Khi nhìn thấy ánh mắt cảnh giác và đề phòng của Tần Lạc đối với mình, Uông Minh Quỳ chỉ muốn phát điên.
Chính ông ta rất nỗ lực nhưng lại không chiếm được sự tin tưởng của hắn. Không đúng, là hắn không tin tưởng, mang cái mặt nóng dán vào mông lạnh của người khác. Điều này khiến Uông Minh Quỳ có cảm giác thất bại.
"Cậu đang lo lắng cái gì?" Uông Minh Quỳ không nhịn được lên tiếng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Lo lắng ông gạt tôi." Tần Lạc cười nhạt nói: "Không cần hao tổn tâm sức nghĩ kế. Tôi sẽ không rút lui. Tôi đã nói rồi, tôi không ra tay đánh người."
"Cậu ra tay đánh người là sự thật." Uông Minh Quỳ nói. Khi nhìn thấy Tần Lạc muốn phản đối, Uông Minh Quỳ nói ngay: "Thế nhưng tôi cũng không có ý bảo cậu khai ra."
"Vậy ông muốn làm cái gì?" Tần Lạc hỏi.
Uông Minh Quỳ liếc nhìn Dương Độ và nói: "Tôi chỉ muốn cậu phối hợp để có một biên bản hỏi cung."
"Phối hợp như thế nào?"
Uông Minh Quỳ lấy giấy bút ghi chép trên bàn để trên đùi và hỏi: "Khi vụ án xảy ra cậu đang ở đâu?"
"Viện an dưỡng."
"Cậu có xảy ra xung đột với Dương Độ không?"
Tần Lạc liếc mắt nhìn Dương Độ, thầm suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào để càng có lợi cho hắn.
"Ông hãy hỏi ông ta đi." Tần Lạc chỉ vào Dương Độ và nói.
Uông Minh Quỳ quay người nhìn Dương Độ hỏi: "Có phải anh và Tần Lạc nảy sinh xung đột cá nhân không?"
"Không, không có." Dương Độ đang ở trong góc phòng vội vàng đi ra nói: "Tôi và Tần Lạc không phát sinh xung đột chân tay gì cả. Hai mắt của tôi là do tôi cãi nhau với vợ nên bị vợ tát. Vết thương ở chân của tôi là do tôi không cẩn thận nên ngã xuống cầu thang. Tôi và Tần Lạc tiên sinh không có bất kỳ quan hệ nào."
Tần Lạc không hiểu chuyện vừa xảy ra nhưng Dương Độ đứng xem đã phát hiện ra một số ý đồ trong đó.
Rõ ràng thái độ của Uông Minh Quỳ là hoàn toàn không đếm xỉa tới nhưng kết quả khi Hoàng Ngọc tới thì Uông Minh Quỳ đã nhảy ra, đối chọi gay gắt với nhau tới mức thậm chí Uông Minh Quỳ còn cho người nhốt Hoàng Ngọc vào phòng giam …
Nếu như đây chính là khổ nhục kế của hai người này thì có thể nói quá tầm thường vì khổ nhục kế ở trình độ này thực sự không lừa được bất kỳ ai.
Tần Lạc có tin tưởng không?
Chính vì vậy Dương Độ tin tưởng rằng xung đột giữa Uông Minh Quỳ và Hoàng Ngọc là thật, quả thật Uông Minh Quỳ muốn giúp đỡ Tần Lạc.
Dương Độ còn đang chuẩn bị đón nhận mình làm "vật bỏ đi" của thủ trưởng cuối cùng đã có sự lựa chọn của chính mình.
Người chết lên trời. Người không thể bất tử. Trời sập xuống vẫn còn người chống đỡ.
Đối với Dương Độ mà nói thì Uông Minh Quỳ chính là người đàn ông có địa vị rất cao. Không thể khinh thường thực lực của Uông gia nếu không thì Uông Minh Quỳ dựa vào cái gì mà dám trở mặt khiêu chiến với Hoàng Ngọc, trở thành đối thủ của Điền Chân?
Nếu nghĩ theo một góc độ khác, Uông Minh Quỳ, một người tâm phúc của Điền Chân còn đứng ra ủng hộ Tần Lạc, gã thanh niên này có ủng hộ mạnh mẽ như thế nào đây? Bây giờ bản thân mình gây bất lợi cho Tần Lạc khiến hắn bị tống vào tù thì mình có lợi ích gì?
Đi lên trước chỉ có con đường chết vậy thì cách đơn giản nhất chính là chấp nhận lời chiêu an của Tần Lạc.
Có lẽ như vậy có hy vọng, như vậy có lẽ sẽ không ngừng tiến lên cũng không chừng.
Sự tích cực phối hợp của Dương Độ cũng khiến Uông Minh Quỳ ngạc nhiên. Ban đầu Uông Minh Quy còn nghĩ tưởng việc mình cho bắt Hoàng Ngọc khiến Dương Độ sợ hãi.
