn ở bên cạnh anh ấy thì tôi đều biết cả." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Tôi nghĩ, lão Long chắc cũng biết đến Mục Nguyệt chứ?"
"Ha ha ha ha ……."
Long Vương cười lớn, ông nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Cô quả là một cô gái thú vị. Hay, hay lắm. Năm đó Văn Nhân Đình đại nạn mà không chết, quả nhiên bây giờ đã có một cô cháu gái tốt đây."
"Lão Long quá khen rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt nhì Jesus một cái, hỏi: "Tần Lạc đâu?"
Nụ cười trên mặt Long Vương bỗng biến dần đi, nhưng ông vẫn mĩm cười nói: "Bị bắt đi rồi."
"Ai?" Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ sững người lại, có một vẻ bức bách, không giận mà uy.
Long Vương thấy vậy thì thầm kinh ngạc, cái khí thế này bản thân mình có, Phó Phong Tuyết cũng có, nhưng ông lại thấy được nó trên người của một cô gái mới hơn hai mươi tuổi thì quả khiến cho người ta cảm thấy mới lạ vô cùng.
Có thể tưởng tượng ra được, cô bé là một nhân vật mạnh mẽ rất có tiếng nói trong gia tộc Văn Nhân hay trong công ty tập đoàn dưới trướng gia tộc Văn Nhân.
Nếu không thì khó mà có thể có được cái khí thế này.
Long Vương nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Cô bé, tôi hiểu ý của cô. Cô muốn cứu người, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng nếu tôi nói cho cô biết, nếu cậu ta cứ ở trong đó thêm một phút thì lại có lợi thêm một phút … cô hiểu ý tôi muốn nói không?"
Văn Nhân Mục Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều liền đáp: "Hiểu."
"Hiểu?"
"Ông là sư phụ của anh ấy. Ông sẽ không hại anh ấy." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Long Vương nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt mà như nhìn một con quái vật, một lát sau mới nói tiếp: "Tần Lạc có thể quen được một người bạn như cô quả là phúc phận của cậu ta."
Còn một câu nói nữa mà ông không nói ra, đó là có sự tồn tại của một người phụ nữ như Văn Nhân Mục Nguyệt đây thì chẳng phải chuyện tốt đẹp gì với Ly cả.
Vì Long Vương chỉ là đến đây ở nhờ, chứ không phải là điều trị gì cả, vì vậy mà nàng không xếp ông vào lầu trung tâm phục hồi chức năng, mà lại ở trong một căn biệt thự độc lập trong khu vực nghỉ ngơi.
Kiểu biệt thự độc lập này tổng cộng là có tám căn, Văn Nhân Đình một căn, Văn Nhân Mục Nguyệt một căn, cha của Văn Nhân Mục Nguyệt và chú bác của nàng mỗi người một căn … những căn còn lại thì, dùng để dành cho khách. Thậm chí đến cả Văn Nhân Liệt, Văn Nhân Hữu Chí, Văn Nhân Nhã Ca và những người khác đều không có căn biệt thự độc lập nào cả. Chỉ khi nào họ mắc bệnh nặng thì mới có cơ hội được vào ở một trong những căn biệt thự đó.
"Lão Long, nếu có gì không vừa lòng thì xin cứ nói. Ông là sư phụ của Tần Lạc, cũng là trưởng bối của tôi … xin đừng khách khí." Văn Nhân Mục Nguyệt sau khi đích thân giới thiệu cho Long Vương những trang thiết bị trong căn biệt thự xong thì cung kính nói.
"Tốt lắm." Long Vương nói. Ông không để ý đến hoàn cảnh sống cho lắm, cho dù có cho ông một căn nhà rơm thì ông cũng có thể sống được. "Tôi muốn đi thăm một anh bạn nhỏ trong này."
Khi Đại Đầu thấy Long Vương đích thân đến tận đây thăm mình thì lập tức nhảy từ trên giường xuống, tuy mặc quần áo bệnh nhân nhưng vẫn chào Long Vương đúng theo tiêu chuẩn nghi lễ trong quân đội.
Nội thương của Đại Đầu đã khỏi từ lâu rồi, cậu ta vẫn còn nằm trong này đến giờ là vì đợi lớp da mới được cấy vào hình thành.
Vì bên ngoài vi khuẩn khắp nơi, nếu trong thời gian hình thành lớp da mới mà không cẩn thận bị nhiễm khuẩn thì có lẽ phải đối mặt với lần phẫu thuật nữa, xác xuất thành công còn thấp hơn lần này rất nhiều.
