Cho tới tận khi gã quản ngục cuối cùng nằm vật dưới chân Tần Lạc, Tần Lạc mới hung ác nhìn chằm chằm vào Dương Độ.
"Có muốn tiếp tục gọi người vào không?"
"Mày … mày …" Dương Độ dựa người vào tường, nói vẻ đe dọa: "Mày muốn làm gì? Tần Lạc, tao nói cho mày biết nơi này là trụ sở đội đốc sát. Nếu như mày dám động tới tao, dám động tới tao ở chỗ này, hậu quả mày tự gánh lấy."
Xem ra lúc này Dương Độ không còn dựa vào tình cảnh hoảng loạn để uy hiếp người khác. Lúc này đột nhiên Tần Lạc cảm thấy thông cảm với ông ta. Đáng tiếc con người này rất ghê tởm. Điều ghê tởm của con người này không chỉ một hai điểm mà thôi.
Tần Lạc đá cho gã quản ngục đang định đứng dậy một cước để cho gã nằm yên trên đất rồi mới quay lại ngồi trên chiếc ghế mặt bằng sắt, cười nói: "Không phải tôi không dám động tới ông ở chỗ này mà là tôi không muốn động vào ông. Ông có đầu óc không hả? Nếu như ông có óc thì ông hãy suy nghĩ cẩn thận đi. Tại sao bọn họ lại đưa một người bệnh bị tôi đánh bị thương tới thẩm vấn trường hợp đánh người của tôi? Bọn họ không sợ người khác nói ra nói vào sao?"
"Nói thì sao nào? Như vậy mới chứng minh lãnh đạo sẽ giải quyết chuyện này. Khi tao bị mày ức hiếp, bọn họ tìm cơ hội cho tao rửa hận thì có gì mà không đúng?" Dương Độ không muốn tin vào sự đầu độc của Tần Lạc. Ông ta chỉ muốn tin tưởng vào lão lãnh đạo mà ông ta đã đi theo nhiều năm.
Tần Lạc trợn tròn mắt, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Vì sao vị thủ trưởng kia của ông lúc trước còn khỏe khoắn như vậy nhưng khi đi vào trong đại lao này lại được trở nên không tốt? Ông có nghĩ là vì ông ta trốn tránh trách nhiệm muốn mình ông đứng ra gánh chịu không? Ông có biết làm như vậy thì sẽ có hậu quả gì không?"
"…" Lần này Dương Độ không lên tiếng phản bác.
Dương Độ không phải là người ngu ngốc. Khi Uông Minh Quỳ rời khỏi nơi này, ông ta đã cảm thấy tình hình có gì đó không ổn.
Nhưng ông ta nhất định phải làm tốt theo kế hoạch đã vạch ra cho dù phía trước có một cái hố lửa thì ông ta cũng phải nhắm mắt lại và nhảy xuống.
Tại sao? Bởi vì lãnh đạo bảo ông ta phải nhảy?
Cho dù bây giờ bọn họ muốn ông ta làm một quân cờ thì cũng chỉ vì muốn thực hiện tốt ý đồ của lãnh đạo. Nếu như để thực hiện ý đồ của lãnh đạo thì nhất định phải kiên quyết thực hiện.
Nói một cách buồn cười thì đây chính là nguyên nhân Dương Độ leo lên tới vị trí quan trọng ngày hôm nay.
"Ông không phải là quân cờ." Dường như Tần Lạc đã nhìn thấu tâm trạng của Dương Độ: "Ông chỉ là xác chết bị vứt bỏ. Tôi dám chắc nếu như hôm nay ông dám động vào tôi thì sẽ có rất nhiều người khiến ông chết không có chỗ chôn. Tới khi đó những người ông quen có đứng ra bảo vệ ông không?"
Môi Dương Độ giật giật, cuối cùng ông ta. Cuối cùng ông ta không đủ tự tin để nói ra từ "có".
Dương Độ biết bọn họ tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Bọn họ không phải là bạn bè của ông ta, bọn họ chỉ là thủ trưởng của ông ta.
Thủ trưởng cảm thấy anh vẫn dùng được thì anh chính là người của thủ trưởng nhưng khi thủ trưởng cảm thấy anh đã vô dụng thì anh chỉ là kẻ qua đường.
"Có lẽ nói ra thì có vẻ buồn cười vì dù gì trước đó chúng ta vẫn là kẻ thù của nhau. Thế nhưng bây giờ ông không còn con đường đi nữa rồi. Thay đổi một chút cho phù hợp cũng không có vấn đề gì, cùng lắm thì … mà vết thương trên mặt của ông là do cãi nhau với vợ con, đúng không?"
Dương Độ tức giận, ông ta chỉ muốn chửi ầm lên nhưng không biết nguyên nhân vì sao khi những lời đó vọt ra tới cổ họng thì không thể thốt ra được từ nào nữa.
Tần Lạc nhìn Dương Độ như một ác ma, hắn cười tủm tỉm nói: "Vết thương trên đùi ông cũng là do ông không cẩn thận té ngã, đúng không?"
"…"
Dương Độ không trả lời mà thực tế ông ta cũng không biết cần trả lời như thế nào.