Ông ta cau mày nói: "Dương Độ, anh hãy cẩn thận nghĩ lại chuyện vừa qua nếu không lát nữa anh ký tên vào đây là chuyện này không còn có thể xoay chuyển được nữa."
"Uông chủ nhiệm, những điều tôi nói đều là sự thật. Thật sự tôi và vợ tôi đã cãi nhau, tôi bị cô ấy làm bị thương. Không tin anh cứ gọi điện hỏi cô ấy." Dương Độ làm ra vẻ tủi thân nói.
Uông Minh Quỳ thoáng liếc nhìn Tần Lạc, thấy tần Lạc mỉm cười gật đầu với mình. Thái độ của Tần Lạc cho thấy hắn hoàn toàn không bất ngờ đối với việc phản cung của Dương Độ. Uông Minh Quỳ thầm giật mình.
"Chẳng lẽ gã này biết Dương Độ sẽ phản cung sao? Dương Độ đã bị gã thuyết phục phản cung sao?"
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điều này, một lần nữa ánh mắt của Uông Minh Quỳ nhìn Tần Lạc có nhiều thay đổi.
"Nhưng tôi có thể viết như vậy sao?" Uông Minh Quỳ nhìn Dương Độ hỏi.
"Uông chủ nhiệm, không như thế này được không? Chính tôi sẽ viết ra nguyên nhân bị thương của mình. Nếu làm như thế này thì không một ai nghi ngờ chúng ta giả tạo chứng cớ nữa." Dương Độ lấy lòng Uông Minh Quỳ.
Uông Minh Quỳ nhìn Dương Độ cười ha hả nói: "Như vậy rất tốt. Anh là đương sự, chuyện này do chính anh viết ra thì cấp trên sẽ càng tin tưởng hơn."
Nói xong Uông Minh Quỳ chuyển giấy bút trong tay cho Dương Độ. Vì Dương Độ đã "thật thà", Uông Minh Quỳ không còn muốn làm kẻ ác đứng giữa nữa.
Mấy ông già nói chuyện rất sôi nổi. Điền Chân ngồi ở đó mà không nói được câu nào. Lúc này Điền Chân đi cũng không ổn mà ở lại cũng không xong. Lúc này không cần phải nói tới sự xấu hổ và bực tức của Điền Chân.
Một lúc rất lâu sau, Vương Nê Hầu mới làm như nhớ ra có người bên cạnh mình, ông xua tay nói với Điền Chân: "Điền Chân, anh bận thì cứ đi đi. Mấy ông già chúng tôi ngồi đây là được. Hãy nhanh chóng lấy biên bản thẩm vấn ra đây, chúng tôi ngồi ở đây chờ."
"Đúng vậy, Điền Chân. Chúng tôi cũng là cán bộ nhà nước, không thể để anh vì việc riêng mà làm trái pháp luật nhưng chúng tôi vẫn muốn có một kết quả công bằng."
"Nếu như anh thẩm vần không tốt, tôi có thể tìm người thẩm vấn anh."
Điền Chân cố gắng tươi cười nói: "Nhất định sẽ thẩm vấn nghiêm túc, thẩm vấn nghiêm túc. Mấy lão gia ngồi chơi. Tôi đi một chút rồi sẽ quay lại."
Nói xong Điền Chân nhanh chóng rời khỏi "viện dưỡng lão".
Khi quay lại phòng làm việc của mình, nhìn thấy Hoàng Thiên Trọng vẫn còn ngồi ở ghế, cơn giận của Điền Chân một lần nữa bùng lên, ông ta thở hổn hển nói: "Hoàng Thiên Trọng, anh hãy nhìn xem chuyện tốt anh làm kìa. Bây giờ chuyện này kết thúc thế nào? Anh hãy nói cho tôi biết, bây giờ phải kết thúc chuyện này như thế nào?"
Hoàng Thiên Trọng đã được thư ký của Điền Chân cho biết những ai tới nói hộ cho Tần Lạc. Gã vừa kinh hãi vì mối quan hệ sâu rộng của Tần Lạc, vừa thầm suy nghĩ kế sách đối phó lại chuyện này.
Khi nghe Điền Chân hỏi mình, Hoàng Thiên Trọng ngồi khom người nói: "Chú Điền, như vừa rồi chúng ta đã nói. Nếu như bây giờ chúng ta tự dưng thả người thì sau đó chúng ta sẽ rơi vào sự trả thù, đả kích làm mất thanh danh của mình. Nói như vậy thì bao công sức của chúng ta đều mất trắng sao?"
"Cháu nghĩ nếu như Uông chủ nhiệm và thư ký Hoàng phối hợp với nhau làm nhanh lên một chút, nhất định Tần Lạc đã khai rồi. Tới khi đó chúng ta có thể khép hắn vào tội đánh người, khi đó cho dù mấy ông già kia có kiện tới trời cũng không thể làm gì chúng ta. Cấp trên cũng không để bọn họ coi trời bằng vung, nhất định có người nói hộ chúng ta."