"Thủ trưởng." Đại Đầu xúc động nói.
"Cậu làm tốt lắm." Long Vương mỉm cười nói với Đại Đầu.
"Cảm ơn thủ trưởng."
"Dưỡng bệnh cho tốt." Long Vương nói. "Bây giờ tôi với cậu đã trở thành hàng xóm của nhau rồi, có thời gian thì đến chỗ tôi ngồi nói chuyện phiếm nhé."
"Vâng thưa thủ trưởng." Đại Đầu đáp lại.
…………………………..
"Thủ trưởng, lần này nhất định không thể tha cho bọn chúng được. Long Thiên Trượng rõ ràng là biết em là đại biểu của thủ trưởng, thế mà ông ta lại xúi giục đồ đệ của mình đánh em. Còn Phó Phong Tuyết thì lại vô cùng xấc láo, ngang ngược, ông ta còn đe dọa là giết em cũng chẳng có ai dám là gì được ông ta cả. Thằng Tần Lạc đó đánh người ta trong viện điều dưỡng thì cũng chẳng nói làm gì, nhưng khi Lý Quốc Phong đem người tới thì hắn lại một lần nữa ra tay đánh người. Lý Quốc Phong khi đó lại giả như làm ngơ, cho người quay sang hướng khác coi như không có chuyện gì xảy ra."
Dương Độ mặt mày tím bầm, hai mắt xưng húp đến nổi không mở được ra nữa.
Hai chân của Dương Độ lúc này không thể đứng lên nổi nữa, bắp chân dưới của ông ta cứ như bị ai đó chém cho hai nhát dao, khập khiểng không thể đứng vững nổi.
Dương Độ mặt mày ủ rũ đứng trước một cái bàn lớn không ngừng đem những uất ức của mình ra sổ cho Trương Đại Trác nghe.
Chát ………..
Người đàn ông cao tuổi lập tức tát thẳng vào mặt Dương Độ không hề thương tiếc, làm cho Dương Độ nổ đom đóm mắt, in hẳn năm hình ngón tay đỏ chói lọi.
"Thằng ngu." Ông lão nhìn Dương Độ quát lớn: "Khi đi tao nói với mày thế nào hả? Ta nói là bảo mày mời Long Thiên Trượng đi dưỡng bệnh. Thế mà mày lại làm cái trò gì thế hả? Mày cứ tưởng mày châm biếm đả kích ông ta một vài câu là tao sẽ xem trọng mày sao? Thằng ăn hại, đúng là một thằng ăn hại."
"Long Thiên Trượng rời đi là lẽ đương nhiên, mày tự nhiên tới đó gây chuyện, chỉ làm cho người khác thông cảm thêm cho Long Thiên Trượng mà thôi. Bây giờ người ngoài sẽ nhìn tao thế nào đây? Tiểu nhân lợi dụng cơ hội đục nước béo cò? Qua cầu rút ván? Hay là nén đá giấu tay? Mày không phải là đang giúp tao, mà mày đang hại tao, biến tao thành kẻ tiểu nhân."
Dương Độ không ngờ rằng, bản thân ông chịu bao nhiêu tủi nhục, ăn đòn hết trận này đến trận khác như vậy. mà vẫn còn bị xếp của mình chửi rủa một cách không thương tiếc.
"Thủ trưởng, em ………"
"Về mà suy nghĩ lại những hành độn ngu dốt của mình đi." Người đàn ông cao tuổi phẩy tay, cự tuyệt một cách vô tình.
Chờ cho Dương Độ hai chân khập khiễng rời khỏi phòng làm việc. Lúc này cánh cửa trong căn phòng được mở ra, một thanh niên anh tú đẹp trai từ trong đó bước ra.
"Chú Điền. Dương Độ làm việc không tốt là do trí tuệ của ông ta. Nhưng nói cho cùng thì ông ta cũng chỉ vì chú nên mới làm những việc như vậy. Cháu thấy thái độ của ông ấy là rất tốt, có những lúc thái độ tốt lại hơn cả một trí tuệ tốt. So với Lý Quốc Phong, thì Dương Độ có vẻ lo lắng cho chú nhiều hơn, nếu như không giúp cho ông ta trút được nỗi nhục này, thì e rằng người khác sẽ nhìn chúng ta với con mắt khác." Hoàng Thiên Trọng cười nói.