Đây chính là lựa chọn, lựa chọn của cuộc đời.
Một khi đáp án của lựa chọn này được quyết định, có khả năng cuộc đời ông ta sẽ có biến chuyển long trời lở đất.
Đúng lúc đó bên ngoài phòng giam vang lên một tiếng quát chói tai: "Dương Độ, anh đang làm gì vậy?"
Dương Độ quay đầu nhìn thì nhận ra Hoàng Ngọc, thư ký của Điền Chân đang đứng nhìn ông ta với vẻ tàn nhẫn, vô tình.
"A … thư ký Hoàng … sao anh lại tới đây?" Dương Độ cười ha hả nói. Có tật giật mình khiến Dương Độ nói năng có chút hỗn loạn. Cũng may cảm giác mất tự nhiên này chỉ lướt qua trong nháy mắt mà Dương Độ che giấu rất nhanh.
"Kết quả thế nào rồi?" Hoàng Ngọc hỏi.
"Vẫn chưa có." Dương Độ xấu hổ trả lời.
"Vậy tại sao còn không mau đi? Các lãnh đạo đang chờ kết quả."
"Dạ dạ." Dương Độ gật đầu, khom người trả lời.
Hoàng Ngọc nhìn lướt qua mấy viên quản ngục nằm trên đất, cười nhạt nói: "Nếu như anh ta không phối hợp, anh có thể xử dụng một chút thủ đoạn. Anh ta là người, chúng ta cũng là người. Anh ở bên ngoài bị người coi thường, mất mặt thì không nói nhưng đây chính là địa bàn của chúng ta. Sao có thể dễ dàng mất mặt như vậy?"
"Dạ dạ." Dương Độ tươi cười nói.
Hoàng Ngọc nói với đám quản ngục đang thủ thế ở phía sau: "Các anh tiến vào trong hỗ trợ đi. Việc gì cần làm thì cứ làm. Có cần tôi phải nói thêm điều gì không?"
"Dạ." Đám quản ngục đã nhìn thấy các anh em của mình xảy ra chuyện trong phòng giam. Bây giờ nhận được lệnh, đám này lập tức khởi động chân tay, chuẩn bị vào trong ẩu đả một hồi.
"Chờ một chút." Uông Minh Quỳ lúc trước còn nói mình không khỏe tránh đi thì lúc này đột nhiên đi tới.
"Uông chủ nhiệm, ngài có gì cần chỉ huy." Khi Hoàng Ngọc đứng trước mặt Uông Minh Quỳ, ông ta không dám có thái độ hất hàm ra lệnh như trước.
"Ha ha. Tôi không ra lệnh gì." Uông Minh Quỳ nói: "Vấn đề là lúc này có rất nhiều người đang chú ý tới chuyện này. Chúng ta hãy thẩm vấn một cách văn minh, động chân, động tay chính là bôi nhọ đội đốc sát chúng ta."
"Uông chủ nhiệm có ý gì?" Vẻ tươi cười của Hoàng Ngọc biến mất, ông ta nhìn Uông Minh Quỳ hỏi.
"Tôi cũng chỉ nghĩ cho danh dự của đội đốc sát thôi." Uông Minh Quỳ cười ha hả nói.
………………….. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Chúng ta thường nói: "Chỉ khi khuất núi mới đoạn tuyệt tình nghĩa phu thê", một câu nói rất bình thường nhưng bây giờ chính là thời đại coi trọng vật chất. Còn có đôi tình lữ nào coi trọng lời hứa với nhau như vậy nữa không?
Những đôi vợ chồng kết hôn sáu, bảy mươi năm, thậm chí trước khi kết hôn còn không biết mặt mũi nhau còn có thể chung sống với nhau cả đời. Bây giờ thanh niên trước khi kết hôn thì sống thử với nhau. Yêu nhau thì kết hôn sinh con nhưng thậm chí sau khi kết hôn thì lại đòi ly hôn.
Hoàng Thiên Trọng đã thấy rất nhiều người đàn ông bao tình nhân bên ngoài. Gã cũng thấy vô số người phụ nữ đám nhà quan chức cao cấp thay thế trai bao của mình như thay con vật nuôi yêu quý. Thậm chí gã còn có một người bạn nữ xích một chiếc dây xích bằng vàng lên cổ gã trai bao của mình. Gã trai bao kia tuyệt đối không được tháo sợi xích đó ra.
Khi bọn họ đi tới chỗ nào những vòng trang sức đó sẽ kêu leng keng. Lúc đó bọn họ không phải là người mà chính là vật cưng.
Nhưng gã Tiểu bạch kiểm Tần Lạc này lại khác với những người khác.
Tần Lạc cũng có xu thế gặp gỡ rất nhiều người phụ nữ có tiền hay có thế lực nhưng tất cả những phụ nữ này đều có một đặc điểm giống nhau. Bọn họ không đùa giỡn với tình cảm hay thân thể Tần Lạc. Đương nhiên thân thể Tần Lạc cũng khó khiến người khác sinh lòng thèm muốn.