"Thế nhưng anh có nghĩ là tôi làm như thế này thì sẽ đắc tội với bao nhiêu người không?" Điền Chân cố đè nén sự tức giận trong lòng hỏi.
Về vấn đề này thì Hoàng Thiên Trọng không có câu trả lời mà gã cũng thật sự không thể trả lời.
Bởi vì gã hiểu rất rõ rằng: nếu như trong tình huống có rất nhiều người "trấn thủ" như thế này, Điền Chân vẫn cố tình hất nước bẩn lên người Tần Lạc, có thể nói Điền Chân đã đắc tội với Vương lão, Cảnh lão, Tôn Lão, Văn Nhân lão và tất cả những ông già đã gọi điện thoại cho mình.
Đây là loại lực lượng gì vậy?
Không cần nói thì ai cũng biết …
"Vậy chú Điền có ý gì?" Mặc dù đã biết câu trả lời nhưng Hoàng Thiên Trọng không nhịn được, gã vẫn lên tiếng hỏi.
Gã rất không cam lòng.
Đây chính là cơ hội cực kỳ tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa. Hơn nữa Tần Lạc còn chủ động đánh người, xuất hiện điểm yếu. Hoàng Thiên Trọng vốn nghĩ có thể mượn cơ hội này để tiêu diệt Tần Lạc, gã đối thủ lưu manh này nhưng bây giờ gã có cảm giác biến khéo thành vụng mất rồi.
Sau khi chuyện này kết thúc, nhất định danh tiếng của Tần Lạc lại tăng lên rất nhiều.
Nếu như có nhiều người trị mà hắn không chết thì sau này ở Yến Kinh còn ai dám ra tay với hắn nữa không?
"Còn có thể thế nào? Còn có thể thế nào? Mấy lão già bất tử đang ngồi chồm hỗm trấn thủ thì tôi có thể làm gì?" Lúc này trong lòng Điền Chân có một luồng khí uất nghẹn khó có thể bộc phát ra ngoài. Điền Chân chỉ còn biết gần như là dùng giọng khàn khàn nói: "Hãy bảo Dương Độ thả người, thả người!"
Ngay khi Điền Chân còn chưa nói xong câu này, ông ta phun ra một ngụm máu tươi.
Phụt …
Máu tươi nhuộm đỏ tờ giấy trắng trên bàn. Những vết máu loang lổ trông giống như hoa hồng trong tuyết trắng.
"Chú Điền … chú Điền." Hoàng Thiên Trọng nhào tới: "Người đâu, mau gọi bác sĩ. Mau gọi bác sĩ …"
Cảm giác nhìn thấy bầu trời thật là tốt.
Ngay khi Tần Lạc ra khỏi nhà giam, hắn nhìn thấy Vương Cửu Cửu đứng trước cửa.
Cô gái này mặc một bộ quân phục nhưng nụ cười rất yếu ớt, nàng trông giống như một cô gái mới từ chiến trường về gặp người yêu của mình ngay ở cổng làng. Đương nhiên cảnh sắc trong phim truyền hình thì hai người phải đổi chỗ cho nhau.
"Tại sao em lại quay về?" Tần Lạc cười hỏi.
"Quay về để cứu anh." Vương Cửu Cửu cười nói.
"Bên ngoài có chuyện gì không?" Tần Lạc hỏi.
"Không có chuyện gì." Vương Cửu Cửu bước tới, ôm ngang lưng Tần Lạc, nàng úp mặt vào ngực hắn và nói: "Rất nhiều lão quái vật đứng ra nói hộ cho anh. Sao chuyện này có thể xảy ra."
"Lão quái vật?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi. Hắn vẫn ở trong phòng giam, khi được thả thì vô tội, hắn còn tưởng đó là nhờ Uông Minh Quỳ và Dương Độ phối hợp với nhau thì mới được như vậy. Hắn thực sự không biết bên ngoài đã xảy ra tranh đấu.
Vương Cửu Cửu cười "hì hì" đột nhiên nhớ tới chuyện thú vị gì đó.
"Người khác đều là cha liều mạng. Anh thì toàn ông liều mạng." Vương Cửu Cửu trêu chọc Tần Lạc: "Có mấy người ông tốt, đỡ phấn đấu mấy chục năm, đúng không?"
Khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của nàng, Tần Lạc không nhịn được cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi anh đào, nhỏ nhắn của nàng.
"Đừng đừng …" Vương Cửu Cửu giãy giụa nói: "Có người nhìn kìa …"
"Vậy cứ để họ xem đi." Tần Lạc cười nói: "Cùng lắm thì anh liều mạng với người ta vì vợ."