Những người phụ nữ này khi ở chung với Tần Lạc cũng không chiếm một vị trí quan trọng nào, thậm chí nhiều khi Tần Lạc còn có đủ ảnh hưởng tới những quyết định của bọn họ.
Với đặc thù của nghề nghiệp Tiểu bạch kiểm thì không thể nào xảy ra những chuyện như vậy. Những người phụ nữ tuyệt đối không muốn những "vật cưng" của mình quyết định thay cho mình.
Tần Lạc và tình cảm của bọn họ ngang nhau, tôn trọng nhau, không có gì phá vỡ được. Nếu như một bên gặp khó khăn, bên kia nhất định sẽ đứng ra, một bước không lùi.
Đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng mà Hoàng Thiên Trọng nghĩ Tần Lạc không phải là một Tiểu bạch kiểm bình thường.
Thế nhưng gã có thể nói những chuyện này cho Điền Chân không?
Không thể.
Mọi người đều ích kỷ. Trong một hoàn cảnh ôn hòa, có lợi, Điền Chân mới đồng ý trợ giúp gã chiếm Long Tức, nhân tiện tấn công kẻ thù nhiều năm của ông ta là Long Thiên Trượng.
Nhưng nếu Hoàng Thiên Trọng sớm nói cho Điền Chân biết Tần Lạc này quan hệ tình cảm với Văn Nhân Mục Nguyệt, có quan hệ mập mờ với Vương Cửu Cửu, Vương đại tiểu thư của Vương gia, Điền Chân còn nguyện ý giúp đỡ gã không điều kiện như thế này không?
Con người ta khi gặp nguy hiểm thì đều lùi bước, Điền Chân này cũng không ngoại lệ.
Bây giờ cục diện đã tới bước mà Hoàng Thiên Trọng muốn. Gã muốn Điền Chân không còn cách lùi bước nữa.
Gã đã lừa gạt Điền Chân, dùng một cách mà Điền Chân không nhận ra, cuối cùng hai người đã đứng chung một thuyền.
Cùng nhau tiến tới, cùng nhau bị tiêu diệt.
Bây giờ Điền Chân phát hiện ra điều này nên ông ta mới tức giận. Hoàng Thiên Trọng cũng biết Điền Chân đã nhận ra nên mới để mặc Điền Chân ném hộp bút vào đầu mình.
"Chú Điền, là ai tới tìm vậy?" Giọng nói và thái độ lúc này của Hoàng Thiên Trọng càng cung kính.
"Con bé Vương gia dẫn theo ông là Vương Nê Hầu tới. Lão già này có đia vị rất cao trong quân đội. Tôi không thể không nể mặt lão." Điền Chân cố đè cục tức trong lòng nói. Hoàng Thiên Trọng này thể hiện thái độ làm ông ta không có cớ bộc phát cơn tức của mình.
"Chú Điền, ý của chú là thả người sao?"
"Tại sao lại thả người?" Điền Chân tàn nhẫn nói: "Bây giờ chúng ta thả người, không phải chứng mình chúng ta sai sao? Tần Lạc đánh người chính là sự thật. Chúng ta chỉ cần thẩm vấn sự thật này là đủ để báo cáo lên cấp trên. Tôi đã bảo Dương Độ đi làm chuyện này rồi."
"Chú Điền vất vả rồi." Hoàng Thiên Trọng cảm kích nói: "Có cần cháu hỗ trợ điều gì không?"
"Cậu không cần làm điều gì cả. Chỉ cần cậu an phận một chút, đừng đi gây chuyện nữa." Ánh mắt nhìn Hoàng Thiên Trọng với vẻ suy nghĩ: "Chỉ lần này thôi, lần sau không có ngoại lệ."
"Dạ. Lần sau có bất kỳ chuyện gì cháu sẽ kịp thởi báo cáo chú Điền." Hoàng Thiên Trọng nói.
"Đi ra ngoài đi."
"Dạ."
Hoàng Thiên Trọng mở cánh cửa phòng, gã đang định đi ra ngoài thì một người phụ nữ trung niên vội vàng đi vào trong và nói: "Thủ trưởng, Tôn lão tới."
"Tôn lão? Tôn lão nào?"
"Tôn Đa Phúc lão gia."
Điền Chân giật mình kinh hãi: "Tại sao ông ấy lại tới?"
"Thư ký của ông ấy nói là tới gặp cố nhân." Người phụ nữ trung niên liếc nhìn Hoàng Thiên Trọng và nói: "Tôi lo bọn họ nói cố nhân chính là …"
"Tần Lạc." Điền Chân rít lên hai từ này từ kẽ răng.
"Tại sao Tôn Đa Phúc này lại quen biết Tần Lạc?" Hoàng Thiên Trọng nghi ngờ hỏi.
Người hiểu rõ mình nhất chính là đối thủ của mình. Hoàng Thiên Trọng đã xem đi xem lại vô số lần tư liệu về Tần Lạc. Ngay cả những thông tin khi Tần Lạc còn ở truồng đi tè gã cũng nhớ rất kỹ.
Thế nhưng gã không thể điều tra ra Tần Lạc có mối quan hệ thế nào với Tôn gia.